Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần

Chương 855: Phấn khởi chiến đấu



Con yêu hổ hai cánh này chỉ nhàn nhạt quét qua đám Chu Hằng, có vẻ hoàn toàn không thèm quan tâm, cúi đầu xuống, thè lưỡi đỏ cuốn mấy ngụm nước uống xong, lúc này mới nhìn về phía đám Chu Hằng.



Có một chút sát khí, nhưng lại khinh thường, ở trong mắt Tinh Thần Vương, mặc kệ là Minh Tiên hay Sáng Thế Đế, vậy cũng không khác gì con kiến, chỉ là ba phần thức ăn mà thôi.



– Lui! Chu Hằng khẽ nói, bọn họ một người một lừa một chó liên thủ lại cũng không thể thắng được Tinh Thần Vương, tử chiến không có ý nghĩa – trừ khi Kim Long nữ hoàng có thể kết thúc bế quan! Tuy nhiên, Kim Long nữ hoàng mới vào Tinh Thần Cảnh, chỉ có được 20 tinh tú cấp thấp nhất, xem chừng cũng không phải đối thủ của con yêu hổ này.



Con lừa đen tự nhiên không có chiến ý nhất, cái tên này lừa gạt xảo trá thì nó là chuyên nghiệp, nhưng bảo nó đối đầu trực diện, vậy hoàn toàn không được. Nhưng mà Tiểu Hỏa lại rất hung hăng, không ngừng nhe răng gầm gừ với con yêu hổ, không có vẻ gì là sợ hãi.



Chu Hằng lập tức chộp cổ xách nó lên, từng bước lùi lại.



Bọn họ không dám di chuyển quá nhanh, bằng không sẽ dẫn tới một đòn sấm sét của con yêu hổ này, chỉ mong con yêu hổ này đã no bụng, không có hứng thú gì với ba người bọn họ.



Chỉ là rõ ràng con yêu hổ này không muốn bỏ qua bọn họ, nó cũng chỉ là Tinh Thần Vương mà thôi, muốn săn bắt yêu thú cùng cảnh giới thì quá khó khăn, Minh Tiên, Sáng Thế Đế mới là thực đơn bình thường của nó.



Nhất là Chu Hằng cùng Tiểu Hỏa, một cái khí huyết ngập trời, một cái lại có huyết mạch Thần thú, chính là vật đại bổ đối với nó, dứt khoát không thể nào bỏ qua.



Nó nhẹ nhàng nhảy lên, hai cái chao lượn, tốc độ vô cùng nhanh, đã chắn đằng trước mặt đám Chu Hằng, đầu hổ cao ngạo giơ lên, vẫn biểu hiện coi rẻ.



Yêu thú tầng thứ như nó khẳng định đã hoàn toàn khai hóa trí lực, muốn nói tiếng người cũng rất đơn giản, nhưng yêu thú tự nhiên có kiêu ngạo của yêu thú, làm sao lại đi học nói tiếng người, nó lại không có ác thú trước khi ăn thịt còn phải đùa giỡn một phen.



– Xem ra trận này không đánh không được! Con lừa đen lẩm bẩm.



Chu Hằng cười ha ha, tế ra hắc kiếm, khẽ rung lên, nói: – Vậy thì đánh, để cho con hổ ngốc này biết chúng ta cũng không phải đèn cạn dầu!



– Gâu! Tiểu Hỏa thì càng tràn đầy chiến ý, nó chính là thần thú trời sinh, càng thêm không sợ tồn tại thấp hơn cấp bậc huyết mạch của nó.



Thấy những con kiến nhỏ này dám không ngoan ngoãn chịu chết, yêu hổ không khỏi toát ra một tia giận dữ, bỗng nhiên gầm lên, tiếng hổ gầm lan ra, như ngàn vạn mũi kiếm đâm tới, núi đá gần đó bị đục vô số lỗ thủng.



Đổi lại là Minh Tiên hay Sáng Thế Đế khác, đã bị tiếng gầm này trực tiếp vỡ nát mà chết!



