Đậu Thế Anh thoáng động lòng nhưng hắn vội kiềm chế cảm giác này lại.
Đào Khí Trọng này nói năng nho nhã, tướng mạo đoan chính, nhìn trông khiêm cung như ngọc nhưng thái độ lại có mấy phần nịnh nọt, có thể thấy được nhân phẩm không mấy tốt đẹp. Lúc này hắn rõ ràng là vì nịnh bợ mình nên mới làm mai mối cho con gái mình, ai biết người hắn giới thiệu cho tính tình ra sao?
Cũng không thể chỉ vì Thọ Cô lớn tuổi mà tùy tiện gả con bé đi được?
Hắn cười cười mấy tiếng rồi cũng cho qua việc này.
Đậu Khí Trọng cũng không nói gì thêm, cùng Từ Chí Ký cáo từ.
Đậu Thế Anh định về thư phòng đọc sách, gia đinh lại chạy vào nói: “Thất gia, vừa rồi Đào tiên sinh theo Từ đại nhân đến bái phỏng lại quay lại, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp ngài, xin ngài bất luận thế nào cũng đi gặp hắn một lần.”
Trong lòng hắn tuy không vui nhưng vốn tính tình ôn hòa nên vẫn đi gặp Đào Khí Trọng.
Đào Khí Trọng vừa nhìn thấy Đậu Thế Anh thì vội vái dài một cái, vẻ mặt xấu hổ nói: “Đậu đại nhân, người cần mặt mũi, cây cần lớp vỏ, trước mặt Từ đại nhân, tôi thực sự nói không nên lời. Cháu trai kia của tôi cũng không phải là lấy trộm đồ của người khác, mà là vì mở cửa hàng vàng bạc ở phủ Bảo Định, hay qua lại đi đánh trang sức mà có gian díu với một tiểu thiếp của tri phủ gia, tri phủ kia đã biết nhưng không tìm được chứng cứ nên mới gán tội cho hắn như vậy. Tôi làm phụ tá ở phủ Anh Quốc công, với Anh Quốc công cũng coi như là chủ khách cùng vui, chuyện này cũng từng cầu xin Quốc công gia rồi, lúc ấy nghĩ đơn giản, Quốc công gia còn cố ý phái người gửi danh thiếp đến cho tri phủ Bảo Định. Nhưng đến lúc ấy thì chúng tôi mới biết rõ mọi chuyện. Nếu tri phủ Bảo Định đã nói đến nước này thì quốc công gia cũng không tiện ra mặt nữa. Tôi chẳng còn cách nào nên mới đến cầu xin Đậu đại nhân giúp đỡ.”
“Nó làm ra chuyện xấu hổ như vậy, chúng tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào đi cầu xin cho hắn. Chỉ là trên hắn còn mẹ già sáu mươi tuổi, dưới còn mấy đứa con thơ, nếu hắn gặp chuyện không may, mẹ già con thơ chỉ sợ cũng chẳng còn đường sống nữa, cho nên tôi mới cả gan xin Đậu đại nhân ra mặt, giữ cho hắn cái mạng nhỏ…” Nói xong, Đào Khí Trọng lại vái dài.
Thế này còn nghe được!
Đậu Thế Anh suy nghĩ.
Chỉ cần có thể giữ lại một tính mạng, Đào Khí Trọng này ở giữa lo lót, hai đến ba năm cũng sẽ được thả ra thôi.
Nếu biết đây là thù oán cá nhân, hắn lại càng thận trọng, từ tốn nói: “Ta sẽ hỏi thăm giúp ngươi.”
Đào Khí Trọng cảm động đến rơi nước mắt, vội nói: “Tôi làm mai cho đại tiểu thư của quý phủ cũng là thật tâm đó. Nhà trai chính là thế tử gia phủ Anh Quốc công, năm nay mười sáu tuổi. Trông tuấn tú nho nhã không nói mà cưỡi ngựa bắn cung, cái gì cũng tinh thông, vừa sinh ra được một tháng đã được hoàng ân bao bọc, thừa tước tứ phẩm thiêm sự, năm tuổi đã thừa kế tước vị thế tử, nay đang làm Chỉ huy sứ trong Kim Ngô vệ, là võ quan tam phẩm. Trong nhà lại chỉ có một người em trai ruột, họ hàng xa không nhiều, rất yên ổn. Nếu không phải phủ Định Quốc công xảy ra chuyện, Tưởng phu nhân sớm qua đời thì hôn sự của thế tử đâu có kéo dài đến bây giờ…”
Chuyện của Định Quốc công, ai ai cũng biết.
