Cửu Thiên Kiếm

Chương 766: Cám ơn



Chu Hằng cười ha hả, nói: – Vậy có chỗ tốt gì với ta?



– Chỗ tốt? Nghiêm Cẩm Thụy cũng cười một tiếng, nói: – Ngươi giao đấu với ta, cuối cùng chỉ có một kết quả thất bại. Còn bị ta đánh bại, ngươi khó tránh sẽ chịu chút đau khổ da thịt, vì sao không tự mình nhận thu, như vậy có thể làm mình bớt chịu tội, càng để ngươi giữ được phong độ. Dù sao nhận thua với ta cũng không phải chuyện gì mất mặt, người khác sẽ chỉ coi là ngươi biết thức thời!



– Tài ăn nói của ngươi không tệ! Chu Hằng gật đầu nói.



– Nói như vậy, ngươi đã đồng ý? Nghiêm Cẩm Thụy khẽ vui mừng, mặc dù hắn có lòng tin chiến thắng, nhưng Chu Hằng sâu không lường được cũng làm hắn không nắm chắc. Có thể không đánh một trận, hắn có thể dùng trạng thái tốt nhất để nghênh chiến người thắng giữa Tôn Trác Lập và Kiều Thanh Thanh.



Như vậy, Thánh Thủy Sứ Giả lần này sẽ lại thuộc về hắn!



Bằng không danh hiệu này rơi vào đầu Kiều Thanh Thanh hoặc Tôn Trác Lập, như vậy trong hai người này sẽ xuất hiện một người có hai lần nhận được danh hiệu Thánh Thủy Sứ Giả, đặt ngang hàng với hắn. Nhưng nếu lần này lại bị hắn thắng, hắn cùng ba lần vinh quang Thánh Thủy Sứ Giả sẽ hoàn toàn xứng đáng trở thành đệ nhất nhân trong thế hệ này!



Hắn không sợ đánh, chỉ là không muốn tiêu hao lực lượng trong chiến đấu không có ý nghĩa!



Chu Hằng mỉm cười, nói: – Vì sao ngươi không đầu hàng ta, có thể bớt chịu khổ da thịt, hơn nữa nhận thua ta thật ra cũng không phải là chuyện gì mất mặt!



Mất con muội ngươi!



Ta là người ra sao? Huyết mạch trực hệ Sáng Thế Vương, Vương giả trong Thăng Hoa Hoàng thế hệ này, làm sao có thể nhận thua người khác? Không chỉ là mất mặt hắn, còn là Nghiêm gia sau lưng hắn, còn có lão tổ Sáng Thế Vương nhà hắn!



– Chu Hằng, ngươi cứ muốn tự chuốc lấy khổ? Ánh mắt Nghiêm Cẩm Thụy lạnh xuống.



Chu Hằng thần sắc hờ hững, quát khẽ: – Quỳ xuống!



Oong! Khí thế Tử Diễm Thiên Long quét ngang!



Trong lòng Nghiêm Cẩm Thụy căng thẳng, cảm thấy linh lực trong cơ thể tan rã, hai chân không tự chủ được nhũn ra, bùm một cái quỳ xuống trước Chu Hằng.



— Hắn chỉ là Thăng Hoa Hoàng, không phải Vương giả trong võ, cùng cảnh giới làm sao không bị khí thế của Chu Hằng ảnh hưởng? Không chỉ là ảnh hưởng, hơn nữa còn là áp chế toàn diện, sống chết chỉ nằm trong một ý niệm của Chu Hằng.



Ầm! Toàn trường chấn động!



Bọn họ không nghe được hai người đối thoại, chỉ thấy hai người động mồm mép một hồi, Nghiêm Cẩm Thụy liền quỳ xuống.



Má nó tuyệt đối có màn đen mà!



Mọi người đều tràn đầy khinh thường, đã là 4 tuyển thủ mạnh nhất sao còn có giao dịch ngầm? Quả thật là khinh nhờn thần linh chí cao mà!



– Quá giả tạo!



– Có màn đen!



