Vân Mật Tuyết xem xét bốn phía xung quanh đáy động, nàng cau mày.
Nếu là bí cảnh bình thường còn tạm ổn, bí cảnh ma tu để lại có liên quan đến chưởng môn Phong Hoa Tiên Tông thì không thể xem thường.
Vị trí của Phong Hoa Tiên Tông ở tu chân giới hiện giờ vốn tràn ngập nguy cơ, nếu bị buộc tội cấu kết với ma tu, ngày tháng sau này của Phong Hoa Tiên Tông sẽ càng thêm gian nan.
Vân Mật Tuyết đang tự hỏi những mối nguy hại mà tòa bí cảnh này có khả năng đem đến cho Phong Hoa Tiên Tông, Yến Trục Quang thì đang xem xét cốt truyện của sách.
"Phong Hoa Tiên Tông có ân oán với môn phái của ma tu từ lâu rồi sao?"
Hệ thống nói: "Ít nhất là vào thời điểm cốt truyện bắt đầu, Phong Hoa Tiên Tông cùng Tích Huyết Ma Vực đã giương cung bạt kiếm."
Tiên tu cùng ma tu từ xưa đến nay đối lập với nhau, nhưng giữa đơn thuần ngứa mắt và thù hận vẫn là có sự khác biệt.
Tích Huyết Ma Vực là thế lực lớn trong giới ma tu, nếu Phong Hoa Tiên Tông đối địch với Tích Huyết Ma Vực, vậy khẳng định không phải đơn giản là do tranh đấu giữa tiên và ma.
"Cốt truyện không nhắc đến ngọn nguồn ân oán sao?"
Hệ thống lắc đầu: "Không, chỉ nói là có mối thù cũ, còn rất mơ hồ."
Yến Trục Quang sắp xếp lại một chút cốt truyện mà nàng biết.
Theo lời hệ thống, chuyện xưa tu chân phiên bản bá sủng tiểu trốn thê này có cốt truyện bắt đầu ở một tiểu tông môn trong tu chân giới, cũng chính là Nhất Miểu Tông mà lúc trước Yến Trục Quang gia nhập.
Nữ chủ Thẩm Uyển Tình không có linh căn, xuyên không từ hiện đại đến, vừa đúng vào dịp tuyển đệ tử mới của Nhất Miểu Tông, bởi vì năng lượng do xuyên qua thời không mang đến đã làm ảnh hưởng tới ngọc kính dùng để trắc linh căn, nàng đánh bậy đánh bạ tiến vào Nhất Miểu Tông.
Bản thân nàng không có linh căn, đương nhiên là không thể tu hành công pháp của tu chân giới.
Nhưng nếu việc này bại lộ, Thẩm Uyển Tình liền sẽ bị ném ra khỏi Nhất Miểu Tông.
Nàng không một xu dính túi, lại trời xa đất lạ, hoàn toàn không thể sống ở tu chân giới vừa xa lạ vừa nguy hiểm, cho nên nàng vẫn luôn thật cẩn thận che giấu chính mình.
Nhưng theo thời gian trôi qua, cho dù là linh căn kém cỏi nhất, không cách nào dẫn khí nhập thể thì ít nhất cũng có thể điều khiển linh khí, nhưng Thẩm Uyển Tình vẫn vô pháp điều khiển linh khí, nên dẫn đến vô số người nghi kỵ cùng hoài nghi.
Thực lực của Thẩm Uyển Tình quá kém so với những người tiến vào Nhất Miểu Tông cùng lúc với nàng, vì thế nàng thường xuyên bị khi dễ, bị cười nhạo.
Trong lòng nàng buồn khổ, trước mặt chỉ có thể cố gắng kiên cường, sau lưng thì trộm khóc thút thít.
Nàng kiên trì che giấu được một đoạn thời gian, nháy mắt thi đấu lôi đài giữa các đệ tử mới nhập môn vào Nhất Miểu Tông lại sắp bắt đầu, việc này không khác gì hạ tối hậu thư cho Thẩm Uyển Tình, nếu bị tố giác trên lôi đài, chẳng những sẽ bị trục xuất khỏi tông môn, mà còn có khả năng mất đi tính mạng.
Vì thế, Thẩm Uyển Tình không thể không bí quá hoá liều.
Nàng trong lúc vô tình biết được trên ngọn núi phía sau Nhất Miểu Tông có một loại linh thảo, phàm nhân không có linh căn sau khi ăn xong sẽ có khả năng có được ngụy linh căn có thể tu hành.
