Cửu Thiên Kiếm

Chương 453: Trước mặt đánh chém



Lần này không có thời gian, Chu Hằng cũng không mang theo bất luận người nào, mà một mình tới, dùng tích lũy linh lực kinh khủng của hắn, tốc độ đi cũng chỉ kém Thiên Tôn chân chính một chút.



Bảy ngày sau, Chu Hằng một lần nữa đi tới Đông Linh Sơn.



Giống lúc trước, hiện tại núi hùng vĩ này cô lập trong sóng biển vạn dặm, giống như một cây trụ trời, cao không thấy đỉnh, mây khói lượn lờ, làm cho người ta có cảm giác mọc cánh thành tiên.



Hắn đạp sóng mà đi, vạn dặm sóng nước chỉ mấy bước hắn đã đi tới dưới núi Đông Linh Sơn.



– Dừng lại, Đông Linh Tiên Trì không chào đón khách lạ! Trong một tiếng quát lớn, vù vù vù, chỉ thấy ba đạo nhân ảnh xếp hình chữ phẩm từ trên núi đáp xuống, đều là nữ nhân dung mạo thập phần xinh đẹp.



Đông Linh Tiên Trì này thu đồ đệ chẳng những xem tư chất, còn phải xem dung mạo sao? Nếu không tại sao không thấy người quái dị, tuy rằng tam nữ này chưa tới mức là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng mỗi người đều trên tiêu chuẩn.



Chu Hằng mỉm cười, nói: – Tại hạ Chu Hằng, có chuyện quan trọng bái phỏng Thánh nữ quý tông, xin hãy thông báo!



– Chu Hằng! Tam nữ kia đồng thời chấn động, vẻ mặt vô cùng kính sợ.



Tin tức Chu Hằng đánh chém hai đại Thiên Tôn đã truyền khắp giới võ giả rồi, nhân vật cường thế như vậy làm sao không khiến người ta nhớ kỹ.



Đây chính là khách quý, á, chỉ sợ không phải, tuyệt đối không để cho các nàng khinh đãi!



– Xin chờ ta bẩm báo với Thánh nữ đại nhân! Một nữ nói, vội vàng xoay người lên núi. Hai nàng khác lại có chút tò mò đánh giá Chu Hằng, chỉ cảm thấy hắn tuổi còn trẻ, người này một thân chiến lực đáng sợ như vậy làm sao tu luyện ra?



Chu Hằng không thèm để ý, chắp tay sau lưng, cả người sừng sững như núi, ẩn ẩn phát ra khí tức sừng sững như núi.



Hai nàng kia càng nhìn Chu Hằng càng say mê, hai khuôn mặt tươi cười đỏ bừng, ánh mắt xuân ý ướt át.



Thế giới này tôn trọng cường giả, nữ nhân, đặc biệt võ giả nữ lại lấy tiêu chuẩn dùng thực lực kén chồng. Chu Hằng có thể đánh chém Thiên Tôn, chỉ phần thực lực này cũng đủ để cho chín thành nữ nhân phát mộng rồi.



Hơn nữa, hắn còn trẻ tuổi, vóc người cao lớn, khí thế đường hoàng, uy thế nội uẩn, loại nam nhân có khí chất này sao lại không khiến cho nữ nhân động tâm chứ?



– Chu Hằng… Trong tiếng gào gần như cắn răng nghiến lợi, một mỹ phụ đạp không bay xuống, đỉnh đầu có thần chiếu sáng loáng, không phải nàng chiến ý xông lên tận trời, mà là mới vừa tạo thành Thần chích. Còn chưa tiến vào Kết Thai Cảnh, căn bản không dấu được.



Là Cố Lăng Phỉ, sư phụ của tam nữ An Ngọc Mị.



Nữ nhân này lúc trước bị Chu Hằng bắt cùng một lão vô lại bái đường, thành thân, lại thiếu chút nữa thất thân, khó trách nàng vừa nhìn thấy Chu Hằng là như mèo bị dẫm đuôi, không ngừng kích động.



Chu Hằng lại âm thầm gật đầu, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ xuất hiện lại, võ đạo Đông Linh Tiên Trì cũng phát triển tươi tốt như cây mùa xuân, Cố Lăng Phỉ vậy mà cũng có được bước tiến dài. Đừng nhìn nàng còn là Linh Hải Cảnh, nhưng có hình thành Thần chích hay không lại là băng hỏa hai tầng, hoàn toàn không thể so sánh nổi.







Tạo thành Thần chích, như vậy chỉ cần không ngã xuống thì nhất định trở thành Kết Thai Cảnh!



Toàn bộ Huyền Càn đại lục có bao nhiêu nửa bước tiên nhân chứ?



– Lão bà cô. Sao kết hôn lại ném bà mối qua tường? Ngươi đúng là qua sông đoạn cầu quá nhanh đi. Chu Hằng nói điều không nên nói, làm điều không nên làm, vừa lên tiếng đã sờ trúng vết sẹo của Cố Lăng Phỉ.



