“Trục Quang?”
“Ngươi làm gì vậy?”
Vân Mật Tuyết không nhận, tấm bản vẽ này là Yến Trục Quang lấy được, bất luận bằng cơ duyên gì đi chăng nữa thì đều là vật của nàng ấy, nàng làm sao có thể lấy đi?
Vân Mật Tuyết muốn trả tấm bản vẽ kia lại cho Yến Trục Quang, Yến Trục Quang lại truyền âm nói với nàng: “Đại sư tỷ, ta hoài nghi tấm bản vẽ này có quan hệ với việc chưởng môn tiền nhiệm ngã xuống.”
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Yến Trục Quang nói: “Chưởng môn tiền nhiệm ngã xuống ở phụ cận Thiên Ngự Thành, với thực lực của chưởng môn, ngoại trừ thành chủ của Thiên Ngự Thành, nơi đây cũng không có ai khác có thể uy hiếp đến hắn.
Mà phụ cận Thiên Ngự Thành lại trùng hợp xuất hiện một tòa bí cảnh, bí cảnh này chẳng lẽ không đáng nghi sao?”
“Tô cô nương từng nói, tấm bản vẽ này là nàng ngẫu nhiên có được, ta nghĩ, có phải là gia gia của nàng giao cho nàng hay không? Mà chưởng môn tiền nhiệm cùng gia gia của Tô cô nương có tranh chấp, phải chăng cũng liên quan đến tấm bản vẽ này?”
Theo suy nghĩ của Yến Trục Quang, nếu bản vẽ có thể liên quan đến việc chưởng môn tiền nhiệm ngã xuống, lại dừng ở trên tay Tô Kiền Nhi, vị tu sĩ họ Tô kia có lẽ có quan hệ khác với chưởng môn tiền nhiệm, nếu không sẽ không phải tranh chấp đơn giản như vậy, mà là trực tiếp giết người đoạt bảo.
Nhưng việc trước mắt các nàng cần điều tra chính là nguyên nhân cái chết của chưởng môn, không phải quan hệ cá nhân của hắn cùng người khác, điểm này kỳ thật có thể trực tiếp nhảy qua.
Chỉ tiếc, manh mối mà nàng có thể đạt được từ trong nhiệm vụ, lại không thể trực tiếp nói với Đại sư tỷ, cái bản vẽ này chính là có liên quan đến cái chết của chưởng môn.
Cho nên, dù nàng cũng không muốn lại tiếp xúc với Tô Kiền Nhi, nàng cũng chỉ có thể mượn dùng bản vẽ mà Tô Kiền Nhi cho nàng để an bài một lý do hợp lý để hoài nghi.
Vân Mật Tuyết nghe xong phỏng đoán của nàng, cảm thấy có đạo lý, bất quá, rốt cuộc chỉ là phỏng đoán, không có đáp án xác thực, cũng không thể kết luận qua loa.
“Chờ Tô cô nương khôi phục, chúng ta lại hỏi nàng về chuyện bản vẽ.”
Yến Trục Quang thầm nghĩ, với bộ dạng mất trí nhớ hư hư thực thực như hiện nay của Tô Kiền Nhi, bất luận là tung tích của tu sĩ họ Tô, hay là việc về tấm bản vẽ kia, nàng cũng chưa chắc có thể trả lời được.
Hơn nữa, bản vẽ kia liên quan đến cơ duyên, Yến Trục Quang cũng không muốn tiết lộ cho quá nhiều người biết, đặc biệt là người đang bị Yến Trục quang hoài nghi như Tô Kiền Nhi này.
Suy nghĩ nàng xoay chuyển liên tục, ngược lại nói với Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ, ta thấy Tô cô nương hiện giờ rất mâu thuẫn khi đối diện với người lạ, ta sợ Đại sư tỷ đến sẽ lại kích thích nàng, không bằng sau này để ta đi hỏi thử xem?”
Vân Mật Tuyết cảm thấy có lý: “Cũng tốt.”
Bất quá, Vân Mật Tuyết vẫn đem trả bản vẽ lại cho Yến Trục Quang: “Tấm bản vẽ này là vật của ngươi, ta không thể nhận.
Chỉ là, nếu bí cảnh kia thật sự có liên quan đến việc chưởng môn ngã xuống, Đại sư tỷ có lẽ còn muốn nhờ Trục Quang hỗ trợ.”
