Cửu Thiên Kiếm

Chương 552: Dã Mã Thành



Mị lực của Hoặc Thiên dĩ nhiên không thể nói rõ.



Chu Hằng vốn tưởng rằng muốn cho Dương Lan Hinh chấp nhận cùng tồn tại với các nàng cần phải hao phí chút miệng lưỡi, thế nhưng khi Dương Lan Hinh nhìn thấy Hoặc Thiên liền bị thiên nữ tuyệt thế này khuất phục hoàn toàn.



Ở nàng xem ra, ngay cả Hoặc Thiên đều có thể tiếp nhận hoa tâm của Chu Hằng, như vậy thì tại sao nàng không thể chấp nhận chứ?



Không hề nghi ngờ tuy rằng Hoặc Thiên còn không có gia nhập hậu viện của Chu Hằng, nhưng nàng xứng với danh hiệu người chủ hậu cung, nếu nàng muốn thậm chí cũng có thể để Chu Hằng hàng đêm một mình ở phòng không.



Chuyện Lưu Hàn Diệp bị đánh cũng không có dẫn tới dao động quá lớn, ngược lại cứ như vậy lặng im như không có gì xảy ra.



Tuy nhiên, việc này cũng không thực sự dễ dàng kết thúc như vậy.



Lưu Tử Sương không có ra mặt thay con mình vì Chu Hằng là tiểu bối, mà lại có quan hệ mật thiết với Dương Lan Hinh, nếu hắn đích thân ra tay với Chu Hằng coi như là ỷ lớn hiếp nhỏ, thậm chí sẽ chia rẽ toàn bộ Dương gia!



Cho nên nhất thiết hắn phải chờ Dương Thiết Hổ xuất quan, thông qua Dương Thiết Hổ gây áp lực để buộc Chu Hằng phải xin lỗi chuyện này, đồng thời đưa ra bồi thường.



Đáng tiếc hắn cũng không biết: với tính cách của Chu Hằng như thế, sao chịu cúi đầu trước người khác?



Ban đêm, Chu Hằng phân phát Thanh Hoa Đan cho mọi người, đây là đan dược có ích đối với Nguyệt Minh Vương, cuối cùng hắn để lại 20 viên, đây là dùng để kiếm tiền.



Hắn hỏi Dương Lan Hinh: – Ở gần đây có Thiên Bảo Các lớn một chút hay không?



– Muốn lớn hơn một chút, chỉ có đi Dã Mã Thành!



Chu Hằng nghe nàng nói qua chuyện 9 thành lớn, cái này tương đương với chín trung tâm hành chánh của Tây Hợi Thành, tác dụng để khuất phục bốn phương, gặp được địch nhân không dẹp yên được còn có thể hướng lên trên Tuyệt Tiên Thành xin giúp đỡ, ở trên sẽ phái tới cao thủ trấn áp.



– Có pháp khí không gian gì có thể cất chứa vật còn sống không? Hắn lại hỏi.



– Loại pháp khí không gian đặc thù đó được gọi là Tiên Cư! Dương Lan Hinh cười chỉnh lại Chu Hằng: – Tuy nhiên Tiên Cư rất hiếm, ít nhất ở trong Tiên Thành loại cấp số Hợi Tiên Thành, Tuất Tiên Thành, Dậu Tiên Thành này đều rất khó gặp được! Hơn nữa, ngẫu nhiên xuất hiện một kiện giá tiền cũng vô cùng đắt, ít nhất phải số lượng ngàn vạn tiên thạch hạ phẩm!



Chu Hằng gật gật đầu, nói: – Ta phải đi nhìn xem!



Hắn muốn xông xáo ở Tiên giới, nhưng cũng không muốn tách ra với các nàng, tự nhiên phải vì các nàng tìm một nơi cư trú tốt hơn.



– Ta cùng đi với huynh! Dương Lan Hinh dịu dàng cười nói, lại hiện ra vẻ mê hoặc, đẹp đẽ tận xương.



Nữ nhân này chưa bao giờ cố ý làm dáng khoe khoang, nhưng nàng chính là mê hoặc trời sinh, chỉ một cái nhăn mày một tiếng cười của nàng đều hiển lộ ra hết ý phong tình, khiến người ta hoàn toàn không cầm được lòng hươu dạ vượn.



