Cửu Trọng Tử

Chương 325



Chương 325: Thổ Huyết


Editor: uyenchap210


Tằng Ngũ tâm thần bất định chạy về: "Quốc công gia, thật sự ở Di Chí Đường đang đối trướng, vẫn luôn đối trướng, nghe nói tất cả đều là thêm trang của phu nhân."


Đầu Tống Nghi Xuân "Ong" lên một tiếng, rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.


"Sao có thể?" Hắn nhảy dựng lên, một câu cũng không nói được hoàn chỉnh, vô cùng sửng sốt. "Có bao nhiêu thêm trang......"


"Quốc công gia," Đào Khí Trọng vội vàng đi đến, hắn lo lắng sốt ruột, cũng không có chú ý tới khác thường trong phòng, cau mày nói "Đậu gia cấp phu nhân thêm của hồi môn, về lý, danh sách thêm trang phải được giao cho ngài mới đúng, sao Đậu gia lại đưa cho Thế tử gia, còn phái Đậu Tam gia tới...... Điều này thật quá vô lý!"


Tống Nghi Xuân nghe vậy, hai mắt sáng lên.


Sao mình không nghĩ tới điểm này?


Hắn chính là phụ thân của Tống Mặc, cha chồng của Đậu thị, Đậu gia muốn cấp thêm đồ cho Đậu thị, sao có thể bỏ qua hắn. Nếu danh không chính ngôn không thuận, hai nhà không nói rõ ràng, Tống gia hoàn toàn có thể chiếm lấy phần thêm trang này, Đậu thị cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, ai sẽ làm chứng cho nàng ta?


"Các ngươi mau mời Thế tử gia đến." Di Chí Đường mấy năm nay dưới tay Tống Mặc quản thúc, tuy không có gì phải giấu giếm, nhưng hắn rất khó dò la được tin tức, đôi khi còn bị dẫn sai đường, tuy rằng hắn đã tốn nhiều tâm tư, nhưng vẫn không thể nắm bắt được đại cuộc, hơn nữa còn bị mất bạc, chỉ sợ hơn nửa tiền lời mỗi năm đều chi cho việc này, nhắc đến lại không khỏi đau lòng, dứt khoát hạ quyết tâm , "Ta phải đích thân hỏi Thế tử, chẳng lẽ hắn còn dám che giấu? Hắn không sợ đến lúc đó ta không thừa nhận số thêm trang đó sao?"


Đào Khí Trọng âm thầm gật đầu.


Chuyện này quá trọng yếu.


Cho dù trước khi phu nhân gả vào, Đậu gia không biết Quốc Công gia với Thế tử gia mâu thuẫn, nhưng hiện tại chỉ sợ cũng đã biết, nay lại hạ bút cấp thêm bạc cho phu nhân, rốt cuộc có ý tứ gì?


Muốn nâng đỡ Thế tử gia áp chế Quốc công gia? Hay là ám thị với Quốc công gia, Phu nhân được Bắc Lâu Đậu thị chống lưng phía sau?


Thế tử gia hiện tại có được ủng hộ của Hoàng Thượng, nếu lại thông qua Đậu Các lão được các đại thần giúp đỡ, chỉ sợ Quốc Công gia về sau khó tránh bất lợi.


Nhưng cẩn thận suy ngẫm, cũng có điểm không đúng.


Đậu gia nếu có ý, hoàn toàn có thể để Đậu các lão gặp Quốc công gia nói chuyện. Hà tất phải đem vàng bạc ra để tạo thế cho Phu nhân?


Trái phải như thế nào cũng đều khiến người ta không hiểu nổi.


Không bằng trực tiếp hỏi Thế tử gia, còn có thể tường minh —— Đậu gia không ngốc, không thể giống tên ngốc vừa không cần thanh danh vừa không cần lợi lộc mà đem bạc cho Thế tử gia.


Tằng Ngũ lại ngơ ngẩn đứng một chỗ nghĩ, phu nhân có bao nhiêu bạc a?


Làm thế nào mà Thế tử gia lại lấy được một người được đắp bằng vàng bằng bạc như vậy ?


Chẳng trách Phu nhân một chút cũng không chùn tay thưởng cho hạ nhân.


Những người đi theo phu nhân đó, rốt cuộc đã chiếm được bao nhiêu lợi lộc rồi?


Ba người, mỗi người một tâm tư khác nhau.


Nhất thời, chính sảnh Tê Hương viện rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh thổi qua.


Chốc lát sau, Tống Mặc tới.


Nhưng Tống Mặc không đi một mình.


Đi cùng, còn có nhi tử của Ninh Đức trưởng công chúa -- Nhị lão gia Lục gia Lục Thời.


Tống Nghi Xuân chấn động.


Lục Thời cười nói: "Hôn sự của của chất nhi chuẩn bị quá vội vàng, Đậu gia đã sớm chuẩn bị một phần sản nghiệp cho tức phụ hắn nhưng không kịp viết vào danh sách của hồi môn, cho nên lần này Đậu Tam gia đưa phần sản nghiệp qua đây. Chất nhi có ý đến phủ mời ta ra làm chứng"


Tống Nghi Xuân liền mắc nghẹn trong ngực.