Yến Trục Quang không có tiếp tục tranh chấp về việc ai giữ bản vẽ với Vân Mật Tuyết nữa: “Đại sư tỷ yên tâm, ta chắc chắn tận lực trợ giúp Đại sư tỷ điều tra rõ chân tướng.”
Vân Mật Tuyết nhẹ nhàng cười với nàng, như chồi non đầu xuân mới nở, khiến lòng người khác rung động: “Cảm ơn Trục Quang.”
Lông mi thật dài của Yến Trục Quang run lên, hơi hơi cúi đầu tựa hồ có chút thẹn thùng: “Đại sư tỷ khách khí rồi, việc này vốn dĩ là bổn phận của Trục Quang.
Huống hồ, Đại sư tỷ giúp Trục Quang nhiều chuyện như vậy, Trục Quang vẫn luôn chưa có cơ hội hồi báo đâu.”
Vân Mật Tuyết duỗi tay thay nàng chỉnh lại những sợi tóc rũ xuống khi cúi đầu: “Đại sư tỷ đã từng nói, không cần Trục Quang báo đáp cái gì.”
“Nếu muốn nói báo đáp, bản thân Trục Quang chính là hồi báo tốt nhất rồi, ngươi hiểu được đúng không?”
Yến Trục Quang ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như chứa đựng vô số ánh sao của Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Đương nhiên”, Vân Mật Tuyết cười đến càng nhẹ nhàng hơn, tựa hồ còn mang theo một chút kiêu ngạo: “Trục Quang ưu tú như vậy, Đại sư tỷ còn muốn hồi báo gì nữa chứ?”
“Đáng tiếc ba năm qua, thời gian ta ở tông môn quá ít, không thể chứng kiến quá trình trưởng thành của Trục Quang.”
Nhắc đến việc này, Vân Mật Tuyết còn có chút tiếc nuối.
Ở nơi nàng không nhìn thấy được, Yến Trục Quang đã từ tiểu hoa miêu ba năm trước kia, bất tri bất giác trưởng thành đến ưu tú như bây giờ.
Nàng chỉ dùng ba năm, liền từ luyện khí tầng một đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ, thậm chí thu phục được linh thực kỳ lạ như vậy, đối mặt hai người tu chân Trúc Cơ sơ kỳ cùng một Trúc Cơ trung kỳ bao vây giết hại, không những không sợ, thậm chí còn có thể giết ngược lại bọn họ.
Nàng chẳng qua mới mười sáu tuổi, trẻ tuổi như vậy, tiềm lực như vậy, bất luận so sánh với ai đều có thể thấy được thập phần ưu tú, làm sao không khiến cho Vân Mật Tuyết vui sướng cho được?
Chỉ là trong quá trình này, nàng lại không thể tham dự.
Bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Trục Quang, luôn làm Vân Mật Tuyết có chút áy náy trong lòng.
Yến Trục Quang nắm lấy cánh tay Vân Mật Tuyết: “Ta cũng không cảm thấy tiếc nuối, ta lấy dáng vẻ như vậy đứng ở trước mặt Đại sư tỷ, Đại sư tỷ chẳng lẽ không cảm thấy kinh hỉ sao?”
“Kinh hỉ, ta đương nhiên kinh hỉ”, Vân Mật Tuyết nói: “Ngươi không biết lúc Đại sư tỷ đi tới Đan Dã Thành, cảm giác được hơi thở của ngươi có bao nhiêu không thể tưởng tượng đâu.”
Yến Trục Quang cười nói: “Chẳng phải vậy sao, về sau còn có rất nhiều thời gian để Trục Quang cùng Đại sư tỷ ở bên nhau, bất luận bao nhiêu lần ba năm đều có thể, Đại sư tỷ cần gì phải lưu luyến một lần ba năm này?”
“Đại sư tỷ sẽ không cảm thấy sự trưởng thành của Trục Quang chỉ đến đây thôi chứ?”
Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Làm sao lại như thế được? Trong tương lai, Trục Quang tất nhiên có thể vượt qua Đại sư tỷ.”
“Vượt qua Đại sư tỷ thì không dám nói”, Yến Trục Quang tự tin đáp: “Vẫn còn cần thêm một đoạn thời gian để đi về phía trước.
Ba năm qua chẳng là gì cả, cuộc sống sau này của Trục Quang còn nhiều giai đoạn xuất sắc hơn nữa để Đại sư tỷ tham dự.”
“Đại sư tỷ đáp ứng ta, tới lúc ấy, Đại sư tỷ cũng không thể không có mặt nha.”