– Có giao dịch ngầm!



– Phải hủy bỏ tư cách hai người kia!



Mọi người nháo nhào mắng chửi, thật coi bọn họ là đần độn, giao dịch màn đen lại trắng trợn như thế này.



Nghiêm Cẩm Thụy thật muốn khóc lớn, hắn không phải tự mình quỳ xuống, chỉ là bị một cỗ áp lực không thể hình dung chấn cho hoàn toàn không có lòng chống cự. Bản thân hắn tự biết, hiện tại xương cốt toàn thân hắn đang rung rẩy, mồ hôi lạnh điên cuồng tuôn ra, có nỗi kinh sợ không thể hình dung được.







Giống như, nam nhân đối diện hắn chính là chủ của thiên địa, hắn dám bất kính với thần linh thì đúng là tội không thể tha!



Chu Hằng mỉm cười, lớn tiếng nói: – Nếu hắn nhận thua, vậy ta thắng rồi chứ?



– Ngươi… đã thắng! Một lát sau, giữa sân vang lên tiếng nói già nua, khí tức Thăng Hoa Đế lưu chuyển, chấn nhiếp tiếng ồn trên sân – Trận đấu như thế, phía Thánh Tiên Điện khẳng định phải điều động cường giả mạnh nhất ra bảo hộ trật tự.



Tuy nhiên, Nghiêm Cẩm Thụy nhận thua quá không rõ ràng, ngay cả hắn cũng nhất thời không tiếp thụ được.



Chu Hằng nhìn Nghiêm Cẩm Thụy rồi nháy mắt một cái, nói: – Cám ơn! Rồi xoay người rời Võ Đấu Trường.



Phụt! Nghiêm Cẩm Thụy phun mạnh một ngụm máu, đường đường Thăng Hoa Hoàng lại bị tức giận đến hôn mê.



Tuy rằng trận chiến này làm cho phần đông người xem đều hoài nghi có màn đen, nhưng kết quả đã được khẳng định, bọn họ đành phải tiếp nhận, sau đó mong chờ trận đấu thứ hai sẽ vô cùng phấn khích, ít nhất sẽ là chân chính đánh nhau.



Kiều Thanh Thanh cùng Tôn Trác Lập lập tức ra sân, trận bán kết thứ hai sẽ tiến hành ngay sau đó.



Kiều Thanh Thanh là một mỹ nữ khoảng hơn 20 tuổi, ánh khí kinh người, có cảm giác như Lam Long nữ hoàng thứ hai. Chỉ là cảnh giới kém xa, hơn nữa dung mạo cũng không cùng một tầng với Lam Long nữ hoàng, so sánh ra thì kém xa lắc.



Hai người này là đối thủ cũ, tuy nhiên bởi vì giao thủ lần trước đã là chuyện cách ngàn năm, ban đầu bọn họ cũng không dùng toàn lực, mà thử lẫn nhau. Nhưng chiến trận nhanh chóng trở nên kịch liệt, đánh cho tối trời tối đất, làmcho mọi người hô to phấn khích.



Chiến đấu kịch liệt hơn nửa giờ, vẫn là Kiều Thanh Thanh cao hơn một bậc, một chưởng đánh vào lưng Tôn Trác Lập, đánh đối phương ra khỏi Võ Đấu Trường, kết thúc trận bán kết.



Cuối cùng, chính là trận chung kết Chu Hằng đấu Kiều Thanh Thanh.



Ấn theo quy định, Kiều Thanh Thanh sẽ được nghỉ ngơi nửa giờ, tuy rằng không có tác dụng gì lớn,nhưng cũng có thể khôi phục một chút linh lực cùng thể lực đã tiêu hao. Nhưng nàng chiến thắng xong lại căn bản không rời Võ Đấu Trường, mà trực tiếp phát ra khiêu chiến.



– Chu Hằng, xuống đấu một trận!



Chu Hằng mỉm cười, nữ nhân này khiêu chiến nhìn như lỗ mãng, kích động, thật ra tuyệt đối không ngu xuẩn!