Trong lòng Chu Hằng nóng lên, một tay ôm nàng vào trong ngực, một bàn tay âm thầm thò vào trong váy dài của nàng, cắn vành tai của nàng nói: – Hiện tại chúng ta đã trở về Dương gia rồi, có phải nàng cũng nên thực hiện lời hứa hay không?



Dương Lan Hinh trợn mắt, lúc trước nàng nói xong việc rồi phải lập gia đình mới hoàn toàn trao thân cho hắn. Nhưng tên này sắc tâm thật nặng, mới vừa về tới Dương gia liền muốn ăn nàng rồi!







– Đừng… Nàng đè xuống bàn tay của Chu Hằng, có chút khó khăn phun ra một chữ, trong mũi tràn ra giọt mồ hôi, bởi vì phía dưới nàng…



– Hà hà… Chu Hằng cười cười, ngược lại không phải hắn nôn nóng, chỉ là hắn thấy nếu tình cảm giữa hai người đã quyết định: có một số việc phát sinh sớm một chút thì phát sinh đâu có gì khác biệt?



– Huynh luyện chế Thanh Hoa Đan nhiều thêm một chút nữa… Ta dùng với!



Chờ sau khi Chu Hằng lui binh, Dương Lan Hinh xoay người lại chủ động hôn Chu Hằng một cái, nói.



Thanh Hoa Đan chính là đồ tốt, dùng để thu mua lòng người là không còn gì tốt hơn. Kẻ bề trên ân uy cùng thi mới có thể bảo đảm thống trị lâu dài không suy. Dương Lan Hinh hiển nhiên am hiểu sâu sa đạo xử thế này. Tuy nhiên, vừa mới cự tuyệt Chu Hằng, hiện tại lại muốn hắn làm việc, Dương đại tiểu thư cũng cảm thấy có hơi áy náy, bởi vậy chủ động thơm hắn một cái.



– Không ngờ ta chỉ là một tên khổ sai như thế? Chu Hằng cố ý kêu oan.



– Vì ta, huynh không muốn sao? Dương Lan Hinh lườm hắn một cái nói đầy quyến rũ.



– Hà hà… Ta chỉ nguyện ý cúc cung tận tụy ở trên người muội!



– Lưu manh!







Chuyện đi Dã Mã Thành, dĩ nhiên không thể gióng trống khua chiêng dẫn toàn bộ các nàng đi theo. Nếu thật làm vậy, phỏng chừng Chu Hằng cũng đừng làm chuyện chính, luôn luôn phải đánh nhau cùng những nhị thế tổ quần áo lụa là kia.



Sau một phen thương lượng, cuối cùng quyết định sẽ do Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Dương Lan Hinh cùng đi bồi tiếp Chu Hằng. Những người khác thì phải đàng hoàng ở lại Dương gia, có Hoặc Thiên tọa trấn, mọi sự không đáng ngại.



Con lừa đen cũng muốn đi giúp vui, nhưng con lừa đê tiện này còn dễ gây họa hơn cả Chu Hằng, sao Chu Hằng dám để nó đi theo.



Sau khi xếp đặt đâu đó thỏa đáng, Chu Hằng ra đi với hai nàng.



Nguyệt Ảnh Thánh Nữ sở dĩ được các nàng đẩy ra, là bởi vì nàng cận kề Chu Hằng thời gian không bao lâu đã tách ra rồi, các nàng cũng không phải là người không thông cảm, bởi vậy liền đề cử cho Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có cơ hội chung đụng với Chu Hằng.



Cộng thêm nàng và Dương Lan Hinh vốn chỉ gặp một lần.



Lúc trước Nguyệt Ảnh Thánh Nữ che mặt, Dương Lan Hinh cũng không biết bộ dáng nàng thế nào! Khi đó nàng còn rất có tự tin, nhận định Nguyệt Ảnh Thánh Nữ chẳng qua là nữ nhân quê mùa, đợi đến giờ nhìn thấy dung nhan chân chính của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, không khỏi khơi dậy lòng hiếu thắng của nàng.



Luận về dung mạo, khẳng định là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ phải cao hơn một bậc, tuy nhiên Dương Lan Hinh thắng ở dáng người nóng bỏng, bộ ngực kia cũng chỉ có Cổ Tư mới có thể thắng nàng một bậc, mà bờ mông săn chắc đẫy đà mượt mà, có thể nói là nét đặc trung riêng của mọi người nữ.



