Cửu Trọng Tử

Chương 212: Thừa nhận



Lúc này trong phòng Đậu Minh, Mã Tuấn Gia cũng là toát mồ hôi hột. Có nằm mơ cũng không ngờ Đậu Minh lại thắt cổ.

Nếu ngũ tiểu thư xảy ra chuyện gì trong tay nàng thì nàng phải ăn nói sao với nhị thái phu nhân và ngũ phu nhân đây!

Tuy rằng Đậu Minh đã tỉnh táo lại nhưng ánh mắt si ngốc, ngơ ngác như mất hồn, Mã Tuấn Gia không khỏi sợ hãi, mặt tái mét nhìn đám nha hoàn cũng đang hoảng hốt bên cạnh, vội cao giọng quát: “Còn đứng ngây ra đây làm gì? Không mau đi xem xem sao đến giờ đại phu sao còn chưa đến? Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng đừng hòng sống sót!”

Có nha hoàn “A” một tiếng, vội vàng ra khỏi phòng.

Đậu Minh đột nhiên trợn trừng mắt, trong ánh mắt dần dần có chút ánh sáng.

Mã Tuấn Gia không khỏi vừa mừng vừa sợ, cúi người gọi “Ngũ tiểu thư”, trong giọng nói có mấy phần nghẹn ngào.

Đậu Minh ngồi dậy.

Mã Tuấn Gia chu đáo tự tay cầm gối lớn đặt ra sau lưng Đậu Minh.

Đậu Minh lại đi giầy xuống giường.

“Tiểu thư của tôi ơi.” Mã Tuấn Gia nói rất nhu hòa, có mấy phần cầu xin. “Giờ tiểu thư vẫn còn yếu, có chuyện gì cứ bảo nô tỳ làm là được, cần gì phải tự mình động thủ…”

Đậu Minh lại không nói một lời, đẩy Mã Tuấn Gia ra, đi hài, lảo đảo đi ra ngoài.

“Ngũ tiểu thư, ngũ tiểu thư…” Mã Tuấn Gia lo lắng đi theo sau Đậu Minh, định khuyên nhủ nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi nhưng nhìn vẻ mặt “Đừng ai nghĩ đến việc ngăn cản ta”, nghe được tiếng cãi vã bên ngoài, nghĩ đến lời ám chỉ của ngũ phu nhân trước khi đi, bước chân như chậm lại, để mặc Đậu Minh vén rèm mà đi.

Đậu Minh nhìn Đậu Văn Xương đầy đau khổ, phẫn hận kia, thoáng sửng sốt, khóe mắt lại liếc thấy Kỷ Vịnh đang ngồi nhàn nhã trong phòng mà uống trà, nàng không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn tới đây làm gì?

Xem diễn không sợ đài cao!

Rồi sẽ có ngày nàng cho hắn được đẹp mặt.

Nàng nhìn về phía Ngụy Đình Trân đang lải nhải, hô to một tiếng: “Đừng làm ồn nữa!”

Lúc này mọi người mới phát hiện Đậu Minh chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ, yếu ớt đứng dựa vào cạnh cửa.

Nhưng có sự chèn ép, mọi lời nói trong phòng đều ngừng bặt, thậm chí tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Các người đừng tranh cãi nữa!” Đậu Minh khẽ thở dốc, dáng người yếu ớt như thể gió thổi sẽ ngã, nước mắt lại lăn dài. “Các người đừng làm ầm ĩ nữa. Đêm qua, Hầu gia uống rượu, ta chỉ chăm sóc Hầu gia một đêm thôi, còn chưa xảy ra chuyện gì hết. Thay tỷ tỷ gả qua là chủ ý của ta. Có chuyện gì ta sẽ tự gánh vác!” Nàng nói xong, ánh mắt lại dừng lại ở Đậu Văn Xương: “Đại đường huynh, muội đã khiến Đậu gia, khiến huynh mất mặt, là lỗi của muội. Huynh không cần vì muội mà tranh chấp với Ngụy gia nữa, muốn giết muốn mắng cứ để mặc Ngụy gia bọn họ xử lý đi.” Nàng lại nhìn về phía Ngụy Đình Du, đôi mắt hạnh như hàn băng vạn năm, lạnh đến thấu xương.

