Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 746: Lần đầu đến!



Mặc kệ Chu Hằng nghĩ như thế nào, hắn hiện tại đã không có đường lui, chỉ có thể tìm kiếm một con đường rời đi ở trong thiên địa xa lạ này.



Cường đạo tinh hải nói, cánh cửa thần bí kia ngẫu nhiên sẽ phun ra yêu thú cường đại, có nghĩa là khẳng định có địa phương nối liền cửa vào kia, hắn chỉ cần tìm được địa phương kia, là có thể toàn thân trở ra.



Hắn nghĩ nghĩ, quyết định lấy chuyện an toàn rời đi là nhiệm vụ trọng yếu, nếu mảnh vỡ của hắc kiếm ở trong tay tồn tại kia, dựa vào chính hắn nhất định là không thể cướp lấy!



Sau khi rời đi nơi này, lập tức mời Hoặc Thiên đi theo!



Đối mặt với cường giả Minh giới còn cứng rắn, đây cũng không phải là cọ sát động viên tu vi của hắn, mà đang mài cái mạng nhỏ của hắn!



Chu Hằng quyết định chủ ý, liền muốn dặn dò mọi người khởi hành, đã thấy tam nữ biểu hiện khác nhau.



Mộc Đồng Đồng vẫn là đứa nhỏ, tự nhiên là đang chơi đùa, mà Hồng Long nữ hoàng thì lười biếng nằm trên mặt đất, bộ dáng ngủ như chết, mà Lam Long nữ hoàng thì chắp hai tay đi dạo, giống như một Đại tướng quân.



Các nàng đều mất đi trí nhớ, nhưng tính cách vẫn giữ lại.



Như vậy con lừa đen?



Chu Hằng đi tới bên cạnh con lừa đen không ngừng gặm cỏ, lấy ra một đống lớn bảo vật từ trong Tiên Cư, chất đầy đất.



– Ngang . . . Ngang . . .



Con lừa đen lập tức ngừng động tác ăn cỏ lại, hai mắt hiện lên ánh sáng nhìn chằm chằm đống bảo vật giống như núi nhỏ kia, miệng chảy nước miếng đầm đìa, nhảy lên một cái, người thành hình chữ đại nhào tới đống bảo vật này, không ngừng dùng đầu cọ cọ những bảo vật này, cũng làm ra động tác muốn thu những bảo vật này.



Nhưng tu vi của nó đã mất, căn bản không thể mở không gian pháp khí ra, chỉ là khua chân lung tung mà thôi.



Quả nhiên, tính tình tham lam của con lừa đê tiện này một chút cũng không có đổi!



Chu Hằng thở dài! Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, con lừa này là hoàn toàn hết thuốc chữa.



Hắn đột nhiên ngẩn ra. Quay đầu nhìn lại bên hồ, chỉ thấy một tiểu cô nương đang đi tới từ phương xa. Trong cánh tay trái cầm một cái giỏ tre, trong cái miệng nhỏ nhắn đang ngâm nga bài hát của con nít, dưới chân nhảy nhót.



Nơi này . . . Không ngờ còn có nhân loại!



Tiểu cô nương chẳng qua mười hai mười ba tuổi, một thân quần áo mộc mạc, tu vi. . . không có, bình thường như thường nhân Phàm giới.



Nơi này làm sao có thể có nhân loại?



Đây là một Tiên đại lục vỡ nát, nếu bị lực lượng vô thượng quét trúng se vỡ nát, phía trên này làm sao có thể còn có sinh linh còn sống? Chu Hằng “thấy” uy năng của một đạo kiếm khí kia, đây là lực lượng ngay cả Siêu Sáng Thế Đế đều có thể chém chết trong nháy mắt!



Một khi đã như vậy, người trên khối đại lục này hẳn là sớm đã chết cả rồi a!



Chẳng lẽ Đại Năng ẩn cư ở chỗ này từ trăm van năm trước liền đến nơi này, cũng là đại năng lực của hắn bảo vệ nơi này?