Lục Thời đến khi nào?


Sao hắn lại không biết?


Cái thằng nhãi ranh này cái gì cũng đều tính kỹ rồi, chuyên lập ra cạm bẫy chỉ chờ mình nhảy vào!


Khó trách Đậu gia dám đem bạc dọn đến Di Chí Đường!


Hắn không khỏi âm trầm liếc mắt nhìn Đào Khí Trọng.


Đào Khí Trọng đang vô cùng mờ mịt.


Sao Lục Thời lại tới?


Một chút tin gió cùng không có.


Bắt đầu từ khi nào, Thế tử gia trở nên lợi hại như vậy, vô thanh vô thức mời nhi tử  Ninh Đức trưởng công chúa tới làm khách, nhìn bộ dáng này, không phải ngày một ngày hai mới tính kế......


Đào Khí Trọng đột nhiên sinh ra cái bi thương của anh hùng hết thời.


Mà Tằng Ngũ lại không khỏi rụt vai, cẩn thận dịch bước chân ra phía sau. Chỉ hy vọng lát nữa, bản thân không trở thành nơi đầu tiên bị Quốc Công gia trút giận.


Tống Nghi Xuân quay mặt nhìn cái người ngọc thụ lâm phong mỉm cười đứng bên cạnh nhi tử, khóe mắt càng giật giật, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Đậu gia cho Đậu thị thêm cái gì? Nghiên Đường còn cố ý đi mời người tới làm chứng. Chẳng lẽ lại sợ ta tham của hồi môn của con dâu?" ánh mắt lạnh lùng quét qua Tống Mặc, thể hiện bất mãn vô cùng.


Lục Thời cười đáp: "Biểu đệ đừng nói vậy, ngay cả ta lúc nhìn thấy thêm trang của tức phụ cũng không khỏi giật  mình. Khó trách Đậu gia muốn mời trưởng bối chúng ta ra làm chứng."


Tống Nghi Xuân sửng sốt, nhìn Tống Mặc.


Tống Mặc đứng bên cạnh mỉm cười, phong hoa nội liễm, thanh nhã như nguyệt.


Trong lòng Tống Nghi Xuân run run.


Bên tai lại truyền tới thanh âm của Lục Thời: "Chất nhi lệnh cho đại chưởng quầy quản lý cửa hàng của hắn ở Quảng Đông chọn ra 6,7 người đánh bàn tính giỏi, vậy mà 4, 5 ngày sổ sách mới tính được một nửa, biểu đệ hẳn có thể tưởng tượng sản nghiệp trên danh nghĩa của tức phụ có bao nhiêu chứ. Muốn viết trên danh sách của hồi môn,  có khi cần đến mấy quyển. Ta thấy của hồi môn của tức phụ, chỉ sợ là người hăng hái nhất." Sau đó thở dài, "Lúc trước vừa khiêng hòm ngân phiếu lập tức kéo theo đám cướp liều mạng xông vào phủ Anh Quốc Công, nếu là ta, ta cũng sẽ giống Đậu gia, lén lút phái người đưa thêm trang cho tức phụ......"


"Ngươi nói cái gì?" Tống Nghi Xuân chỉ cảm thấy Thái Dương rung mạnh, âm thanh tứ phía đều nghe không rõ, "Sáu, bảy người tính bốn, năm ngày, mới được một nửa......"


"Đúng vậy!" Thanh âm của Lục Thời khi xa khi gần vang bên tai hắn, "Đây là phần sản nghiệp mười mấy năm trước được ghi lại của tức phụ, mấy năm nay tiền lời thu về, tất cả đều phải tính toán lại, vì vậy mới trì hoãn thời gian......"


Đó là bao nhiêu bạc?


Nghịch tử Tống Mặc kia một phần bạc có thể nhân thành hai phần bạc, hắn sao lại không biết Đậu thị có bao nhiêu sản nghiệp?


Khó trách lúc mình nhắc tới hôn sự này, hắn cái gì cũng không nói.


Hắn chắc chắn đã sớm quen biết Đậu thị, sớm tính toán để cưới Đậu thị!


Tống Nghi Xuân chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao.


Bị lừa!


Hắn bị lừa!


Bản thân nghĩ có thể dễ dàng quản chuyện hôn sự của Tống Mặc, nhưng lại mắc mưu.


Còn tự mình dâng núi vàng vào tay Tống Mặc!


Tự mình đưa bạc cho Tống Mặc, để hắn nuôi dưỡng tử sĩ, để hắn mua chuộc lòng người, sau đó dùng để đối phó mình...... Đây là mình tự đưa cổ đã rửa sạch sẽ cho nghịch tử kia chém mà!


Trên đời này còn ai ngu xuẩn hơn mình không?


Trong miệng Tống Nghi Xuân ngọt tanh, hai mắt tối sầm, toàn thân vô lực ngã xuống.