Hơn nữa vẻ phong tình quyến rũ của nàng cũng là số một số hai, mị công không kém Tiêu Họa Thủy chút nào: dung mạo này, dáng người này, phong tình này… ba thứ cộng vào nhau, đủ để nàng có tư cách cạnh tranh vẻ đẹp với Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.



Chu Hằng nhìn bên trái một chút bên phải một cái, chỉ cảm thấy mỗi nàng đều là cực phẩm, không thể không nói thật đúng là khó khăn, nếu nói người nào mê người hơn người nào.



Dù sao đều là nữ nhân của hắn, phân hơn thua như vậy để làm chi chứ?



Hắn là nghĩ như vậy, nhưng giữa nữ nhân trong đó thì sao có thể chân chính ở chung hòa thuận? Hơn nữa hai nàng đều là thiên hương quốc sắc cấp bậc mầm tai hoạ, đương nhiên càng muốn phân ra cao thấp, một đường không ngừng ngầm đấu đá.



Đối với loại cạnh tranh này, Chu Hằng rất vui thích, bởi vì mặc kệ thắng bại như thế nào, hắn luôn là kẻ hưởng diễm phúc nhất.



Một đường hương diễm, gần nửa ngày sau bọn họ đi tới ngoài Dã Mã Thành.



Đây là từ khi Chu Hằng đi tới Tiên giới, nhìn thấy tòa thành thứ nhất ý nghĩa chân chính.



Không hổ là một trong 9 tòa thành chỉ có trên đại lục này. Dã Mã Thành cực kỳ rộng lớn, bởi vì cả tòa thành có hình dạng như tuấn mã mới có tên Dã Mã Thành.



Theo Dương Lan Hinh giới thiệu, Dã Mã Thành này có trận pháp của cao nhân Tuyệt Tiên Thành bày ra, một khi khởi động thì dù là Nhật Diệu Vương đều không thể đánh thủng. Có thể nói là một trong những chỗ an toàn nhất của toàn bộ Tây Hợi Thành.



Thực ra có uy danh của Tuyệt Tiên Thành trấn áp, dù không có trận pháp phòng ngự cũng tuyệt đối không có thế lực nào dám ăn gan báo phát động tiến công Dã Mã Thành, vậy thì đúng là chán sống rồi!



Khi nhìn thấy Dã Mã Thành, Chu Hằng mới biết được vì sao khu chợ của Mông gia chỉ có thể gọi là khu chợ: quả thật, khu chợ Mông gia chỉ có thể so sánh với một thành thị ở Phàm giới, mà Dã Mã Thành này… thì ít nhất lớn gấp trăm lần khu chợ Mông gia!



Muốn đi vào tòa Dã Mã Thành này ít nhất phải có tu vi Nguyệt Minh Hoàng, hoặc là có được Tiên Thành lệnh cấp bậc này, hoặc phải là cư dân “thổ địa” trong thành, có lệnh bài thông hành chuyên dùng.



Thành này cộng tất cả có 4 cửa thành, mỗi cửa thành đều có binh sĩ đóng giữ duy trì trật tự.



Dương Lan Hinh có Tiên Thành lệnh, đương nhiên không bị làm khó dễ, ba người thuận lợi đi vào trong thành.



Không hổ là một trong 9 thành lớn, tuy rằng tường thành không cao, nhưng vì có pháp trận Tụ Linh cao cấp hơn, mật độ linh khí còn nồng đậm hơn ở trên ngọn núi Dương gia! Đây cũng là nguyên nhân vì sao người từ ngoài đến phải có Nguyệt Minh Hoàng mới có thể đi vào, bản thân linh khí đã là một loại tài nguyên!



Đương nhiên, linh khí càng nồng đậm, trọng lực cũng càng lớn.



– Chu Hằng! Không cần sinh sự! – Phu quân! Không cần sinh sự!



Sau khi đi vào cửa thành, hai nàng gần như đồng thời nói với Chu Hằng. Sau khi nói xong, hai nàng đều bật cười. Xem ra các nàng rất hiểu biết tính cách của Chu Hằng: Tên này chính là một tên không an phận!



Chu Hằng không khỏi sắc mặt tối sầm, hắn có thích gây chuyện như vậy sao?



Trong lòng hắn khó chịu, chắp tay sau lưng đi ở trước nhất, nhưng đi chưa được mấy bước hắn liền ngừng lại.



– Như thế nào không đi? Dương Lan Hinh biết rõ còn hỏi.