Nhưng Chu Hằng, Tiểu Hỏa, con lừa đều là kỳ quái, đều là dị tộc, tiếng hổ gầm dù tràn đầy bá khí, nhưng lực đánh vào bọn họ cũng chỉ mạnh một chút, còn xa mới đến mức dọa bọn họ sợ chết!



– Đừng tưởng rằng lớn tiếng là lợi hại! Chu Hằng chấn động hắc kiếm, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, chủ động đánh về phía con yêu này.



Nếu con yêu hổ này là người, xem chừng đã tức méo mặt! Minh Tiên bậc thấp cỏn con lại dám chủ động tấn công Tinh Thần Vương? Đúng là to gan lớn mật! Con yêu hổ gầm khẽ, vô cùng giận dữ giơ chân phải lên, đánh về phía Chu Hằng.







Lực lượng cấp bậc Tinh Thần Vương bắt đầu tuôn trào, chỉ có một tia nhỏ cũng có thể đập chết Minh Tiên cực hạn!



Từ Minh Tiên đến Tinh Thần Vương đó là một bước bay vọt về chất, cũng như Nguyệt Minh Vương có thể tùy ý nghiền chết Chuẩn Tiên, chênh lệch thật sự quá lớn quá lớn.



Chu Hằng hét dài, triển khai Ngũ Hành Phù Văn, hình thành phòng ngự vàng kim quanh người hắn.



Ầm!



Vuốt hổ giáng xuống, đánh lên tầng phòng ngự màu vàng này, chỉ khẽ rung lên, đoàn hào quang liền ầm ầm vỡ nát, Chu Hằng cũng bị đánh bay ra ngoài.



Đúng là lợi hại, không hổ là Tinh Thần Vương!



Lúc trước Chu Hằng vận chuyển Ngũ Hành Phù Văn có thể chống đỡ Long Đế, làm hắn không nhịn được cho rằng Tinh Thần Vương cũng chỉ có vậy thôi. Nhưng sau lần chống đỡ này, Chu Hằng mới biết đại đạo thiên địa Tiên giới áp chế Tinh Thần Vương lớn đến cỡ nào!



Hắn xoay người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất, nhưng ngực nóng rát, ít nhất đã bị gãy ba khúc xương sườn!



Đương nhiên, nếu không phải hắn nắm giữ Ngũ Hành Phù Văn, một chiêu này có thể trực tiếp đập chết hắn, hoàn toàn không một chút bất ngờ nào!



Nắm giữ Thiên Kinh một giới, có thể vô địch ở giới đó, nhưng đi lên thế giới tầng cao hơn, ít nhất dưới tình huống lực lượng kém hơn một tầng, Ngũ Hành Phù Văn mất đi hào quang vô địch ngày trước.



– Phụt! Chu Hằng phun ra một ngụm máu tụ, vội vận chuyển lực lượng điều trị xương gãy, nhưng hắn liền phát hiện, hiệu quả cực kém!



Sau khi võ giả hình thành Thần chích, chỉ cần còn một hơi thở, sẽ có thể lập tức điều trị mọi thương thế – chỉ cần bỏ ra tinh huyết, linh lực! Nhưng trong cơ thể hắn rõ ràng không có tồn tại linh lực dị chủng, tại sao muốn muốn điều trị xương gãy lại khó khăn như thế?



Hắn vội vàng vận chuyển Ngũ Hành Phù Văn, trong đó có tiểu phù văn công hiệu trị liệu, sau khi vận chuyển một lần, cuối cùng xương gãy bắt đầu lành lại, tuy rằng tốc độ kém xa đến mức lập tức khỏi hẳn, nhưng cũng nhanh hơn nhiều lần so với khi nãy!



Nơi này là Minh giới, mọi thứ đều khác!



Chu Hằng khẽ biến sắc, trước kia, bị thương căn bản không phải chuyện gì to tát, chỉ cần không bị đánh trúng yếu hại, bị thương nặng cỡ nào cũng chỉ ngang với tiêu hao một phần linh lực, tối đa tổn hao một ít tinh huyết.



