Trước đó cô chê bai Tề Lỗi là cùi bắp nhưng Khương Tửu cũng không thấy cơ thể mình mạnh hơn bao nhiêu.
Vừa rồi cô chỉ là dự vào thói quen chiến đấu và năng lực đặc biệt của mình mà đánh, dù có thể bảo trì trạng thái chiến đấu trong thời gian ngắn nhưng vẫn tiêu hao rất nhiều khí huyết, vì thế đói rất nhanh.
Cũng may thời này không thiếu lương thực, Khương Tửu cười vô cùng sung sướng.
Trước khi đi, Khương Tửu nhìn chiếc xe bảo mẫu đối diện.
Lúc ăn cơm, cô đã cảm giác được tầm nhìn của đối phương đang chiếu thẳng vào mình, người ngồi trong chiếc xe kia.
"Đi thôi!" Khương Tửu không quan tâm đối phương là ai.
Chiếc xe kia giá thành cao ngất, diễn viên bình thường không ai mua nổi, nhưng ở phim trường Hoành Sơn này đầy rẫy diễn viên, cũng không đáng chú ý.
Trong xe.
Bạc Nhất Bạch dời mắt, nhìn phần cơm văn phòng trước mặt.
Một phần đồ luộc và súp.
Cửa xe mở ra, Cố Trầm lên xe, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào phần cơm văn phòng thì lên tiếng hỏi:
"Sao cậu lại ăn mấy thứ này?"
"Rau dưa hữu cơ có lợi cho sức khỏe." Bạc Nhất Bạch ăn một bông cải luộc, hàng mi rũ xuống, nhớ tới dáng vẻ ăn uống thỏa thuê vừa rồi của Khương Tửu.
Xương sườn rim nước tương, canh và cơm khô mà cô ấy ăn vui vẻ tới mức mắt cũng cong lên.
Ăn ngon thế sao? Bạc Nhất Bạch vô thức nghĩ.
Cố Trầm thấy anh ăn "cỏ" thì không khỏi nói: "Thật ra cũng không cần kiêng cử tới mức đó, cậu chỉ là khách mời trong phim này thôi."
"Diễn viên là dùng để phục vụ nhân vật, không liên quan vấn đề khách mời hay diễn viên chính." Bạc Nhất Bạch lãnh đạm nói.
Cố Trầm cũng không nói được gì nữa.
Hễ ai quen Bạc Nhất Bạch cũng biết anh là người theo đuổi sự hoàn hảo và có khả năng tự hạn chế bản thân cực mạnh, đối xử với chính bản thân còn nghiêm khắc hơn cả người khác.
Nhân vật khách mời mà anh nhận diễn lần này là người có bệnh nan y mang tâm lý trả thù xã hội.
Phim trước vừa quay xong, Bạc Nhất Bạch đã bắt đầu kiểm soát chế độ ăn uống, cắt hoàn toàn tinh bột để vóc dáng phù hợp hình tượng nhân vật nhất có thể.
Bác sĩ cũng nói là sau khi tai nạn giao thông, anh nên tiếp tục nằm để quan sát trong thời gian ngắn nhưng Bạc Nhất Bạch lại cảm thấy trạng thái hiện tại đã rất ổn, cực kỳ phù hợp hình tượng vai diễn, chụp ảnh tạp chí xong là vào đoàn luôn.
Cố Trầm cảm thán: "Dạo này khẩu phần của cậu còn không bằng con Husky nhà nuôi nữa."
"Cơm trưa nó ăn gì đó? Đừng nói là ăn món thịt chế biến cho người nha."
Trong mắt Bạc Nhất Bạch lóe lên tia sáng, nghĩ tới gò má căng phồng lên khi ăn kia thì môi cong nhẹ: "Xương sườn."
Cố Trầm nói tiếp: "Đúng là người không bằng chó mà."
"Ăn khỏe lắm, chín phần."
Cố Trầm giơ ngón tay cái: "Đúng là đại gia!" Không hổ là Bạc Nhất Bạch! Biết dạo này giá thịt tăng cỡ nào không?
Bạc Nhất Bạch húp súp: "Tôi không trả tiền."
Cố Trầm khiếp sợ: "Ăn cơm chùa à?"
Từ 60 tệ tụt xuống mức không trả tiền luôn rồi à? Cậu là ảnh đế Bạc Nhất Bạch mà tôi quen sao?
"Nhất Bạch, cậu sa đọa rồi!" Cố Trầm đang rất lo lắng cho tiền thưởng cuối năm của mình.
Bạc Nhất Bạch chẳng đáp, anh vốn chẳng có ứng ăn, đồ ăn trước mặt cũng không hề kích thích được cảm giác thèm ăn.
Ăn hai miếng cho qua bữa nhưng nhớ tới dáng vẻ ăn từng ngụm từng miếng vô cùng hạnh phúc vừa rồi..
Phải nói là quá quý trọng..
Giống như người đi giữa sa mạc hồi lâu mới gặp được nguồn nước vậy, không biết sao Bạc Nhất Bạch lại có cảm giác này.
Vì thế trong lúc vô tình, anh ăn hết phần cơm trước mặt lúc nào không hay, ngay cả phần súp cũng húp sạch.
