Đám người Thu Minh Đan Đường thấy bọn Yến Trục Quang quyết định nhúng tay đến cùng, sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi.
Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, có lẽ đang âm thầm dùng linh thức truyền âm thương lượng, Yến Trục Quang cũng không ngăn cản, để xem bọn họ muốn làm gì.
Sau khi mấy người đó “mắt đi mày lại” một lúc lâu, Thu Kiều nói với Yến Trục Quang: “Cô nương nếu muốn dò hỏi tới cùng, vậy Thu mỗ cũng không thể không nói.”
Hắn lắc đầu, “Việc này chính là việc xấu trong nhà, vốn dĩ không nên truyền ra bên ngoài, nhưng vì Yến cô nương một hai phải biết, xem ra, nếu hôm nay Thu mỗ không trả lời rõ ràng, nhị vị cô nương cũng sẽ không để chúng ta rời đi, Thu mỗ tạm bỏ qua mặt mũi vậy.”
“Vậy ngươi mau nói đi.” Để ta xem ngươi bịa được cái gì.
“Có lẽ Yến cô nương không biết, Kiền Nhi nàng tới đan đường tìm ta là để từ hôn”, Thần sắc Thu Kiều có chút ảm đạm, “Trước đó vài ngày nàng truyền âm cho ta, nói có chuyện quan trọng muốn cùng ta thương lượng, ta liền phái hai vị lão bộc đi đón nàng.”
“Chỉ là trên đường gặp phải yêu thú tập kích, trùng hợp được Yến cô nương cứu, chuyện sau đó, Yến cô nương cũng đều đã biết.”
Yến Trục Quang gật gật đầu.
“Kiền Nhi bệnh tật ốm yếu, không thể ở bên ngoài lâu, sau khi Yến cô nương rời khỏi đan đường, ta vốn định để Kiền Nhi đi hậu viện nghỉ ngơi trước, ai ngờ Kiền Nhi lại cự tuyệt, đột nhiên nói rằng lần này đến đan đường là vì cùng ta giải trừ hôn ước.”
“Trong lòng ta vạn phần khiếp sợ, ta cùng với Kiền Nhi cảm tình mãnh liệt, vốn là không muốn tin tưởng, Kiền Nhi lại lấy cái chết ra đe dọa, muốn ta lập tức đáp ứng.”
“Ta nghĩ chắc chắn có ẩn tình trong đó, vì thế giả vờ đáp ứng để yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo, ai ngờ sau khi đáp ứng, gia phó của Kiền Nhi lại đột nhiên há mồm đòi tín vật đính hôn của ta cùng Kiền Nhi.”
Thu Kiều nói: “Tín vật đó là vật để trao đổi giữa hai nhà khi Thu gia và Tô gia đính hôn, đương nhiên thứ trong tay ta chính là đồ vật của Tô gia.
Nếu giải trừ hôn ước, ta hẳn là nên đem tín vật trả lại.
Chỉ là tên gia phó kia sắc mặt không tốt, ta hoài nghi Kiền Nhi bị hắn uy hiếp, lập tức không đáp ứng, chỉ gọi người lén lút đóng lại đại môn đan đường, muốn bắt lấy gia phó kia.”
“Không nghĩ tới người nọ sớm đoán được việc này, trong tay hắn thế nhưng lại có truyền tống phù chú, bắt cóc Kiền Nhi chạy thoát ra bên ngoài.
May mắn trong tay ta có định vị truy tung phù, trước khi hắn đi đã dán lên trên người hắn, lại dùng truyền tống phù chú đuổi theo.”
Thu Kiều vẫn dùng mớ lý do thoái thác như lúc trước, chỉ là bổ sung một ít chi tiết, thoạt nhìn có vẻ khớp so với những gì hai người Yến Trục Quang nhìn thấy, tựa hồ có vẻ hợp lý: “Mới vừa rồi không có nói rõ ràng với nhị vị, tên gia phó kia vốn định cùng Kiền Nhi đồng quy vu tận, chưởng quầy ra tay lúc nghìn cân treo sợi tóc đánh chết hắn, có điều hắn cách Kiền Nhi quá gần, mới không cẩn thận làm nàng bị thương.”
Hắn thở dài một tiếng, lắc đầu: “Vì cứu Kiền Nhi, việc này cũng là hành động bất đắc dĩ.
