Cửu U Long Giới

Chương 43: Độc Cô Chiến Thiên



Bước hơn mười bước, Bạch Khởi và Khiếu Thiên từ trên vách núi đi xuống, đi về phía khu rừng xa xa, nơi mà Liệt Diễm Hổ đang ở, khi bọn họ đi xuống, Khiếu Thiên bỗng nhiên dưng xù lông, đôi mắt nheo lên như gặp phải kẻ địch lớn, điều này khiến cho Bạch Khởi ban đầu rất ngạc nhiên, nhìn về phía xa.

Lúc này trước mặt bọn họ, trên mặt đất mấy chục thước, rải rác xung quanh là máu và thịt, trên mặt đất khắp nơi toàn là máu tươi, và tay chân bị cắt đứt gãy xương ở khắp mọi nơi đều có thể thấy, xem ra ma thú này không phải là nhỏ, nhưng dù cho bị người giết chết ở nơi này, mặc dù ma thú trong Hoành Đoạn sơn mạch này tự giết lẫn nhau không nhiều, nhưng quang cảnh xung quanh,có thể thấy được người gây ra chuyện này ắt hẳn là một nhân loại, không cần phải nói thêm, thịt và máu rải rác xung quanh vừa nhìn là biết đây là của người, là do bị vũ khí sắc bén trực tiếp tạo ra.

Nghĩ đến đây trong lòng Bạch Khởi thầm cảnh giác, từ những dấu vết để lại của ma thú có thể thấy đây là cường giả trong tam cấp ma thú, Phích Lịch Bạo Viên, loại này thân cao hơn ba thước rưỡi, cơ bắp toàn thân có thể nói là mình đồng da sắt, hơn nữa tốc độ cực nhanh, không dễ đối phó, Bạch Khởi bây giờ nếu không có Khiếu Thiên giúp đỡ, gặp phải thứ này, ngoài con đường chết ra thì không có sự lựa chọn nào khác, thậm chí ngay cả chạy cũng không thể, nhưng bây giờ Phích Lịch Bạo Viên lại mặc cho người ta chém giết ở nơi đây, điều này khó tránh khỏi khiến Bạch Khởi âm thầm rét run.

"Rốt cuộc là ai? Lại còn lợi hại như thế?" Bạch Khởi trong lòng bất giác suy nghĩ.

Nhưng Bạch Khởi cũng không để ý, nơi Hoành Đoạn sơn mạch này lại không phải là nhà của mình, trong một năm, số người tới người rèn luyện ở đây cũng không ít, đụng phải một cao thủ cũng không có gì là ngạc nhiên, cho nên Bạch Khởi chỉ là thoáng sửng sốt một chút trước sự lợi hại của đối phương rồi vẫn tiếp tục dẫn theo Khiếu Thiên đi về phía trước, nhưng trên đường đi, Bạch Khởi lại càng ngày càng kinh hãi, trong khu rừng này vậy mà lại rải rác xác vài con tam cấp ma thú, điều này khiến Bạch Khởi không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Khởi lấy việc giết chết một con tam cấp ma thú để rèn luyện đã là cực hạn rồi, tại khu vực này, Bạch Khởi nhiều nhất một ngày chỉ có thể giết chết một tam cấp ma thú, hơn nữa đây còn là kết quả của việc toàn lực, thường thường giết chết được một con, Bạch Khởi đều phải nghỉ ngơi mấy ngày dưỡng thương, trong mấy tháng này tam cấp ma thu bị chết trong tay Bạch Khởi cũng chỉ gần hai mươi con mà thôi, thế nhưng trên đường đi Bạch Khởi phát hiện tam cấp ma thú trên mặt đất chí ít cũng có năm sáu con….

Từ viết máu còn chưa khô hẳn có thể nhận ra rằng bọn chúng đều chết chưa lâu, hơn nữa kiểu chết cũng giống nhau, đều bị người ta dùng kiếm sắc bén chặt đứt từng phần, từ những mảnh thi thể nằm rải rác có thể thấy đối phương ra tay rất kinh khủng và tàn độc. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Đồng thời trong lòng Bạch Khởi cũng thầm kinh hãi, Khiếu Thiên lại kiếm được món hời lớn, trên đường đi, Khiếu Thiên đã ăn bảy tám cái tinh hạch của ma thú, hiển nhiên người đó đơn thuần chỉ là muốn giết chết những ma thu này chứ không phải vì những cái khác.

"Đinh đinh đinh…" Khi Bạch Khởi tiếp tục đi về phía trước mấy nghìn mét thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kim thiết vang lên, cùng với những tiếng gầm thét của dã thú, âm thanh này hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của Bạch Khởi, trong lòng khẽ động, Bạch Khởi liền vận khí Đạp Vân bộ nhanh chóng tiến về phía trước.