Rất nhiều kẻ sĩ đều cho rằng cái chết của Định Quốc công là rất oan uổng, không chỉ không cho rằng hắn là tội nhân mà ngược lại còn đánh đồng Định Quốc công với Quan Công, cảm thấy hắn là vật hi sinh trong cuộc đấu đá của Tằng Di Phân và Diệp Thế Bồi mà thôi.
Tống Mặc là cháu ngoại ruột của Định Quốc công, xuất thân hiển hách không thể nghi ngờ.
Đậu Thế Anh lập tức động lòng, nếu Đậu Chiêu có thể gả ra ngoài, đương nhiên là tốt hơn ở nhà nhiều.
Hắn không nhịn được mà hỏi: “Việc này là thật ư?”
“Ta nào dám lừa Đậu đại nhân!” Đào Khí Trọng nghiêm túc nói: “Ta ở phủ Anh Quốc công mười mấy năm, trước mặt Quốc công gia cũng là người có tiếng nói, quyết không dám nói năng lung tung mấy chuyện như vậy.”
Tuy nói rất nhiều tiểu thư công tử trong những gia đình quyền quý đều do nhũ mẫu tin cậy làm mai mối. Nhưng Đào Khí Trọng tỏ vẻ chắc chắn như vậy, dường như chỉ cần hắn nói ra thì chuyện này sẽ thành, ngược lại khiến cho Đậu Thế Anh sinh lòng ngờ vực.
Nếu Thế tử gia phủ Anh Quốc công tốt như vậy thì sao có thể đến lượt Thọ Cô?
Cũng không phải hắn tự ti. Mà là nhà thế tộc và quan văn vốn là hai thế giới khác nhau. Phủ Anh Quốc công thanh danh lừng lẫy, đến ngay cả hắn không phải là người quen biết nhiều mà cũng biết, mà hắn chẳng qua chỉ là quan tứ phẩm trong Hàn Lâm viện, đường huynh tuy là Các lão cao quý nhưng căn cơ vẫn còn thấp, hai nhà cũng chẳng có chỗ nào để giúp đỡ lẫn nhau. Gia tộc trâm anh thế phiệt lừng lẫy trăm năm như phủ Anh Quốc công chắc gì đã coi Đậu gia ra gì.
Đào Khí Trọng như nhìn ra tâm tư của Đậu Thế Anh, cười nói: “Thực không dám giấu diếm, sau khi Tưởng phu nhân phủ Anh Quốc công qua đời, trong phủ vẫn không có người lo việc bếp núc, Quốc công gia cũng chẳng muốn tái giá, chỉ muốn tìm một người có thể xử lý lo liệu việc nhà giúp Thế tử gia mà thôi, tốt nhất có thể lớn hơn Thế tử mấy tuổi, cần thận hào sảng, hiền minh thục đức, ôn nhu đôn hậu. Ai ngờ chọn tới chọn lui vẫn không có người thích hợp. Tôi nghe nói trưởng nữ quý phủ chưa thành thân, là nữ nhi mà đại nhân định giữ lại ở nhà để dưỡng già. Như vậy hẳn là người vô cùng khôn khéo, có năng lực, cũng vì thế nên mới muốn làm mai. Nếu là thứ nữ quý phủ chưa thành thân thì chưa chắc tôi đã nói như vậy…”
Đậu Thế Anh thoải mái, không nhịn được mà nói: “Không phải ta là phụ thân mà khoe khoang đâu nhưng đứa con gái này của ta đúng là rất có năng lực. Chuyện to chuyện nhỏ trong nhà, đến tay nó là sẽ ổn thỏa…”
Đào Khí Trọng vẻ ngoài tỏ vẻ rất chân thành nhưng trong lòng lại chẳng cho là đúng.
Một khi đã có năng lực như vậy, sao bị muội muội tráo đổi như vậy mà cũng chẳng rên được một tiếng?
Cho dù có năng lực thì chắc cũng chỉ là loại người chỉ biết cúi đầu, ít lời chất phác.
