Cửu U Long Giới

Chương 286: Âm mưu động trời



Bạch Khởi không cản trở Linh Nhi rời khỏi, chỉ là thẫn thờ nhìn mọi thứ xảy ra, không phải Bạch Khởi không tin tưởng Linh Nhi, chẳng qua là trong tiềm thức Bạch Khởi đang bảo vệ Linh Nhi, có lúc có nhiều chuyện không nên để Linh Nhi biết thì tốt hơn, nếu không đối với con gái đơn thuần này không có lợi ích gì.

Chờ Linh Nhi rời khỏi, Bạch Khởi nhìn Ảnh Thiên, Tộc Trưởng Ảnh Tộc đang quỳ trước mặt mình, cầm ly trà vừa nãy Linh Nhi pha sẵn, sau khi nhấp một ngụm nhìn Ảnh Thiên trước mặt lạnh lùng nói:

- Sao ngươi lại đến Đế Đô rồi? Xảy ra chuyện gì rồi sao?

- Quả thật… Có một chuyện khủng khiếp xảy ra, thuộc hạ không làm chủ được, cho nên chỉ có thể đến đây xin chỉ thị của chủ nhân, xin chủ nhân chỉ rõ.

Ảnh Thiên cũng không hàm hồ, có gì nói đó, cúi đầu thừa nhận chuyện này, mục đích của việc hắn đến đây lần này cũng chính là muốn đem sự việc bẩm báo với Bạch Khởi.

- Nga? Chuyện gì?

Bạch Khởi lại có hứng thú, có thể làm cho Ảnh Thiên tỏ ra ngưng trọng như vậy tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

- Có người ra giá một nghìn vạn thuê tất cả các sát thủ của Yên Vũ Lâu đến Thành Hoa Hồng, tập kích Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan.

Ảnh Thiên lạnh lùng nói giọng nói vẫn sắc lạnh như thế, nhưng lời này như sét đánh ngang tai Bạch Khởi.

- Là ai? Khi nào đến?

Bạch Khởi nhịn không được giọng lạnh lùng hỏi, nhưng sau khi nói xong lời này Bạch Khởi cảm thấy mình như đã hỏi một câu hỏi dư thừa, ngoài trừ Thái Tử Lý Dũng còn ai có thể gây khó dễ cho Lý Tầm Hoan? Chuyện này đã rõ ràng rồi còn phải hỏi nhiều nữa sao?

- Là Thái Tử Lý Dũng, động thủ vào ba ngày sau, tại đại thọ sáu mươi tuổi của Lý Tự Minh, đối phương yêu cầu giết Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan đồng thời giúp đỡ Thái Tử mưu triều soán vị, tất cả các cường giả của Yên Vũ Lâu nghe theo sự điều phái của hắn, ta lần này Đế Đô là để thương lượng giá cả với đối phương, đồng thời mời chủ nhân định đoạt.

Ảnh Thiên trầm giọng nói.

- Vậy sao? Xem ra Thái Tử Điện hạ của chúng ta cuối cùng cũng nhịn không được rồi. Được rồi, Ảnh Thiên, nhận lời hắn, lấy hắn một nghìn năm trăm vạn, hắn sẽ cho, về phần chuyện của Lý Tầm Hoan các ngươi làm cho có được rồi, không nên ra tay hạ thủ hắn thật.

Bạch Khởi nhắm mắt lại phân vân nói, thật lòng mà nói Bạch Khởi vẫn coi Lý Tầm Hoan là bạn, bất luận tên Lý Tầm Hoan này đối với người khác như thế nào, nhưng đối với Bạch Khởi tuyệt đối đủ vị, Bạch Khởi không phải là người vong ân phụ nghĩa, đương nhiên không thể vì tiền và những xung đột nhỏ trước đây mà cho người giết Lý Tầm Hoan.

- Vâng.

Ảnh Thiên sau khi nghe xong lồi này cung kính nói, vừa dứt lời trong thoáng chốc đã biến mất trước mặt Bạch Khởi, biến mất vô tung vô ảnh, động tác nhanh như cuồng phong.

