Cửu U Long Giới

Chương 304: Vô Cực



Sau khi bố trí ổn thỏa tất cả mọi việc, Bạch Khởi lặng lẽ ra biển, không đi đường bộ bởi vì như vậy quá rõ ràng. Bây giờ không phải trước đây, bây giờ người biết Bạch Khởi rất nhiều, có rất nhiều người đã từng nhìn thấy tướng mạo của Bạch Khởi, hình vẽ của mình hầu như tổ chức tình báo các nước đều có một bản. Tuy không để người bình thường biết, nhưng cơ quan tình báo các nước và người của các thế lực lớn cũng là nghe nhiều nên thuộc. Một khi Bạch Khởi đi đến phương Bắc, tin tức này lập tức sẽ bị lộ ra. Bạch Khởi không muốn việc mình đi đến Thiên Kiếm Sơn ở phương Bắc để cho mọi người đều biết, do đó cuối cùng vẫn lựa chọn đi đường thủy.

Bất Diệt Hoàng Triều nằm bên bờ biển phía Nam, việc buôn bán kinh doanh trên biển phát đạt. Mặc dù bị Hải Tộc liên tiếp gây phiền nhiễu, nhưng việc kinh doanh trên biển vẫn là một phần rất quan trọng trong thuế má của Đế Quốc. Kinh doanh trên biển của Đế Quốc trải rộng khắp Đại Lục, xuất phát từ phương Nam có thể đến được cực Tây, xuất phát từ cảng phương Đông có thể đến được phương Bắc, ngồi thuyền từ Đế Đô có thể đi thẳng qua cảng phía Đông đi vào biển lớn.

Bạch Khởi từ Đế Đô xuất phát, ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ đến cảng Thanh Long tỉnh Lâm Hải ở phía Đông Đế Quốc.

Cảng Thanh Long là thành phố cảng biển lớn nhất Đế Quốc, vô cùng phồn vinh. Các thương nhân qua lại khắp nơi trên thế giới hội tụ tại đây, là một trong những nơi phồn vinh nhất của Đế Quốc. Ngoài cảng Chu Tước phía Nam Thành Hoa Hồng của Đế Quốc chính là cảng Thanh Long phương Đông này, là một cảng biển lớn nhất. Nơi này bỏ neo vô số thuyền bè, trong đó không thiếu đại thuyền từ nơi đây đi đến Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc.

Trước đó Độc Cô Bá đã trở về Thiên Kiếm Sơn phương Bắc. Trước khi đi đã nói với Bạch Khởi vị trí của Thiên Kiếm Sơn để Bạch Khởi tự mình đến đó. Sở dĩ hắn không đợi để dẫn Bạch Khởi, theo lời của Độc Cô Bá nói, đó chính là vì để trở về sớm báo tin tức này cho Lão tổ tông.

Cho nên Bạch Khởi chỉ có thể đi một mình, không dẫn theo bất kỳ người nào. Có thể nói là lần này là lần đầu tiên Bạch Khởi một mình ra khỏi cửa, che giấu thân phận, dọc đường du lịch, tâm trạng cũng không tệ. Thấy Đế Quốc phồn vinh phú cường, nhân dân giàu có sung sướng, trong lòng đương nhiên vui không tả xiết.

Thân phận của Bạch Khởi bây giờ là một tên dong binh lưu lạc, tự nhiên đổi một bộ trang phục bình thường, tại Dong Binh Công Hội đã tìm được một thương đoàn đi đến Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc, ứng tuyển trở thành hộ vệ, cùng đi theo sau thương đoàn đến phương Bắc.

Thương đội này cũng không lớn lắm, chỉ là một thương đoàn nhỏ, toàn đoàn trên dưới cũng chỉ có khoảng trăm người, thuê hai mươi dong binh hộ vệ thương đội, người ngựa không nhiều lắm. Dù sao trên biển, ngoài gặp phải hải tặc ra, rất ít cần dong binh bảo vệ. Trên biển lớn mênh mông này rất khó gặp hải tặc, thuê những dong binh này chẳng qua chỉ là để phòng bất trắc. Thứ hai là cũng để sau khi đến được điểm đích, có một số thân thủ nhanh nhẹn canh chừng. Dù sao, đến phương Bắc, những người ngoại quốc đó trước sau không đáng tin cậy, trước đây đã từng xảy ra chuyện dong binh ngoại quốc âm mưu giết người cướp của.

