Cửu Thiên Kiếm

Chương 640: Dụ cá tới cửa



4000 năm đã tu luyện đến Thăng Hoa Vương?



Nhất Kiếm Phá Thiên Ngô Khải, Hàn Sương công tử Kha Ân, Thứ Huyết Mân Côi Hồ Mị… tuy rằng mỗi người đều được xưng là chí tôn trẻ tuổi vô địch, quét ngang Nhật Diệu Vương! Nhưng bọn hắn bao nhiêu tuổi? Ít nhất là 3000, 4000 tuổi!



Những thiên kiêu tuyệt thế này còn phải tu luyện bao nhiêu năm nữa mới có thể đột phá đến Nhật Diệu Vương, vậy nếu bọn họ đạt tới Thăng Hoa Vương phải cần bao lâu?



Ít nhất cũng phải 2, 3 vạn năm sao?



2, 3 vạn năm tính ra không dài chút nào! Bởi vì Thăng Hoa Vương thọ nguyên có thể đạt tới hơn 12 vạn năm, thì 2, 3 vạn tuổi chỉ tương đương với người thường chừng hai mươi tuổi, đúng là thời điểm đang phong nhã hào hoa!



Với góc độ so sánh như thế, 4000 tuổi Thăng Hoa Vương là đáng sợ bực nào? Lại là yêu nghiệt bực nào?



Chu Hằng gật gật đầu, nói: – Coi như không tệ!



Hắn lấy người động viên mình! Hắn chính thức tu luyện tới hiện tại cũng chỉ mười năm đã đạt đến Nhật Diệu Vương, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tiến vào Thăng Hoa Vương nhiều nhất là thêm mười năm, như vậy Thăng Hoa Vương 4000 tuổi ở trước mặt hắn tự nhiên không hiếm lạ chút nào.



Thấy hắn nói ra ung dung thoải mái như thế, mọi người lại đồng loạt ngả trái ngả phải: đây đều là những người nào vậy chứ? Thăng Hoa Vương 4000 tuổi ở trong miệng Chu Hằng không ngờ chỉ có thể nhận được đánh giá “coi như không tệ”?



Vậy đám người bọn họ này tiêu phí mấy vạn năm mới đạt tới Nhật Diệu Vương, Nhật Diệu Hoàng… còn không biết xấu hổ sống trên thế giới này làm chi?



Hai người này là từ nơi đâu nhô ra?



Đặc biệt là cô gái kia, không phải là đang ba hoa chứ! Thăng Hoa Vương 4000 tuổi hẳn phải là thanh danh hiển hách, thì sao bọn họ lại không nghe nói qua vương giả trẻ tuổi như vậy?



Trừ phi… nàng đến từ Tuyệt Tiên Thành!



Trong 49 Tiên Thành, Tuyệt Tiên Thành là một tòa thành thần bí, là tòa thành cấm kỵ. Cho dù nhiều Sáng Thế Hoàng đều chỉ nghe tên, mà không thể thấy “hình dáng”!



Tuyệt Tiên Thành hội tụ toàn bộ đại năng chân chính của 49 Tiên Thành. Nơi tài nguyên phong phú nhất, cũng có khả năng nhất sinh ra thiên tài áp chế hết thảy!



Nếu cô gái này là tới từ Tuyệt Tiên Thành, thì hết thảy đều có khả năng.



– Ít nói nhảm đi! Mau bắt cá cho bổn tọa! Con lừa đen ở một bên thúc giục. Con lừa đê tiện này chỉ biết la lối đánh ngã hết thảy thiên tài, sau đó cướp nữ nhân xinh đẹp về làm thị nữ.



– Bổn tiểu thư cũng muốn ăn cá!



Băng Tú Lan cũng không phải người tham ăn, nhưng nàng đặc biệt thích vô giúp vui; cũng không phải nàng thích giành ăn, mà bởi vì nàng cảm thấy bắt cá rất vui.



Chu Hằng nếu đã đáp ứng, tự nhiên sẽ không nuốt lời, hắn luôn cảm thấy như mình thiếu nợ con lừa đen, hơn nữa hắn cũng muốn thử xem sau khi đột phá Nhật Diệu Vương, thực lực của hắn tăng lên tới trình độ nào.



Hắn đi đến bên hồ, ý niệm vừa động, linh lực phóng ra, đi vào trong hồ.