Kiền Nhi tay trói gà không chặt, nếu chúng ta muốn gây bất lợi cho Kiền Nhi, Kiền Nhi làm sao mà địch nổi chúng ta, còn có cơ hội ăn vào đan dược chữa thương, còn có thể chờ đến lúc nhị vị tiến đến cứu viện?”
“Thì ra là thế”, Yến Trục Quang gật gật đầu, vào lúc mấy người Thu Minh Đan Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói: “Nếu ta không phải bị người của các ngươi mai phục, ta cũng sẽ tin.”
Chưởng quầy vẻ mặt xanh mét, rốt cuộc nhịn không được nói: “Ngươi nữ nhân này quả thực không thể nói lý! Là ngươi một hai phải biết chân tướng, hiện giờ thiếu đông gia của ta đã nói hết việc xấu trong nhà cho ngươi, vậy mà ngươi lại không tin, đây là đạo lý gì?”
“Nếu ngươi không tin thì thôi, sớm biết như thế, mắc cái gì nói vô nghĩa với ngươi nhiều như vậy?”
Yến Trục Quang hừ cười một chút: “Lúc trước ta đã nói, việc này không thể tự tiện kết luận, chờ Tô cô nương tỉnh lại rồi nói.
Các ngươi một hai sốt ruột giải thích, ta còn có thể che lỗ tai không nghe sao?”
“Ngươi ——”
“Tiên sinh”, Thu Kiều hướng hắn lắc đầu: “Được rồi, thanh giả tự thanh*, chuyện Kiền Nhi vốn rất dễ gây hiểu lầm, Yến cô nương không tin thì thôi.”
(*Thanh giả tự thanh: người trong sạch không cần giải thích, thì họ vẫn là người trong sạch)
“Chỉ là, cái việc gọi là mai phục, Thu mỗ thật sự không hề biết.
Yến cô nương, chưa làm tức là chưa làm, Thu mỗ nhất định sẽ không nhận.”
Thu Kiều sắc mặt thoạt nhìn cực kỳ thành khẩn.
Vân Mật Tuyết thấy vậy, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Mấy người này nói chuyện có trật tự, thoạt nhìn không giống như nói dối, chẳng lẽ lời bọn họ nói chính là sự thật, thật sự chỉ là ngộ thương?
Yến Trục Quang thấy sắc mặt nàng, thò qua tới nhỏ giọng nói: “Đại sư tỷ đừng tin tưởng bọn họ, ta đồng hành cùng Tô cô nương cả đường đi, còn có chút hiểu biết nàng.
Nàng rõ ràng rất thích Thu Kiều, nói ba câu là nhắc tới hắn, sao có thể đột nhiên đòi giải trừ hôn ước với hắn?”
“Còn nữa, gia phó kia của Tô cô nương, hắn làm người trung thực, trầm mặc ít lời, đối với Tô cô nương rất trung thành, nhìn thế nào cũng chẳng giống người sẽ cùng Tô cô nương đồng quy vu tận.”
Yến Trục Quang tuy rằng nói nhỏ giọng, nhưng người của Thu Minh Đan Đường vẫn nghe được, Thu Kiều nói: “Yến cô nương, tri nhân tri diện bất tri tâm, sao ngươi lại có thể chắc chắn thứ ngươi nhìn thấy đều là sự thật?”
“Vậy ngươi nói cho ta, vì sao đòi tín vật không được, gia phó kia liền phải trở mặt bắt cóc Tô cô nương, còn muốn cùng nàng đồng quy vu tận?”
Thu Kiều sắc mặt xanh mét, vị chưởng quầy kia cũng trợn mắt giận dữ nhìn Yến Trục Quang: “Ngươi khinh người quá đáng!”
Thu Kiều sắc mặt khó coi: “Yến cô nương còn không rõ sao? Gia phó này, cùng...!cùng Kiền Nhi có tư tình, hắn phát hiện ta chỉ là giả vờ đáp ứng cùng Kiền Nhi giải trừ hôn ước, đòi tín vật cũng không thành nên muốn dẫn Kiền Nhi bỏ trốn, sau lại bị chúng ta đuổi theo được, trong lòng biết chạy thoát không xong liền muốn cùng Kiền Nhi tuẫn tình...”
Yến Trục Quang hỏi: “Cho nên, các ngươi ra tay đánh chết hắn, còn nói không cẩn thận ngộ thương Tô cô nương, kỳ thật là vì che giấu lời gièm pha về việc vị hôn thê cùng gia phó bỏ trốn, muốn giết nàng diệt khẩu?”