Khó khăn lắm hắn mới đợi Đậu Thế Anh khen ngợi con gái xong, lúc này mới cười nói: “Khi nãy Từ đại nhân ở đây, ta khó mà nói là làm mối cho tiểu thư của quý phủ với ai, bên phủ Anh Quốc công, ta cũng phải về nói lại một tiếng, qua hai ngày nữa sẽ đến nói lại với Đậu đại nhân.”
Đậu Thế Anh hài lòng gật đầu.
Thế này mới giống làm mai mối.
Hai nhà đều là nhà có uy tín danh dự, hôn sự có thể thành đương nhiên là chuyện mọi người cùng vui, nếu không thành chẳng phải để mọi người nhạo báng? Nhất là Đậu Chiêu, chuyện tỷ muội gả thay không giấu diếm được bao lâu, nếu hôn sự với Tống gia lại không thành thì đúng là trở thành trò hề trong kinh thành. Thành trò hề còn đỡ, nhịn một chút, qua một đoạn thời gian thì cũng thôi. Nếu lại có tin đồn rằng Đậu Chiêu có bệnh kín hay thiếu sót gì thì đúng là không ổn.
Hắn tự mình tiễn Đào Khí Trọng ra khỏi cửa, cũng nói: “Chuyện của lệnh chất (cháu), Đào tiên sinh đừng lo lắng. Tri phủ Bảo Định và đường huynh ta là đồng môn, năm trước lúc hắn lên kinh thành còn từng ở lại nhà ngũ đường huynh ta. Chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp mà thôi. Hơn nữa cũng là bản thân hắn trị gia không nghiêm, chuyện này hẳn lòng hắn cũng tự hiểu, bằng không đã không tìm cớ mà giam lệnh chất vào ngục như vậy.”
Ngụ ý rằng nếu ngươi có thể giúp con gái của ta thì chuyện của cháu ngươi ta sẽ lo.
Đào Khí Trọng cứ thở than mãi rồi mới rời khỏi ngõ Tĩnh An tự.
Đậu Thế Anh lại hưng phấn đến độ đứng ngồi khó yên.
Nếu Thọ Cô có thể gả cho thế tử gia phủ Anh Quốc công thì sẽ không cần ở nhà kén rể nữa.
Lần trước khiến Thọ Cô chịu tủi thân, lần này Thọ Cô xuất giá, nhất định phải chuẩn bị thật nhiều của hồi môn cho con bé mới được.
Chuyện này hẳn Minh thư nhi cũng tự hiểu rõ, sẽ không ganh tỵ với tỷ tỷ.
Hắn cao giọng gọi Cao Thăng vào, dặn dò hắn: “Ngươi lại chuẩn bị đồ cưới cho đại tiểu thư đi, làm như dự tính ban đầu ấy.” Nói xong lại cảm thấy không ổn, nếu để người khác biết sẽ nghĩ rằng hắn thương Đậu Chiêu chứ không thương Đậu Minh, làm vậy sẽ khiến Đậu Minh khó xử. Đành nói: “Thôi đi, ngươi cứ chuẩn bị hai vạn lạng bạc để mua đồ cưới cho đại tiểu thư, cái khác ta sẽ cho riêng nó.”
Cao Thăng ngạc nhiên.
Mới vài ngày, sao đại tiểu thư lại xuất giá?
Nhưng đừng là vì lão gia giận dữ mà tùy tiện gả tứ tiểu thư đi mới được!
Hắn không khỏi hỏi: “Lão gia, đại cô gia là công tử nhà ai? Ngài có nên phái người đi thăm dò về đại cô gia không? Lời của bà mối vốn không đáng tin!”
Đậu Thế Anh hơi sửng sốt rồi nói: “Đúng thế! Sao lại quên được chuyện này chứ?”
Có lẽ là vì hắn rất muốn bồi thường cho Đậu Chiêu!
Đậu Thế Anh bật cười. Đem chuyện Đào Khí Trọng muốn làm mai cho Đậu Chiêu nói cho Cao Thăng, cũng hỏi hắn: “… Ngươi cảm thấy thế nào?”
Cao Thăng cảm thấy hôn sự này quá đột ngột. Nhưng lại thấy Đậu Thế Anh đang vui vẻ, hắn cũng không tiện dội nước lã, lại sợ mối hôn sự này chính là lương duyên ngàn năm có một, nếu chỉ vì một câu của hắn mà không thành thì hắn có chết muôn lần cũng không đủ đền tội.