Mà nếu như thực sự có tồn tại mạnh mẽ như vậy, hắn ẩn cư ở Tiên giới để làm chi, hoàn toàn chính là tồn tại mạnh nhất Minh giới, có cần thiết ẩn cư ở Tiên giới sao? Mà nếu như không phải, sinh linh nơi này làm sao tới đây?



Thời điểm lần đầu Chu Hằng đến Tiên giới, quả thật đã thấy một ít yêu thú mạnh mẽ trong tinh không, đó hẳn không phải là bị Đại Năng của Minh giới mang đi từ Phàm giới, như vậy nên hẳn là đời sau của yêu thú may mắn tránh được đại kiếp ngày xưa.



Nhưng đây dù sao chỉ là một hai con số ít còn lại!



Nhưng nhân loại là quần cư sinh vật a. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc trên người tiểu cô nương, như thế nào cũng giống như một người đi ra trong thôn! Vấn đề là nhiều người như vậy, lúc trước trốn tránh kiếp nạn như thế nào?



Đừng nói bảo vật gì, khi đó đánh cho hắc kiếm cũng đứt đoạn, lại có bảo vật gì có thể bảo hộ sao?







Chu Hằng vung tay phải lên, thu tất cả bảo vật vào Tiên Cư, sau đó xách Mộc Đồng Đồng lên, đi tới chô tiểu cô nương cầm giỏ kia, con lừa đen lập tức như bị đoạt thức ăn, há mồm liền cắn góc áo của Chu Hằng không tha, bốn vó vạch ra bốn dấu vết sâu đậm trên mặt đất.



– Tiểu cô nương . . .



Hắn vẫy tay mỉm cười.



– Đại ca ca! Ngươi từ đâu tới? Tiểu Nhân không có thấy ngươi trong thôn!



Tiểu cô nương cũng không phải sợ người lạ, nghiêng đầu qua hỏi Chu Hằng.



– Ta đến từ chỗ rất xa!



Sau khi Chu Hằng đến gần liền đặt mông ngồi xuống, nói.



– Tiểu Nhân, thôn các ngươi gọi là gì?



– Hồ gia thôn a!



Tiểu Nhân tìm kiếm cái gì đó ở bên hồ, vừa không ngừng nhìn Mộc Đồng Đồng, tiểu nha đầu này phấn điêu ngọc trác, tuyệt đối là người gặp người thích.



– Đại ca ca, ngươi là tới từ Bạch Minh Thành sao? Mẫu thân nói, Bạch Minh Thành lớn hơn 1000 lần, không, gấp một vạn lần so với thôn chúng ta, có thật nhiều thức ăn ngon!



Chu Hằng cười cười, nói:



– Về sau, đại ca ca dẫn ngươi đi Bạch Minh Thành, để Tiểu Nhân ăn rất nhiều đồ ăn ngon!



– Được a!



Tiểu Nhân liên tục hoan hô.



Tiểu cô nương hiểu biết hữu hạn, nàng vốn là chỉ có mười mấy tuổi, chưa từng có rời khỏi Hồ gia thôn, ở trong mắt nàng toàn bộ thế giới cũng chính là chút ít lớn hơn Hồ gia thôn, ngay cả Bạch Minh Thành ở đâu cũng không biết.



Muốn lừa gạt một tiểu cô nương còn không đơn giản, Chu Hằng lấy một ít thức ăn từ trong Tiên Cư ra, làm cho tiểu cô nương cả kinh liên tục kêu lên, muốn lôi kéo hắn lập tức trở về trong thôn; nàng vốn chính là muốn hái chút ít nấm để dùng ở nhà, hiện tại có rất nhiều thức ăn tự nhiên không cần cực khổ nữa.



– Hai người các ngươi, đi thôi!



Chu Hằng kêu hai nữ hoàng Long Tộc.



– Để nhân gia ngủ tiếp!



Hồng Long nữ hoàng lười biếng nói, mà Lam Long nữ hoàng thì đi tới một tay kéo nàng lên, kéo nàng đi về chỗ Chu Hằng. Trước kia là Hồng Long nữ hoàng chăm sóc Lam Long nữ hoàng, nhưng bây giờ là ngược lại a.