Mở ra trường Vực. ý thức của Chu Hằng tạo thành một tấm lưới, chụp về phía một đám nhỏ Ngân Long Ngư. Nhưng nước hồ này quá mức sềnh sệch, chẳng những đối với thực thể như thế, đối với linh lực và thần thức cũng bị như vậy. Tấm lưới linh lực kia còn chưa có chụp xuống đã kinh động những con Ngân Long Ngư, ngân quang chớp động một cái, chúng nhanh chóng bơi đi.



Chu Hằng bắt hụt.



– Chu tiểu tử! Con lừa đen ở một bên thở dài.



– Thật là vô dụng mà! Băng Tú Lan cũng tới góp lời.



Chu Hằng bị bọn họ xem thường, trên mặt tối sầm. Hắn lập tức dang rộng hai tay, hóa thành một cự chưởng lớn như toà nhà, bốc lên một mảng lớn nước hồ.



Chằng qua hắn chụp xuống, nhưng nước hồ này quá sềnh sệch, khi hắn nâng lên không đến một trượng tốc độ liền trở nên vô cùng chậm chạp, bị mấy trăm sợi nước hồ giống như dây thừng kéo xuống.



Ngân Long Ngư trong nước hồ liền nhân cơ hội đó bơi trốn: “phốc phốc phốc…” nhảy về lại trong hồ nước, còn bơi vòng vòng gần đó, dường như đang cười nhạo Chu Hằng.



– Ha ha ha ha… Con lừa đen và Băng Tú Lan cũng không phải kẻ tốt lành gì, lúc này cười ha hả đến lăn lộn xuống đất.



– Bổn tọa mắc cười chết mất! Chu tiểu tử! Không ngờ ngươi bị mấy con cá nhỏ cười nhạo!



– Bổn tiểu thư tức cười chết mất! Người ngu ngốc thế này, bổn tiểu thư còn phải xét lại có nên tiếp tục sát hạch nữa hay không!



Chu Hằng vô cùng buồn bực! Hắn “thần công đại thành”, vốn tưởng rằng 9 vầng mặt trời ở trong này có thể coi là vô địch, không nghĩ tới xuất sư liền bất lợi, nhảy qua một cái hồ nho nhỏ té bổ nhào. Hắn kiên cường vận sức, dứt khoát làm tiếp, bàn tay to linh lực của hắn cũng chưa có tiêu tán, mà tiếp tục nâng nước hồ lên.



Hắn phải múc cạn cái hồ này!



Bàn tay to linh lực nâng lên, nhưng nước hồ dính như keo, sinh ra lực kéo kinh khủng như muốn kéo bàn tay to linh lực xuống hồ.



Khóe miệng Chu Hằng lại lộ ra vẻ tươi cười. Hắn thấy lúc này giống như biến thành một trận đấu lực lượng, khiến hắn nổi lên hứng thú. Hắn từng bước tăng lực, bàn tay to linh lực tiếp tục nâng lên.



Nhưng mỗi nâng cao một tấc, lực kéo xuống lại tăng lên gấp bội, bức cho Chu Hằng phải tiếp tục vận dụng lực lượng.



“Ông! Ông! Ông!” Phía sau hắn hiện ra từng vầng mặt trời đỏ, phóng ra nhiệt lượng khủng bố, mà lực lượng của hắn đã tăng lên tới đỉnh điểm.



9 vầng mặt trời, vận dụng toàn bộ!



Bàn tay to linh lực nâng lên đến độ cao 11 trượng, nhưng mấy trăm sợi nước hồ vẫn dính liền như cũ, không thể nâng lên một chút xíu nào nữa.



Nếu như Chu Hằng nguyện ý, hắn có thể luôn luôn hao tổn như vậy, hao tổn chừng hai ngày, linh lực mới có thể khô kiệt, nhưng kết quả cũng không có mảy may biến hóa.



Hắn không thể không thừa nhận, ý tưởng muốn múc cạn nước hồ rất không thực tế.



Chu Hằng thu hồi bàn tay to linh lực, “ầm”, mảng lớn nước hồ kia đổ ập xuống, văng lên mảng lớn nước hồ, cũng văng lên mấy con Ngân Long Ngư lắc đầu vẫy đuôi, tư thế khinh miệt đó không cần nói bằng lời cũng biết.