– Im miệng! Cố Lăng Phỉ mặt xanh mét, thiếu chút nữa thất thân bởi một tên vô lại, đây là nhục nhã nàng suốt đời khó quên, ngực nàng kịch liệt phập phồng, muốn nhịn lại nhịn không nổi, thét dài một tiếng. Nàng liền xông ra ngoài, tấn công Chu Hằng.



Bốp!



Một tiếng thanh thúy vang lên, Chu Hằng tát nàng bắn ngược trở lại, trầm giọng nói: – Nể mặt Thánh nữ nhà ngươi, chỉ cho ngươi một bài học! Lão bà cô, không nên quá tự cho mình là đúng, không coi ai ra gì. Tùy ý, ngươi có tư cách này sao? . – Chu… Hằng… Cố Lăng Phỉ nửa mặt sưng húp, nàng một tay che mặt, ánh mắt đầy oán độc.



Chu Hằng ánh mắt phát lạnh, sát khí bừng bừng, nữ nhân này rất không biết điều..



– Chu Hằng, nể tình ta, việc này coi như dừng ở đây, được không?



Ngay vào lúc này, một thanh âm trong trẻo dịu dàng lại mang theo vô thượng uy nghiêm vang lên, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ phiêu nhiên đáp xuống.



– Nếu như ta không muốn thì sao? Chu Hằng lạnh lùng nói, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Lăng Phỉ, sát khí cuồn cuộn không chút che giấu. Hắn không để Cố Lăng Phỉ vào mắt là một chuyện, nhưng người khác ở trước mặt hắn lộ ra vẻ oán độc này, không chừng lúc nào cũng đem cỗ lửa giận này trút lên đầu người thân bên cạnh hắn.



Mối họa, phải diệt trừ lúc chưa xảy ra.



Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cứng lại, không nghĩ tới Chu Hằng lại thật sự không cho nàng mặt mũi như thế. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Chu Hằng tuy rằng còn không phải Thiên Tôn chân chánh, nhưng mà lực phòng ngự của hắn kinh khủng như vậy, đã có vốn không cần sợ bất kỳ vị Thiên Tôn nào nữa, vậy hắn làm sao phải cho ngươi mặt mũi?



– Chu Hằng, xem như nể mặt Vạn Cổ Đại Đế và gia sư…



– Ngừng lại… Chu Hằng giơ tay lên ngăn Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nói tiếp, nói: – Nhân tình Vạn Cổ Đại Đế và Đông Linh nhất, lúc trước ta đã sớm thanh toán xong! Hiện tại đây là ân oán cá nhân giữa ta với nàng ta, không liên quan tới những thứ khác, dù tính muốn lôi vào ta cũng không để ý.



Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lòng đầy khó chịu, không chỉ vì Chu Hằng không để cho sư phụ nàng mặt mũi, mà càng vì đối phương ngay cả thể diện của nàng cũng không cho!



Chẳng lẽ nàng ở trong lòng Chu Hằng ngay cả một chút địa vị cũng không có sao?



Nàng cũng lạnh mặt lại nói: – Hôm nay ngươi tới đây là vì chuyện gì?



Chu Hằng mỉm cười, nhưng nụ cười mỉm kia lại mang theo lãnh ý nói: – Trước khi nói ra, ta muốn giết người trước.



Giết ai? Còn cần phải nói sao?



Chỉ là tên này cũng quá to gan lớn mật đi, ở trước mắt Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lại nói muốn giết đệ tử Đông Linh Tiên Trì, đây là kiêu ngạo cỡ nào? Cùng chung mối thù, đệ tử Đông Linh Tiên Trì nhìn về phía Chu Hằng với ánh mắt kẻ thù.



– Chu Hằng, ngươi quá đáng rồi! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lạnh lùng nói.



– Tuyệt không quá đáng! Chu Hằng cũng lạnh lùng nói, lúc trước Cố Lăng Phỉ khư khư cố chấp, buộc tam nữ An Ngọc Mị phải gả cho hai đứa cháu của nàng, có thể thấy được nàng là người tự cho mình là đúng, người như vậy một khi quyết định trả thù, đó tuyệt đối là mối đại họa.



– Hừ, nơi này không chào đón ngươi! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hạ lệnh trục khách.



– Ha ha, trước không nên nói như vậy, ngươi sẽ hối hận. Chu Hằng nhìn chằm chằm Cố Lăng Phỉ.



– Cút! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không thể kiềm được, một chưởng đẩy tới Chu Hằng.



Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tự nhiên xuyên qua công kích của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, lại không phản kích, mà giết tới Cố Lăng Phỉ.



– Lớn mật! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ bạo nộ quát to một tiếng, bàn tay trắng nõn đánh ra Phiên Thiên Chưởng.



Chu Hằng như cá bơi trong nước, Tấn Vân Lưu Quang Bộ cũng là tiên thuật, mà phẩm bậc nói không chừng còn trên Phiên Thiên Chưởng, bởi vì Cổ Viêm là trưởng lão mạnh nhất của Man Thần tộc, thực lực tuy chỉ là Nhật Diệu Cảnh, mà Khổng Ngạo Côn lại là Thăng Hoa Cảnh, kém một bước là có thể tiến vào Sáng Thế Cảnh!