Việc buôn bán trên biển thu hoạch rất dồi dào, những thương nhân kia cũng không để ý đến chút tiền thuê ít ỏi này.

Đi theo thương đội, Bạch Khởi bọn họ đi lên một chiếc thuyền lớn, và mấy thương đội cùng với không ít lữ khách đơn lẻ cùng vào thuyền lớn. Sau mấy ngày chuẩn bị, thuyền lớn đã xuất phát.

Buôn bán trên biển phát đạt, công nghệ đóng thuyền có thể nói là kinh thiên động địa, so với Bảo thuyền Trịnh Hòa năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Không cần nói đến thuyền lớn nhất, chỉ riêng chiếc thuyền Hải Long Hào mà bọn họ đang ngồi đã dài một trăm bảy mươi trượng, rộng ba mươi trượng, cao hai mươi lăm trượng, có năm tầng lầu thuyền thực sự, có gần một ngàn thủy thủ. Thuyền có thể chứa được hai ngàn du khách, hơn nữa có thể chuyên chở vô số hàng hóa, có thể nói là Cự Vô Phách trên biển.

Nhưng dù là như vậy, đại thuyền này ở Đế Quốc cũng không được coi là lớn nhất. Quân đoàn Thanh Long phương Đông của trấn thủ Hải Vực hộ vệ Đế Quốc, đại thuyền lợi hại nhất của bọn họ nghe nói còn lớn gấp bốn năm lần Hải Long Hào này. Đó mới thực sự là Cự Vô Phách trên biển, nó giống như một pháo đài di động đủ để tiêu diệt bất kỳ một kẻ địch nào.

Đi theo thương đội Hà Đế, Bạch Khởi bước lên thuyền lớn này, với thân phận là dong binh đã có được một căn phòng thuộc về mình. Đương nhiên không phải dong binh nào cũng có tư cách có phòng của riêng mình. Dù sao thuyền bè tuy lớn, nhưng xét cho cùng không gian cũng có hạn, vì vậy một dong binh thông thường đều là bảy tám người ngủ một phòng. Chỉ có Bạch Khởi đã hơi hơi biểu hiện thực lực của mình, cho nên chiếm được sự tôn kính của chủ nhân thương đội, vì vậy đã cấp cho một gian phòng riêng.

Hải Long Hào đã khởi hành, trong ngày cuối thu mát mẻ, từ cảng Thanh Long phương Đông khởi hành. Thực ra với thực lực của Bạch Khởi, dẫn theo Khiếu Thiên thì hoàn toàn có thể ngày đi vạn dặm, đi những nơi người thưa thớt, dọc đường chạy như điên, chỉ mấy ngày là đã có thể đến được Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc. Có điều, Bạch Khởi lại không muốn làm như vậy. Khó có cơ hội ra ngoài, đương nhiên muốn hưởng thụ một chút, sau này e là sẽ không có cơ hội như vậy nữa. Còn về Khiếu Thiên, Bạch Khởi lại để nó trở về Tử Vong Khâu Lĩnh tiếp tục tu luyện. Dù sao theo lời Khiếu Thiên nói, ở Tử Vong Khâu Lĩnh có rất nhiều thứ tốt có thể giúp nó nâng cao thực lực, chỉ là ban đầu đi ra quá vội, chưa kịp ăn mà thôi, lần này đương nhiên là một cơ hội tốt.

Ngồi trên thuyền lâu, một mình Bạch Khởi nhìn ra biển rộng xa thẳm. Biển rộng mênh mông vô bờ đó đột nhiên khiến cho Bạch Khởi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cho dù mình đã là Đấu Thánh cường giả, nhưng trước biển rộng mênh mông vô bờ bến này, Bạch Khởi cảm thấy mình quá nhỏ, quá bé nhỏ, nhỏ bé đến mức không chịu nổi một đòn, giống như muối bỏ biển.