“Nếu có thể thành, còn hôn sự nào tốt hơn thế được!” Hắn hàm súc nói: “Nhưng. Cần phải đi hỏi thăm cái gì thì vẫn phải hỏi thăm, về sau tứ tiểu thư gả qua cũng không đến mức mơ hồ không biết gì hết.”
“Đó là đương nhiên.” Đậu Thế Anh gật đầu lia lịa, nghĩ người mình tín nhiệm nhất chính là Cao Thăng, bèn cười nói: “Vậy chuyện này giao cho ngươi đi.” Lại nhiều lần dặn dò hắn, “Nhất định phải hỏi cho rõ ràng.” Còn nói: “Nếu ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ thưởng cho tiểu tử nhà các ngươi một xuất thân tử tế.”
Cao Thăng xưa nay kính trọng Đậu Chiêu, cho dù Đậu Thế Anh không dặn dò hắn cũng sẽ đi hỏi thăm, huống chi Đậu Thế Anh còn hứa sẽ cho con hắn tương lai tử tế! Cao Thăng mừng rỡ, vội vàng cảm ơn rồi quỳ xuống dập đầu lạy Đậu Thế Anh ba cái rồi mới lui xuống.
Tâm tình Đậu Thế Anh vô cùng mâu thuẫn.
Vừa sợ Cao Thăng nghe được tin tức bất lợi về thế tử phủ Anh Quốc công khiến cho hôn sự của Đậu Chiêu bặt vô âm tín, lại sợ Cao Thăng nghe được tin đúng như lời Đào Khí Trọng nói, Thế tử gia phủ Anh Quốc công tốt như vậy rồi lại khiến Anh Quốc công chướng mắt với Đậu Chiêu…
Hắn ở trong thư phòng luyện chữ, bất an chờ Cao Thăng mang tin tức trở về.
Không ngờ đến lúc lên đèn thì Cao Thăng đã về.
“Lão gia, tôi nghe được một chuyện.” Sắc mặt hắn tái nhợt khiến lòng Đậu Thế Anh thoáng thấy bất an. “Tôi nghe người ta nói, thế tử phủ Anh Quốc công tính tình rất thô bạo. Vì nảy sinh mâu thuẫn với Quốc công gia mà hạ lệnh giết sạch hộ vệ của Quốc công gia. Không chỉ như vậy, còn đặt thi thể của đám hộ vệ này ở trong vườn chờ Quốc công gia về xem. Những nhà quyền quý trong kinh thành nhắc tới chuyện này đều kinh hồn bạt vía…”
“Ngươi nói cái gì?” Đậu Thế Anh nhảy dựng lên.
Khó trách Đào Khí Trọng kia lại làm mai cho Thọ Cô, thì ra thế tử phủ Anh Quốc công kia tính tình không tốt, không ai dám kết thân với nhà bọn họ!
Đây chẳng phải là đẩy Thọ Cô vào hố lửa sao?
Hay cho Đào Trì kia, cũng dám lừa ta!
Hắn giận đến run người, thấy gia đinh trong phòng đều đã bị đuổi đi, mặt xanh mét mà hét lớn với Cao Thăng: “Danh thiếp của tên Đào Trì kia đâu? Tên cháu trai vợ của hắn là gì? Ngươi mài mực cho ta, ta phải viết thư cho tri phủ Bảo Định, hắn còn muốn giữ mạng cho cháu trai mình? Ta sẽ để cho cháu trai hắn bị lưu đày đi ba ngàn dặm… Không lưu đày đến biên cương, chưa biết chừng lại trúng ý tri phủ Bảo Định. Đến lúc đó mời phủ Anh Quốc công ra mặt, thời hạn thi hành án ba năm đã là thoải mái rồi, ta phải cho nó ngồi tù mọt gông…”
Cao Thăng chưa từng thấy Đậu Thế Anh phẫn nộ như vậy, khúm núm không dám lên tiếng, đáng tiếc có tên gia đinh mất khôn, hoặc có lẽ là hắn quá thông minh – chạy vào bẩm: “Thất lão gia, ngũ phu nhân ở ngõ Hòe Thụ đến, nói là có việc muốn thương lượng với ngài!”