Chờ sau khi Ảnh Thiên biến mất Bạch Khởi cũng đứng dậy, khóe miệng nở một nụ cười, phân vân tự nhủ:

- Xem ra trong Đế Đô sẽ phải tiếp nhận một trận gió tanh mưa máu rồi, Lý Dũng a Lý Dũng, ngươi cuối cùng cũng nhịn không được đi bước này rồi, ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu khả năng, người làm Thái Tử hai mươi năm còn có át chủ bài nào chưa lấy ra.

Thật ra bạch Khởi đã sớm đã có dự cảm Lý Dũng sẽ mưu triều soán vị, đối với vị trí đó hắn vạn lần không thể từ bỏ, hắn đợi mấy mươi năm rồi, nếu Lý Tự Minh cho hắn không nói làm gì, nếu Lý Tự Minh không cho hắn, hắn nhất định sẽ ra tay. Bây giờ Lý Tự Minh bệnh tình nguy kịch, càng hướng về phía Lý Tầm Hoan bên này, mặc dù gần đây cùng mình không vui, nhưng mọi người đều biết, Lý Tầm Hoan đăng cơ đã là chuyện thuận lý thành chương rồi. Khoảng thời gian này Lý Tự Minh trải đường cho Lý Tầm Hoan trải đến quá lợi hại, quá rõ ràng rồi, Lý Dũng nhịn không được cũng là bình thường, sớm muộn gì hắn cũng tạo phản, đối với điều này Bạch Khởi rất là rõ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhưng điều khiến Bạch Khởi tò mò là Lý Dũng còn lực lượng gì, lực lượng của Lý Dũng gần như đã bị Lý Tự Minh diệt trừ, chư vị Tổng Đốc mà hắn dựa dẫm đều lần lượt xuống đài, binh mã phương Nam cũng không còn, Lý Dũng bây giờ có thể nói là tư lệnh không quân, Bạch Khởi đang nghĩ không hiểu tên này còn có gì có thể điều động lực lượng.

Đương nhiên tin tức này trước mắt chỉ có mình Bạch Khởi biết, những người khác căn bản không thể nào biết được, dù sao tình báo Yên Vũ Lâu cũng không phải là ai cũng có thể nắm giữ, đối với chuyện điều động lượng lớn sát thủ, căn bản không ai phát hiện ra. Trong Đế Đô tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho đại thọ sáu mươi của Lý Tự Minh. Chuẩn bị đưa vị Hoàng Đế Đế Quốc chặn đường cuối cùng.

Rất nhiều người trong lòng đều rõ, tình hình của Lý Tự Minh thế này e rằng không sống được mấy ngày nữa, cố gắng lắm cũng chỉ qua được đại thọ sáu mươi này, đoán chừng cũng phải đi Minh Giới gặp Minh Thần rồi, vì vậy chuyện này bị khuếch đại đặc biệt long trọng, không ít người chuẩn bị đi tiễn Hoàng Đế này đoạn đường cuối cùng.

Dĩ nhiên vào lúc bọn họ chuẩn bị tiễn đưa Lý Tự Minh, tất cả mọi người đều âm thầm bắt đầu mưu kế, mưu kế chuyện sau khi Lý Tự Minh này chết rồi, nhưng mọi người còn sống, sau khi Hoàng Đế chết đi vô số lợi ích cần phải đoạt lấy, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị vì cái này.

o0o

- Thái Tử Điện hạ, người của bọn ta đã chuẩn bị xong rồi, bọn sát thủ của Yên Vũ Lâu đã tới Đế Đô, nhưng bọn chúng ra giá một nghìn năm trăm vạn kim tệ, người xem…

Trong mật thất của phủ Thái Tử có một tâm phúc của Thái Tử Lý Dũng, nói khẽ với vị Thái Tử đang ngồi trên Long ngai trong mật thất, lúc nói lời này đặc biệt khiêm tốn.

- Nhận lời bọn chúng… Bất luận bọn chúng cần bao nhiêu đều nhận lời bọn chúng, Yên Vũ Lâu là chỗ dựa cho hành động lần này của chúng ta, chúng ta không thể nào thiếu sự ủng hộ của bọn sát thủ kia, cho nên chuyện này nhất định phải nhận lời bọn chúng. Về phần chuyện tiền bạc, đặt cọc trước cho bọn chúng một ít, sau khi sự việc thành công nguyên cái quốc khố của Bất Diệt Hoàng Triều này đều là của chúng ta, cũng không cần để tâm chút ít tiền đó, Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta có tiền.