Nhưng bây giờ thì khác, thương thế sẽ ảnh hưởng rõ ràng đến chiến lực!



Hiện tại hắn cũng cảm giác được, bởi vì xương gãy, tốc độ di động của hắn giảm bớt ít nhất hai thành!



– Ngao! Yêu hổ cũng cảm thấy rất giật mình, theo nó nghĩ đập một cái thì khẳng định Chu Hằng sẽ thành thịt băm, tiếp theo bị nó nuốt trọn! Nhưng đối phương lại chỉ phun một ngụm máu, chiến lực mạnh mẽ đến khó tin!



Nhưng yêu hổ nhanh chóng ném khó hiểu này sang một bên, có lợi hại hơn nữa thì sao chứ, cũng chỉ là con người bình thường mà thôi!



Nó vỗ cánh, phát động công kích Chu Hằng, tinh khí như lao thẳng lên trời của đối phương làm nó thèm thuồng, đúng là đại bổ.



– Gâu… Tiểu Hỏa lắc người, thân thể lập tức lớn ra, ầm ầm ầm, bốn chân đạp mạnh hết sức vào mặt đất, toàn thân bùng cháy ngọn lửa nóng bỏng, mở ra toàn bộ chiến lức.



Chu Hằng tế ra Hỗn Độn Thiên Kinh, con yêu hổ này thật quá mạnh mẽ, một tầng phòng ngự Ngũ Hành Phù Văn căn bản không đủ nhìn! Hơn nữa, hiện tại hắn vẫn không thể vận chuyển Ngũ Hành Phù Văn không hạn chế, muốn đánh lâu dài, hắn nhất định phải tiết kiệm từng phần lực lượng.



Ầm!



Yêu hổ vô cùng hùng mạnh, vỗ một cái đập bay Tiểu Hỏa ra ngoài, nhưng thần thú thiên địa rốt cuộc là thần thú thiên địa, dù là yếu hơn một tầng vẫn đốt cho vuốt của con yêu hổ cháy đỏ rực.



Nó đánh trái lẫn phải, một bàn chân hổ to lớn đánh vào Chu Hằng.




Nơi này là Minh giới, chiến lực của Tinh Thần Vương không bị chút áp chế nào, tốc độ của nó thật là vô cùng nhanh, Chu Hằng căn bản không thể tránh né được một chưởng này, chỉ đành giơ kiếm đón đỡ!



Ầm!



Thân mình Chu Hằng lui mạnh, hào quang năm màu trên người nháy mắt liền bị nổ nát, nhưng vẫn còn một tầng hào quang màu vàng sau cùng lấp lánh, cuối cùng hoàn toàn hóa giải một đòn của con yêu hổ!



Đây chính là hợp lực lượng của Hỗn Độn Thiên Kinh và Chu Hằng, đồng thời thi triển Ngũ Hành Phù Văn mới làm được!



Nhưng ngay cả thế, ngực của Chu Hằng vẫn nóng rát, dù không bị gãy thêm khúc xương nào, nhưng vẫn vô cùng khó chịu! Hắn gia tăng vận chuyển Ngũ Hành Phù Văn để điều trị xương gãy, trên người có thương thế làm cho không thể phát huy toàn bộ chiến lực.



Ầm! Ầm! Ầm!



Con yêu hổ này chiếm cứ chủ động hoàn toàn, đánh cho Chu Hằng cùng Tiểu Hỏa chật vật không thôi.



Nhưng thế này cũng cho thấy một người một chó này yêu nghiệt thế nào.



Chu Hằng có hai tầng Ngũ Hành Phù Văn hộ thân, phòng ngự mạnh gần như đạt đến cực hạn Minh Tiên, ngay cả công kích của Tinh Thần Vương cũng có thể mạnh mẽ chống đỡ! Còn Tiểu Hỏa là thần thú trời sinh, thể chất mạnh mẽ quả thật phát cuồng, cứng rắn chịu nhiều công kích như thế cũng chỉ là bị đánh bay mà thôi, bản thân lại không có một chút thương thế nào!



