Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 5: Chương 5





Còn lại mấy cái bình, Yến Trục Quang vẫn làm theo cùng một cách.

Những cái kén trùng đó đều bị ném cho Linh Cốc Trùng chưa kết thành kén, chỉ còn lại một nửa bình có trùng.

Yến Trục Quang lại đem cất các bình có trùng vào chỗ cũ, cầm những bình trống ra ngoài cửa xử lý.

Tiếp đó nàng cũng không trở về phòng, mà đi vòng qua khu vực linh điền, trèo lên một ngọn núi nhỏ.

Hệ thống không biết ký chủ định làm gì, nó vẫn luôn chú ý hành động của ký chủ, thấy nàng tùy tay nhặt một cành cây khô, cẩn thận ngừng thở, áp chế tiếng bước chân đến nhỏ nhất, cả người gồng lên giống như một con báo đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Thấy nàng trịnh trọng như thế, hệ thống cũng không tự chủ được mà ngừng thở, nó đều cho rằng chính mình cần phải hít thở.

Sau đó liền thấy Yến Trục Quang nâng tay lên, nhánh cây trong tay bay ra, vụt xẹt qua không trung, sau đó —— đâm vào người của một con chim nhạn to.

Con chim nhạn chưa kịp kêu lên thảm thiết đã bị nhánh cây được quán chú linh khí cắm vào đầu, thẳng tắp ngã xuống phía sau.

Hệ thống:...!
Lúc trước bị một loạt hành động của ký chủ khiến cho đầu óc muốn hôn mê, nó đều đã quên, ký chủ vì ẩn núp ở đài giảng đạo, còn chưa có ăn cơm trưa đâu.

Yến Trục Quang tự mình xử lý con chim nhạn, nhặt củi lửa bắt đầu nướng thịt, cũng không biết từ nơi nào lấy ra chút bột, lần lượt đổ từng chút một vào thịt nướng, chỉ chốc lát sau liền có một mùi hương từ thịt nướng bốc ra xông thẳng vào linh hồn, khiến người ta chảy dãi ròng ròng.

Bất kể đã trải qua bao nhiêu lần, tay nghề của ký chủ đều làm nó hận bản thân không có thân mình*, nó muốn tắt hệ thống chức năng khứu giác, lại có chút luyến tiếc.

(*Thân mình: body)

Ăn là ăn không được rồi, ngửi hương vị một chút cũng có thể đi?
“Ngươi có thể ăn cái gì sao?”
Hệ thống suy nghĩ trong chốc lát, mới phát hiện là đang nói với nó, lần đầu được nàng chủ động quan tâm, tức khắc có chút thụ sủng nhược kinh, “Không thể ăn và tiêu hoá giống con người, chẳng qua là có thể bắt chước, cảm giác giống như nhau.”
Thịt cũng đã được nướng chín, Yến Trục Quang cũng không sợ nóng, xé xuống một khối thịt lớn có cả cánh: “Làm thế nào đưa cho ngươi, để vậy ăn hay sao?”
Hệ thống lại ngây ngẩn cả người: “Cho, cho ta?”
“Không ăn?”
“Ăn!” Hệ thống vội vàng đáp, lại yếu ớt nói: “Chỉ là, phải dùng đến tích phân* của ký chủ để bắt chước.”
(*Tích phân - 积分: điểm số)
“Cho ngươi ăn thì cứ ăn đi.”
Ngay sau đó, cánh chim trong tay Yến Trục Quang liền biến mất, chỉ chốc lát sau nghe thấy hệ thống vừa ăn vừa nói: “Cảm ơn ký chủ!”
Hệ thống cảm động đến muốn khóc, không nghĩ tới lúc còn sống thế nhưng có thể được ký chủ ban ân, thật sự là quá cảm động.

Yến Trục Quang trong lòng lại nghĩ, muốn hệ thống tận tâm vì nàng làm việc, nhất thiết phải cho nó khen thưởng, một cái cánh là có thể thu mua, thật sự là quá có lời.

Còn về tích phân của ký chủ, Yến Trục Quang để ý thấy nàng có không ít.

Hệ thống dùng xong chẳng qua chỉ trừ có 3 điểm, bấy nhiêu đó nàng vẫn có thể tiêu phí nổi.

Yến Trục Quang nhanh nhẹn ăn xong bữa cơm trưa muộn, chôn củi lửa cùng xương cốt xong, đi xuống núi.

Kế tiếp, chính là từng bước một làm việc của tạp dịch đệ tử, chờ ván cờ lúc trước nàng bày ra bắt đầu vận chuyển.

...!
Chử Ngưng Yên vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người có tính tình tốt, chính là sau khi nàng cùng Đại sư tỷ đi vào Nhất Miểu Tông này, liền khiến cho nàng phát ra hết tính xấu cả đời.


Lúc ở Phong Hoa Tiên Môn, tuy rằng biết Đại sư tỷ tính tình bình dị gần gũi, nhưng bởi vì mỗi đệ tử thân phận khác nhau, tiên môn đệ tử đối với Đại sư tỷ, đều là cung cung kính kính.

