Cửu Thiên Kiếm

Chương 340: Đại lục từ trên trời rơi xuống





- Đó là vật gì? Hoặc Thiên ở trong lòng hắn hỏi.

- Không biết! Chu Hằng lắc đầu.

Cho dù khoảng cách cách xa như vậy, hắn vẫn có thể cảm ứng được "Đại lục" kia phát ra khí tức hồng hoang, thậm chí có loại cảm giác cao quý, dường như đó là một cái bảo tọa của đế vương.

"Ầm! Ầm! Ầm!" Nơi này mặc dù là khu vực an toàn, nhưng thiên địa dị biến cũng không có ngừng lại, khối đại lục kia từng chút một từ trong khe nứt ép ra ngoài, kéo theo từng luồng sóng xung kích, nơi nó đi qua, vạn vật đều hủy diệt!

Chu Hằng hoài nghi: dao động như vậy nếu kéo dài liên tục mấy ngày, toàn bộ Huyền Càn Tinh đều sẽ bị mạnh mẽ tấn công đến vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành vô số mảnh vụn rồi trở thành bụi bậm trong vũ trụ!

Chúng nữ cũng từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp đi ra, ngẩng đầu ngước nhìn một màn này, ai nấy đều chết lặng không nói gì.

Ở trước mặt dị tượng thiên địa như vậy, ai cũng bất lực!

Cho dù là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh xuất hiện, đối với chuyện này có lẽ cũng chỉ có phần bất đắc dĩ thở dài?

Tiếp bốn ngày sau, khối đại lục trên bầu trời kia cuối cùng gần như hoàn toàn bị ép ra ngoài, áp lực đáng sợ chấn động cả vòm trời, dường như sắp nghiền nát toàn bộ Huyền Càn Tinh.

Mọi người đều chỉ biết nhìn, sau đó âm thầm cầu nguyện mong sao thời điểm phiến bầu trời này sập xuống, lực lượng va chạm sẽ không đánh nát tả tơi Huyền Càn đại lục.

Gần nửa ngày sau, đại lục trên bầu trời chung quy là hoàn toàn hiện ra, sau đó va chạm mạnh về hướng mặt đất.

Thật sự là trời sập rồi!

Chu Hằng liền vội vàng tế ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, thu hết chúng nữ vào, sau đó một tay bế lên Hoặc Thiên, mở ra linh lực: Chuẩn bị nghênh đón lực chấn động va chạm sắp tới!

"Ầm!" Đại lục trên bầu trời rơi xuống va chạm trên mặt đất, lập tức toàn bộ mặt đất giống như một hồ nước sôi trào, từng đợt sóng chấn động lan ra.

Đây chỉ là đợt thứ nhất, kế tiếp, mặt đất nhấc lên một tường đất cao chừng nghìn trượng, rồi giống như sóng thần cuốn ra khắp bốn phương tám hướng. Trong tiếng nổ "ầm, ầm, ầm...", trên đường nó đi qua, tạo thành sóng dao động mang tính hủy diệt.

Không có gì có thể sống sót ở dưới sóng chấn động như vậy, sinh linh bị diệt sạch, dù là sinh mệnh ở mấy chục dặm trong lòng đất cũng sẽ bị nghiền thành thịt nát!

Chu Hằng chỉ cảm thấy hai lỗ tai mất đi thính giác, trừ một mảng tiếng "ông ông...", hắn không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào.





- Xú tiểu tử lại chiếm tiện nghi của bổn cung! Hoặc Thiên bị hắn ôm, bộ ngực cao vút dán sát trên ngực Chu Hằng, làm cho nàng tê tê, không nhịn được phát ra lời hờn dỗi của Nữ Vương.

Chu Hằng vốn cũng không nghe được nàng đang nói gì, trong tiếng gầm tấn công đáng sợ, trong thất khiếu hắn tràn ra máu tươi, bộ dáng vô cùng dữ tợn. Nhìn lại Hoặc Thiên mặc dù không có nửa điểm tu vi, nhưng tấn công đó dường như không có tạo thành một chút ảnh hưởng đối với nàng.

"Ầm ầm..." mặt đất lại bắt đầu chấn động kịch liệt, dưới lực va chạm mạnh như vậy, vốn mặt đất đã cực kỳ không ổn định lại lần nữa trời sụp đất lở, rơi vào bên bờ hỏng mất.