Trong khoang thuyền này, vô số người nhàn hạ không có việc gì làm, không ít người lựa chọn đánh bạc uống rượu để giải sầu, có người lại ở trên thuyền lâu kể lại những câu chuyện của mình làm trò tiêu khiển cho mọi người. Thuyền đi trên biển vô cùng khô khan, nếu không tìm chút chuyện gì đó cho mình để làm thì có lẽ sẽ vô cùng buồn chán.

Mà duy chỉ có Bạch Khởi ngồi một mình trên tầng năm thuyền lâu, nửa nằm nửa dựa vào đó, lặng lẽ nhìn biển rộng, nhìn sự trôi chảy của từng cơn sóng trong biển rộng…

- Huynh đệ! Một mình ngắm biển thật vô vị, chi bằng hai chúng ta hãy chuyện trò một chút?

Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai Bạch Khởi, một người trẻ tuổi có mái tóc màu xanh nước biển xuất hiện đằng sau Bạch Khởi, lặng lẽ không tiếng động cứ như vậy xuất hiện.

Người này xuất hiện khiến cho Bạch Khởi trong lòng rùng mình. Bạch Khởi là ai? Lục Tinh Đấu Thánh, hoàn toàn xứng đáng là tuyệt đỉnh cường giả thế giới nhân loại. Người có thể thắng được Bạch Khởi trên thế giới này lác đác chẳng có mấy. Một người có thể lặng lẽ không tiếng động xuất hiện sau lưng Bạch Khởi, làm sao không khiến cho Bạch Khởi kinh ngạc? Trước đó Bạch Khởi không có cảm giác nào đối với người này.

Nhìn người trước mặt mình một cái, mái tóc màu xanh lam, con ngươi màu xanh ngọc, làn da trắng, khuôn mặt anh tuấn và mang theo một nụ cười ấm áp, dáng người cao to, quả nhiên xứng đáng với danh từ anh tuấn tiêu sái, so với Bạch Khởi không hề thua kém. Người này vừa xuất hiện đã khiến cho Bạch Khởi có cảm tình, còn về chuyện vừa rồi cũng không quan tâm, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Bạch Khởi cũng không sợ.

- Muốn làm thì hãy làm đi, đã có thể gặp mặt ở đây cũng là có duyên, hàn huyên một chút không sao.

Bạch Khởi sau khi nhìn đối phương liền ngồi thẳng người, thản nhiên nói, khi nói, ánh mắt lại nhìn ra phía biển rộng xanh thẳm.

- Ha ha. Nói suông, chẳng phải là không có chút hứng thú nào sao? Chỗ này của ta có hai bình rượu ngon muốn chia sẻ với huynh đệ ngươi.

Người đó khẽ mỉm cười, sau đó cũng ngồi xuống, còn cử động vừa rồi của Bạch Khởi hắn coi như không nhìn thấy.

Bạch Khởi cũng không làm bộ, không nói thêm lời nào liền nhận bầu rượu của người tóc xanh đó, sau đó mở ra, lập tức hương thơm xông lên mặt. Nheo mắt hít một hơi thật sâu, điềm nhiên thưởng thức một ngụm, lập tức Bạch Khởi cao giọng nói:

- Rượu ngon, vào miệng ngọt ngọt, dư vị rất lâu a!

- Ha ha, gia phụ cất giữ, ta cũng chẳng qua chỉ là lấy ra mượn hoa hiến Phật mà thôi, lại để huynh đệ chê cười rồi. Huynh đệ nhìn biển cả mênh mông vô bờ, hùng vĩ gợn sóng, cho nên sinh lòng cảm khái?

Thanh niên đó cười ha ha, ngay sau đó cũng ngồi xuống, vô cùng cảm thán nói.

- Đúng vậy a, biển rộng mênh mông khiến cho người ta sinh lòng cảm khái, có cơ hội, thực sự muốn tiến sâu vào biển lớn tìm hiểu đến cùng, tìm hiểu thế giới dưới đáy biển, tìm hiểu Hải Tộc vô cùng phồn vinh như trong truyền thuyết…

Bạch Khởi nhìn bầu trời xanh rồi lại nhìn người bên cạnh mình, vô cùng cảm thán nói.

