- Thiếp thích nhất là lúc chàng cười. Mỗi lần chàng nhìn thiếp mỉm cười, thiếp sẽ nghĩ, sao lại có người cười vui vẻ như vậy, vô ưu vô lo đến thế? Giống như ánh mặt trời ngày xuân, khiến người ta cũng cảm thấy ấm áp theo.
Mẫu thân áp má mình vào tay phụ thân.
- Đại phu nói mạch tượng của nàng bình thường, nàng nghỉ ngơi cẩn thận, rất nhanh sẽ khỏe lên. Chờ khi nàng khỏe lại, ngày nào ta cũng cười cho nàng xem.
Mắt phụ thân hơi đỏ lên.
- Đồ ngốc!
Mẫu thân mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn như thể nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh, trong ánh nhìn còn chứa mấy phần yêu chiều:
- Hai người ở bên nhau, phải vui vẻ thì mới có thể cười. Chàng không vui đương nhiên không cười nổi, đừng miễn cưỡng bản thân.
Phụ thân sửng sốt.
Mẫu thân lại cười nói:
- Thiếp nhớ lại lúc chàng đến cãi cọ, nói chàng rời khỏi thiếp tuyệt đối sẽ không được sống an lành.
Phụ thân ngạc nhiên, sau đó ngượng ngùng cười cười:
- Nàng không để ý tới ta, quả thực ta cũng không quen.
- Ta không ở bên cạnh chàng, chàng chỉ là không quen mà thôi!
Mẫu thân cười trêu đùa phụ thân, ánh mắt vô cùng khoan dung, bình thản, giọng nói lại dần dần thấp xuống:
- Thiếp còn tưởng, chỉ khi chàng ở cạnh thiếp thì mới có thể cười vui vẻ như vậy. Thì ra, người khác cũng có thể giống như thiếp, khiến chàng thoải mái cười lớn…
- Vậy nàng đừng nói gì nữa. Ta ở đây với nàng, chờ nàng ngủ rồi sẽ đi.
Phụ thân nắm tay mẫu thân.
Mẫu thân gật đầu, nhắm hai mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đậu Chiêu đứng bên góc tường nghe ngóng chạy vào phòng, hung hăng ném chiếc bao cát nhỏ trên giường xuống đất.
Thế này là thế nào?
Hòa hảo như lúc đầu?
Suy nghĩ loáng qua trong đầu, đột nhiên cảm thấy nhụt chí?
Không hòa hảo thì phải làm sao?
Nàng còn chưa có đệ đệ!
Nhưng vì sao lại như có bàn tay bóp lấy tim nàng, làm cho nàng cảm thấy khó thở.
Đậu Chiêu ngơ ngác ngồi bên giường.
Phụ thân đi ra khỏi phòng, thấy Đậu Chiêu, hắn hơi dừng bước, xoay người ngồi xuống bên cạnh nàng:
- Thọ Cô, mọi người đều khen con thông minh, nói giờ con đã có thể nói được một câu rất dài, nói một câu cho phụ thân nghe nào?
Đậu Chiêu liếc nhìn phụ thân một cái, cúi đầu nghịch nghịch bao cát trong tay.
Tâm tình phụ thân rất tốt, cười nói:
- Chiếc bao cát này làm thật khéo, là ai làm cho con?
Đậu Chiêu vẫn mặc kệ hắn.
Phụ thân không khó chịu, bật cười bế Đậu Chiêu:
- Đi! Phụ thân dạy con viết chữ nhé!
- Con không thích viết chữ. Con muốn đi đánh đu!
Đậu Chiêu chống đối.
- Được! Chúng ta đi chơi đánh đu. Phụ thân cười nói.
Hậu hoa viên vẫn như cũ, cỏ cây vẫn thanh tú.
Đậu Chiêu và phụ thân cùng chơi đánh đu, tâm tình dần dần khá lên.
Có lẽ mẫu thân như vậy là đúng.
Chủ động cúi đầu, lung lạc, giữ phụ thân ở lại phòng mình… dù sao vẫn hơn cứ mãi lạnh lùng thờ ơ, muốn xuống thang cũng chẳng có đường.
Nàng thấy phụ thân thuận mắt hơn một chút.
- Phụ thân, đẩy cao lên!
- Được!
Phụ thân đẩy nàng bay cao giữa trời.
Nàng như đang cưỡi gió bay đi, từng nhánh cây ngọn cỏ trong Đậu trạch đều phóng to rồi lại thu nhỏ dưới chân nàng. Nàng thấy ở bên giếng nước có người đang giặt quần áo, thấy Đinh di thái thía đứng bên hiên nhà trách mắng tiểu nha hoàn, thấy trong phòng mẫu thân im ắng không có bóng người… Dường như mọi thứ xung quanh đều bị nàng thu vào tầm mắt. Cảm giác đó, rất kì diệu, thú vị.