– Chu tiểu tử! Những con cá thối này đang trắng trợn khinh bỉ ngươi đó, còn nhịn được ư! Con lừa đen ở một bên đổ dầu vào lửa.



– Đúng! Không thể nhẫn nhịn!



Băng Tú Lan thì làm đồng lõa.



Bọn họ cũng thuận tiện xem thường Chu Hằng, nhưng những người khác nhìn thấy một màn phía trước thì lại bị chấn khiếp đến bây giờ còn chưa có phục hồi tinh thần lại.



Vì muốn bắt Ngân Long Ngư, bọn họ không phải là không có thử qua các loại biện pháp, tỷ như còn có “chủ ý ngu xuẩn” muốn tát cạn hồ nước, nhưng bọn họ thì càng không đủ sức, chỉ có thể nâng lên nước hồ chừng bốn năm trượng.



Mỗi tăng lên một tấc đều phải bỏ ra lực lượng gấp bội, Chu Hằng nâng lên độ cao nước hồ là gấp mấy lần so với bọn họ, nhưng lực lượng như thế đâu chỉ cao hơn bọn họ gấp mấy lần?



Là ức vạn lần! Đồng dạng là Nhật Diệu Vương, như thế nào chênh lệch lại lớn như vậy chứ?



Chẳng những Nhật Diệu Vương tự thừa nhận không theo kịp, mà dù là Nhật Diệu Hoàng cũng phải biến sắc, bởi vì ở nơi đặc thù này tu vi của bọn họ cũng phải bị áp chế đến Nhật Diệu Vương, nếu đánh nhau với Chu Hằng khẳng định là hữu tử vô sinh!



Chu Hằng vô tình không biết hành động “thất bại” của mình, lại làm cho mọi người giật mình kinh sợ quá lớn như vậy. Hắn cố dùng đầu óc nghĩ cách, bất kể là vì con lừa đen, hay bởi vì “cục quê” trong bụng, hắn nhất định phải bắt cho được Ngân Long Ngư: ít nhất phải vớt lên mấy con.



Tế ra Hỏa Thần Lô để thiêu đốt ư? Nhưng chỉ vì tức giận nhất thời mà lãng phí một lần cơ hội cuối cùng sử dụng Hỏa Thần Lô, thì quả thật là hành động quá theo cảm tình!



Ngân Long Ngư… Long?



Chu Hằng nhìn về phía Băng Tú Lan, nói: – Những con Ngân Long Ngư này là hấp thụ máu rồng mà uẩn sinh ra đúng không?



– Truyền thuyết là như vậy! Trước đây bổn tiểu thư cũng chưa từng ăn qua, chưa từng thấy qua, làm sao có thể xác định! Băng Tú Lan ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: – Theo truyền thuyết những con cá này rất ngon. Thời tiền sử chính là trân hào mỹ vị Sáng Thế Đế dùng để chiêu đãi khách nhân!



Con lừa đen nước miếng đã rơi “lộp độp” đầy đất, đều sắp chảy thành sông, dù nó chùi mép như thế nào đều không thể lau sạch được.



Mỹ vị cấp bậc Sáng Thế Đế ư!



Chu Hằng cười khà khà, nói: – Có lẽ ta có biện pháp rồi!



– Xạo! Hẳn là lại khoác lác rồi! Băng Tú Lan khinh thường nói.



Con người quả nhiên không thể làm sai một lần a, làm sai một lần là để cho người ta vĩnh viễn ghi nhớ!



Chu Hằng ngồi xuống bên hồ, cười nói: – Ta muốn những con Ngân Long Ngư này tự mình đưa tới cửa, ngươi có tin không?



– Phì! Nếu những con Ngân Long Ngư này sẽ mình đưa tới cửa, bổn tiểu thư liền… Bổn tiểu thư liền đồng ý gả tỷ tỷ cho huynh! Cô gái này vẫn là hết sức cẩn thận giảo hoạt, rõ ràng không tin Chu Hằng có thể làm được, nhưng nàng cũng không nguyện ý mạo hiểm dùng chính mình đánh cược, lại bán đứng tỷ tỷ mà ánh mắt cũng không chớp một cái.



Chu Hằng thở dài, nói: – Ngươi nghĩ rất an toàn, thực ra không cần cẩn thận như vậy!