Tuy nhiên Hồng Long nữ hoàng cũng chỉ là làm nũng mà thôi, rất nhanh thì đã tự mình đi.



Dù sao, các nàng chỉ là mất đi trí nhớ, cũng không phải chỉ số thông minh.



Ở cái thế giới xa lạ này, chỉ nhớ rõ tên của mình, như thế nào cũng đều không phải là chuyện làm cho lòng người ta an tâm! Mà tên nam nhân này . . . Mặc dù có điểm hung tợn, nhưng có thể cảm giác được hắn quan tâm, trực giác tin tưởng hắn sẽ không hại chính mình.



Như vậy, nhất định phải đi theo hắn thôi!



Chu Hằng ôm Mộc Đồng Đồng, phía sau kéo theo con lừa đen cắn cắn góc áo hắn, đi ở phía trước với Tiểu Nhân. Hai vị nữ hoàng Long Tộc thì theo ở phía sau, Hồng Long nữ hoàng đi chưa được hai bước đã kêu mệt, bị Lam Long nữ hoàng cứng rắn lôi đi không cho nàng nghỉ ngơi.



– Tiểu Nhân, còn cách thôn xa lắm không?



Sau nửa giờ, Chu Hằng hỏi.



– Đã đi được một nửa đường rồi!



Tiểu Nhân nghĩ nghĩ hồi đáp.



– Người ta không đi được!



Hồng Long nữ hoàng nghe được câu trả lời này lập tức mặt trắng như tờ giấy, trực tiếp giả bộ bất tỉnh, bất động dựa vào trên thân Lam Long nữ hoàng một chút.



Hiện tại hai nàng đều là thân tầm thường, nàng không tự mình phát lực thì Lam Long nữ hoàng sao có thể động, hai nàng đều là đặt mông ngồi xuống.



Đây còn là Siêu Sáng Thế Đế sao?



Chu Hằng thở dài, cười nói với Tiểu Nhân:



– Đại ca ca sẽ cho ngươi thấy ảo thuật, ngươi nhìn cho kỹ a!



Hắn vẫy tay, hai nữ hoàng Long Tộc lập tức bị hắn thu vào trong Tiên Cư.




– Oa, thật thần kỳ! Thật thần kỳ!



Hai mắt Tiểu Nhân tỏa sáng, không ngừng vỗ tay.



Chu Hằng cười cười, hắn cũng không nếu muốn làm tiểu cô nương này sợ, bởi vậy mới có thể nói trước là ảo thuật.



– Oa, thực ngộ nghĩnh thực ngộ nghĩnh, biến đi ra đi!



Mộc Đồng Đồng treo ở trên người của hắn cũng là vỗ tay kêu lên, trên mặt khó nén niềm hưng phấn.



Vừa nghe nàng nói như vậy, Tiểu Nhân cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn Chu Hằng.



Chu Hằng không khỏi thở dài, ngược lại đã quên còn có kẻ gây sự Mộc Đồng Đồng này, đồng dạng cũng mất đi trí nhớ, người này cũng không phải người an phận a! Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:



– Ảo thuật này một ngày chỉ có thể thay đổi một lần, muốn biến các nàng ra phải tới ngày mai!



Mộc Đồng Đồng cùng Tiểu Nhân đồng thời lộ ra vẻ thất vọng.



– Tiểu Nhân, mỗi lần ngươi đều đi lâu như vậy để hái nấm sao?



Chu Hằng vội vàng dời lực chú ý đi.



– “Đúng vậy a, chung quanh thôn khắp nơi đều có dã thú ăn thịt người, cũng chỉ có cái phương hướng này là an toàn!



Tiểu Nhân quả nhiên mắc câu.



Vậy cũng có ít nhất hơn hai mươi dặm a!



Trong lòng Chu Hằng sinh ra một cỗ thương tiếc, nói:



– Đến, đại ca cõng ngươi!