Có thể thấy được, chỉnh thể thực lực của Khổng gia trên xa Man Thần tộc, mà Tấn Vân Lưu Quang Bộ lại là chiêu bài tuyệt kỹ của Khổng gia, như vậy phẩm bậc trên Phiên Thiên Chưởng cũng có gì kỳ quái chứ?



Hắn ở trong chưởng kình Phiên Thiên Chưởng xuyên qua, dường như một con cá cơi ngược dòng, kiên cường dũng cảm tiến tới.



– Ta muốn giết người, ai ngăn được? Chu Hằng ngạo nghễ nói, đã cách Cố Lăng Phỉ càng ngày càng gần.



– Lăng Phỉ, ngươi đi trước! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ liên tục xuất Phiên Thiên Chưởng, môn tiên thuật này là võ kỹ mạnh nhất nàng nắm giữ, nếu như ngay cả nó cũng không thể ngăn cản được Chu Hằng, như vậy nàng cũng không có biện pháp.



Cố Lăng Phỉ lúc này mới ý thức được thiếu niên ngày xưa nàng một ngón tay cũng có thể nghiền chết, hiện giờ trưởng thành mạnh tới mức, ngay cả Nguyệt Ảnh Thánh Nữ Thiên Tôn này cũng đành phải kêu nàng trốn trước.



– Trốn không thoát đâu! Chu Hằng thân hình động chuyển, lúc trước ở trong Phiên Thiên Chưởng của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ không thể di chuyển tự nhiên, nhưng bây giờ hắn đã chạm tới gần cánh cửa Hóa Thần Cảnh rồi, thực lực mạnh hơn mấy lần trước đó!



Hắn thôi phát Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, dù sao hắn bây giờ, thể chất là Thiên Tôn, linh lực với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa quá lớn, chỉ cần có thể đạt được mục tiêu, cho dù tiêu hao toàn bộ thì đã sao?



– Giết!



Chu Hằng lòng lạnh như băng, lúc trước hắn chế trụ Cố Lăng Phỉ mà không giết, là để cho đối phương một con đường sống, là nể tình nàng cuối cùng là sư phụ của An Ngọc Mị tam nữ, nhưng mà nữ nhân này lại không tỉnh ngộ, không cảm kích mà lại oán hận, người như vậy giữ lại làm gì?



Hắn đánh ra một chưởng, nằm quyền màu vàng giống như thái dương rực rỡ không ai bì nổi.



– Dừng tay! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ xuất chưởng cản lại.



Chu Hằng vẻ mặt kiên định, một quyền oanh phá chưởng ảnh của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.



Oanh!



Trong lòng hắn có tín niệm vô kiên bất tồi, mà Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lại vội vàng đánh ra chưởng này cho nên không mạnh, lập tức bị nắm quyền màu vàng oanh phá!



Một quyền này, mang theo tín niệm vô cùng kiên định của Chu Hằng!



Là một quyền vô địch! Thình thịch!



Một quyền hạ xuống, sáng vàng chớp động, Cố Lăng Phỉ trong nháy mắt bị đánh cho nổ tung, ngay cả máu thịt cũng bị lực lượng khủng bố nghiền thành cát bụi bé tí, mắt thường căn bản không nhìn thấy!



Mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh!



Rất khí phách, ở trước mặt Thiên Tôn giết người, cố tình Thiên Tôn còn không cản được!



Mạnh như vậy thế, năm đó Vạn Cổ Đại Đế xuất hiện lại cũng có năng lực tranh phong với hắn sao?



Nguyệt Ảnh Thánh Nữ tức giận thên thể run lên, nàng phẫn nộ không vì một nhân vật trọng yếu trong tông môn bị giết hại, mà vì thái độ không lưu tình của Chu Hằng, rõ ràng trong lòng căn bản không có nàng!



– Tốt lắm, hiện tại có thể nói chính sự! Chu Hằng xoay người lại, cười ấm áp nói.



Đã giết người ở trong nhà người ta, còn muốn nói chuyện chính sự?



Bất kể là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hay là đệ tử Đông Linh Tiên Trì đều sắc mặt tái xanh, bất cứ lúc nào đều muốn trở mặt xông lên liều mạng.



– Không có gì để nói! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ một lời cự tuyệt, giọng điệu kiên định.



– Tinh Môn! Chu Hằng phun ra hai chữ.



– Ngươi, ngươi nói cái gì? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lập tức khiếp sợ.



Năm đó sư tôn của nàng có tư cách tham dự tranh đoạt Tinh Hạch, nàng tự nhiên biết một khi tiên duyên xuất hiện, toàn bộ Huyền Càn Tinh sẽ như thế nào! Cho dù nàng cướp được Tinh Hạch phá hư thành tiên, nhưng mà nàng có năng lực theo bao nhiêu người cùng nhau phi thăng Tiên giới chứ?



Hai chữ Tinh Môn này trực tiếp đánh trúng chỗ trí mạng của nàng.