- Hải Tộc chưa chắc phồn vinh. Mặc dù lớn mạnh nhưng lại cũng đầy máu tanh. Bên ngoài đồn rằng thế giới dưới đáy biển giống như nhân gian tiên cảnh, nhưng ta không cho là như vậy, trái lại lại cảm thấy nhân gian phồn hoa này khiến cho người ta lưu luyến không muốn về. Nếu huynh đệ muốn đi xem thế giới dưới đáy biển một chút, cũng không phải là không thể, chỉ sợ huynh đệ sau khi thấy rồi sẽ cảm thấy thất vọng, ha ha.

Người thanh niên đó cười ha ha nói như vậy.

Nghe xong lời này, sắc mặt Bạch Khởi thay đổi, nhìn sang người thanh niên bên cạnh mình, thần sắc có chút kỳ lạ, trong lời có lời, Bạch Khởi sao có thể nghe không ra?

Người thanh niên đó sau khi thấy Bạch Khởi nhìn mình, cũng sững sờ, ngay sau đó cười ha hả chuyển chủ đề, chắp tay về phía Bạch Khởi nói:

- Huynh đệ, tại hạ Vô Cực, không biết xưng hô với các hạ như thế nào?

- Bạch Khởi.

Bạch Khởi cũng không giấu diếm điều gì, nói thẳng ra. Bạch Khởi không thích dùng tên giả, hoặc là không nói, hoặc là trực tiếp nói cho đối phương. Tên là để dùng, có gì mà phải giấu diềm. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

- Bạch Khởi? Ồ, ha ha, Bạch Khởi huynh đệ có muốn xuống thế giới dưới đáy biển xem một chút không.

Vô Cực cười ha ha, tiến tới bên Bạch Khởi nói như vậy.

- Ồ, đương nhiên muốn. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi xem một chút. Đặc biệt là Cung điện của Hải Thần, ta rất tò mò, hơn nữa còn có một tâm nguyện muốn giải quyết ở nơi đó, vì thế bất luận thế nào cũng muốn đi xem một chút.

Xem Bạch Khởi trầm ngâm chốc lát, sau đó trả lời như vậy.

- Ha ha, cơ hội nhất định sẽ có.

Vô Cực đứng thẳng người, chậm rãi nói, nói xong liền quay người rời khỏi. Đi được vài bước đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sau khi nhìn Bạch Khởi một cái, tiếp tục nói:

- Bạch Khởi huynh đệ, ta xin cáo từ. Lần sau chúng ta sẽ gặp lại. Hãy tin ta, chuyện huynh muốn sẽ có cơ hội, không chỉ thế giới dưới đấy biển, còn cả Hải Thần Điện, huynh đều có cơ hội nhìn thấy.

Nói xong Vô Cực liền xoay người rời khỏi nơi này, một cái lắc mình liền biến mất trước mặt Bạch Khởi, giống như từ trước tới giờ hắn chưa từng xuất hiện. Điều này khiến cho Bạch Khởi đang nằm đó bất giác nheo mắt, lắc lắc bình rượu trong tay mình, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vô Cực đến quá thần bí, Bạch Khởi cơ bản không biết lai lịch của đối phương, tuy nhiên có một điều có thể khẳng định, đó là chỉ cần dựa vào sự xuất hiện lặng lẽ không tiếng động vừa rồi của đối phương, và không có tiếng động lúc bỏ đi là đã có thể phán đoán ra thực lực của đối phương tuyệt đối không thua kém mình.

Nhưng nhân vật như vậy, Bạch Khởi lại chưa từng nghe nói tới. Đây là điều Bạch Khởi nghi ngờ nhất, theo như tình báo mà Bạch Khởi biết, trẻ tuổi như vậy mà đã lợi hại như thế, hơn nữa là người có hơi thở hoạt bát tự nhiên, mình tuyệt đối không thể không biết gì. Nhưng sự thật lại là như vậy, trong tình báo của mình cơ bản không có người này, mình cũng chưa từng nghe đến người này, đây là điểm khiến cho Bạch Khởi nghi hoặc nhất.