Vân Mật Tuyết cũng không chần chờ mà gật đầu, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đỉnh đầu Yến Trục Quang: “Được, Đại sư tỷ đáp ứng ngươi.”
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết ngồi tĩnh tọa đối diện nhau trong chốc lát, không khí giữa hai người hòa thuận an bình như năm đó.
Một lát sau, Yến Trục Quang nhớ tới đám người Thu Kiều: “Đại sư tỷ, mặc kệ bọn họ như vậy hoài cũng không tốt, vẫn là nên trói bọn họ lại, Đại sư tỷ cũng không phải mệt nhọc.”
“Trục Quang không phải đã trói bọn họ lại rồi sao?” Vân Mật Tuyết khó được có chút trêu ghẹo, sau đó lại nói: “Không sao, phân ra thêm một chút linh thức cũng không có việc gì.”
“Ta không muốn Đại sư tỷ vẫn luôn phải chú ý đến những người này”, Yến Trục Quang nói: “Ta có biện pháp khiến cho bọn họ không dám chạy trốn.”
“Nga?”
Vân Mật Tuyết có chút tò mò.
“Đại sư tỷ xem ta.”
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết dùng truyền âm để giao lưu, đám người Thu Kiều chỉ nhìn thấy các nàng thỉnh thoảng hơi cử động khoé miệng, khẩu hình cũng thập phần mơ hồ, cơ bản không biết các nàng đang nói cái gì.
Cho đến khi Yến Trục Quang chuyển dời tầm mắt đến trên người bọn họ, bọn họ mới ý thức được đối phương đang nói đến bọn họ.
Thu Kiều bị thủ đoạn của Yến Trục Quang khiến cho sợ hãi.
Mà ba người khác, cho dù không có trực tiếp trải qua cảm giác đó, nhìn thấy thiếu đông gia luôn luôn tự tin đều thua dưới tay Yến Trục Quang, cũng đối với nàng có hơi dè chừng.
Hiện tại tầm mắt của Yến Trục Quang dừng ở trên người bọn họ, khó tránh khỏi trong lòng nảy sinh thấp thỏm.
Yến Trục Quang lại lấy ra một xấp lá bùa, hai tay mỗi tay kẹp lấy mấy lá, trong miệng bắt đầu đọc thần chú cổ quái phức tạp, theo chú ngữ thành hình, lá bùa trên tay phải nàng bắt đầu không cần lửa mà tự cháy, một mùi hương cổ quái lan tràn trong không gian.
Chú ngữ của Yến Trục Quang truyền vào lỗ tai người khác, mùi hương cũng không thể khống chế được mà chui vào mũi, không bao lâu liền khiến cho bọn họ cảm thấy mơ màng, tinh thần không thể tập trung, đầu óc trở nên lộn xộn.
Lúc trước Thu Kiều bị độc tố của Tế Huyết Linh Đằng xâm nhập vào cơ thể, hiện giờ vốn chính là miễn cưỡng chống đỡ, tiếng chú ngữ kia càng lúc càng trầm thấp, nhịn không được thả lỏng tâm thần.
Chưởng quầy đan đường lúc trước thúc giục truyền tống trận bị ngăn lại, nội thương do bị phản phệ cũng chưa tốt lên, cũng không thể ngăn cản được thanh âm cổ quái kia, không bao lâu liền bước lên vết xe đổ của Thu Kiều.
Đến nỗi hai tên tôi tớ còn lại, Luyện Khí kỳ tép riu như bọn họ làm sao kháng cự nổi thủ đoạn của Yến Trục Quang.
Chờ đến khi lá bùa trên tay phải của Yến Trục Quang cháy hết, ánh mắt của bốn người đều trở nên ngây dại, chìm vào mơ hồ.
Yến Trục Quang dừng lại chú ngữ, nhẹ nhàng ném đi lá bùa trên tay trái, lá bùa tức khắc giống như bị lực lượng vô hình lôi kéo, bay lả tả về phía bốn người kia, dán ở bốn bức tường vô hình ở bốn phía, mơ hồ hình thành một không gian bằng ánh sáng kỳ ảo, chợt lóe rồi tắt, cho đến khi không nhìn thấy được gì nữa.
Yến Trục Quang thở nhẹ ra một hơi, nói với Vân Mật Tuyết: “Ta đã vây bọn họ vào trong ảo cảnh, bọn họ sẽ không dễ dàng chạy thoát.”
Vân Mật Tuyết giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán Yến Trục Quang: “Trục Quang vất vả rồi.”