Tiếng cười của Đậu Chiêu như tiếng ngọc rơi, thanh thúy, đáng yêu.
Phụ thân cũng nhướng mày mỉm cười.
Chỉ có Thỏa Nương ngốc nghếch chạy ra, ngăn trước mặt Đậu Thế Anh:
- Thất gia, cao quá, tứ tiểu thư sẽ ngã mất, ngài mau dừng lại đi!
Đậu Thế Anh nhận ra Thỏa Nương, cười nói:
- Không ngờ ngươi lại là người lòng son dạ sắt như vậy!
Không hề trách cứ nàng mà đi vòng qua nàng, lại dùng sức đẩy Đậu Chiêu đang ngồi trên đu lên cao hơn.
Thỏa Nương hoảng đến toát mồ hôi.
Đậu Chiêu hưởng thụ sự quan tâm của Thỏa Nương, cười vô cùng vui vẻ.
Nàng thấy Du ma ma vội vã chạy ra khỏi phòng mẫu thân, đứng dưới mái hiên hô to một tiếng. Đám nha hoàn vốn không thấy bóng dáng đều nháo nhác chạy đến như thủy triều dâng lên, trông có vẻ rối loạn.
Xảy ra chuyện gì?
Khi chiếc đu bay lên cao, Đậu Chiêu nghển cổ nhìn về chính viện.
Đám tiểu nha hoàn vẫn hỗn loạn, nháo nhác, Du ma ma cũng chẳng thấy bóng dáng.
Đậu Chiêu cảm thấy nghi hoặc, sai bảo phụ thân:
- Dừng lại! Dừng lại!
Phụ thân nắm lấy dây đu, cười nói:
- Thì ra Thọ Cô của chúng ta vốn là người nhát gan.
Đậu Chiêu không dây dưa với hắn, chân vừa chạm đất thì Du ma ma đã thở phì phò, mặt tái mét chạy tới.
Ánh mặt trời ngày xuân vẫn ấm áp lẳng lặng chiếu lên hai người một lớn một nhỏ đang đứng sững nơi đó. Chỉ có chiếc xích đu kia vẫn đang đung đưa không ngừng, dẫn dụ một cánh bướm bay tới bên cạnh nó, đua tranh hương thơm cỏ hoa.
※※※
Đậu Chiêu mặc áo tang, vẻ mặt ngây ngốc quỳ gối trước linh đường, theo tiếng hô mà đờ đẫn dập đầu đáp lễ.
Mẫu thân là tự tử mà qua đời, không tính là được phúc thọ, lại còn trưởng bối vẫn sống, nhiều lắm chỉ có thể làm lễ cúng bái bảy năm ba lăm ngày.
Trong nhà không có người lo liệu mọi chuyện, tổ phụ mời tam bá phụ và tam bá mẫu đến giúp đỡ xử lý tang lễ cho mẫu thân, còn lấy chiếc quan tài gỗ lim vốn chuẩn bị cho mình cho mẫu thân.
Người đến phúng viếng dâng dương đều muốn hỏi nguyên nhân qua đời.
Đậu gia nói với người ngoài là bị bạo bệnh mà qua đời, ai nghe cũng rơi lệ: “… Còn chưa đầy 20 tuổi!”
Mắt Đậu Chiêu lại đỏ hoe.
Đúng vậy, sao nàng lại quên, mẫu thân tuy là mẫu thân của nàng nhưng vẫn chưa đầy 20 tuổi.
Nàng phải đến 30 tuổi mới hiểu đạo lý, sao có thể trông mong mẫu thân mới 20 tuổi suy nghĩ cẩn thận được?
Có một số vết thương, vùi lấp nơi đáy lòng, cho dù là máu thịt thảm thương nhưng bề ngoài vẫn không ai có thể hay biết.
Có lẽ, mẫu thân chưa bao giờ thực lòng an tâm, chưa bao giờ thực lòng quên đi?
Đậu Chiêu nhìn qua bên đối diện.
Phụ thân mặc đồ tang trắng tinh, mặt xanh mét, hốc mắt trũng sâu, có vẻ rất tiều tụy.
Hắn đang quỳ gối bên chậu đốt tiền, đốt từng tờ tiền cho mẫu thân, vẻ mặt rất thành kính như thể trong tay là bùa chú vậy.
Vương Ánh Tuyết mắt đỏ bừng đi tới, nàng sóng vai quỳ gối bên cạnh phụ thân, lặng lẽ cầm lấy một xấp tiền giấy, cũng giống như phụ thân, ném vào chậu lửa.
- Thất gia!
Giọng nàng khàn khàn có chút nghẹn ngào:
- Chàng đã ở đây cả một ngày một đêm rồi, còn cứ như vậy, thân thể sẽ suy sụp mất… Tang lễ của tỷ tỷ còn phải đợi chàng xử lý!