Thu Kiều sắc mặt khó coi, cũng không có phản bác.
“Ha ha ha ha ha.”
Yến Trục Quang lại là lớn tiếng nở nụ cười, thậm chí còn vỗ tay: “Buồn cười, thật là buồn cười.”
Người của Thu Minh Đan Đường sắc mặt đen như đáy nồi.
Vân Mật Tuyết có chút bất đắc dĩ, Trục Quang cười cợt người ta như vậy, hình như không tốt lắm?
Nàng lắc đầu, khi nào trở về lại nói với nàng ấy một chút, ít ra cũng chừa chút mặt mũi cho người ta.
Yến Trục Quang cười xong, đột nhiên ngừng lại: “Các ngươi thực sự thú vị, nên nói các ngươi là không chú ý tiểu tiết, hay là co được dãn được thì mới thích hợp hơn đây?”
“Vì che giấu mục đích thực sự của các ngươi, thế nhưng không ngại tự đội nón xanh lên đầu mình? Thật là làm khó ngươi, Thu thiếu chủ.”
Trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một tấm giấy cũ, quơ quơ trước mặt đám người của Thu Minh Đan Đường: “Các ngươi nhìn xem cái này là cái gì?”
Thu Kiều thân hình chưa động, nhưng chưởng quầy kia sau khi nhìn thấy tấm giấy lại hơi khom người, cho dù hắn rất nhanh phát hiện ra động tác của mình hơi khả nghi nên kịp ngừng lại, thế nhưng vẫn bị Yến Trục Quang phát hiện.
Nàng liền biết, chính mình đoán đúng rồi.
“Để ta đoán xem”, nàng hơi lắc đầu: “Ngươi muốn tấm giấy không biết là cái quỷ gì này, liền nói muốn gặp Tô cô nương, phái gia phó của mình đón nàng đến gặp một lần.
Các ngươi biết Tô cô nương mang tấm giấy này bên người nên âm thầm an bài yêu thú trên đường, muốn đẩy Tô cô nương vào chỗ chết, tạo thành tình huống ngoài ý muốn, cướp đi tấm giấy này.”
“Không nghĩ tới là ta đột nhiên xuất hiện, hai gia phó kia sợ ta phát hiện ra manh mối gì, thả ta rời đi sẽ lưu lại tai họa ngầm, nói không chừng về sau người nhà của Tô cô nương điều tra tình hình lúc ấy lại tìm được ta, liền giả vờ thuê ta, nhờ ta đưa Tô cô nương đến đan đường, kỳ thật là vì giữ chân ta, làm cho các ngươi bên này có thể chuẩn bị sát thủ giết người diệt khẩu.”
“Chờ sau khi ta đưa Tô cô nương đến đan đường, các ngươi một bên an bài người chặn giết ta, một bên bức bách Tô cô nương giao ra tấm giấy này.”.
truyện tiên hiệp hay
“Chỉ là các ngươi không nghĩ tới, gia phó của Tô cô nương trung tâm hộ chủ, trên người còn mang theo truyền tống phù, sau khi phát hiện ý đồ của các ngươi, mang theo Tô cô nương truyền tống rời đi, các ngươi chỉ phải dùng định vị phù cùng truyền tống phù đuổi theo đi chặn giết hai người bọn họ.”
“Vị gia phó kia liều chết chống cự, tuy rằng không giữ được tính mạng, nhưng vẫn kéo dài đủ thời gian để chúng ta đuổi tới đây, cứu được Tô cô nương.”
Yến Trục Quang nghiêng nghiêng đầu: “Các vị, ta nói không sai đi?”
Xem sắc mặt đối phương thì biết bị nàng nói trúng rồi.
Vân Mật Tuyết nhìn về phía Yến Trục Quang, hoảng hốt nhớ tới lúc trước, lần đầu tiên gặp nàng ở linh điền Nhất Miểu Tông, Yến Trục Quang nói đến phương pháp tăng lên Linh Cốc, chính là bộ dạng đĩnh đạc mà nói thế này.
Hình ảnh trong trí nhớ kia tựa hồ bao trùm lên hiện tại.
Bộ dáng tràn đầy tự tin giống như cả người đều tỏa sáng như vậy, mới là bộ dạng chân chính của Trục Quang.