Sau khi suy tư hồi lâu, dự đoán không có kết quả, Bạch Khởi một mình quay người xuống lầu, muốn quay trở về phòng ngủ của mình. Khi đi tới hành lang, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào, Bạch Khởi bất giác nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Sau khi nhìn lại phát hiện ra chủ nhân của mình đang vẻ mặt khổ sở hô lớn với những kẻ hung thần ác sát, có điều tiếng hô lớn đó là sự la hét. Rõ ràng người đến không ít, mà bên cạnh đại hán đó còn có một nhóm người đang trên boong tàu tầng hai, bao vây chặt lấy đoàn người của chủ nhân của mình. Mười mấy dong binh được thuê cùng với mình đều đứng trên boong tàu, không để cho đối phương uy phong bao nhiêu.

Đi thuyền trên biển khô khan vô vị, cuộc sống của mọi người vô cùng nhàm chán, tính khí táo bạo, dễ cáu giận, xảy ra xung đột cũng là chuyện thường xảy ra. Có điều chuyện hôm nay hình như không đơn giản như vậy, nếu như trước đây xảy ra chuyện như vậy đều do nhà tàu hòa giải. Dù sao việc đi biển như vậy, người có ưu thế nhất trên thuyền trước sau vẫn là Thuyền Trưởng. Giống như trên Hải Long Hào này có trên nghìn thủy thủ, đều là hán tử vạm vỡ thường xuyên phiêu bạt trên biển, người nào cũng mạnh mẽ tráng kiện. Một số người hộ vệ phụ trách an toàn lại càng là Đấu Giả có tu vi nhất định, bọn họ có quyền phát ngôn trên thuyền, bình thường gặp phải chuyện như vậy đề do bọn họ ra mặt giải quyết. Nhưng hôm nay xảy ra xung đột lại không thấy bóng dáng bọn họ, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút nghi ngờ.

Thân hình Bạch Khởi khẽ khẽ chậm rãi đi tới. Thu tiền tài của người ta, tiêu diệt tai họa cho người ta, Bạch Khởi đã được đối phương thuê, đương nhiên cũng có chức trách bảo đảm cho đối phương vô ngại. Đây là vấn đề hành vi phẩm chất thường ngày, nếu là người nào khác, Bạch Khởi cũng mặc kệ, nhưng lần này xảy ra chuyện lại là chủ nhân của Bạch Khởi, Bạch Khởi không thể không quan tâm.

Đi gần tới nhóm người này đã nghe thấy đại hán đó cao giọng hét:

- Nói cho ngươi biết, hôm nay thương hội các ngươi phải nộp phí bảo vệ cho ta, nếu không thì đừng trách ta thủ đoạn vô tình, ném các ngươi ra biển lớn. Bây giờ trong biển rộng mênh mông này không có ai có thể cứu các ngươi. Chết là chết, chúng ta cần tài chứ không cần mạng, nhưng nếu các ngươi không biết tốt xấu thì cũng đừng trách chúng ta.

Lời này khiến cho Bạch Khởi nhíu mày, nghe khẩu khí của người này rõ ràng là không phải là lần đầu tiên làm những chuyện như vậy, điều này khiến cho Bạch Khởi trong lòng có chút không vui. Nhìn xung quanh bốn phía trên đầu thuyền, nhưng những thủy thủ lại không có bất kỳ một động tác nào, trong lòng Bạch Khởi đã hiểu. Có lẽ người này là cùng một nhóm với những thủy thủ đó, ở trên thuyền này lừa gạt lữ khách thương nhân. Chuyện như vậy trước đây đã từng nghe thấy, không ngờ lại để cho Bạch Khởi đụng phải.

Những người này lấy danh nghĩa là lữ khách để tiến vào, nhân thủ không ít, thông thường có khoảng mấy chục người, hơn nữa mỗi một người đều là cường giả tu luyện đấu khí, phần lớn là một số đoàn dong binh không thành khí. Có một số cường giả, nhưng cũng không đáng nói đến, không được quá trọng dụng. Có điều ức hiếp những thương nhân nhỏ bé lại không thành vấn đề, sau khi trấn áp một chút là sẽ ra tay. Nếu đối phương có cường giả để dựa vào thì bọn họ cũng sẽ không động thủ, chỉ tìm những người không có chỗ dựa để ra tay. Trên biển cả mênh mông này cũng là một việc kinh doanh tốt.