Ngụy Đình Du sửng sốt.

Ngụy Đình Trân lại mở to hai mắt, đứng phắt dậy.

“Việc ai làm người ấy chịu!” Đậu Minh cười lạnh, khóe miệng có chút khinh bỉ. “Các ngươi muốn thế nào, cứ nói ra là được, đừng đứng ở đây làm nhục Đậu gia nhà ta!”

Trương Nguyên Minh vốn nghĩ Đậu Minh tự tử chưa thành có lẽ sẽ khiến thái độ của Đậu gia càng trở nên mạnh bạo hơn mà quyết định để cho thê tử và Đậu gia cãi cọ lằng nhằng, tranh luận với Đậu gia để cứu vãn chút tình thế còn bản thân thì vẫn không nói gì, sống chết mặc bay. Lúc này hắn không khỏi khẽ “Ơ” một tiếng, ánh mắt nhìn Đậu Minh có chút coi trọng hơn, đến Kỷ Vịnh cũng ưỡn thẳng lưng lên xem.

Ngụy Đình Trân hẳn là cũng đang giận đến giơ chân mất.

Đậu gia các ngươi gây chuyện thế này mà còn nói như có đạo lý vậy?

Còn định bày mưu cho ta xem?

Ngươi nghĩ rằng ta không dám làm gì ngươi sao!

Ngụy Đình Trân không chút khách khí chỉ vào Đậu Minh mắng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Ai làm người đó chịu. Ngươi làm được sao? Ngươi dựa vào cái gì mà làm? Đừng tưởng rằng ta không biết, mẫu thân ngươi cũng chỉ là tiểu thiếp được phù chính, nếu không có ngoại tổ phụ ngươi đắc thế, đừng nói là kết thân với Ngụy gia ta mà dù có bước vào phủ Tế Ninh hầu ta thì ngươi còn chưa có tư cách đó đâu! Để mặc ta xử trí? Nếu ngươi thực sự muốn chết thì nên nhân lúc không có ai mà tự tử chứ! Bây giờ làm âm ĩ lên, đừng tưởng ta là đứa ngốc…”

Đậu Minh không nói một lời, đập đầu vào cột nhà bên cạnh.

“Ầm” một tiếng như sấm đánh, đánh vào lòng mọi người ở đây.

“Ngũ tiểu thư!” Không đợi mọi người phản ứng lại, Ngụy Đình Du đã vọt tới ôm lấy Đậu Minh. “Nàng đừng như vậy!” Hắn lớn tiếng nói. “Ta tin nàng, ta tin nàng!” Nói xong mắt ướt sũng như sắp khóc.

Ngụy Đình Trân ngạc nhiên sau đó thở hổn hển, mắng to: “Tên ngốc này, đây là tiểu xảo của nữ nhân, đệ còn không mau buông nàng ra! Ngươi cứ yên tâm đi, nàng không chết đâu, nàng không chết được đâu. Nàng ta còn chờ làm Tế Ninh hầu phu nhân đó! Phóng tầm mắt nhìn khắp kinh thành, có ai còn trẻ mà đã thành Hầu phu nhân như nàng không, giờ lòng chắc đắc ý lắm đây…”

Cho dù là như vậy thì đã sao?

Ngụy Đình Du nghĩ đến lần đầu tiên mình gặp Đậu Minh, Đậu Minh mỉm cười nói với hắn: “Mẫu thân ta là tiểu thiếp phù chính, tỷ muội ta quan hệ vốn không tốt lắm.” Lúc ấy nàng nhìn trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng đáy mắt lại có nỗi niềm bi thương khó nén. Nhớ lại khi nàng nghiêng đầu cười nói với mình. “Ngươi phải cố lên, cố lấy lòng phụ thân ta, bằng không đừng nghĩ đến việc lấy tỷ tỷ ta.” Khi ấy ánh mắt nàng nhìn như vui vẻ nhưng lại cất giấu mấy phần thương cảm. Nghĩ đến lúc bị nhạc phụ lạnh nhạt, phẫn nộ rời khỏi thư phòng, Đậu Minh từ sau gốc hoa tươi tốt bước ra miệng cười giảo hoạt… Còn cả, khi nàng đứng ra nói rõ cho mọi người, giữa bọn họ chưa hề có chuyện gì, thần sắc dứt khoát kiên quyết, sự bi phẫn khi nàng nói gả thay là chủ ý của nàng đều khiến cho tim hắn như bị khoét ra, đau lòng khó nhịn.