“Những linh phù này đều là Trục Quang tự làm sao?”
Yến Trục Quang ngượng ngùng gật gật đầu: “Tu hành buồn tẻ, cũng không thể quá sa đà vào một phương diện.
Ta rảnh rỗi không có việc gì nên luyện tập mấy môn vặt vãnh này để thay đổi tâm trạng, bất quá bàng môn tả đạo, không dám khoe khoang.”
“Tất cả đều là “đạo”, có pháp thuật nào không liên quan tới trời đất, làm sao có chuyện bàng môn tả đạo? Tuy nhiên, Trục Quang thiên tư tuy thông tuệ nhưng tinh lực lại hữu hạn, nếu học quá nhiều thứ có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành sau này, ngươi cần phải suy xét rõ ràng.”
Yến Trục Quang gật gật đầu: “Đa tạ Đại sư tỷ chỉ điểm, ta hiểu rồi.”
Yến Trục Quang cũng không thể nói những thứ nàng biết làm hiện tại đều là học từ đời trước, Vân Mật Tuyết khuyên nhủ nàng như thế cũng là vì tốt cho nàng, Yến Trục Quang đương nhiên là tiếp nhận.
Nếu bốn người kia đã bị nhốt vào trong ảo cảnh, Vân Mật Tuyết liền thu lại linh thức, Yến Trục Quang nói: “Đại sư tỷ có cần phải thông tri cho các trưởng lão khác việc có liên quan đến Tô cô nương không?”
Vân Mật Tuyết suy nghĩ, lại lắc đầu: “Để tránh lại tổn thương Tô cô nương, việc Tô cô nương gặp phải vẫn chớ để lộ ra quá nhiều.”
Chuyện giữa Tô Kiền Nhi và Thu Kiều, giấu không được người ở Đan Dã Thành thì thôi, người của Phong Hoa Tiên Tông cũng không có quan hệ gì với Tô Kiền Nhi, không cần thiết đi lan truyền ra ngoài thêm nữa.
Các nàng cũng không có ý định nhúng tay vào việc nhà của Tô Kiền Nhi, chỉ cần biết được tin tức của vị tu sĩ họ Tô kia từ nàng, việc của Đan Dã Thành này, chỉ cần giao cho người nhà của Tô Kiền Nhi là được.
Yến Trục Quang cũng không có săn sóc cẩn thận như Vân Mật Tuyết, sau khi nghe xong suy xét của Vân Mật Tuyết thì than thở trong lòng.
Nàng vốn định tách Vân Mật Tuyết ra, hiện giờ lại không được, vậy thì nàng cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần trước mặt Đại sư tỷ.
Hệ thống tò mò hỏi: “Ký chủ muốn làm gì?”
Yến Trục Quang nói: “Ta giống kẻ để cho người khác uy hiếp mà còn có thể chịu đựng sao?”
“Ký chủ...!là muốn tìm biện pháp làm Thu Kiều nhả ra chuyện liên quan đến bí cảnh kia sao?”
“Ân.”
“Ký chủ định làm như thế nào a?”
Yến Trục Quang an tĩnh trong chốc lát, nàng lên kế hoạch trong lòng làm thế nào để lát nữa gian lận dưới tầm mắt của Đại sư tỷ, sau đó nói: “Ngươi nhìn là biết.”
Chỉ là nàng còn chưa động thủ, Vân Mật Tuyết nhìn nàng trong chốc lát rồi nói: “Đại sư tỷ chợt có việc gấp, phải rời đi một chút.
Nếu những người này đã bị vây khốn, vậy Đại sư tỷ nhờ Trục Quang thay ta coi chừng trong chốc lát.”
Yến Trục Quang chợt nảy ra suy nghĩ, mặt ngoài lại ngoan ngoãn đáp ứng: “Đại sư tỷ cứ yên tâm, bọn họ không chạy thoát được đâu.”
Vân Mật Tuyết gật đầu, xoay người rời khỏi Thu Minh Đan Đường, chẳng rõ đi nơi nào.
Hệ thống vui mừng nói: “May là Đại sư tỷ đi rồi.”
Yến Trục Quang lại lắc đầu, nàng có thể cảm giác được, Đại sư tỷ hẳn là nhận thấy được cái gì, nói có chuyện gấp rời đi chỉ e là săn sóc nàng, cố ý chừa không gian riêng tư cho nàng mà thôi.
Đại sư tỷ a....