Khương Tiểu Viên tức giận phồng má lên như một con cá nóc, sau đó bước đi mở một túi khác ra.
Túi này thì còn một chút muối và đường, có lẽ bởi vì trong cung dùng toàn là đồ cống phẩm, rất ít khi thấy được muối và đường là hàng kém chất lượng, cho nên nhìn túi này còn đỡ tức giận hơn.Còn một vài củ gừng nhỏ bị vất nằm rải rác ở một góc túi, đến nỗi vải dệt được mang tới cũng chả khác gì mấy tấm vải vụn Khương Tiểu Viên kiếm được ở xó xỉnh nào đó.Đối xử với một vị hoàng tử như vậy, đây không chỉ được gọi là có lệ nữa rồi, mà là hoàn toàn không hề coi người ta là con người mà đối xử.
Khương Tiểu Viên tức phồng má trong chốc lát, nhưng thật ra đã nghĩ thông suốt.Ít nhất số lượng này đã tốt hơn thành phẩm lấy được từ tay Lưu Kỳ hơn nhiều rồi, tốt xấu gì thì nhiều ít có thể hút tác dụng chữa đói.
Đặc biệt là mấy củ gừng cùng với chút muối và đường này, đối với bọn họ mà nói, quả thực rất tốt rồi.Thiếu niên bị phong hàn nhập thể, gừng giúp đuổi hàn, nước muối và đường có thể bổ sung cho người bị sốt mà thiếu nước.
Khương Tiểu Viên lập tức liền xách bình trà nhỏ lên, tung ta tung tăng mà đi nấu một bát nước gừng ngọt, rồi đút cho thiếu niên, đưa mắt trông mong chờ người tỉnh lại.Nhưng đợi mãi không thấy thiếu niên tỉnh lại, nàng có chút thất vọng, nhưng dù cho đến đêm khuya hắn vẫn chưa tỉnh lại.Thiếu niên đã không ăn cơm cả ngày nay rồi, mới chỉ vào bụng chút nước gừng ngọt, nhưng đưa tay lên trán thì thấy không nóng nữa, Khương Tiểu Viên cũng không biết đây có phải là ảo giác của bản thân không.Nhưng nàng biết thiếu niên vẫn còn sốt.
Khương Tiểu Viên không biết nếu bị sốt hai ngày liệu có bị ngốc đi hay không, chỉ có thể không ngừng an ủi chính mình, trong nguyên tác thiếu niên bình an vượt qua khoảng thời gian này, lúc này cũng nhất định có thể.Buổi tối hôm nay Khương Tiểu Viên vẫn là không dám trở về ngủ, chỉ dám ghé vào gối đầu của thiếu niên nghỉ ngơi chút nhưng không biết đã ngủ từ lúc nào.Nửa đêm nàng mơ mơ màng màng nhớ tới thiếu niên, lại bò dậy sờ kiểm tra nhiệt độ cơ thể của hắn.Nhưng lúc này đây, nàng lại bị làn da lạnh băng của thiếu niên làm cho giật mình.Cả người nàng tỉnh hoàn toàn, nhìn thiếu niên đang an tĩnh nằm đó, lại sờ sờ nhiệt độ cơ thể……Khương Tiểu Viên đặt mông xuống mặt đất, hai chân nhũn hẳn ra, rốt cuộc không nhịn được oa khóc nấc lên.Mẹ ơi, không cứu sống được nữa!Người ta đã lạnh rồi!Giờ phút này Khương Tiểu Viên không hề chú ý tới, không biết khi nào, đôi mắt phượng dài của thiếu niên đang nằm trong bóng đêm bỗng giật giật tỉnh dậy.Trong nháy mắt khi nàng chạm vào chán của thiếu niên, cơ bắp cả người hắn căng chặt, cơ hồ theo bản năng liền siết chặt chủy thủ được giấu trong tay áo kia.
Dù cho việc này đã ảnh hưởng tới vết thương trên người thiếu niên, khiến hắn đâu đến mức ứa mồ hôi lạnh ra, hắn vẫn không rên một tiếng, cũng không hề buông chủy thủ trong lòng bàn tay ra.Kỳ thật, từ ngày khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, thiếu niên đã nghĩ qua vô số khả năng.Hắn đã từng giải thiết lạnh nhạt để lên người thần bí này , vào thời điểm khi bị phạt quỳ trên nền tuyết lạnh giá, đã lật đổ sở hữu suy đoán.
Hắn còn lấy Vĩnh Gia Đế đều đoán một lần, nhưng theo hắn biết, dù là hoàng đế, chỉ sợ không có năng lực như vậy, càng không cần phải nói Dung phi.
Nếu bọn họ có năng lực như vậy, thì tại sao còn phải sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy?Khi đó, hắn cho rằng nàng thật ra là thần.Thiếu niên khi vẫn còn là Thái Tử, thư đồng đã từng cho hắn xem qua chút thoại bản, một ít chuyện giữa yêu quái và gia nhân thời xưa, thiếu niên lúc đó hứng thú ít ỏi, lại gợi lên chút hứng thú với chủ đề này, đi đọc 《 Sơn Hải Kinh 》.
Hắn biết trên thế giới ngoại trừ cái gọi là thủy thần, truyền thuyết còn có rất nhiều tiểu yêu quái hay đại yêu quái khác.Lúc đầu hắn còn không tin mấy truyền thuyết này, hơn nữa cho rằng trên đời này dù nếu có, hơn phân nửa là Tu La địa ngục đi ra, càng không có cái gọi là thần minh..