Sau núi có yêu thú lui tới, người tu chân đi đến đó đều thập phần nguy hiểm, nói chi đến người thường.
Thẩm Uyển Tình trải qua cửu tử nhất sinh, khiến cho nàng tuyệt vọng chính là linh thảo trong truyền thuyết kia, ngay cả bóng dáng của nó nàng cũng chẳng tìm được.
Đến khi nàng hiểu ra được bản thân bị người khác lừa thì cũng đã muộn.
Cũng chính ngay lúc này, nam chủ Cố Sâm đang nhớ về bạch nguyệt quang, đi dọc theo dấu chân lúc còn sống của Vân Mật Tuyết đến nơi đây, ngẫu nhiên gặp được Thẩm Uyển Tình không cẩn thận ngã xuống thác nước cheo leo, hơi thở thoi thóp, chẳng biết sao lại nhìn thấy giống cảnh Vân Mật Tuyết hóa tuyết chết đi mà ra tay cứu nàng, từ đây mở ra giai thoại phập phồng lên xuống cả đời của hai người.
Cố Sâm muốn đắp nặn Thẩm Uyển Tình thành một Vân Mật Tuyết thứ hai, lại bị Thẩm Uyển Tình phát hiện manh mối.
Nàng vì Cố Sâm mà chịu đựng sự tra tấn của Vân Trường Nguyệt, chịu đựng địch ý của đệ tử Phong Hoa Tiên Tông, đổi lấy một câu chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi.
Thẩm Uyển Tình đau khổ trốn đi, lại bị kẻ thù của Phong Hoa Tiên Tông là Tích Huyết Ma Vực bắt được, đẩy nàng vào hoàn cảnh càng thêm tuyệt vọng.
Đây là đoạn Phong Hoa Tiên Tông cùng Tích Huyết Ma Vực được nhắc tới trong cốt truyện lúc ban đầu.
Nghe nói vực chủ của Tích Huyết Ma Vực là Huyết Liên Ma Quân, hắn luôn đeo Huyết Liên mặt nạ che giấu nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc mũi rất cao cùng đôi môi đỏ, còn có một đoạn tình cảm đầy gút mắc với nữ chủ Thẩm Uyển Tình.
Dựa theo cách nói của hệ thống, vị Huyết Liên Ma Quân này còn là nam phụ trong truyện.
Chỉ là, không biết tác giả đã quên hay là cố ý như thế, ngọn nguồn ân oán giữa Phong Hoa Tiên Tông cùng Tích Huyết Ma Vực chưa từng được đề cập rõ ràng.
Yến Trục Quang suy nghĩ một chút, "Ngươi có ký hiệu của Tích Huyết Ma Vực hay không?"
"Ký chủ muốn so sánh ký hiệu của Tích Huyết Ma Vực với ký hiệu của đồ án trên tấm bản vẽ này sao?" Hệ thống nói: "Không giống nhau, đồ án trên tấm bản vẽ này không tồn tại trong hệ thống cơ sở dữ liệu của ta, khẳng định không phải là đồ án Tích Huyết Ma Vực."
"Ngươi có, mau đưa cho ta xem." Yến Trục Quang không muốn nhiều lời với hệ thống.
"Nga."
Hệ thống ngoan ngoãn chiếu ký hiệu lên cho Yến Trục Quang xem, sao nó lại quên, đối với vị ký chủ này, nó vẫn là đừng nên tỏ ra hiểu biết.
Nó chỉ cần thỏa mãn điều kiện, làm theo lời nàng mà không cần suy nghĩ gì là xong việc.
Yến Trục Quang đem đồ án kia ghi nhớ, quả nhiên đúng như lời của hệ thống, ký hiệu không một chút tương tự với đồ án trên bản vẽ.
Nàng không làm gì nữa, lúc này, Vân Mật Tuyết cũng đã chỉnh đốn xong hết suy nghĩ trong lòng.
Nàng lo lắng nhìn Yến Trục Quang: "Thủ đoạn của ma tu quỷ dị bí ẩn, bí cảnh của ma tu tất nhiên là nguy hiểm vạn phần, ta chưa chắc có thể bảo vệ được Trục Quang, ngươi xác định muốn đi sao?"
Yến Trục Quang nở nụ cười: "Đại sư tỷ cảm thấy thế nào?"
"Đại sư tỷ cũng không nên xem thường ta."
Vân Mật Tuyết đã sớm đoán được câu trả lời của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, đoạn đường phía trước Trục Quang nhất định phải gắt gao đi theo bên cạnh ta, tuyệt đối không được đi lạc.