Chấn động như thế kéo dài liên tục ba ngày ba đêm, rốt cục toàn bộ thiên địa mới khôi phục bình tĩnh. Ánh mặt trời một lần nữa chiếu xuống, làm cho từ trong lòng mỗi người phát lên mối cảm kích sống sót sau tai nạn.

Chu Hằng phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy đại lục từ trên trời rơi xuống kia nằm xéo ở đó, thể tích khổng lồ đủ để bất kể người ở rất xa đều có thể nhìn thấy hình dáng, nhưng đến tột cùng nó rộng lớn bao nhiêu, chỉ sợ thị lực của người tốt nhất cũng không thể nào thấy được đầu cuối.

Mà vốn là mặt đất trước đó thì biến thành một cái hố sâu lớn đến không cách nào hình dung, đang có vô số nước ngầm chảy ra chậm rãi ngập dần hố sâu, nhưng quá trình này hiển nhiên cần thời gian rất lâu.

- Đi! Chu Hằng hô một tiếng, ôm lấy Hoặc Thiên, thân hình vọt lên không bay nhanh.

- Đi đâu? Hoặc Thiên bất mãn hỏi. Nàng là Nữ Vương đại nhân, cho dù thay đi bộ, vậy cũng phải là dưới chân đạp lên mình Chu Hằng mới đúng.

- Về nhà! Ta phải đi nhìn xem tình huống của cha mẹ ta! Chu Hằng thân hình bay nhanh.

Một đường bay qua, chỉ thấy khắp nơi đều là phế tích, không nhìn thấy một tia dấu hiệu sinh mệnh. Đây còn chỉ là khu vực bên ngoài, ở chỗ bị đại lục kia trực tiếp phủ lấp, vậy thì càng thêm thảm trạng, bất kỳ thứ gì đều phải bị nghiền thành bột phấn!

Chu Hằng lòng nóng như lửa đốt, chọn tuyến đường đi Hàn Thương Quốc, hắn phải trước đi tìm cha của mình; còn mẫu thân có Triệu gia bảo hộ, hẳn là vô sự.

May mắn là tâm điểm của đại lục trên trời rơi xuống này cách xa Lãng Nguyệt Quốc và Hàn Thương Quốc, nhưng mấy ngày nay luôn luôn có thiên tai phát sinh, cho dù là Khai Thiên Cảnh đều có uy hiếp to lớn. An Nhược Trần vị tất có thể bảo vệ được Chu Định Hải và Lâm Kiếm Trần.

Hắn nhất thiết phải trở về nhìn xem, đồng thời đưa phụ thân đi tới Triệu gia. Hiện tại đừng nói hắn tiếp được Triệu Đoạt Thiên một kích, thậm chí có thể đánh bại người cữu cữu này rồi.

Hơn một tháng sau, Chu Hằng đi tới Thiên Hàng Thành.

Xa xa nhìn thấy Thiên Hàng Thành bình yên vô sự, cuối cùng Chu Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm, thân hình khẽ nhích động đã đi vào trong thành. Hắn cho chư nữ từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp đi ra, sau đó cùng nhau đi vào An gia.

- Cha! - Cha! An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương đồng thời xông vào trong phòng duyên dáng gọi to, mà An Nhược Trần, Lâm Kiếm Trần cũng nhao nhao từ trong phòng xuất hiện. Cha con gặp mặt làm cho hai nàng đều khóc ròng.

Khi Chu Định Hải cũng từ trong phòng bước ra ngoài, Chu Hằng đi lên đón, lớn tiếng nói: - Cha! Con đã trở lại!

Chu Định Hải vừa nhìn thấy một đám đông đội quân tóc dài, không khỏi hoảng sợ, những cô gái này mỗi người đều là giai nhân tuyệt sắc khuynh thành, cưới được một người đã là vô cùng may mắn, chẳng lẽ những người này đều là con dâu Chu Hằng mang về?

- Hằng nhi! Đây đều là vợ của con ư? Chu Định Hải rõ ràng không thể bình tĩnh! Tuy rằng rất nhiều người thích ba vợ bốn nàng hầu, nhưng nữ nhân nhiều chưa chắc là chuyện tốt, không nói gì khác, khẳng định sẽ phân tâm!

Chu Hằng là thiên tài võ đạo, nhất định sẽ đi lên đỉnh phong vô thượng, nếu bởi vì ham mê nữ sắc mà làm trễ nãi tiền đồ sao được!