Mấy chục giây sau, Bạch Khởi nhìn thấy một cảnh tượng…Một thiếu niên như Bạch Khởi, trong tay cầm một thanh kiếm lớn sắc bén màu đen, đang giao chiến với một tam cấp ma thú, hai bên người tới người lui không bên nào chịu nhường bên nào.

Kim Giáp Thú, là loại mạnh nhất trong tam cấp ma thú, theo truyền thuyết Kim Giáp Thú đứng hàng thứ ba đỉnh cao của tam cấp ma thú, thứ lân phiến màu vàng này bao quanh toàn thân giống như hoàng kim khải giáp vậy, bao kín toàn thân không một chỗ hở, binh khí tầm thường khó mà đả thương được, hơn nữa năng lực cực lớn, thân dài vượt hơn bốn mét, đấu giả bình thường cho dù là đồng cấp với hắn cũng phải bỏ chạy, may mắn cho tên này cũng không phải không có nhược điểm, tốc độ của Kim Giáp Thú cực chậm, so với nhất cấp ma thú có khi cũng không bằng, điều này khiến nó bị liệt vào tam cấp ma thú, có người đã từng nói, nếu Kim Giáp Thú có thể có được tốc độ của nhị cấp ma thú thì mới có thể đưa nó vào hàng ngũ tứ cấp ma thú, từ đó có thể thấy được sự lợi hại của nó.

Mà tên thiếu niên giao thủ với hắn, chiếc áo đen trên người đã có nhiều chỗ rách, với nhiều vết thương trên người, có thể thấy những viết thương đó rõ ràng không phải do Kim Giáp Thú tạo ra, nhìn những vết máu còn chưa khô, Bạch Khởi trong chốc lát phán đoán rằng tên này là người giết chết những ma thú trước đấy, giết chết bảy tam cấp ma thú, toàn thân trọng thương, còn dám quyết đấu với Kim Giáp Thú, bất luận thực lực của người này thế nào, thì dũng khí này cũng khiến Bạch Khởi khâm phục, ít ra Bạch Khởi cũng tự nhận mình không thể làm được việc này.

"Viu ~" Trên người thiếu niên áo đen phát ra đấu khí màu cam, không ngừng di chuyển xung quanh Kim Giáp Thú, không ngừng quan sát nhược điểm của đối phương, đấu khí màu vàng nhạt trên thân người thanh niên áo đen có thể nhìn ra, tu vi của người này vẫn thuộc hàng đấu sư, mặc dù là đấu sư đỉnh cao, nhưng vẫn không đột phá được vào hàng đại đấu sư với đấu khí màu vàng đất, chỉ có năng lực như vậy mà lại dám giết mấy tên tam cấp ma thú, sau đó lại còn giao tranh với Kim Giáp Thú, quả thực khiến người tán thán.

Bạch Khởi dựa vào ba loại địa cấp đấu kỹ mới có thực lực khiêu chiến vượt cấp, nhưng người thiếu niên áo đen đó sao với Bạch Khởi lại hiển nhiên không tính làm gì…

Thiếu niên áo đen này xuất thủ cực nhanh, hơn nữa, còn thuần thục ba chữ "ổn", "chuẩn", "độc!" mỗi lần ra tay đều là đánh vào những vị trí khác nhau, xem ra hắn đang tìm nhược điểm của Kim Giáp Thú, mặc dù rơi xuống hạ phong nhưng vẫn không nản chí, không có chút sốt ruột, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc tràn đầy nét kiên nghị, những vết thương trên người phảng phất không cảm thấy bất cứ nỗi đau nào, hơn nữa lại không chút nào làm ảnh hưởng đến động tác.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là người bị trọng thương, sau một trận đấu kiếm với Kim Giáp Thú, bị năng lực mạnh mẽ của đối phương đẩy lùi ra xa "Viu~" Bỗng nhiên Kim Giáp Thú rống to một tiếng, trong nháy mắt đối phương thất thủ, hung hãn xông đến, rõ ràng chuẩn bị sử dụng chiêu thức sở trường của Kim Giáp Thú.

"Ầm Ầm…" Tên thiếu niên áo đen trong nháy mắt đã bị đánh bay ra xa… Miệng phun máu tươi, bắn xa ra mấy chục mét, nhưng trong ngay lập tức cũng nhân cơ hội bị đây lùi mà đâm Kim Giáp Thú một kiếm, bởi vì mạnh mẽ công kích nên phần bụng trên bị lộ ra, Kim Giáp Thú kêu thảm một tiếng, máu tươi lập tức chảy ra, thân thể lắc lư rồi ngã xuống, nhưng Kim Giáp Thú rốt cuộc vẫn là một nhân vật nổi bật trong tam cấp ma thú, trong ánh mắt hung hãn, cố đứng dậy lắc lư hướng về phía thiếu niên áo đen đó, hiển nhiên là chuẩn bị tranh thủ lúc đối phương suy yếu, dùng hết sức lực cuối cùng của mình để giết chết đối phương.