Phụ thân không nói gì, nhẹ nhàng giật lấy xấp tiền giấy trên tay Vương Ánh Tuyết, tiếp tục đốt tiền.
Vẻ mặt Vương Ánh Tuyết có chút xấu hổ, quỳ ở đó thật lâu, phụ thân vẫn chẳng liếc nhìn nàng một cái. Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, lặng lẽ lui đi.
Lục bá phụ đi tới giữ tay phụ thân lại:
- Vạn Nguyên, đệ đừng như vậy, người chết cũng đã chết rồi, người còn sống phải bảo trọng mới đúng.
Phụ thân không chịu đứng lên.
Ở trước mặt huynh trưởng và cũng là bằng hữu của mình, hắn thấp giọng khóc:
- Đệ và Cốc Thu đã nói, phải sinh năm trai ba gái… Giờ nàng đi rồi, ngay cả người chống gậy cũng không có… Huynh để đệ đốt thêm cho nàng chút tiền đi… Lòng đệ thực sự rất khó chịu.
Lục bá phụ dậm chân, trong mắt lại có ánh lệ:
- Cho dù đệ đau lòng thì giờ cũng không phải lúc!
Hắn nói xong, giọng hơi trầm xuống:
- Duệ Phủ đã trở về! Hắn còn chưa tham gia thi tuyển Thứ cát sĩ…
Đậu Chiêu ngẩng đầu lên.
Duệ Phủ, là tự của cữu cữu Triệu Tư.
- Tính canh giờ, hẳn là hắn cũng sắp đến rồi.
Giọng nói của Lục bá phụ trở nên xót xa:
- Lát nữa gặp Duệ Phủ, đệ đã nghĩ ra nên nói sao chưa? Bọn Tam ca đều ở thư phòng của thúc thúc, chuyện này chúng ta phải thương lượng trước xem nói sao mới được…
- Nói sao? Cái gì mà nói sao?
Phụ thân lẩm bẩm, tinh thần hiển nhiên là rất suy sụp:
- Đều là đệ không tốt… Lần đó Du ma ma nói nàng muốn tự tử, đệ còn tưởng rằng nàng muốn uy hiếp đệ… Thì ra nàng thực sự đau lòng, tuyệt vọng với đệ… Đệ lại hoàn toàn không biết gì cả, còn đắc ý nghĩ mình đã thắng… Nàng nói, sau này đệ sẽ phải chịu khổ, nói muốn đệ thừa nhận, rời xa nàng đệ sẽ sống không yên…
Hắn nằm bò ra trước linh đường của thê tử rồi khóc lớn:
- Đệ không biết sẽ như vậy, thực sự không biết sẽ như vậy… Đệ đã hứa với cữu huynh sẽ chăm sóc Cốc Thu cẩn thận, cả đời này sẽ đối tốt với Cốc Thu… Đệ nói mà không giữ lời… Nàng nói đệ xấu xa… Chẳng sai chút nào…
- Vạn Nguyên, Vạn Nguyên!
Lục bá phụ lấy mu bàn tay lau lau khóe mắt, dùng sức kéo phụ thân đứng lên:
- Chuyện đó để sau rồi nói, giờ việc cấp bách là phải cho Duệ Phủ một lý do hợp lý. Đệ không thể hành động theo cảm tình.
Phụ thân lắc đầu, lòng nguội như tro tàn:
- Là đệ có lỗi với Cốc Thu, chờ đệ xử lý xong tang sự của nàng, huynh ấy muốn xử trí sao cũng được!
Lục bá phụ giận dữ, gọi hai gia đinh vào kéo phụ thân đến Hạc Thọ đường.
Đậu Chiêu chạy ra ngoài.
Vương Ánh Tuyết đang đứng dưới tàng cây ngọc lan ở ngoài linh đường, ngẩn người nhìn bóng phụ thân và lục bá phụ đang rời xa.
Đậu Chiêu gọi nàng:
- Vương di nương!
Vương Ánh Tuyết quay đầu, khóe mắt liếc qua đám ma ma đứng ngoài linh đường, tươi cười đi tới:
- Thọ Cô, có chuyện gì?
Ngữ khí rất dịu dàng.
- Ngươi rất muốn sinh con trai đúng không?
Đậu Chiêu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, dùng giọng chỉ có hai người mới nghe được mà nói:
- Nhưng mà tiếc qua, lần này ngươi chỉ sinh nữ nhi thôi! Chờ mãn tang, chủ mẫu mới vào cửa, không biết có được dễ tính như mẫu thân ta hay không?
- Ngươi…
Vương Ánh Tuyết sợ hãi, hốt hoảng lùi vội về phía sau, ánh mắt nhìn nàng như nhìn quái thú.
Đậu Chiêu rất vừa lòng.
Lạnh lùng bĩu môi, bóng lưng thẳng tắp như tùng, thoải mái đi qua người nàng.