Đừng để cho Đại sư tỷ lo lắng, được chứ?"
Yến Trục Quang nghĩ: "Nếu truyền tống trận pháp trong bí cảnh không khiến chúng ta tách ra, ta đương nhiên là sẽ không chạy loạn.
Nếu không cẩn thận đi lạc, ta cũng sẽ đi tìm Đại sư tỷ."
Vân Mật Tuyết hơi nhíu mày: "Nếu bị tách ra, ta hy vọng ngươi ngoan ngoãn đợi tại chỗ, chờ ta tới tìm ngươi."
Yến Trục Quang dắt tay Vân Mật Tuyết, đi phía trước dẫn đường: "Yên tâm đi, Đại sư tỷ, ta sẽ không làm việc gì không chắc chắn."
Cửa vào bí cảnh cũng không ở gần đáy hố, sau khi đám người Thu Kiều tiến vào, còn phải luồn lách thêm một lúc lâu.
Yến Trục Quang căn cứ theo hướng đi của bọn họ để phỏng đoán một phen, suy tính ra một con đường tắt, các nàng đi dọc theo đường này, thời gian cần dùng ngắn hơn Thu Kiều đến sáu lần.
Phía trước chính là cửa vào bí cảnh, cũng không hoa hòe lòe loẹt hay thần thánh như các bí cảnh khác, ngược lại giản dị ngoài dự đoán.
Trước mắt cũng chỉ có một tòa đại môn làm bằng đá, cùng với đại môn mà Yến Trục Quang nhìn thấy trong bí cảnh không giống nhau.
Việc này không khó hiểu, Thu Kiều xem tòa bí cảnh như cọng cỏ cứu mạng, ở trong lòng tô vẽ cho đẹp thêm một chút cũng rất bình thường.
Ở giữa đại môn bằng đá có một đồ án cổ quái, bên trong hình tròn vẽ những đường cong không theo quy luật nào, rất hỗn độn.
Yến Trục Quang lấy bản vẽ ra, so sánh với đồ án trên đại môn.
Vân Mật Tuyết nói: "Thật sự giống nhau như đúc."
Yến Trục Quang gật đầu, nàng tiến lên phía trước hai bước, đến gần đại môn, Vân Mật Tuyết lo lắng nàng không cẩn thận kích hoạt ra cái gì nguy hiểm nên cùng nàng sóng vai mà đi.
Yến Trục Quang mỉm cười với Vân Mật Tuyết, bắt đầu nghiên cứu tòa đại môn này.
Vân Mật Tuyết nói: "Ma khí truyền đến từ phía sau đại môn."
Nàng thử dò ra linh thức, quả nhiên bị chặn, Vân Mật Tuyết tiếc nuối thu linh thức lại, cẩn thận thăm dò cụ thể vị trí xuất hiện những ma khí này.
Yến Trục Quang ngẩng đầu chỉ vào hàng chữ nhỏ trên khe hở cao nhất của đại môn: "Đại sư tỷ nhìn xem."
"Muốn mở cửa này, phải hiến tế máu người sống." Vân Mật Tuyết đọc lên dòng chữ nhỏ kia, sắc mặt không tốt lắm.
Theo như ý của dòng chữ nhỏ kia, là cần phải dùng máu người sống mới có thể mở ra, vậy mấy con yêu thú khi nãy nàng bắt cũng không dùng được.
"Thu Kiều thành thật vậy sao, nói hắn dùng máu người sống để mở, hắn liền ngoan ngoãn làm theo?"
"Ân?" Vân Mật Tuyết nghi hoặc.
Yến Trục Quang nói: "Ta nhìn thấy Thu Kiều làm như vậy trong ảo cảnh của hắn."
Vân Mật Tuyết rốt cuộc cũng đã rõ, Yến Trục Quang làm cách nào để biết được thông tin của bí cảnh.
"Thật là hồ nháo."
Cũng không phải không có khả năng xâm lấn ảo cảnh của người khác, nhưng dù là dùng bất cứ biện pháp nào cũng không tránh khỏi phải dùng đến linh thức.
Vân Mật Tuyết có thể tưởng tượng Yến Trục Quang tiến vào thức hải của Thu Kiều như thế nào để nắm bắt hình ảnh trong ảo cảnh của hắn.
Với trình độ linh thức hiện tại của nàng, xâm lấn thức hải của người khác là một chuyện nguy hiểm đến mức nào? Vân Mật Tuyết chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ.
"Đại sư tỷ đừng lo lắng, không phải hiện giờ ta vẫn ổn sao?"