Nếu người thanh niên áo đen này không bị thương, thì với công kích vừa rồi Bạch Khởi có thể đoán định đối phương không có cách nào trốn thoát, dù sao Kim Giáp Thú tốc độ cực chậm, từ biểu hiện của người thanh niên vừa nãy có thể thấy, hắn chí ít có bảy phần nắm trong tay có thể đánh trúng đối phương sau đó tránh đi, chí ít cũng không bị như thế này, ngay cả sức lực hoàn thủ cũng không có.

Lúc này Kim Giáp Thú bước đi loạng choạng, bước qua thân cây vừa bị nó làm đổ, chậm rãi bước về phía người thanh niên áo đen ở chỗ xa, ánh mắt lạnh lùng, hận thù vô cùng, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, mỗi bước đi của Kim Giáp Thú càng khiến máu tươi chảy ra nhiều hơn, toàn thân bắt đầu lảo đảo, nhưng nó vẫn kiên trì, nó muốn trước khi chết, ra một đòn trí mạng, trước khi chết đem nhân loại đã làm bị thương nó kết liễu… Đó chính là nguyện vọng cuối cùng của nó lúc này.

"Xem chiêu…" Bỗng nhiên môt tiếng quát lớn truyền đến, Bạch Khởi sử dụng Liệt Sơn Quyền, trực tiếp oanh kích về phía Kim Giáp Thú ở phía xa, vũ khí bình thường đều rất khó xuyên thấu Kim Giáp của Kim Giáp Thú, muốn gây thương tổn Kim Giáp Thú, càng không nói chi đến nắm đấm, nhưng Liệt Sơn Quyền lại có thuộc tính đặc thù, Bạch Khởi gần đây đã hiểu biết một chút về năng lực và đặc tính của Liệt Sơn Quyền, mặc dù vẫn chưa tinh thâm, nhưng lại có thể khiến cho Liệt Sơn Quyền có công hiệu cách sơn đả ngưu , thông qua thân thể của đối phương đánh vào nội tạng của đối phương, quả thực kinh khủng vô cùng.

Tuy nói Liệt Sơn Quyền của Bạch Khởi đánh ra khi truyền đến nội tạng của đối phương nhất là khi thân thể của ma thú đươc phòng ngự mạnh mẽ như Kim Giáp Thú, sợ là uy lực cũng chỉ còn lại một phần nghìn, nhưng…. Điều này đã quá đủ, thật vậy..... đã quá đủ rồi, đủ để đánh Kim Giáp Thú, giống như là một cây rơm rạ cuối cùng giết chết con lạc đà vậy, Bạch Khởi ra một quyền, Kim Giáp Thú nhất thời kêu thảm một tiếng, không cam lòng ngã xuống mặt đất, sau đó trút ra hơi thở nặng nề, vĩnh biệt cõi đời….

"Không sao chứ….." Giết chết Kim Giáp Thú, Bạch Khởi không quan tâm nhiều đến thi thể đã chết đó, những việc này vẫn thường giao cho Khiếu Thiên xử lý, còn Bạch Khởi quay người đi đến chỗ người thanh niên áo đen đó, thân thiết hỏi thăm.

"Không sao….." Người thanh niên đó một chút biểu lộ tình cảm cũng không có, cũng không cảm kích Bạch Khởi, chỉ bình thản lạnh lùng nói, nói xong gượng đứng dậy, nhưng đáng tiếc, sau khi thân thể loạng choạng cài bước thì lại ngã xuống, miệng nôn ra máu.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Bạch Khởi bỗng cau mày, sau đó lấy từ trong người ra một viên đan dược "Liệu thương đan", mặc dù không kinh khủng như "Cửu chuyển hồi sanh đan" nhưng trong một thời gian ngắn có thể trị khỏi những vết thương không quá nghiêm trọng, đối với những người trọng thương cũng tốt không gì sánh được, chí ít nó cũng có thể khiến đối phương phục hồi một chút cơ năng thân thể, duy trì mạng sống……

"Nào, ăn đi…. Cái này tốt cho ngươi…." Bạch Khởi lấy Liệu thương đan ra đưa cho người thiếu niên đó, nhưng đối phương vẫn bộ dáng lạnh lùng như trước, nhàn nhạt nói một câu: "Không cần."

Nói mà vẫn miễn cưỡng đứng dậy, Bạch Khởi lắc đầu, tính cách của đối phương thực quá kiên cường, nhưng vết thương bây giờ của hắn lại không phải nhẹ, nếu cứ cử động mạnh như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, cho dù không, sợ rằng cũng tạo ra tổn tất không thể lường trước được.