Nhưng, mưa lâu cũng có thể mài thủng đá, cứ mãi bị đánh, cuối cùng sẽ đến điểm giới hạn, đến lúc đó Tiểu Hỏa có thể sẽ bị yêu hổ nháy mắt đánh chết! Còn tình hình của Chu Hằng cũng không tốt hơn bao nhiêu, Hỗn Độn Thiên Kinh theo ý thiên địa mà sinh ra, có thể vận chuyển vô hạn, nhưng lực lượng của Chu Hằng lại là có hạn!



Một khi hắn dùng hết linh lực, dựa vào Hỗn Độn Thiên Kinh sẽ không thể bảo hộ được hắn!



Hỏng bét nhất, là hiện giờ bọn họ hoàn toàn ở thế phòng thủ, không nhìn ra một chút hy vọng đánh bại yêu thú này.



– Bão lớn, chạy mau! Con lừa đen ở bên cạnh kêu to.



– Tiểu Hỏa, quay lại! Chu Hằng ra lệnh cho Liệt Diễm Khuyển, một người một chó liên thủ, vừa đánh vừa lui.



Yêu hổ vội đuổi theo, hứng thú của nó với đám này càng lúc càng lớn, rõ ràng đều là Minh Tiên, vì sao lại ngăn cản được nó lâu như thế? Điều này nói rõ, huyết mạch của một người một thú này đều vô cùng mạnh mẽ!



Yêu thú coi trọng nhất là huyết mạch, chúng nó dựa vào huyết mạch mà trở thành tồn tại hùng mạnh, không cần tu luyện công pháp gì, trời sinh là vậy!



Nhưng thành bởi huyết mạch, thua cũng bởi huyết mạch, đẳng cấp huyết mạch quyết định trình tự của bọn chúng, mặc kệ ngày sau chúng cố gắng tu luyện thế nào cũng vô dụng! Trừ khi… chúng nó có thể ăn được thánh dược tăng lên huyết mạch, hoặc là cắn nuốt tồn tại có huyết mạch càng mạnh hơn!



Như vậy, huyết mạch của chúng có thể thăng cấp, tiến vào cảnh giới cao hơn!



Ví dụ như con Kim Dực Hổ này, cực hạn của nó chính là Tinh Thần Hoàng, đây là do huyết mạch của nó quyết định. Chỉ cần có thể trưởng thành suôn sẻ, nó sẽ trở thành Tinh Thần Hoàng, sẽ không vì tư chất bản thân kém cỏi mà không đạt đến, cũng sẽ không vì tư chất bản thân cao hơn mà đột phá.



Nếu như cắn nuốt Chu Hằng cùng Tiểu Hỏa, nói không chừng huyết mạch của nó có thể đánh vỡ cực hạn này, tăng lên tới Tinh Thần Đế!



Khát vọng mạnh lên, ghi vào trong bản năng của mỗi một sinh vật!



Con yêu hổ này làm sao chịu bỏ qua đám Chu Hằng, nó muốn trở nên càng hùng mạnh hơn!



Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!



Ba người đánh cho kịch liệt, từng dãy cây cối ngã xuống, từng mảnh đá vụn bắn tung, ở thật xa cũng cảm ứng được động tĩnh bên này phát ra.



Bên trong mảnh rừng núi này hẳn là không còn yêu thú quá mạnh, bằng không bọn họ một đường đánh tới, khẳng định sẽ gặp được tồn tại càng mạnh hơn.



Chu Hằng nhíu mày, con yêu hổ này quá cố chấp phải bắt giết bọn họ, tốc độ càng nhanh, lực lượng càng mạnh, sức bền đầy đủ, căn bản không thể bỏ rơi được, đánh tiếp nữa, hắn cùng Tiểu Hỏa cũng không chống đỡ được lâu!



Đành phải mời Kim Long nữ hoàng đi ra hay sao?



– Nghiệp chướng làm càn! Ngay lúc này, một đoàn kiếm quang chói lọi xẹt qua, kiếm khí tung hoành, mạnh mẽ đẩy lùi con yêu thú kia ra trăm trượng.



— QUẢNG CÁO —