Lúc cả nhà Ngụy Đình Trân đến phủ Tế Ninh hầu thì Kỷ Vịnh và Đậu Văn Xương cũng đã đến.
Nàng thấy xe ngựa của Đậu gia, không khỏi thấy kỳ quái, nói: “Người của Đậu gia sao lại đến sớm như vậy chứ?”
Theo lễ, người Đậu gia phải đợi người Ngụy gia đến cửa thúc giục ba lần bảy lượt thì mới “cố mà làm” mà qua đây, lúc đó, tân nương tử bình thường đã mở quà gặp mặt của nhà chồng rồi. Nhưng giờ mới là giờ mão, tân nương còn chưa bắt đầu cúng ông táo mà người Đậu gia đã đến thì quả thực là hơi sớm.
Ma ma đi báo tin cho Ngụy Đình Trân nào dám nói nhiều một câu, hàm hàm hồ hồ, nửa ngày cũng chẳng nghe ra là đang nói cái gì nhưng Trương Nguyên Minh lại cười nói: “Người ta tới muộn nàng chê người ta không đủ cung kính, người ta đến sớm nàng lại ngại người ta không đủ khách sáo. Người như nàng đúng là khó hầu!” Ngụy Đình Trân buồn cười khẽ đấm trượng phu một cái. “Người như chàng chẳng nói được lời hay gì cả.” Đệ đệ lấy người mà nàng không thích khiến tâm tình tích tụ lại cũng vì câu nói này mà tan thành mây khói, nhất thời nét mặt tỏa sáng, tươi cười đầy mặt, có vẻ thoải mái lên không ít.
Tổng quản được tin sớm đã chờ từ lâu, mời Trương Nguyên Minh đi tiếp đãi khách nam của Đậu gia đến, ma ma kia lại dẫn Ngụy Đình Trân và con vào Khóa Tây viện của Điền thị.
Chỉ chốc lát sau, bên Khóa Tây viện mơ hồ truyền đến tiếng động lớn.
Trương Nguyên Minh trong phòng khách có chút kinh ngạc, không nghĩ sáng sớm ra, lại là ngày vui của cữu đệ, có chuyện gì đáng để làm ầm ĩ như vậy.
Đậu Văn Xương và Kỷ Vịnh ngồi đối diện với Trương Nguyên Minh lại ngầm hiểm trong lòng.
Sự việc đã bại lộ.
Cũng may hai người một người làm việc cẩn thận, một người cơ trí hơn người, đều lẳng lặng tiếp tục cùng Trương Nguyên Minh hàn huyên.
Đương nhiên Trương Nguyên Minh cũng chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy, cười chuyển đề tài đến chuyện mấy ngày gần đây trong triều đình đều bàn luận việc ở Vân Nam mạnh mẽ trấn áp bạo loạn… “Cũng may có Vương đại nhân, bằng không dân chúng Vân Nam lại phải chịu khổ chiến loạn rồi.”
Vương đại nhân mà hắn nói chính là Vương Hành Nghi, cũng là thông gia của Đậu gia, lại là ngoại tổ phụ trên danh nghĩa của tân nương tử.
Người này trông ngu ngốc mà lại không ngốc chút nào.
Kỷ Vịnh nghe Đậu Văn Xương và Trương Nguyên Minh khách khí, lòng thầm lẩm bẩm lại thấy một gia đinh vội vàng đi tới bên Trương Nguyên Minh, thấp giọng thì thầm vài câu với Trương Nguyên Minh, Trương Nguyên Minh nhất thời choáng váng, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, lại nhìn thần sắc của Đậu Văn Xương và Kỷ Vịnh, vẻ mặt trở nên có chút quái dị.
Đậu Văn Xương không khỏi có chút chột dạ, nói chuyện cũng không còn thoải mái tự nhiên như khi nãy nhưng Kỷ Vịnh lại càng cười thật vui vẻ, cùng Trương Nguyên Minh bàn chuyện phong tục tập quán ở Vân Nam, ngược lại khiến Trương Nguyên Minh không biết nên nói gì cho phải, nhất thời thành đứng ngồi không yên.