Một hồi ngắn ngủi thì có thể khôi phục được bao nhiêu linh lực?



Hiện tại nàng nương theo khí thế chiến thắng Tôn Trác Lập, chính là lúc chiến ý mạnh nhất, cũng là lúc chiến lực mạnh nhất!



– Vậy đánh một trận! Chu Hằng nhẹ nhàng rơi xuống Võ Đấu Trường, hắn cũng muốn kết thúc sớm loại chiến đấu vô vị này, sau đó thừa dịp vào núi lấy Thánh Thủy, trốn khỏi cái chỗ này!



– Chiến! Chiến! Chiến! Kiều Thanh Thanh liên tục kêu lên, hai tay khép lại, hai mắt lưu chuyển kiếm quang xanh biếc, hóa thành một thanh bảo kiếm thực chất. Nàng cầm lấy, vung kiếm kém ra.



Một cái bóng xanh xẹt qua, lạnh lẽo thấu xương!



Lúc trước nàng chiến đấu với Tôn Trác Lập căn bản không có vận dụng vũ khí mà, nhưng đấu với Chu Hằng liền tế ra, đủ thấy nàng tuyệt đối thận trọng với Chu Hằng.



Chu Hằng chỉ ra một cái, Ngũ Hành Phù Văn lưu chuyển, ngón tay bao bọc ánh sáng vàng, độ cứng tuyệt đối không kém hơn Tiên khí Thăng Hoa Cảnh! Hắn dùng tay làm kiếm, vận chuyển Tinh Vân Kiếm Pháp!



Xẹt! Xẹt! Xẹt!



Kiếm quang màu vàng lưu chuyển, diễn hóa ra một mảnh tinh vân to lớn, sinh, diệt, khô, vinh.



Ầm!



Kiếm khí đụng nhau, tạo thành lốc bụi, nhưng lốc bụi còn chưa cuốn lên đã bị kiếm khí hấp thụ, như một còn rồng xám dụng vào nhau.



Chu Hằng không dời bước, chỉ là vận chuyển ngón tay, bình thản như thường. Nhìn lại Kiều Thanh Thanh,lại bị kiếm khí màu vàng đẩy cho chật vật, ai cao ai thấp nhìn qua là rõ.



Người xem toàn trường đồng loạt tắt tiếng, qua hồi lâu mới khôi phục năng lực nói chuyện.



– Thật không ngờ tới, Chu Hằng lại mạnh đến vậy!



– Nói như thế, lúc trước hắn đánh bại Nghiêm Cẩm Thụy không phải là trò màn đen?



– Màn đen con muội ngươi! Ngươi ngu đừng tưởng người ta cũng ngu như ngươi. Dù cho Chu Hằng cùng Nghiêm Cẩm Thụy có cấu kết trước, nhưng Nghiêm Cẩm Thụy có thân phận gì, hắn có thể làm ra chuyện quỳ xuống ở trước mắt bao người hay sao?



– Đúng thế, quỳ xuống trước mặt bao người thì bảo hắn về sau còn có mặt mũi gì gặp người ta?



– Khẳng định là Chu Hằng quá mạnh mẽ!



Lúc này vừa xoay chuyển luận điệu, mọi người liền không còn nghi ngờ thực lực của Chu Hằng, ngược lại đi chủ động giải oan cho Chu Hằng.



– Ngươi rất mạnh! Kiều Thanh Thanh đột nhiên thu kiếm đứng đó, vẻ mặt thận trọng.



Chu Hằng mỉm cười, nói: – Vậy ngươi không ngại nhận thua, ta cũng không có thói quen đánh nữ nhân!



Nghe những lời này của hắn, Hồng Long nữ hoàng trên khán đài lập tức trợn trắng, cái mông to tròn mê người của nàng hiện tại còn đau kìa!



– Nhưng mà, ngươi vẫn không phải đối thủ của ta! Kiều Thanh Thanh vừa chuyển lời, rung lên trường kiếm. – Ngươi đáng để ta vận dụng toàn lực!