- Con dâu ra mắt công công!

Chúng nữ đã quỳ bái đầy đất, ngay cả An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương cũng không ngoại lệ: nịnh bợ công công tự nhiên là phải nhanh chóng nắm lấy.

Chu Hằng cười ha hả, chỉ gật gật đầu, rồi chuyển sang chuyện khác, nói: - Cha! Chúng ta lập tức lên đường đi gặp mẹ!

- Cái gì! Chu Định Hải lộ ra vẻ khẩn trương, dường như không nghe hiểu lời nói của Chu Hằng.

- Con đã có năng lực đón mẹ đi ra! Chu Hằng nghiêm nghị nói.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Chu Định Hải liên tục gật đầu.

Chu Hằng nói một lần chuyện thiên hạ có thể phát sinh đại biến với An Nhược Trần và Lâm Kiếm Trần, cộng thêm An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương khuyên bảo, hai vị này cũng đều đồng ý cùng đi với Chu Hằng, cùng nhau đi tới Lãng Nguyệt Quốc.

Dưới kiên trì của ba "lão nhân gia" Chu Định Hải, An Nhược Trần cùng Lâm Kiếm Trần, mọi người đều đồng ý ở lại An gia thêm hai ngày, sau khi tắm rửa phong trần rồi hãy lên đường. Bởi vì sau lần rời đi này, phỏng chừng về sau bọn họ sẽ không còn trở lại nữa, điều đó khiến rất nhiều người đều có chút lưu luyến không đành lòng.

Lâm Kiếm Trần muốn dẫn Lâm Phức Hương trở về tế tổ Cửu Linh Tông; về phần An Nhược Trần cùng An Ngọc Mị nhiều năm sinh sống ở Thiên Hàng Thành như vậy cũng có cảm tình rất sâu đậm; mà Cổ Tư cũng muốn trở về Cô Tuyệt Tông một chuyến thăm viếng sư tôn.

Nhận thấy nhiều chuyện cần như thế, Chu Hằng dứt khoát ấn định thêm thời gian đến năm ngày, chênh lệch vài ngày như vậy cũng không sao.

Sau khi hắn đưa ra quyết định này, Lan Phi tìm tới Chu Hằng: cũng hỏi hắn xin nghỉ mấy ngày. Nàng là thân phận nữ nô, bởi vậy thật cẩn thận nói, một bộ dáng sợ Chu Hằng sẽ đánh nàng.

Chu Hằng không khỏi sắc mặt tối sầm, ở trong lòng hắn người nữ nhân này đâu tính là gì chứ?

Hắn cũng không có để ở trong lòng, phất tay một cái liền cho phép, cũng không sợ nữ nhân này sẽ lén lút trốn đi, bằng không nhất định hắn sẽ đánh nát mông nàng!

Lan Phi rời Thiên Hàng Thành liền thi triển thân pháp, bay về hướng đế đô Thịnh Nguyên Thành của Hàn Thương Quốc. Mấy tháng trước nàng đã đột phá Khai Thiên Cảnh, tu luyện Lạc Tuyết Chân Kinh là Thiên cấp thượng phẩm, lại sử dụng là linh thạch thượng phẩm, cộng thêm ngẫu nhiên ăn chút linh dược thiên địa, rồi còn luyện Thiên Dương Địa Âm Công với Chu Hằng... Lúc này đã đạt tới Khai Thiên nhị trọng thiên đỉnh phong, khoảng cách đột phá tiếp cũng không xa!

Đây là "hưởng bóng mát khi dựa lưng vào cây lớn", bản thân nàng cũng không có thiên phú tu luyện bao nhiêu, nhưng ai bảo nàng theo đúng người, tốc độ tu vi tinh tiến này tự nhiên là cứ thế cùng bay lên trời.

Nàng cấp tốc bay vù vù, vẻn vẹn chỉ một ngày sau đã tới Thịnh Nguyên Thành.

Đi thẳng tới hoàng cung.

Sau khi Nam Cung Trường Không chết đi, Tiêu gia cùng Thiên Quân Tử thật ra cũng không có bức bách họ Nam Cung nhường lại ngôi vị hoàng đế. Nhưng Nam Cung Hoành cũng chỉ có danh hiệu là Hoàng đế, còn toàn bộ quyền bính đều ở trong tay Tiêu gia. Bởi vì Tiêu gia còn cố kỵ Nam Cung Nguyệt Dung cùng Tỉnh Thiên ở Phong Khiếu Tông, ai biết ngày nào đó bọn họ sẽ cường thế trở về, bởi vậy cũng không có làm chuyện quá tuyệt tình.