Bên ngoài những tiếng động lớn xôn xao cùng với tiếng bước chân hỗn độn đi qua đi lại, hiển nhiên là Ngụy Đình Trân đang định tìm Đậu gia tính sổ.
Xem ra một trận giơ thương múa kiếm là không thể tránh được!
Ngũ phu nhân từng dặn dò Đậu Văn Xương, bất luận thế nào cũng không thể để Ngụy gia đưa Đậu Minh về, nhưng chuyện mất mặt như vậy, Đậu Văn Xương chưa làm bao giờ. Hơn nữa còn ngược lại với tính cách của hắn, trong lúc xấu hổ, nhất thời hắn trở nên khẩn trương hẳn lên.
Dù sao cũng là vợ chồng. Trương Nguyên Minh nghe được giọng nói của Ngụy Đình Trân.
Hắn không khỏi thầm nhíu mày.
Có chuyện gì mà lại làm ầm ĩ ở đây?
Mặc kệ có lý hay vô lý, đều làm cho người ta chế giễu!
Hắn cũng mặc kệ người Đậu gia đang ở đây, dặn dò gia đinh bên người. “Ngươi đi nói với phu nhân một tiếng, nói không còn sớm nữa, bảo nàng mau chóng mời tân nương đi tế báo táo công, tổ tiên, ta cũng có thể ngồi uống mấy chung rượu với cữu gia Đậu gia.”
Ám chỉ nàng có chuyện gì thì chờ người Đậu gia đi rồi nói.
Gia đinh đáp lời mà đi.
Không ngờ Trương Nguyên Minh này lại là người biết lấy đại cục làm trọng.
Nhưng người biết lấy đại cục làm trọng lại thường rất dễ thỏa hiệp.
Mắt Kỷ Vịnh sáng bừng lên.
Chỉ là còn chưa đợi gia đinh kia đi tới cửa. Rèm tương phi phải đợi qua Trung thu mới cất vào nhà kho đã lại “loảng xoảng” một tiếng, Ngụy Đình Trân hùng hổ dẫn mấy ma ma xông vào.
“Uống rượu cái gì? Tế tổ cái gì? Dựa vào đám hạ lưu Đậu gia này của bọn họ mà cũng xứng sao!” Nàng xông vào chỉ thẳng vào Đậu Văn Xương và Kỷ Vịnh mà mắng một thôi một hồi. “Cô nương Đậu gia nhà các ngươi có phải là không gả được cho ai nên mới đẩy vào nhà chúng ta không? Muội gả thay tỷ, thế mà các ngươi cũng nghĩ ra được! Đúng là nhà dòng dõi thư hương nhiều đời đó, ta thấy chẳng hơn nhà bán rẻ tiếng cười mua vui là mấy? Đừng cho rằng Ngụy gia nhà ta ít người mà dễ bắt nạt! Lúc tổ tiên chúng ta đi theo Thái Tông hoàng đế mở mang bờ cõi tranh đấu giành thiên hạ, nhà các ngươi còn chẳng biết ở đâu ăn đồ ăn cho chó cho ngựa đâu! Định đùa bỡn Ngụy gia ta sao, các ngươi còn chưa có tư cách đấy đâu! Ta nói cho các ngươi…” Nàng nói đến đây, giơ cao hôn thư trong tay. “Các ngươi không đem tứ tiểu thư đến đây thì Ngụy gia ta cũng không để các ngươi yên thân đâu!”
Ý là nàng có hôn thư trong tay, bức nàng quá, cùng lắm thì lên tòa, Ngụy gia chúng ta cũng không dễ dây đâu.
Trương Nguyên Minh nghe mà trố mắt, một hồi sau mới lấy lại phản ứng, vội kéo ma ma đi theo Ngụy Đình Trân ra hỏi. Ma ma kia không dám giấu diếm, đem chuyện Đậu Minh gả thay Đậu Chiêu kể cho Trương Nguyên Minh rõ.
Cuối thu tiết trời mát mẻ nhưng Trương Nguyên Minh lại toát mồ hôi hột. Đậu gia ngũ tiểu thư nếu đã cùng Ngụy Đình Du động phòng hoa chúc thì sao còn có thể đưa Đậu gia tứ tiểu thư gả qua đây được nữa.