– Vô nghĩa, ta không biết đường đi! Chu Hằng ngắm mông nữ nhân này một cái, nữ nhân này lại muốn đánh vào mông hay sao?



Dương Lan Hinh bị ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của hắn nhìn mình, trong lòng hoảng hốt, thật đúng là sợ tên to gan lớn mật này sẽ tạo ra chuyện gì nữa, liền vội vàng đi tới ôm cánh tay của hắn, nói: – Tên nhỏ mọn!



Ba người một đường đi thẳng tới Thiên Bảo Các. Thiên Bảo Các trong Dã Mã Thành này tuy rằng không phải thương hiệu độc nhất nhưng cũng là thương gia thực lực cường đại nhất, nhà khác có hắn có, nhà hắn có nhà khác chưa chắc có.



Chu Hằng trước bán ra 20 viên Thanh Hoa Đan, sau đó thu mua một số lớn tài liệu.



Dược sư Thiên Bảo Các ở nơi này cao cấp hơn một chút, đeo phù hiệu Dược sư nhị tinh. Tuy nhiên bị Thanh Hoa Đan cực phẩm chấn cho giật mình cả kinh, đưa ra giá cao thu mua: một quả giá 3000 tiên thạch hạ phẩm.



Thực ra nếu Chu Hằng không bán mà lựa chọn ủy thác cho Thiên Bảo Các bán đấu giá, vậy khẳng định có thể kiếm thêm nhiều. Nhưng luyện đan bây giờ đối với Chu Hằng đâu tính cái gì? Hắn mới lười chờ đợi.



Tuy nhiên, giống y như Dương Lan Hinh nói, loại bảo vật Tiên Cư ở cấp bậc Hợi Tiên Thành này rất hiếm, ít nhất phải chừng mười năm mới gặp một kiện, mà giá tiền thì phải ngàn vạn tiên thạch hạ phẩm.



Chu Hằng cũng biết Tiên Cư không phải muốn mua có thể mua, nhưng trong lòng vẫn có phần thất vọng. Ba người từ trong Thiên Bảo Các đi ra, đột nhiên hắn dừng chân lại, ánh mắt hướng tới một tòa kiến trúc.



Nói xác thực, là nhìn về phía bảng hiệu của tòa kiến trúc này. “Hiệp hội Dược sư?”



Dương Lan Hinh nhìn theo ánh mắt của Chu Hằng, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ nghi hoặc.



– Đi! Ta muốn đi kiếm danh hiệu Dược sư thập tinh đùa chơi! Chu Hằng cười nói.



Dược sư bình xét cấp bậc tuy rằng không phải tượng trưng cho thực lực, nhưng Dược sư ở Tiên giới thật sự quá ít, nếu hắn có một danh hiệu Dược sư, vậy thì không thể nghi ngờ chính là một tấm hộ thân phù rất tốt.



Hắn nói con lừa đen là con tinh rước họa, thực ra là chính hắn mới đúng! Chuyện gì xem không vừa mắt là lập tức vung nắm tay!



Dương Lan Hinh cùng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nhìn nhau một cái, trong lòng đều nói Dược sư thập tinh đâu có dễ kiếm như vậy!?! Đây chính là tồn tại được xưng là Thánh Dược sư!



Cái chữ Thánh này chính là không thể loạn dùng!



Ban đầu thời điểm ở Huyền Càn đại lục, Dương Thiên Thánh giả bởi vì có lòng vì võ nghiệp thiên hạ to lớn, không biết tốn bao nhiêu năm mới được tôn xưng là Thánh giả, những người khác, dù là Vạn Cổ Đại Đế cũng không có được danh hiệu mang chữ Thánh.



Nghe nói, toàn bộ Dược sư ở Tiên giới mang chữ Thánh không vượt qua mười người!



Chu Hằng lại còn nói muốn kiếm cái danh hiệu Dược sư thập tinh đùa chơi một chút, thật đúng là khoa trương quá lợi hại đi!



Ai bảo tên này là nam nhân của mình chứ? Hai nàng nhìn nhau một cái sau đó đều thuần thục đi theo phía sau Chu Hằng.



Đây là nữ nhân thông minh biết khi nào thì tuyệt đối phải đi theo nam nhân.



– Hiệp hội Dược sư, không được xông loạn! Nhìn thấy ba người Chu Hằng đi tới, hai người giữ cửa lập tức quát to, hoàn toàn phóng ra khí tức Nguyệt Minh Vương…