Tiêu gia cũng không biết rằng, Nam Cung Nguyệt Dung sớm đã trở thành nữ nô của Chu Hằng, nhưng Tỉnh Thiên lại vào Thượng Thiên Võ Các, đạt tới Sơn Hà nhị trọng thiên, thực lực của hắn đã tăng lên tới mức chỉ một ngón tay là có thể hủy diệt Tiêu gia.

Đương nhiên, hết thảy điều này cũng chưa tính Chu Hằng.

Lan Phi thân hình khẽ nhích động, lúc này chiến lực của nàng là Khai Thiên Cảnh nhị trọng thiên có thể trở thành người mạnh nhất Hàn Thương Quốc hay không còn khó mà nói, nhưng chỉ nói riêng về cảnh giới thì khẳng định có thể xếp thứ nhất, dù là lão tổ Tiêu gia, An Nhược Trần cũng chỉ là Khai Thiên nhất trọng thiên mà thôi.

Nàng lặng yên không một tiếng động đi vào nội viện hoàng cung, đây là nơi chốn nàng sống rất nhiều năm, tự nhiên vô cùng quen thuộc.

Ở trong một gian phòng ngủ sang trọng, đang tiến hành một trường đại chiến nóng bỏng, Nam Cung Hoành với một chọi hai, Vũ Phi cùng Anh Phi đều nằm dài ở trên giường, nhổng lên thật cao cái mông đầy dặn trắng như tuyết, nghênh đón Nam Cung Hoành điên cuồng tấn công.

Là một đế vương trong tay không có một chút xíu quyền lực, Nam Cung Hoành trừ một ít chuyện ở trên giường kia, còn có thể có chuyện bận rộn gì đâu?

- Vũ tiện nhân! Bổn vương dập ngươi thích không?

- Anh tiện nhân! Dang rộng chân một chút, để bổn vương nhìn ngắm!

Từ Hoàng đế nắm trọn quyền bính rơi đến con rối không còn chút vinh quang rực sáng, Nam Cung Hoành bị đả kích tự nhiên lớn đến kinh người, chỉ có thể hiển lộ quyền uy Hoàng đế của hắn ở trên người của hai sủng phi.

"Phạch phạch phạch...", không ngừng vang lên thanh âm thân thể va chạm, Vũ Phi cùng Anh Phi cố chịu đựng tra tấn biến thái của Nam Cung Hoành, đều không dứt kêu lên thảm thiết, nhưng điều đó lại làm cho dục vọng ngược đãi của Nam Cung Hoành càng tăng cao, hắn ôm ghì cái mông to của Vũ Phi bắt đầu xung kích lần sau cùng.

- Nam Cung Hoành! Ngươi thật đúng là giống một con chó đực! Đúng lúc này, Lan Phi nhẹ nhàng lướt vào, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên đầy vẻ khinh thường.

- Ai! Nam Cung Hoành cả kinh, vội vàng rút ra lui về phía sau, hai tay che ở trước người làm ra trạng thái phòng ngự, hắn mặc dù là hoàng đế bù nhìn, nhưng hiển nhiên cũng không có phí hoài tính toán của bản thân mình. Người tới đưa lưng về phía ánh trăng, nhưng trong phòng có thắp mấy cây nến to bằng cánh tay, cộng thêm Ích Địa Cảnh sớm đã có thể thấy rõ vật trong bóng tối, dĩ nhiên hắn lập tức nhìn thấy hình dáng người kia.

- Lan... Lan Phi! Hắn vô cùng kinh ngạc kêu lên, vốn hắn tưởng rằng Lan Phi đã sớm chết rồi!

Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, hắn hưng phấn quá độ, quát to: - Lan tiện nhân! Cởi hết nằm xuống, hôm nay bổn vương muốn dập nổ mông của ba người các ngươi!

"Bốp!" Một cái tát đánh tới, thân mình Nam Cung Hoành lập tức bay tung lên, "ầm" một tiếng, đụng mạnh vào vách tường.

Anh Phi cùng Vũ Phi đồng thời há to miệng khó có thể tin nổi, mông trắng như tuyết hãy còn vểnh lên thật cao trông thật dâm đãng...