Hơn nữa Ngụy Đình Du và Đậu gia ngũ tiểu thư đã bái thiên địa, dù là có thể hủy hôn thì cái tiếng bạc tình phụ nghĩa của Ngụy Đình Du cũng không thể chạy thoát, đến lúc đó nhà tốt một chút ai dám kết thân với Tế Ninh hầu nữa? Còn chẳng bằng chấp nhận hôn sự này, để Đậu gia nợ Ngụy gia một món nợ nhân tình. Hơn nữa Đậu gia ngũ tiểu thư là cháu ngoại của Vương Hành Nghi, chắc chắn còn tốt hơn Đậu gia tư tiểu thư nhiều, chưa biết chừng Ngụy gia sẽ được Vương gia giúp đỡ đó.
Hắn vội ngăn Ngụy Đình Trân lại: “Nàng cẩn thận chút, đừng làm ồn khiến ai ai cũng biết…”
“Biết thì biết, vừa khéo cho mọi người nhìn rõ Đậu gia là loại người nào?” Ngụy Đình Trân giận đến nổi trận lôi đình.
Đậu gia cũng dám làm nhục Ngụy gia như vậy !
Nàng nhất định phải cho Đậu gia được đẹp mặt !
Không chỉ muốn trả Đậu gia ngũ tiểu thư về, làm cho Đậu gia vô vớ mua dây buộc mình mà còn ép Đậu gia gả tứ tiểu thư vào, chờ nàng chịu đủ tra tấn rồi thì hưu đi, làm cho Đậu gia bọn họ vừa mất tiếng vừa mất người, thành trò hề cho kinh thành!
Kỷ Vịnh là người túc trí đa mưu, chút mưu kế này của Ngụy Đình Trân sao giấu được hắn?
Hắn thấy Đậu Văn Xương giận đến run người, lòng thầm mắng Đậu Văn Xương một cái rồi mới chậm rãi nói: “Chúng ta lên phủ Thuận Thiên vậy!” Bộ dáng hoàn toàn bất cần!
Ngụy Đình Trân thấy thế lại càng giận, cười lạnh nói: “Đừng tưởng nhà các ngươi có các lão thì quan phủ nha môn sẽ thành nhà của các ngươi, ngươi cho rằng ngự sử là để làm gì? Phủ Thuận thiên là cái gì? Chúng ta ở đây nói chuyện còn là tốt rồi! Đến lúc đó đừng trách chúng ta không nể tình!”
Kỷ Vịnh khinh miệt liếc nhìn Ngụy Đình Trân một cái rồi nói: “Nếu ta không đoán sai, phu nhân là phu nhân thế tử gia phủ Cảnh Quốc công đúng không? Không biết từ bao giờ đã bỏ phủ Cảnh Quốc công về ra mặt cho nhà mẹ đẻ? Bằng không, sao cứ luôn mồm nói cái gì mà ‘Ngụy gia’?”
“Ngươi…” Ngụy Đình Trân giận đến suýt thì trợn trắng mắt.
Trương Nguyên Minh lại kéo Ngụy Đình Trân lại.
“Đợi đã!” Hắn thấp giọng nói, “Nàng nhìn tình thế này thì nên biết Đậu gia chắc chắn đã chuẩn bị trước rồi, chuyện này phải bàn bạc cho kỹ!”
Ngụy Đình Trân sửng sốt.