Lý Dũng hào sảng nói, dù sao không phải là tiền của mình hắn cũng không đau lòng.

Nhưng tên này không lo việc nhà nên không biết củi gạo dầu muối mắc, đến bây giờ tuy rằng Bất Diệt Hoàng Triều vẫn giàu có đông đúc, nhưng mấy năm gần đây chiến tranh liên miên, không ngừng tăng cường quân, nhưng vẫn không chịu được tiêu hao nhiều như vậy. Bây giờ quốc khố của Bất Diệt Hoàng Triều e rằng chỉ còn có khoảng ba nghìn vạn kim tệ, nhiều hơn nữa cũng không tới phân nửa, tên này mở miệng tiêu đi một nửa, quả là hào phóng vô cùng.

- Vâng… Vậy Điện hạ, ta sẽ giúp ngài nhận lời bọn chúng….

Tên thân tín kia nghe xong khẽ khom người nói, nhưng lúc cúi đầu bất giác nở ra một nụ cười khổ, tình hình quốc khố hắn hiểu rõ hơn vị chủ nhân tùy tiện vẻ mặt không để tâm trước mặt này nhiều, tổng cộng cũng chỉ có khoảng ba nghìn vạn kim tệ, quơ tay một cái mất đi phân nửa, đến lúc đó sẽ gặp phải khó khăn rồi.

Về phần sau khi sự việc thành công quỵt nợ… Cái này… Trên Yên Vân Lâu chưa từng xảy ra, từ trước đến giờ không ai dám quỵt nợ Yên Vũ Lâu, bởi vì đó là tìm cái chết, cho dù là Lý Dũng không dám làm vậy, cho dù hắn làm được Hoàng Đế, sự khủng bố của Yên Vũ Lâu đủ khiến người khác khiếp sợ.

- Ân… Những mặt khác sắp xếp như thế nào rồi?

Lý Dũng cũng không dây dưa chuyện này, quan tâm đến những mặt khác, nói thật Lý Dũng tuy không phải là thiên tài gì, nhưng cũng có chút đầu óc, là một nhân tài trung du kinh điển, không nhắm mắt ngồi ở đó hưởng thành quả, ngược lại hỏi thăm thủ hạ của mình về chuyện những mặt khác.

Kế hoạch lần này của Lý Dũng rất khổng lồ, lần này có thể nói là lợi dụng được ăn cả ngã về không. Hắn sử dụng các thế lực mà mấy chục năm nay hắn khổ tâm kinh doanh, vì để cho hành động lần này, giết chết Lý Tầm Hoan vào ngày đại thọ sáu mươi của Lý Tự Minh, đồng thời ép Lý Tự Minh nhường ngôi cho mình, đây là toàn bộ kế hoạch của Lý Dũng. Chuyện này thành công đương nhiên là buôn một lãi mười, tất cả đều vui vẻ, bọn thủ hạ của hắn người nào cũng thăng quan tiến chức. Nhưng một khi thất bại, e rằng cho dù là Lý Dũng cũng lập tức bị Lý Tự Minh chặt đầu, khiến cho cửa nát nhà tan. Đối với vị phụ thân này của mình, Lý Dũng hiểu rất rõ, nếu như mình thật sự mưu phản thành công thì tốt, một khi thất bại, tuyệt đối chết chắc, cho nên hắn không thể không cẩn thận, hắn không thể không sử dụng toàn bộ lực lượng.