Nàng vỗ nhẹ ngực mình, một cỗ lực lượng kỳ diệu lưu chuyển, khí tức của nàng điên cuồng vọt lên, sôi trào hùng hồn như biển rộng!



Ầm!



Mọi người toàn trường không khỏi đau ngực, sắc mặt tái nhợt, trong lòng tuôn ra sợ hãi.



Thăng Hoa Đế!



Kiều Thanh Thanh lại là Thăng Hoa Đế!



Khí thế kinh khủng lưu chuyển, sâu không lường được giống như biển rộng, lại hùng hồn tràn đầy không thể chống đỡ!



Thăng Hoa Đế đấu Thăng Hoa Hoàng, vậy khẳng định là nghiền ép tuyệt đối!



– Thật không ngờ tới, ngàn năm trôi qua, Kiều Thanh Thanh đã đột phá Thăng Hoa Đế!



– Trong thế hệ trẻ, nàng mới thật sự là Vương!



– Vương duy nhất!



– Kiều Thanh Thanh!



– Kiều Thanh Thanh!



– Kiều Thanh Thanh!



Người xem bên ngoài dần dần hô lên hòa nhịp, hợp thành tiếng hô thống nhất, như muốn xé rách bầu trời.



Võ giả đều sùng bái cường giả, Kiều Thanh Thanh thể hiện ra sức mạnh mà mọi người đều mong muốn mà không với đến, làm cho mọi người sùng bái cuồng nhiệt.



Thắng bại trận chiến này đã không cần nói cũng biết, Thăng Hoa Đế đấu Thăng Hoa Hoàng còn không phải tiện tay trấn áp?



– Còn muốn đánh tiếp? Khí thế của Kiều Thanh Thanh đã đạt đến cực hạn, nàng vào lúc mấu chốt ở trận chung kết bùng nổ ra sự thật tiến vào Thăng Hoa Đế, chính là vì bỗng nhiên nổi tiếng, dùng phương thức có tính xung kích mạnh nhất để tiến lên đỉnh điểm.



Không thể không nói, thật ra nữ nhân này rất coi trọng hư danh.



Chu Hằng cười ha hả, nói: – Chỉ là Thăng Hoa Đế 1 tướng mà thôi! Thế này đi, ngươi có thể đẩy ta lui một bước, coi như ngươi thắng!



Coi như ngươi thắng!



Giọng điệu ngông cuồng, quá kiêu ngạo!



– Chỉ là Thăng Hoa Hoàng lại dám nói với Thăng Hoa Đế như vậy?



– Ngươi không hiểu hả? Thăng Hoa Hoàng đấu Thăng Hoa Đế là thua chắc, nhưng ngông nghênh ngoài miệng một chút, cũng có thể vãn hồi được mặt mũi!



– Không sai, mặc kệ thế nào, Thăng Hoa Đế một chiêu có thể đánh bại Thăng Hoa Hoàng, hắn nói đẩy lùi một bước coi như thua, quả là dát vàng lên mắt



– Đúng là không biết xấu hổ!



– Quá không biết xấu hổ!



Mọi người lòng đầy căm phẫn, trong quyết chiến công bằng, mỗi một võ giả đều thống hận người giở trò vặt náy



Quyết chiến đương nhiên là đấu chiến lực, không phải là đấu mồm mép!



– Đánh chết hắn!



– Xử lý hắn!



Mọi người nhao nhao kêu to, ngón cái chỉ xuống, đó là biểu hiện miệt thị tuyệt đối với hắn.



Kiều Thanh Thanh lại vẻ mặt như thường, nàng gặp qua quá nhiều thiên tài phách lối, nhưng thì sao chứ, sau khi bị nàng đánh bại tự nhiên sẽ tè ra quần!



Nàng rung trường kiếm, khí thế kinh khủng lưu chuyển, chấn đến không khí nổi sóng như nước.



– Yến Quy Tây!



Kiều Thanh Thanh một kiếm bay ra, thân như yến lượng, kéo theo ráng mây xanh biếc.