“Tỷ tỷ!” Hắn hét lớn một tiếng, cắt lời Ngụy Đình Trân. “Nàng dù có không tốt đến đâu thì những lời nàng nói cũng không hề sai!” Hắn nhớ lại trước đây, nhìn dinh thự Trường Hưng hầu cách vách đèn đuốc sáng trưng, tỷ tỷ mua cho hắn rất nhiều kẹo hồ lô, ôm hắn vẫn còn chưa rành thế sự mà nói: “Về sau, ta phải gả cho vị hôn phu gia thế hiển hách, nhà còn lớn hơn nhà bọn họ, đèn còn nhiều hơn nhà bọn họ, làm cho mọi người trong kinh thành thấy đệ đều phải nịnh nọt, không bao giờ phải bị người khác khinh thường”. Giọng nói của hắn càng lớn, người càng đứng thẳng hơn. “Nàng muốn gả vào phủ Tế Ninh hầu thì có gì là sai? Con người ai chẳng muốn ngước lên cao, nước chảy chỗ trũng. Nếu chúng ta đã bái đường thành thân, đã động phòng hoa chúc thì chính là phu thê, tỷ, tỷ đừng mắng nàng nữa…” Hắn như thể đã chấp nhận hôn sự này, lại theo lửa giận hừng hực trong mắt Ngụy Đình Trân mà dần dần có chút khiếp sợ, giọng nói cũng dần thấp đi.

Trương Nguyên Minh hiểu rõ tính tình của Ngụy Đình Du thì còn khá, Đậu Văn Xương và Kỷ Vịnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Kỷ Vịnh lại giận dữ thầm mắng một tiếng: Con bé Đậu Minh này lại có số chó má, lại có thể lung lạc được Ngụy Đình Du. May mà Đậu Chiêu không gả cho Ngụy Đình Du, bằng không ngày ngày sống với Ngụy Đình Du đầu óc như tương này thì phải sống thế nào!

Suy nghĩ nảy ra, hắn lại có chút đắc ý.

Chờ Đậu Chiêu biết rõ hắn đã giúp nàng từ hôn, chắc chắn sẽ rất cao hứng!

Đợi đến lúc tằng tổ phụ giúp mình cầu hôn thì vẻ mặt nàng sẽ thế nào đây?

Kinh ngạc, phẫn nộ hay là thở phì phì gọi mình ra dạy dỗ, hỏi xem rốt cuộc chuyện tỷ muội nàng bị đánh tráo có phải là mình đã nhúng ta vào?

Nghĩ vậy, hắn lại có chút kỳ quái.

Hôn nhân đại sự, sao hắn chưa từng nghĩ Đậu Chiêu sẽ thẹn thùng?

Có lẽ, đây là điểm tốt của Đậu Chiêu chăng?

Cũng chẳng nhăn nhó, muốn gì hay không muốn gì đều rất rõ ràng. Không giống đám tỷ muội nhà hắn, nói năng lập lờ, dù là tài trí nhanh nhẹn, thoải mái thong dong như đường tỷ Kỷ Linh Tắc cũng có tật xấu này.

Hắn nhìn Đậu Minh uể oải bên kia, đang kéo áo Ngụy Đình Du mà khóc rấm rứt, lại cảm thấy tâm tình thật tốt.

※※※※※

Tâm tình Tống Nghi Xuân lại rất tệ hại.