Nói thật Bạch Khởi không phải là người tốt, cũng không hay đồng tình và thương hại như vậy, nhất là trong những ngày này, Bạch Khởi một mình tu hành chém giết vô số ma thú trong Hoanh Đoạn sơn mạch này, tính cách càng trở nên kiên nghị, tâm cũng lạnh lẽo hơn vài phần, nếu là người khác Bạch Khởi cũng sẽ không để ý tới, nhưng người thanh niên trước mặt này, nói thực Bạch Khởi rất tán thưởng…Không…Không phải tán thưởng mà là bội phục, dù sao trong suy nghĩ của Bạch Khởi, đối phương cũng mạnh mẽ hơn mình, cho nên hắn không muốn nhìn thấy đối phương chết đi như vậy, sống nếu để lại những vết thương không thể xóa nhòa, nói vậy quả thực rất đáng tiếc..

Bởi vậy Bạch Khởi muốn giúp đỡ đối phương, đồng thời trong lòng cũng có một cách nghĩ khác đó là giúp đỡ đối phương, hắn có thể là một đối thủ xứng đáng của hắn sau này, Bạch Khởi tự cho mình rất giỏi, nhất là sau khi có Cửu U càng cho rằng như vậy, nhưng đồng thời hắn cũng cần một đối thủ để khích lệ mình, mà người trước mặt rất là phù hợp với điều kiện này.

Dựa vào hai nguyên nhân này nên Bạch Khởi cũng không nói nhiều lời, thấy đối phương cự tuyệt, không nói gì thêm, liền lấy "Liệu thương đan" ra bỏ ngay vào trong mệng đối phương, bắt đối phương nuốt xuống mới thôi, sau đó nhàn nhạt nói rằng: "Đan dược đã ăn rồi, thứ này ta không dễ gì lấy được, ngươi cũng đừng lãng phí, nhanh chóng hồi phục đi."

Nói xong đứng dậy đi về phía Khiếu Thiên đang có cố dùng móng vuốt sắc nhọn của mình để xé rách lớp da của Kim Giáp thú, muốn nuốt ma hạch của đối phương.

Dựa vào một gốc cây đại thụ, người thanh niên đó thoáng nhìn qua Bạch Khởi, trong ánh mắt lộ ra một tia phức tạp, sau đó miễn cưỡng ngồi xếp chân lại, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, cũng không để ý đến Bạch Khởi, còn Bạch Khởi dẫn Khiếu Thiên canh phòng ở gần đó.

Hoành Đoạn sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, nhất là lúc này, tên thiếu niên này đang khoanh chân tu luyện, thân thể trọng thương của hắn nếu gặp phải sự tập kích của ma thú khác, thì hắn sẽ chết chắc, đã giúp phải giúp cho trót, cho nên Bạch Khởi không đi ngay mà ở lại đấy.

Mấy canh giờ sau, khi người thanh niên áo đen đó tỉnh lại, khí sắc rõ ràng đã tốt hơn nhiều, sau khi hắn mở mắt ra, thì nhìn thấy Bạch Khởi và khiếu Thiên đang ở phía xa, ban đầu sửng sốt, rồi lập tức ánh mắt càng phức tạp hơn, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lúc sau hồi phục lại không chút dao động.

Đứng dậy, người thanh niên đó bước về phía Kim Giáp Thú, rút thanh hắc sắc đại kiếm trên thân thể Kim Giáp Thú rồi khoác lên vai, xoay người bỏ đi….

Nhưng đi được vài bước, hắn lại dừng lại, quay đầu lại nhìn Bạch Khởi và Khiếu Thiên, rồi nhàn nhạt nói: "Hôm nay, ta nợ ngươi một mạng, sau này ta Độc Cô Chiến Thiên nhất định sẽ trả."

Nói xong bỏ đi, cũng không quay đầu lại, nhưng trong chốc lát đã biến mất trong rừng rậm, nhìn hắn đi về phía xa, Khiếu Thiên rõ ràng lộ ra sự bất mãn, nhe răng nhếch miệng có vẻ như rất tức giận, mà ngược lại, Bạch Khởi lại mỉm cười, nhìn về phía nơi hắn biến mất, thì thào nói: "Độc Cô Chiến Thiên sao? Uhm… Tên hay, hi vọng ngươi có thể sống sót, sau này có cơ hội, ta và ngươi sẽ quyết đấu một phen…mặc dù…Bây giờ ta không bằng ngươi…"

Nói xong cũng không lưu lại, cũng dẫn Khiếu Thiên đi về phía rừng rậm, mục tiêu là tứ cấp ma thú Liệt Diễm Hổ.