Trương Nguyên Minh lại tiến lên mấy bước, cười thi lễ với Đậu Văn Xương và Kỷ Vịnh. “Nội tử chẳng qua là quá lo lắng, nhưng Đậu gia các ngươi giả mạo thành thân, đây cũng là sự thật…”
“Một khi đã vậy, lúc vén khăn voan lên sao Tế Ninh hầu không đưa trả về Đậu gia? Đậu gia ngũ tiểu thư là thiên kim tiểu thư chốn khuê phòng, chưa ra khỏi cửa lớn, chưa bước khỏi cửa hông, sao dưới tình huống tộc trưởng Đậu gia không hay biết lại có lá gan lớn như vậy, gả thay cho tỷ tỷ đến Ngụy gia?” Kỷ Vịnh khinh thường nói. “Ta nghe nói mấy ngày trước Tế Ninh hầu hẹn Đậu gia ngũ tiểu thư ra chùa Đại Tướng Quốc tư hội, bị Đậu gia ngũ phu nhân phát hiện, vì thế Đậu gia muốn từ hôn. Là Ngụy gia các ngươi không đồng ý, Đậu gia mới miễn cưỡng bàn bạc hôn sự với Ngụy gia. Ta thấy, là nhà ai giả mạo thành thân còn phải châm chước mới được. Sao Tế Ninh hầu rõ ràng đã gặp qua em vợ mình rồi mà lại cùng nàng vào động phòng? Bây giờ Tế Ninh hầu lại chẳng biết ở đây, đại cô nãi nãi Ngụy gia đã gả ra ngoài lại đi gây chuyện, còn nói cái gì mà bắt Đậu gia đem tứ tiểu thư gả qua đây. Hay là Tế Ninh hầu muốn học theo Đế Thuấn, Nga Hoàng, Nữ Anh cùng chung một chồng. Thế cũng phải xem Hầu gia có bản lĩnh làm đế không mới được?”
Tài ăn nói của Kỷ Vịnh ai có thể sánh bằng?
Trương Nguyên Minh nghe mà toát mồ hôi hột.
Đậu Văn Xương cũng tỉnh táo lại, vội hỏi: “Đúng thế! Trước đó trưởng bối nhà tôi cũng không biết chuyện Minh thư nhi gả thay. Lúc từ biệt cha mẹ mới phát hiện, lúc ấy mọi người đều thất thố, thất thúc phụ mặt tái mét muốn ngăn Minh thư nhi lại nhưng người toàn phúc nhà Ngụy gia các người lại kéo Minh thư nhi đi, người ngoài ngõ nhận được tin, kiệu hoa nhà các ngươi đã ra đến ngõ nhỏ. Nếu các ngươi không tin thì cứ đi hỏi người đón dâu xem! Bởi vì chuyện này mà thất thúc phụ và Vương gia lão phu nhân đều giận dữ thành bệnh, mấy vị thẩm thẩm cả đêm không ngủ, trời chưa sáng đã sai chúng ta qua đây hỏi cho rõ ràng!”
“Một đám nói bậy! Đảo ngược trắng đen!” Ngụy Đình Trân giận đến run người. “Trưởng bối nhà các ngươi không biết? Là ai chải đầu cho ngũ tiểu thư? Là ai mặc quần áo cho nàng? Là ai…”
Giờ còn dây dưa ở mấy việc cỏn con này làm cái gì?
Thăm dò xem Đậu gia rốt cuộc định làm gì? Ngụy gia nên ứng đối ra sao mới phải.
Trương Nguyên Minh gắt gao kéo Ngụy Đình Trân lại, cắt lời thê tử: “Kỷ đại nhân có tài ăn nói, đúng là rất giỏi hùng biện…”
Hắn còn chưa nói xong, một tiểu nha hoàn mặt tái mét sợ hãi chạy vào.
“Không hay rồi, không hay rồi! Tân nương tử treo cổ tự tử!”
“A!” Đám người Trương Nguyên Minh ngây ra như phỗng, mọi lời nói đều ngừng bặt, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Chỉ có Kỷ Vịnh, ánh mắt hơi tránh đi, thầm nói trong lòng: Đậu Minh này, cuối cùng cũng biết làm việc.
Hắn lạnh lùng nói: “Ta thấy, hay là chúng ta nghe lời phu nhân thế tử gia Cảnh Quốc công, đến phủ Thuận Thiên đi thôi!”, phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Đậu Văn Xương nhìn Kỷ Vịnh một cái, đẩy tiểu nha hoàn tới báo tin một cái rồi vội hỏi: “Tân nương tử ở đâu? Mau dẫn ta đi?”
Tiểu nha hoàn “A” một tiếng rồi vội dẫn Đậu Văn Xương ra khỏi đại sảnh.
Lúc này Trương Nguyên Minh mới tỉnh táo lại, vội nói: “Cứu người quan trọng hơn!”
Cũng theo Đậu Văn Xương ra khỏi đại sảnh.
Sắc mặt Ngụy Đình Trân trắng bệch, hung hăng lườm Kỷ Vịnh một cái.