– Tên đáng ghét! Mới đầu còn tưởng rằng huynh rất đàng hoàng, không nghĩ tới một chút cũng không đáng tin cậy như vậy! Băng Tú Lan hừ một tiếng, nói.



Chu Hằng liền lấy ra phiến vảy rồng kia, dựa theo như lời Hỏa Thần Lô, máu huyết phía trên kia là đến từ Chân Long!



Nếu Ngân Long Ngư là hấp thu máu rồng mà sinh ra, như vậy khẳng định cũng sẽ đổ xô tới máu rồng!



Là phải hay không phải, trước cứ thử một lần là biết ngay.



Chu Hằng đặt cái vảy rồng vào hồ nước, rõ ràng không thấy máu rồng pha loãng gì, nhưng nước trong hồ lại dường như sôi trào lên, tất cả Ngân Long Ngư đều phía sau tiếp trước bơi ào tới!



Thật giống như cá mập ngửi được mùi máu tươi!



Con lừa đen trợn mắt há hốc mồm; Băng Tú Lan há hốc miệng trợn mắt; tất cả mọi người ở gần đó cũng đều mắt trợn miệng há hốc!



Đây là ma pháp gì?



Chu Hằng tiện tay chụp lấy, từng con Ngân Long Ngư bị hắn bắt lên bờ, 10 con, 30 con, 80 con!



Thẳng đến có chừng 100 con Ngân Long Ngư bị bắt, đám Ngân Long Ngư này mới cảnh giác, không có tiếp tục ào ào bơi tới như trước, nhưng cũng không có bơi ra xa, chỉ là bơi vòng vòng ở gần đó.



Chu Hằng nhìn lại thu họach cũng không ít, liền tạm thời thu cất phiến vảy rồng. Trước đợi ăn hết đám chiến lợi phẩm này rồi tính.



– Mùa thu hoạch lớn a! Con lừa đen vui mừng nhảy dựng lên, sau đó mặt đầy vẻ giận dữ, lập tức nhảy tới chụp lấy cổ của Chu Hằng: – Xú tiểu tử! Ngươi còn nói không kiếm được thứ tốt, cái này không phải thứ tốt vậy đưa bổn tọa ăn nó đi! Mau mau giao ra đây, bồi thường tổn thất tinh thần cho bổn tọa!



Băng Tú Lan thì cắn móng tay, nghiêng đầu nghĩ ngợi, đột nhiên vỗ hai tay, nói: – Bổn tiểu thư hiểu rồi! Đây khẳng định là máu rồng! Chỉ có máu rồng mới có thể hấp dẫn đám Ngân Long Ngư này như thế!



Chu Hằng không đáp, loại chuyện máu Chân Long này vẫn là tận lực đừng cho người biết, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận…



– Ăn cá đi! Chuyện gì có chỗ tốt, con lừa đen sẽ không nhàn hạ, vội vàng từ trong pháp khí không gian lấy ra nồi niêu xoong chảo, ở bên bờ hồ đốt lên đống lửa, sau khi rửa sạch chừng 100 con Ngân Long Ngư liền đun nước lên nấu.



Chỉ chốc lát, truyền ra mùi cá thơm mê người, chỉ ngửi hương vị một chút đã khiến cho linh lực toàn thân người ta bắt đầu sôi sục, dường như muốn vũ hóa phi thăng!



Mọi người ở chung quanh đều đỏ mắt nhìn cái nồi lớn đầy ắp Ngân Long Ngư, trong ý nghĩ của họ chỉ muốn chiếm làm của mình!



Nhưng vừa nghĩ tới Chu Hằng ở thời điểm Nguyệt Minh Đế có thể chém pháp tướng của một vị Thăng Hoa Vương, hiện tại người ta đã đột phá Nhật Diệu Vương, còn có ai dám đi thử một chút chiến lực của hắn chứ?



Vì cường đại, võ giả đều nguyện ý liều mạng, nhưng nếu biết rõ chính là đi chịu chết, ai sẽ đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy?



Bọn họ nuốt nước miếng hồi lâu, sau đó cố nhịn đi bắt Ngân Long Ngư. Dù sao so với đứng ở một bên không làm chuyện gì, thèm thuồng nuối tiếc, cũng dễ thở hơn.