Chính là, Nhất Miểu Tông lại không như vậy.

Nhất Miểu Tông giống như không cùng thế giới với phần còn lại của tu chân giới, những đệ tử này quả thực là trong mắt không có tôn ti trật tự, lại còn thuận thế leo lên, vô sỉ đến khiến cho người khác giận sôi, trách không được cái môn phái này qua trăm năm ngàn năm đều không có tiến bộ.

Nếu hệ thống biết nàng suy nghĩ cái gì, phỏng chừng sẽ nói cho nàng chân tướng.

Bởi vì Nhất Miểu Tông là địa điểm cốt truyện bắt đầu, là chỗ ở ban đầu của nữ chủ, là nơi khởi nguồn mọi sự, người ở đây đương nhiên là không giống người thường.

Chử Ngưng Yên không biết, cho nên nàng nghi hoặc rất nhiều.

Chưa nói đến thực lực của Đại sư tỷ và nàng, thậm chí thân phận cũng cao hơn bọn hắn không biết bao nhiêu, thế nhưng những người này không biết xấu hổ mà tới lôi kéo quan hệ với Đại sư tỷ.

Cho dù là nội môn đệ tử Phong Hoa Tiên Môn, cũng không phải mỗi người đều có tư cách gọi một tiếng “Đại sư tỷ”, Đại sư tỷ là danh xưng bọn họ có thể kêu loạn sao?
Thực lực Chử Ngưng Yên tuy không bằng Vân Mật Tuyết, ít ra cũng đã đến Kim Đan kỳ, nhưng đối mặt với những đệ tử tu vi cao lắm chỉ đến Luyện Khí, Trúc Cơ kỳ này lại cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, âm thầm giận dỗi.

Bởi vì nàng là cao thủ, so đo với những người có thực lực thấp kém như thế này là hạ giá.

Cho nên Chử Ngưng Yên chỉ có thể tiếp tục biểu hiện ra ngoài vẻ đứng đắn nghiêm túc để che giấu nỗi lòng táo bạo của mình, mỗi ngày đều lặp lại như thế, cũng không biết khi nào mới kết thúc.

Vân Mật Tuyết là một người cực kỳ cẩn thận, nàng rất dễ dàng nhận thấy sự không kiên nhẫn mà Chử Ngưng Yên che giấu: “Sư muội, hay là ngươi trở về sư môn đi.”

Chử Ngưng Yên lắc đầu: “Ta đi rồi, nếu có người bắt nạt sư tỷ thì làm sao bây giờ?”
Vân Mật Tuyết dở khóc dở cười: “Ta dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nào có dễ dàng bị bắt nạt như vậy.”
“Thực lực không phải là tất cả, ngươi nhìn mấy tên đệ tử Nhất Miểu Tông này, có ai tôn kính ngươi vì ngươi là Nguyên Anh kỳ đại năng đâu.

Hôm nay người này tới tặng hoa, ngày mai người kia tới tặng cỏ, còn có một đám tu sĩ bị thương không ngừng nghỉ, té ngã đến không còn hình tượng.”
Bọn họ chính là ỷ vào sư tỷ tính tình tốt, mà nàng lại vì giữ gìn hình tượng của sư tỷ cùng chính mình, vẫn luôn không hạ mình đi trách cứ bọn họ, cho nên mới tạo thành cục diện như bây giờ.

Đều là lựa chọn của mỗi người, kỳ thật cũng không trách ai được.

Vân Mật Tuyết không ngốc, nàng còn rất thông thấu, nàng đương nhiên có thể nhìn ra ý đồ của những người này, nhưng nàng từ trước đến nay không muốn trách móc nặng nề người khác, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, lại nói: “Sư muội đừng lo lắng, không lâu sau là có thể đi rồi.”
Chử Ngưng Yên than nhẹ một tiếng: “Sư tỷ, ngươi nên sửa lại tính tình của mình.

Những người thế này ở tu chân giới, đâu có xứng đáng được ngươi đối xử như thế a.”
“Rõ ràng chẳng qua năm đó lúc ngươi đi ngang qua, tá túc một ngày, vẫn là ở nhờ mấy cái tiểu bối kia, chưởng môn Nhất Miểu Tông này cũng không biết xấu hổ đòi ngươi hứa hẹn đến giảng đạo, còn muốn ngươi ở lại ‘tham quan’ mấy ngày.”
Vân Mật Tuyết mỉm cười: “Hứa hẹn là hứa hẹn, tự nhiên là phải thực hiện, chỉ là giảng đạo thôi, hắn chưa từng đòi hỏi cái khác, ta còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.”
“Cái gì mà không đòi hỏi cái khác nha, xem hắn giới thiệu một đống lớn cái này tài tuấn cái kia thiên kiêu, còn không phải hắn muốn mượn tay sư tỷ đưa người vào chủ tông sao?”
“Nếu thực sự có hạt giống tốt, cũng có thể mang về chủ tông.”
Chử Ngưng Yên nhìn Vân Mật Tuyết dáng vẻ ôn hòa, chỉ cảm thấy nghẹn một cục tức, lại không cách nào phát tiết.