- Cái này… Người của chúng ta đã đến gần đủ rồi, thuyền vận chuyển súng ống đạn dược của Đức Hắc Lan Gia tộc chỉ sử dụng bốn mươi chiếc thuyền tổng cộng hai vạn người với danh nghĩa này tiến vào trong Đế Đô. Mười vạn tân binh do chúng ta bí mật huấn luyện cũng theo lời dặn của ngài, với các loại lý do khác nhau vào thành rồi. Đồng thời đội ngũ ba vạn người của Đức Hắc Lan Gia tộc long trọng tổ chức lễ mừng thọ cho Bệ hạ cũng đã đến Đế Đô này. Những người này đều là tinh nhuệ quân ưu tú nhất, đều là mạng lưới cường giả và con cháu tinh nhuệ mấy năm nay do Đức Hắc Lan Gia tộc tổ chức. Lực chiến đấu thậm chí hơn hẳn Quân đoàn tinh nhuệ của Đế Quốc, còn có thống lĩnh của Tứ Đại Doanh đều bị chúng ta mua chuộc, về phần tay trong của chúng ta ở Cấm Vệ Quân, sau khi Bạch Kình Thiên rời khỏi, Cấm Vệ Quân đều nằm trong tay hắn. Tuy rằng không thể điều động bọn chúng giúp người, nhưng ít nhất có thể khiến cho cả Cấm Vệ Quân không thể di chuyển chút nào, giữ vững trung lập. Đế Đô Đặc Cảnh Ty, quan quân phía dưới của bọn chúng đều là người của chúng ta, lúc nào cũng có thể điều động chính biến. Về phần Thành Vệ Quân vốn đã là người của Điện hạ ngài, chuyện này mọi người đều biết, cho nên căn bản không cần quan tâm gì cả, có thể nói mọi thứ đã an bài thỏa đáng rồi. Năm vạn người của Đức Hắc Lan Gia tộc, các binh mã của tư binh hộ vệ các quý tộc đã thần phục ngài cũng có năm vạn người, Thành Vệ Quân hai mươi vạn, Cấm Vệ Quân không thể nào nhúc nhích, hai mươi vạn người của Kinh sư Tứ Đại Doanh, còn có năm vạn người của Đế Đô Đặc Cảnh Ty, chúng ta tổng cộng có năm mươi lăm vạn người. Ngoại trừ một số binh lực không thể điều động, chúng ta còn năm mươi vạn người… Những người này đã đủ rồi, dù sao ở Bệ hạ bên đó ngoại trừ năm vạn người của Hoàng Gia Cận Vệ Quân, đã không còn binh mã khác nữa.

Một tên thân cận khác nghe thấy lời này, vội chạy ra cười híp mắt nói với Lý Dũng, lúc nói lời này trong ánh mắt kèm theo một tia vui mừng và cuồng nhiệt.

Nếu như Lý Dũng lần này không xảy ra ngoài ý muốn gì, phải nói mười phần nắm chắc chín phần rồi. Lý Dũng một khi thành công đang lên đăng lên ngai vàng, vậy mình cũng có thể theo thăng quan phát tài, cũng coi như hết khổ, nghĩ đến đây sao hắn không vui mừng được? Sao có thể không vui mừng?

- Tốt… Ha ha ha… Tốt… Làm tốt lắm… Phụ thân ta đúng là về già mắt bị lão hóa rồi, hắn thậm chí bãi bỏ Bạch Kình Thiên quả nhiên là cho ta như hổ mọc thêm cánh a, giúp ta làm một việc tốt, hai vạn người của Cấm Vệ Quân, một tay phụ thân ta đã đẩy chúng ra, ha ha… Ta vốn còn đang sầu não không biết nên đối phó như thế nào với tên Bạch Kình Thiên kia, bây giờ tốt rồi, chính tay phụ thân đã giúp ta giải quyết, ta đương nhiên không còn gì đáng băn khoăn nữa.

Lý Dũng cười ha ha, vẻ mặt hưng phấn nói.

Nói xong cái này Lý Dũng dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt biến đổi, nhìn bọn thủ hạ bên mình một cái, sau đó trầm giọng nói:

- Các ngươi nói, nếu lần này ta thuận tay giải quyết luôn Bạch Khởi thế nào?

- Không được. Điện hạ vạn lần không thể!

Không nghĩ tới chính là, lời này vừa nói ra, bọn thủ hạ của Lý Dũng đều nhất thời luống cuống lên, kinh hãi kêu lên, không do dự ngăn cản cách nghĩ này của Lý Dũng.