Bạc Nhất Bạch nhíu mày, cảm giác no bụng mất tích hồi lâu lại xuất hiện. Bụng no tới mức hơi chướng làm anh cảm thấy khá lạ lẫm nhưng.. có vẻ cảm giác này cũng không quá khó chấp nhận.
Cố Trầm thấy thế thì nhẹ nhàng thở phào, dạo này anh ấy thật sự lo lắng vấn đề ăn uống của Bạc Nhất Bạch.
Vì để hợp vai, Bạc Nhất Bạch thường xuyên ngược đãi bản thân nên đã xuất hiện chứng kén ăn ở mức độ thấp.
Nhưng ý chí của Bạc Nhất Bạch quá mạnh mẽ, dù không muốn ăn nhưng vẫn cố ép mình anh để duy trì năng lượng hàng ngày.
Nhưng dù thế, việc ăn cơm của Bạc Nhất Bạch vẫn khiến Cố Trầm phải đau đầu nhức óc.
"Sau khi quay xong bộ này, phòng làm việc nên tổ chức bữa liên hoan, dạo này mọi người đều cực nhọc rồi."
Hai mắt Cố Trầm rực sáng: "Ăn gì đó?"
Một đống mỹ thực lướt qua trong đầu anh ấy: Bò Wagyu, tiệc hải sản..
Bạc Nhất Bạch suy tư một lát rồi đáp: "Cơm hộp nha."
Cố Trầm:? Cậu thật sự sa đọa rồi ư?
* * *
Sau khi Khương Tửu quay về đoàn phim, cô không thoát được một trận xỉ vả.
Tề Lỗi đã đi rồi, trong tay Khương Tửu có nhược điểm của gã ta nên không dám nói gì, chỉ cạnh khóe là mình bị thương ở mũi cần nghỉ ngơi và hôm mới có thể tiếp tục quay phim.
Sau đó đã dẫn theo trợ lý rời đi.
Phó đạo diễn thêm mắm dặm muối nói xấu trước mặt Trần Minh về chuyện cô đánh người. Trần hói đầu ôm một bụng lửa giận trút hết xuống người Khương Tửu.
Nam chính đi rồi, sao hắn quay được nữa?
"Tôi không cần biết cô hay Tề Lỗi sai, một là cầu xin cậu ta quay lại, không thì cô biến!"
Không ai dám mở miệng xin tha giúp Khương Tửu, đoàn phim bị dừng đột ngột chỉ có thể ngừng quay.
Quay lại xe bảo mẫu, Lộ Lộ còn đang tức giận bất bình.
"Tề Lỗi thật hèn hạ! Rõ ràng hắn gây chuyện, đạo diễn Trần còn không phân rõ phải trái đã trách chị Khương rồi!"
"Đứng ở góc độ của Trần Minh thì chị thật sự sai mà!" Khương Tửu bình tĩnh nói.
"Chị đánh nam chính sẽ ảnh hưởng tới tiến độ quay, đạo diễn tức giận là đúng."
"Nhưng.." Lộ Lộ muốn phản bác, nhưng lại không thể nói ra được gì.
Chủ yếu là cô ấy cảm thấy quá ấm ức.
Nhưng khi liếc sang Khương Tửu, cô ấy có thể thấy Khương Tửu không hề tức giận hay nén giận, tâm lặng như nước.
Loại tĩnh lặng này lại là mạch nước ngầm chảy xiết khó có thể nhìn ra, nhìn lâu sẽ thấy hoảng hốt.
Lộ Lộ chìa ra vẻ mặt đưa đám: "Vậy chúng ta phải làm gì tiếp đây? Chị Lam mà biết chuyện thì mắng em chết mất!"
"Chị ấy biết rồi!"
Khương Tửu nhún vai: "Chị đề nghị em nên tắt máy hoặc chặn số của chị ấy đi."
"Sao chị biết ạ?"
"Vì chị đã làm vậy rồi."
Lộ Lộ:.
Nhìn vẻ mặt đưa đám của cô nhóc kia, Khương Tửu vỗ nhẹ đầu đối phương: "Tin chị đi!"
Tề Lỗi nhìn thẳng vào mắt cô, như thể đã bị ảnh hưởng bởi sự thong dong của Khương Tửu, cõi lòng đang hoảng loạn của Lộ Lộ cũng dần bình thản.
Hình như chuyện lớn hơn nữa không phải chuyện này.
Vừa nghĩ tới tình hình thực tế, Lộ Lộ không khỏi nhíu mày nhăn mặt.
Hiện tại còn cái nịt thôi!
"Đừng lo âu như thế, không chừng may mắn sẽ tới nhanh thôi!"
"May mắn?"
Lộ Lộ buồn bực hỏi lại.
Khương Tửu nháy mắt với cô ấy: "Ví dụ như tiền trên trời rơi xuống, em nhớ mời chị một bữa nha!"
Lộ Lộ không hiểu, đang bình thường thì tiền đâu ra mà từ trên trời rơi xuống.
Bệnh viện bên kia.
Tề Lỗi phát huy cái nết xấu của mình, tự đăng ký phòng VIP để nằm.
Sau đó dùng cả đống cơ bắp được tạo ra từ thực phẩm chức năng khóc sướt mướt la lối om sòm.
"Tôi không cần biết mấy người dùng cách gì, phải lấy cho được file ghi âm trong tay con khốn kia cho tôi!"
"Tôi muốn cô ta hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí này."