Thôi được rồi, nếu Đại sư tỷ tính tình không phải như vậy, bọn họ như thế nào sẽ cam tâm tình nguyện tôn kính nàng, yêu mến nàng đây.

“Dù sao không lâu nữa là có thể đi rồi, ta nhịn một chút là được.”
Vân Mật Tuyết khẽ cười một tiếng: “Thực sự khó khăn như vậy sao?”
Chử Ngưng Yên nghẹn lời, quật cường không gật đầu: “Không khó, không khó.”
Chưởng môn mời Vân Mật Tuyết ở lại tham quan, đương nhiên sẽ không mặc kệ các nàng ở mãi trong phòng, thường xuyên mời người ra ngoài, đi dạo khắp nơi trong khuôn viên tông môn của Nhất Miểu Tông, viện cớ là vì giới thiệu cảnh đẹp trong tông môn.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là Nhất Miểu Tông chỉ lớn như lòng bàn tay, các nàng cũng đã đi loanh quanh mấy ngày rồi, những chỗ nên đi đều đã đi qua hết, chỉ trừ khu vực của tạp dịch đệ tử.


Chưởng môn đây là Túy Ông chi ý bất tại tửu*, cũng sẽ không thiếu tâm nhãn đến mức đưa phong hào đệ tử của chủ tông tôn quý đến xem chỗ như vậy, liền đề nghị đi dạo xung quanh Nhất Miểu Tông, nói nơi này từng trải qua chuyện xưa, nơi kia có cảnh sắc độc đáo, vân vân.

(*Túy Ông chi ý bất tại tửu - 醉翁之意不在酒: Ý của Tuý Ông không phải ở rượu, nghĩa không ở trong lời, có dụng ý khác.)
Khách nghe theo chủ, bởi vì chưởng môn mang theo người "hộ tống" tu vi so le không đồng đều, có nhiều người không thể ngự không phi hành, hơn nữa quãng đường cũng không xa, lại lấy danh nghĩa là tham quan, thế nên một đám người tu chân chỉ có thể đi bộ.

Chỉ là dạo này luôn có thể gặp được các tông môn đệ tử “ngẫu nhiên” đi ngang qua, xuất hiện tình huống “đột phát”.

Tỷ như vị cô nương lê hoa đái vũ* phía trước.

(*Lê hoa đái vũ – 梨花带雨: hoa lê đọng giọt mưa, hình dung tư thái khóc lóc của Dương Quý phi, sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc lóc)
Người này là một tiểu cô nương, nàng ngồi ở trên một tảng đá cách tông môn không xa, cũng không chặn đường, nhưng dáng vẻ khóc thút tha thút thít của nàng, ở trước mặt những người tu chân tai thính mắt tinh lại cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Bất kể là Tu chân giới hay phàm tục giới, đối với hài tử vẫn luôn có cảm giác muốn yêu thương bảo bọc, huống chi nàng khóc đến như thế khiến cho người khác thương tiếc.

Một tiểu cô nương mười mấy tuổi, cho dù là có tâm tư chuẩn bị cũng khó tránh khỏi lộ ra một ít dấu vết, Vân Mật Tuyết nhìn ra được đứa nhỏ này ở đây chờ đợi là có mục đích khác, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Không đợi Vân Mật Tuyết tỏ thái độ, một vị nam tử giữa trán có chút kiêu ngạo đi theo phía sau chưởng môn, cau mày nói: “Là kẻ nào ở đây khóc lóc? Đệ tử trông coi tông môn đâu?”.

Giọng nói nam tử hơi nghiêm khắc, tiểu cô nương sợ tới mức run run, kinh hoàng liếc mắt nhìn về hướng này một cái, làm như hiện tại mới phát hiện đám người bọn họ, nhất thời nhảy xuống khỏi tảng đá, trốn đến phía sau, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh ngập nước.

Chưởng môn giơ tay ngăn cản nam tử: “Đừng hung dữ.”
Hắn hòa ái nói với tiểu cô nương kia: “Ngươi sao lại khóc ở chỗ này?”
Chử Ngưng Yên trộm bĩu môi, sư tỷ còn chưa lên tiếng, ngươi ở đây giả vờ hiền lành cái gì, làm ra vẻ.

Tiểu cô nương nhút nhát sợ sệt không muốn nói chuyện, chưởng môn nhẹ giọng dỗ dành hai câu, mới do dự ló đầu ra: “Ta...”
Tại nơi khác, Yến Trục Quang còn đang lao động ở linh điền, hệ thống liền ríu rít nói: “Ký chủ, bắt đầu rồi bắt đầu rồi.”
“Đào Chi bắt đầu thông đồng Đại sư tỷ.”.