Nói đùa gì vậy? Đối phó Bạch Khởi? Đối phó với Bạch Khởi vào lúc này coi như tự tìm cái chết, Bạch Khởi trở về đã khiến họ lo lắng một phen. Dù sao Bạch Khởi cũng quá cường thế rồi, ba vạn binh mã thủ hạ tuy không nhiều, nhưng người nào cũng là biên quan tinh nhuệ, tinh nhuệ trong số tinh nhuệ, có khả năng xoay chuyển thế cục. Huống hồ uy vọng của Bạch Khởi trong quân tuyệt đối cao hơn bất kỳ người nào, một câu nói của hắn có thể khiến không có ít quân đội lâm trận phản chiến. Bạch Khởi là Chiến Thần trong Bất Diệt Hoàng Triều, lời của hắn không ai dám không nghe, những quan quân cấp trên tạm thời không nói, những quan quân cấp dưới và bọn binh sĩ kia, e rằng chỉ cần nghe thấy hai chữ Bạch Khởi chân đã nhũn ra rồi. Bọn chúng cũng rất rõ, quân đội Bất Diệt Hoàng Triều thông thường tồn tại một nếp sống, một nếp sống vô cùng sùng bái Bạch Khởi. Rất nhiều quan quân cấp dưới và đại đa số binh sĩ đều là tín đồ cuồng nhiệt của Bạch Khởi, việc bọn chúng muốn làm nhất là được điều đến trướng của Bạch Khởi. Cho nên uy vọng của Bạch Khởi trong bọn chúng là không thể tưởng tượng, điều động bọn binh sĩ mưu phản có lẽ không là gì cả, dù sao binh sĩ dựa vào phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, đặc biệt là ở Bất Diệt Hoàng Triều, tuy rằng Hoàng Đế vẫn là thần thánh không gì so sánh được, nhưng bọn binh sĩ chỉ tôn kính Hoàng Đế, bọn chúng chỉ nhìn nhận chủ quản mình mà thôi, bọn chúng chỉ theo mệnh lệnh chủ quản hành sự… Nhưng nếu muốn giết Bạch Khởi… Vậy khó nói rồi…

Huống hồ… Bạch Khởi bây giờ đã không còn như trước nữa, bây giờ Bạch Khởi là Đấu Đế a, tuy rằng không biết là Đấu Đế mấy Tinh, nhưng cái này quan trọng sao? Một chút cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ Bạch Khởi đã có lực lượng vượt qua thế tục, dựa vào đông đảo quân đội và chiến thuật người biển căn bản không thể nào giết chết Bạch Khởi, ngược lại nếu như Bạch Khởi muốn, lúc nào cũng có thể xoay đầu lại giết chết tất cả người của bọn chúng.

Bọn chúng không phải là thằng ngốc, bây giờ Bạch Khởi và Lý Tự Minh cãi nhau như thế, đương nhiên sẽ không thể nào bắt tay hợp tác, tất cả các hành động Bạch Khởi nhìn thấy đều mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu như bọn chúng ra tay với bản thân Bạch Khởi, đó chính là chọc giận Bạch Khởi, hậu quả e rằng không thể tưởng tượng được.

Phản ứng của thủ hạ mình nằm ngoài dự đoán của Lý Dũng, hắn vốn cho rằng bọn thủ hạ của mình cho dù không đồng ý cũng sẽ không phản đối, nhưng không ngờ lại có tình cảnh như vậy, đây hoàn toàn nằm xa xa dự đoán của Lý Dũng. Hắn sao cũng không nghĩ được mình vừa mới nhắc tới Bạch Khởi đám thủ hạ của mình lại trở thành bộ dạng này.

Lý Dũng không coi Bạch Khởi là kẻ thù đơn giản như vậy, Bạch Khởi giết vô số thủ hạ của mình, hủy hoại căn cứ phương Nam của mình không nói, còn nhiều lần chống đối trước mặt mình, căn bản không để mình Thái Tử này trong mắt, làm cho mình khó coi trước mặt vô số thủ hạ, khiến cho thể diện mình không còn, Lý Dũng sao lại có thể không thù hằn hắn được? Nói thật Lý Dũng đã sớm muốn giết chết Bạch Khởi, nhưng luôn không có cơ hội, khó lắm mới tìm được một cơ hội, chuẩn bị mượn cơ hội này cùng lúc hủy diệt Bạch Khởi, nhưng không ngờ mình vừa mới nói ra, bọn thủ hạ của mình lại có phản ứng như vậy, tập thể phản đối mình, đó là tình cảnh mà trước giờ chưa từng có a.