Hôm qua Đông Bình bá Chu Thiếu Xuyên thành thân, Hội Xương bá Thẩm Đại Quý cười hì hì chúc mừng hắn: “Nghiên Đường nhà các ngươi cũng thật tài giỏi, ở hành cung tránh nóng ngày nào cũng được hoàng thượng triệu kiến, nghe các lão bàn bạc mọi việc. Nghiên Đường nhà các ngươi an vị ở Lệ Chính điện sao “Vực châu hình thức tự” cho hoàng thượng, nghiệp học của Nghiên Đường tấn tới như vậy, thật đáng mừng!” Lại hâm mộ nói, “Quang vinh như vậy, cũng chỉ có quý phủ thôi!”

Phủ Anh Quốc công tốt hay xấu thì liên quan gì đến hắn?

Tống Nghi Xuân có chút bực mình.

Cứ như vậy, qua mấy năm nữa, chỉ sợ là hắn sẽ không còn cách nào để áp chế Tống Mặc nữa. Hắn sai gia đinh: “Mời Đào tiên sinh đến đây nói chuyện.”

Gia đinh đáp lời mà đi.

Hắn ngồi ở sập gụ bên cửa sổ nhìn những bông hoa quế vàng nhạt li ti điểm xuyết giữa tán lá xanh bóng, lòng có chút ủ rũ.

Từ sau khi trở mặt với Tống Mặc, Tống Nghi Xuân đã thay đổi hoàn toàn Tê Hương viện ở phía đông phủ Anh Quốc công, cùng Di Chí đường một đông một tây tạo thành thế chân vạc.

Đào Khí Trọng lại cảm thấy như vậy không tốt.

Tống Nghi Xuân là Anh Quốc công đường đường chính chính, là chủ nhân phủ Anh Quốc công, phân chia như vậy khiến người ta có cảm giác hắn lép vế hơn so với Tống Mặc. Khuyên nhủ vài lần, Tống Nghi Xuân lại quyết tâm ở Tê Hương viện, hắn thầm lắc đầu, cũng chẳng biết có thể nói thêm gì.

Sở dĩ gọi là Tê Hương viện vì nơi này trồng đủ loại hoa quế.

Gần tới trung thu, hoa quế trong Tê Hương viện nở rộ, từ xa đã có thể ngửi thấy hương hoa quế thơm ngào ngạt, đợi đến gần hương thơm càng thêm nồng nàn, ngược lại khiến người ta cảm thấy bực mình.

Lúc Đào Khí Trọng đi vào thư phòng thì thấy Tống Nghi Xuân đang kiểm tra bài vở của Tống Hàn.

Tống Nghi Xuân rất thích đọc sách, lúc còn trẻ từng tham gia khoa cử, còn đỗ tú tài, rất có tài năng về mặt thi cử, sau này lại bị lão Anh Quốc công răn dạy, bảo hắn không được tranh danh tiếng với đám sĩ tử, tránh để gây chuyện thị phi thì mới không tham gia thi cử gì nữa, nhưng vẫn mời đại nho đến nhà mình dạy học, về mặt học vấn tự có nhận thức riêng, chỉ điểm cho Tống Hàn học hành là thừa sức.

Thấy Đào Khí Trọng, hắn bỏ lại bài vở của con thứ, cảm thán nói: “Dù sao cũng thế… Chẳng có thiên phú gì, thua kém Tống Mặc rất nhiều!”

Một khi đã vậy thì sao lại còn phải gây ra cục diện như hôm nay?

Đào Khí Trọng thầm nghĩ nhưng vẫn kính cẩn hành lễ, đúng mực như một vị phụ tá bình thường.

Cũng may Tống Nghi Xuân cũng không có ý bảo hắn bình xét, như cảm thấy mình nói lỡ, hắn nhanh chóng chuyển đề tài, nói với Đào Khí Trọng: “Ta thấy phía bên Diên An phủ, chúng ta tích cực hơn chút. Ngày mai ngươi đến Diên An phủ tìm hiểu ý tứ Uông gia xem sao.” Nói xong thở dài.

Đây là chỗ hỏng của việc không có người chủ trì việc nội trợ.

Giữa nữ nhân với nhau có nói sai cũng vẫn còn có thể sửa lại.

Để phụ tá qua, nghiêm nghị cứng rắn không nói, một khi bị cự tuyệt sẽ không tiện nhắc lại được, chuyện hôn sự của hắn vẫn không thuận cũng có liên quan đến điều này.