– Tiểu Nhân rất nặng, không cần!



– Không có việc gì, đại ca ca khí lực rất lớn!



Để chứng minh, Chu Hằng còn một tay nhấc con lừa đen lên.



Lúc này Tiểu Nhân mới gật gật đầu, nàng đi gần nửa ngày mới đi đến bên hồ, vốn là rất mệt mỏi, vừa không có nghỉ ngơi gì liền đa lại mang Chu Hằng xuất phát, hiện tại hai chân nhỏ quả thật mệt đến ngất ngư.



Hai cái tay Chu Hằng mỗi tay ôm một tiểu cô nương, lập tức đi nhanh.



Con lừa đen đáng thương, cắn chặt góc áo Chu Hằng không dám nhả ra, lại càng không nguyện nhả ra. Xuất phát từ bản năng, nó biết trên người người này có thật nhiều đồ vật khiến nó hưng phấn, cho nên nhất định phải đi theo!



Chết cũng không thể nhả ra hỗn đản này ra a!



Ở Tiểu Nhân chỉ đường, không quá mấy phút bọn họ cũng đã về tới Hồ gia thôn.



– Tại sao có thể như vậy?



Tiểu cô nương thần tình kinh hoảng, nước mắt không tự chủ chảy ra.



Ở trước mặt của ba người là một mảnh ánh lửa xông lên tận trời!



Đây là một cái thôn không lớn, nhiều nhất chừng hai mươi gia đình, mà giờ khắc này nhà của những người này toàn bộ bị lửa đốt, nhưng lại có thể nhìn thấy từng thi thể nằm ngổn ngang, không phải bị chặt đầu chính là thiếu cánh tay, tương đối máu tanh.



Ánh mắt của Chu Hằng không khỏi âm trầm, đây cũng là một thế ngoại đào nguyên không tranh quyền thế, ai ác tâm như vậy?



– Cha . . . mẹ . . .



Tiểu Nhân lên tiếng khóc lớn, vùng vẫy muốn nhảy xuống từ trên thân Chu Hằng.



Chu Hằng không có buông tay, lúc này hắn cũng không để ý có thể se hù được người hay không, ý niệm vừa chuyển, một đạo lực lượng cuốn qua, ngọn lửa xông lên tận trời lập tức bị dập tắt. Hắn mở rộng thần ý đảo qua, ngoài ý muốn lại phát hiện có người còn chưa chết.



Hắn vội vàng bay vọt đi, chỉ thấy người nọ bị đè ở dưới cây cột, dưới thân có một vũng máu tràn ra.



Chỉ cần còn một hơi thở, gặp được Chu Hằng liền không chết được!



Tùy ý phủi phủi, cây cột liền lập tức hóa thành tro bụi, Chu Hằng đưa tay đặt ở trên thân người kia, một cỗ linh lực trào ra làm dịu thân thể của đối phương, thương thế lâp tưc khoi hăn.



– Hổ gia gia!



Tiểu Nhân rốt cục có thể xuống khỏi người Chu Hằng, lập tức nhào vào trên thân người kia.



Đây là một lão già gần tới 70 tuổi, nhưng trung khí rất đủ, không ngờ còn là một tiểu võ giả Luyện Thể tầng chín. Hắn bỗng nhiên ưỡn thẳng người, sờ ngực một cái, trên mặt hiện ra vẻ không hiểu, bởi vì nơi này vốn nên có một miệng vết thương trí mạng.



– Tiểu Nhân!



Lão già bất chấp suy tư vấn đề này, thời điểm nhìn thấy Tiểu Nhân vội vàng ôm nàng lên che ở phía sau, lộ ra thái độ cảnh giới đối với Chu Hằng.



– Hổ gia gia, đại ca ca không phải người xấu!



Tiểu Nhân nói ở phía sau lão già, nàng biết Hổ gia gia rất lợi hại, là đại anh hùng duy nhất trong thôn có thể đánh hổ giết lang, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho hắn tổn thương đại ca ca.



— QUẢNG CÁO —