Ba~~

Lý Dũng thuận tay ném vỡ một ly trà xuống đất sau đó giận dữ mắng:

- Bạch Khởi… Bạch Khởi… Các ngươi cứ như vậy sợ Bạch Khởi sao? Xem xem bộ dạng các ngươi, ta chỉ nói một câu thuận tiện tiêu diệt Bạch Khởi, các ngươi đã sợ thành như vậy hắn thật đáng sợ vậy sao? Bạch Khởi chẳng qua có ba vạn người, chúng ta có năm mươi vạn, chẳng lẽ còn phải sợ hắn?

- Ngạch… Cái này… Điện hạ… Bạch Khởi tuy rằng chỉ có ba vạn người, nhưng đều là biên quan tinh nhuệ a. Quân đoàn tinh nhuệ nhất của Đế Quốc e rằng chỉ có bọn thủ hạ của Bạch Khởi, lực chiến đấu tuyệt đối có thể hơn mười vạn… Không… thậm chí nhiều hơn, không cần thiết chúng ta vẫn không nên đụng đến Bạch Khởi. Huống hồ bản thân Bạch Khởi là Đấu Đế cường giả rồi, một khi hắn ra tay cản trở chúng ta muốn giết Tam Hoàng tử, ép buộc Bệ hạ chỉ trở thành một giấc mộng. Dù sao bọn thủ hạ của chúng ta cũng chưa có khả năng chống chọi với cường giả của Bạch Khởi, cho dù là bọn sát thủ của Yên Vũ Lâu cũng không đủ sức. Tam Hoàng tử không chết, Bệ hạ không bị gì, chúng ta muốn mưu phản sẽ khó hơn nhiều. Bây giờ Bạch Khởi và Bệ hạ cãi nhau thành như vậy, có thể nói là như nước với lửa, đó là một chuyện tốt, vạn lần không thể vào lúc này ra tay với Bạch Khởi, để bọn chúng liên kết lại đối với chúng ta không có lợi. Mời Điện hạ suy nghĩ lại, thường nói muốn thành đại sự không câu tiểu tiết, mối thù hằn của Điện hạ và Bạch Khởi tạm gác sang một bên, đợi Điện hạ đăng cơ đối phó với hắn cũng không muộn a. Mà Bạch Khởi luôn ở trong Đế Đô sẽ không rời khỏi, Điện hạ một khi đăng cơ sẽ trở thành Hoàng Đế, đối phó với Bạch Khởi là danh chính ngôn thuận, cũng dễ hơn rất nhiều, vì đại sự mời Điện hạ nhẫn nại một chút.

Một thủ hạ của Lý Dũng bước lên một bước quỳ trước mặt Lý Dũng cung kính nói.

Thật ra bọn chúng thật sự là rất sợ, lúc này đụng vào Bạch Khởi căn bản là tìm chết, điều này bọn chúng biết rõ hơn ai hết, bất luận như thế nào bọn chúng không muốn vào lúc này trêu chọc Bạch Khởi, nhưng bọn chúng lại không dám nói ra, tính cách của Lý Dũng như thế nếu mình nói ra những lời như vậy, e rằng hắn không muốn đối phó với Bạch Khởi cũng nhất định sẽ ra tay với Bạch Khởi, bọn người mình cũng không có kết quả tốt gì, cho nên bọn chúng chỉ có thể chọn phương thức lừa dối Lý Dũng. Dù sao mọi người đều biết, cho dù Lý Dũng có làm Hoàng Đế cũng không làm gì được Bạch Khởi. Đấu Đế chính là Đấu Đế… Lý Tự Minh còn không làm gì được huống hồ là Lý Dũng trí tuệ bình bình, không thông võ lược này.