- Điều này, điều này, giá ngươi muốn quá cao, thương đoàn của chúng ta không quá trăm người, hàng hóa cũng không coi là đáng giá, buôn bán trên biển tuy có chút thu nhập nhưng ba nghìn kim tệ không phải là quá nhiều rồi. Nếu như vậy chúng tôi sẽ không có lời lãi gì. Ngài xem… ngài xem có thể bớt đi một chút không? Ba trăm kim tệ thì thế nào?

Chủ nhân của Bạch Khởi là một thương nhân rất thật thà, tuy từ thật thà này dùng cho một người thương nhân trục lợi có chút không thích hợp lắm, nhưng sự thật là như vậy. Một người hiền lành, làm ăn cũng là chính trực… Bạch Khởi không quen thuộc lắm với ông ta nhưng lại biết chút ít.

- Ba trăm kim tệ? Mẹ nhà ngươi, ngươi tưởng lão tử là ăn xin à… Các huynh đệ, ra tay dạy cho tên này một bài học.

Đại hán đó nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, tức giận quát lên, vừa nói vừa chỉ huy thủ hạ của mình ra tay. Đương nhiên bọn họ sẽ không giết người, thông thường Thuyền Trưởng cũng không cho phép bọn họ làm như vậy, có điều dạy cho đối phương một bài học thì lại có.

Một cái tát vang dội vang lên sau khi đại hán đó nói ra lời này. Bạch Khởi trong nháy mắt đã đến bên cạnh chủ nhân của mình, không nói thêm lời nào, liền thưởng cho tên kia một cái tát.

- Ngươi…

Đại hán kia đột nhiên bị tát một cái, lập tức sững sờ. Có điều ngay sau đó tức thì sùi bọt mép, chỉ vào Bạch Khởi, tức giận nói. Lời vẫn chưa nói hết, chỉ thấy thân hình Bạch Khởi lại cử động, chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên thuộc hạ của đại hán đó đã bay ra ngoài.

Bốp, bốp, bốp~~

Một trận tát vang dội theo đó vang lên, đại hán đó bị Bạch Khởi liên tục đáng ra mười mấy cái tát, miệng đầy hàm răng đều bị đánh rớt xuống đất, mà cả quá trình hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

Tình cảnh như thế, những người có mặt bất luận là xem náo nhiệt hay là những hộ vệ của thương đội hoặc là chủ nhân của Bạch Khởi, và cả những người gây chuyện đều đã ngây người. Trường hợp như vậy lại không hiểu Bạch Khởi là một cường giả thì những người này đều chỉ là mấy thằng ngốc.

- Tiên sinh…

Chủ nhân của Bạch Khởi xông tới muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Bạch Khởi chặn lại, nhìn chủ nhân của mình một cái, Bạch Khởi lộ ra nụ cười thản nhiên, ngay sau đó nói:

- Chủ nhân, không cần nhiều lời, tất cả ta đều biết, chuyện này cứ giao cho ta xử lý là được rồi.

Nói xong lời này Bạch Khởi liền quay người lại, nheo mắt lạnh lùng nói:

- Mọi chuyện chắc hẳn ngươi cũng nhìn rõ rồi, cút đi cho ta. Người này là chủ nhân của ta, sau này không được quấy rầy ông ta. Còn nữa… ngươi lừa gạt ai, lừa gạt bao nhiêu đều trả lại toàn bộ, nếu không ta nghĩ ta không ngại ném thêm mấy người xuống biển cho cá ăn. Hãy nhớ lấy, ta nói được là làm được.

- Vâng, vâng vâng.

Đại hán đó đâu dám phản bác, người ở đây đều là những thuộc hạ lợi hại nhất của hắn, đều là cấp Đấu Sĩ, còn có bốn Đấu Sư và mình là một Đại Đấu Sư, nhưng ngay đến động tác của đối phương cũng không nhìn rõ… Người thanh niên trước mắt này ít nhất là một Đấu Linh cường giả, Đấu Linh cường giả đâu phải là người mà mình có thể khiêu khích, trừ phi mình không muốn sống nữa. Trên biển cả mênh mông, nếu mình có chút làm nghịch, e là thực sự sẽ rơi vào biển cả, trở thành thức ăn cho cá tôm.