Thu Kiều hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra: “Yến cô nương thật sự thông tuệ, tại hạ hổ thẹn không bằng.
Chỉ là ngươi chẳng qua mới tiếp xúc không bao lâu, đến tột cùng là phát hiện ra như thế nào?”
“Còn có người mà ta phái đi ra ngoài mai phục, làm sao Yến cô nương lại biết là người của ta?”
Yến Trục Quang khẽ cười một tiếng: “Muốn trách thì trách tu vi của ngươi chẳng ra làm sao đi.”
Yến Trục Quang đương nhiên cũng không thể xác định những người này là muốn cái tấm giấy kỳ quái kia, nhưng thời điểm nghe người Thu Minh Đan Đường nói bậy bạ trước đó, đầu óc Yến Trục Quang vận động nhanh chóng, mà một số chỗ không hợp lý trong trí nhớ, cũng khiến nàng nghĩ tới.
Tô Kiền Nhi giao tấm giấy cho nàng, chính là một điểm đáng ngờ rất lớn.
Tô Kiền Nhi vẫn luôn cường điệu nói muốn báo đáp ân cứu mạng của nàng, nhưng ai lại đem một tấm giấy không xác định có quan trọng hay không, lấy làm tạ lễ ân cứu mạng giao cho ân nhân của mình? Vạn nhất chỉ là một mảnh giấy rác vô dụng, chẳng lẽ không khiến cho người ta tức giận hay sao?
Trừ phi nàng biết rõ tờ giấy này là vật quan trọng, tin tưởng rằng có thể dùng làm tạ lễ, hoặc là nàng muốn ám chỉ cái gì.
Nếu Tô Kiền Nhi không có gặp phải bất cứ chuyện gì, vậy có lẽ là lý do thứ nhất, nhưng nàng hiện tại đã xảy ra chuyện, kia đương nhiên là lý do thứ hai rồi.
Có lẽ, Tô Kiền Nhi đã nhận ra cái gì, mới giao tấm giấy kia cho Yến Trục Quang, tạo cho mình một con đường lui.
Vạn nhất Yến Trục Quang phát hiện cái gì không đúng mà nhận ra được ám chỉ của nàng, hoặc là phát hiện tờ giấy kia vô dụng trở về tìm nàng lý luận, hay là phát hiện tờ giấy kia thực quý trọng nên trở về tìm nàng để trả lại thì sao? Tóm lại có khả năng là con đường sống của nàng.
Cho dù Yến Trục Quang cái gì cũng không có phát hiện, giao tấm giấy kia cho nàng, cũng tốt hơn so với giao cho vị hôn phu chỉ vì một tấm giấy mà muốn đem nàng giết người diệt khẩu.
Đương nhiên, có lẽ trong lòng Tô Kiền Nhi còn có một ít chờ mong, chờ mong vị hôn phu của nàng cũng không thật sự muốn hại nàng, chỉ do nàng nghĩ nhiều mà thôi.
Với sự thông minh của Yến Trục Quang, nếu không phải nàng vội vã chạy đến Thiên Ngự Thành tìm kiếm Đại sư tỷ, chưa chắc nàng sẽ không nhận ra được vấn đề trong đó, gấp gáp trở về cứu Tô Kiền Nhi.
Bất quá, hiện tại cũng chưa phải lúc chết của Tô Kiền Nhi, Yến Trục Quang gặp gỡ Đại sư tỷ ở giữa đường, mà Đại sư tỷ vừa lúc muốn đi tìm vị hôn phu của nàng.
Vòng một vòng lớn, kết quả lại không có thay đổi, vẫn là cứu nàng ra.
Yến Trục Quang cũng không có ý muốn dài dòng với đám người của Thu Minh Đan Đường, nàng quay về phía Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ, Tô cô nương sao rồi?”
Vân Mật Tuyết đang muốn nói chuyện, đám người Thu Minh Đan Đường kia lại bỗng nhiên hành động.
Mấy chục khối linh thạch bay ra, một cái trận pháp thật lớn hình thành dưới lòng bàn chân của bọn hắn!
Là truyền tống trận pháp! Hơn nữa là truyền tống trận pháp vô định hướng!
Trận pháp đã sáng lên bắt đầu phát động, thân hình mấy người đó bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Yến Trục Quang quay đầu lại, nheo nheo mắt..