"Quốc công gia, Quốc công gia......" Đào Khí Trọng cũng hoảng sợ vội chạy đến.


Hộ vệ ở ngoài cửa xông vào.


Tống Mặc im lặng đứng một bên.


Lục Thời lại nhíu mày.


Trời đã muộn, hắn trở về phủ công chúa, thấp giọng bẩm báo với Ninh Đức trưởng công chúa: "Con thấy tin đồn không hẳn là vô căn cứ! Có phụ thân nào gặp con trai, còn bố trí hộ vệ ngoài cửa. Thiên Tứ đứa trẻ kia, tình cảnh thật đáng lo ngại!"


Ninh Đức công chúa thở dài: "Đây là việc nhà bọn họ, chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay vào. Thiên Tứ là một đứa trẻ thông minh, nhìn hành động mấy ngày nay của hắn, liền biết trong lòng hắn đều hiểu rõ." Nói tới đây, nàng hơi ngừng lại, hỏi nhi tử, "Tức phụ của Hàm nhi và tức phụ của Thẩm nhi mấy ngày nay đang làm gì? Nếu không có việc gì thì thường xuyên đi lại với Di Chí Đường. Phủ Anh Quốc Công chỉ có mỗi một nữ quyến là tức phụ của Thiên Tứ, lại là nương tử mới vào cửa, khó tránh khỏi có những việc không biết xử trí, các nàng làm tẩu tử, về lý càng phải  chiếu cố tân nương tử mới đúng."


Lục Hàm và Lục Thẩm là hai con trai của Lục Thời.


Hoàng Thượng xưa nay kiêng kị kết bè kéo đảng, Ninh Đức trưởng công chúa vì tránh hiểm nghi, vẫn luôn quản thúc người trong nhà, người Lục gia rất ít ra cửa.


Lục Thời kinh ngạc nhìn mẫu thân.


Ninh Đức trưởng công chúa không khỏi thở dài.


Nhi tử bị quá thành thật, sau này mình đi rồi, trong nhà biết làm sao đây!


Nàng có chút mệt mỏi ngồi dựa lên gối, nói: "Con nghe theo sắp xếp là được. Lần này Thiên Tứ mời ngươi, ngươi phải giúp đỡ hắn thật tốt." Sau đó  hỏi tới Anh Quốc Công: "...... Hiện tại hắn sao rồi?"


Lục Thời cũng không hỏi nhiều, cung kính đáp: "Ngự y đã bắt mạch, nói là tích tụ trong lòng, dùng mấy thang thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt."


"Chỉ sợ tâm bệnh này cần có tâm dược." Ninh Đức trưởng công chúa lại không vừa ý với lời ngự y. "Hắn lòng dạ hẹp hòi, nhưng lớn tuổi như vậy, không nên để đổ bệnh."


Lục Thời nhớ đến cảnh Tống Nghi Xuân tức đến hộc máu khi nghe con dâu có bao nhiêu của hồi môn, thật sự không biết nên nói gì.


Ninh Đức trưởng công chúa lại hỏi đến Đậu Chiêu: "Đậu gia rốt cuộc cho bao nhiêu thêm trang? Ngươi có xem rõ, là mấy người phòng thu chi đó tính toán quá chậm? Hay là có nhiều mục phải kiểm kê?"


Lục Thời cười khổ: "Những người đó làm cả ngày lẫn đêm, con thấy, phần sản nghiệp đã kiểm kê, còn nhiều hơn nhà chúng ta......"


"Nga!" Ninh Đức trưởng công chúa lập tức ngồi thẳng dậy, thần sắc cũng trở nên nghiêm trọng, "Tại sao lại như vậy?"


Lục Thời cũng không biết.


Ninh Đức trưởng công chúa lâm vào trầm tư.


Lục Thời sợ quấy rầy mẫu thân suy nghĩ, nín thở ngưng thần.


Thật lâu sau, Ninh Đức trưởng công chúa quay đầu lại, nói với Lục Thời: "Cũng muộn rồi, ngày mai còn phải đi Di Chí Đường, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"


Lục Thời nhẹ chân nhẹ tay lui xuống.


Đèn lồng đổ thẫm treo dưới mái hiên không ngừng bị thổi bay, tiếng gió Bắc rít gào, tầng tầng bóng cây gương nanh múa vuốt, dường như muốn nuốt chửng con người.


Nhìn sắc trời xanh thẳm sáng ngời phía Bắc, hắn có chút sững sờ.


Tống Nghi Xuân đổ bệnh, cũng không biết khi nào mới tốt nên.


Thiên Tứ cùng tức phụ của hắn phải hầu bệnh.


Liệu hai đứa nhỏ có bị gây khó dễ không.


Tức phụ của Thiên Tứ còn dễ nói, dù sao cũng không có bà bà, nhiều nhất chỉ cần nấu mấy chén thuốc, nhưng còn Thiên Tứ, chỉ sợ phải nếm chút khổ.

— QUẢNG CÁO —