Yến Trục Quang nắn nắn bàn tay Vân Mật Tuyết, nàng nói sang chuyện khác: "Thu Kiều bị lừa, mấy chữ kia chỉ là dùng để mê hoặc người khác, cho dù có thật sự giết người sống để hiến tế cũng không mở được cửa bí cảnh này đâu."
Vân Mật Tuyết thấy vậy, cũng chỉ có thể thuận theo ý nàng, theo lời của nàng mà nói tiếp: "Nghĩa là thế nào?"
"Ta đã biết cách mở ra đại môn của bí cảnh này."
"Đại sư tỷ nhìn xem."
Yến Trục Quang lật tấm bản vẽ trong tay nàng ra, áp sát mặt có vẽ ký hiệu lên trên đại môn bằng đá, ánh sáng của minh châu xuyên thấu qua bản vẽ, đồ án bên mặt kia chiếu ngược lại bên này.
Yến Trục Quang giơ ngón trỏ và ngón giữa ra, theo đồ án trùng khớp giữa hai mặt, dùng mộc hệ linh khí vẽ lên giữa không trung.
Màu xanh lá mộc linh khí miêu tả, Vân Mật Tuyết nhìn đồ án bị phóng đại dần hình thành trong không khí.
Yến Trục Quang mở năm ngón tay ra, đẩy đồ án ngưng tụ bằng mộc linh khí kia về phía trước, chồng lên đồ án trên đại môn bằng đá, đồ án phía trên đại môn bằng đá kết hợp với đồ án trên hai mặt giấy thế nhưng tạo thành một hoa văn mới.
Cho dù nàng không biết hoa văn này, nhưng Yến Trục Quang cũng biết, đây mới là ký hiệu hoàn chỉnh.
Nó thoạt nhìn không hề lộn xộn, ngược lại theo một quy luật nào đó.
Giây phút đồ án kia hình thành, Vân Mật Tuyết lại kinh hô một tiếng: "Tích Huyết Ma Vực?!"
"Ân?"
Yến Trục Quang vô cùng kinh ngạc.
"Ai?"
Hệ thống cũng rất kinh ngạc.
Cơ sở dữ liệu của nó không có khả năng xuất hiện lỗi, ký hiệu của Tích Huyết Ma Vực không phải như thế này a.
Vân Mật Tuyết không biết suy nghĩ trong lòng Yến Trục Quang, chỉ cho rằng nàng không biết Tích Huyết Ma Vực, giải thích cho Yến Trục Quang: "Tích Huyết Ma Vực là một thế lực ma tu, có địa vị hết sức quan trọng trong giới ma tu, cùng cấp với Phong Hoa Tiên Tông thời kỳ cường thịnh."
Nói cách khác, Phong Hoa Tiên Tông hiện tại đã kém hơn một bậc so với Tích Huyết Ma Vực.
Nàng vô cùng nghi hoặc: "Thế lực của Tích Huyết Ma Vực phân bố phía nam tu chân giới, cách Thiên Ngự Thành khá xa, hơn nữa đã yên lặng từ nhiều năm về trước, lâu rồi chưa từng xuất hiện trong phạm vi có thế lực của người tu tiên, nơi này sao lại có bí cảnh do Tích Huyết Ma Vực thiết lập chứ?"
Yến Trục Quang cân nhắc thái độ của Vân Mật Tuyết: "Đại sư tỷ, Phong Hoa Tiên Tông của chúng ta có quan hệ gì với Tích Huyết Ma Vực sao?"
"Cũng không có", Vân Mật Tuyết nói: "Tích Huyết Ma Vực chính là thế lực ma tu, Tiên Tông cùng nó cũng không đụng chạm."
"Này không khớp với cốt truyện." Yến Trục Quang nói với hệ thống.
"Ách...! Chẳng lẽ sau khoảng thời gian này Phong Hoa Tiên Tông với Tích Huyết Ma vực mới kết thù với nhau?" Hệ thống cũng mơ hồ: "Nhưng đồ án kia sao lại như vậy? Đó thật là ký hiệu của Tích Huyết Ma Vực sao?"
Yến Trục Quang đương nhiên là tin tưởng Đại sư tỷ.
"Có lẽ, sau này Tích Huyết Ma Vực gặp phải biến cố gì đó, thay đổi ký hiệu."
Quan tâm làm gì, trước mắt quan trọng nhất chính là mở ra bí cảnh này.
"Đại sư tỷ", Yến Trục Quang nói với Vân Mật Tuyết: "Ta muốn mượn mấy con yêu thú kia.".