Trong đêm đen phòng khách không một người đột nhiên có tiếng nói chuyện, Quý Thính sợ tới mức vừa thét chói tai vừa quay đầu lại, nhìn đến hành lang một thân ảnh không rõ ràng, cô bỗng nhẹ nhàng thở ra, vô lực ngã ngồi trên mặt đất: "Cậu đi như thế nào lại không tiếng động, làm tôi sợ muốn chết..."
"Em đi đâu?"
Thân Đồ Xuyên đứng bất động nơi đó, ánh trăng chiếu vào, dừng trên áo ngủ màu đen phiếm ra ánh u quang lạnh lùng, hơn nữa trong phòng khách trang hoàng theo kiểu cổ, anh tựa như quỷ hút máu thời trung cổ, mang theo vẻ lạnh nhạt cùng nguy hiểm.
Quý Thính cảm giác trái tim bị dọa đến phát đau, hoàn toàn không rảnh đi xem biểu tình của anh, che đôi mắt lại, nói: "Tôi ngủ không được liền muốn đi ra ngoài dạo một chút, cậu thì sao, hơn nửa đêm như thế nào lại không ngủ?"
"Anh ra ngoài lấy ít đồ vật," Thân Đồ Xuyên nói xong dừng lại một chút, "Vì sao không bật đèn?"
"... Tôi đối với nơi này không quen thuộc, tìm không thấy đèn ở đâu." Quý Thính bình phục lại, vừa hít sâu, trả lời.
Cô vừa dứt lời, bang một tiếng đèn mở ra, phòng khách trong nháy mắt một mảnh sáng trưng, Quý Thính theo bản năng nheo mắt lại, sau một lúc lâu mới thích ứng được ánh sáng, mà lúc này Thân Đồ Xuyên đã muốn chạy tới trước mặt cô, trên mặt bình tĩnh không có bất luận cảm xúc gì.
"Tới đây, anh dẫn em đi làm quen một chút hoàn cảnh." Thân Đồ Xuyên vươn tay ra, khóe môi nhợt nhạt ý cười.
Quý Thính ngẩn ra một chút, cắn môi đem tay đưa cho anh, nhỏ giọng hỏi: "Có phải tôi quấy rầy cậu nghỉ ngơi hay không?"
"Sẽ không, anh cũng chỉ là vừa khéo ra tới." Thân Đồ Xuyên nói xong, kéo cô lên từ mặt đất, sau đó xoay người đi lên lầu.
Quý Thính nhìn anh vững vàng nện bước, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, đuổi theo phía sau, cô nói: "Cậu hiện tại đi đứng thoạt nhìn thật tự nhiên."
"Phải, khoa học kỹ thuật hiện tại tiến bộ thật mau." Thân Đồ Xuyên cười nhạt.
Quý Thính mỉm cười đi theo qua, Thân Đồ Xuyên mang cô đến tầng hai, vừa đi vừa nói: "Lầu một là phòng khách, lầu hai đều là thư phòng, lầu ba phòng tập thể thao và phòng điện ảnh, lầu bốn là phòng của chúng ta. Anh dẫn em đi xem thư phòng."
"Được." Quý Thính vốn đang nghĩ đến chuyện khuyên sắt, bị anh gián đoạn cũng quên đi, tò mò đi theo sau.
Vừa đến cửa thang lầu, đi được vài bước là từng hàng kệ sách, phân loại rõ ràng ở hai bên, ở giữa có con đường khoảng 2 mét, nói là thư phòng, càng giống như thư viện. Quý Thính đi theo sau Thân Đồ Xuyên, nhìn đông nhìn tây, nhìn không gian tương đối lớn, cảm khái: "Nhiều sách như vậy cậu xem xong hết sao?"
"Cũng tương đối, mấy dãy bên này đã xem xong rồi." Thân Đồ Xuyên chỉ chỉ bên phải.
Quý Thính kinh ngạc: "Đây có đến hơn một ngàn quyển đi, cậu xác định đã xem xong rồi?"
"Phải, ngày thường không có gì xã giao thì ở nhà đọc sách cho hết thời gian." Thân Đồ Xuyên thấy cô chậm chạp không đi tới trước liền duỗi tay bắt lấy tay cô, dẫn cô bước nhanh hơn.
Quý Thính nghiêng nửa người đi theo anh, không khỏi ngửa đầu đồng tình liếc anh một cái. Có tiền như vậy lại không có xã giao gì, chỉ có thể đọc sách tống cổ thời gian, khó trách sẽ vẫn luôn không được hạnh phúc.
"Về sau có tôi ở đây sẽ không nhàm chán nữa." Quý Thính mỉm cười nhìn anh. Kiếm tiền không dễ dàng, ở bên cạnh anh cho hết thời gian vẫn là chuyện dễ dàng hơn nhiều.
Thân Đồ Xuyên ngừng lại một chút, khóe miệng cũng nở nụ cười nhàn nhạt: "Tốt, về sau dựa vào em."
"Việc nhỏ thôi!" Quý Thính nhướng mày.
Tầng hai ngoại trừ sách vẫn là sách, ở cuối có một bộ bàn ghế làm việc, còn lại hầu như không có gì khác, nơi này so với phòng khách xa hoa quả thật coi như thật thanh bần.
"Chỉ có một ghế dựa sao, ngày mai chúng ta dọn dẹp một phen đi, về sau cậu muốn đọc sách, tôi tới đọc với cậu." Quý Thính đề nghị.
Thân Đồ Xuyên gật đầu đáp ứng.
Dạo xong thư phòng, hai người lại cùng nhau đến phòng điện ảnh chơi trò chơi một lát, chơi được 2 vòng, Thân Đồ Xuyên đóng máy lại: "Quá muộn rồi, em nên đi ngủ."
"Ban ngày ngủ nhiều quá, tôi không muốn ngủ." Quý Thính nói xong ngáp một cái.
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nhìn nàng: "Lại không ngủ trời đã muốn sáng, em muốn ban ngày cả ngày đều mơ màng muốn ngủ sao?"
Quý Thính chớp chớp mắt: "Tôi thật sự không buồn ngủ, bây giờ trở về nằm tôi cũng không ngủ được." Nói xong dừng lại một chút, càng cảm thấy mười năm trôi qua, vị trí của cô và Thân Đồ Xuyên giống như đã đổi, cô đã trở thành đứa trẻ cần dụ dỗ.
Cảm thấy ngượng ngùng, mặt Quý Thính hơi hơi nóng lên, vừa định nói nếu không vậy trở về cố gắng ngủ liền nghe được Thân Đồ Xuyên đề nghị: "Nếu không ngủ được vậy tới phòng anh uống trà đi."
"Được nha." Quý Thính đương nhiên đồng ý.
Vì thế hai người lại cùng nhau lên lầu, đến cửa thang lầu tầng bốn, Quý Thính đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Tầng năm cậu còn chưa dẫn tôi đi xem."
"Tầng năm chỉ để đồ linh tinh, đã lâu không thu dọn, có lẽ sẽ có rất nhiều tro bụi," Thân Đồ Xuyên sắc mặt không đổi, "Không cần đi."
Quý Thính cũng nghĩ vậy, đi lên đi một vòng, cái mũi không thoải mái còn chưa nói, trở về còn phải tắm rửa, vì thế đi theo Thân Đồ Xuyên đến phòng anh.
Phng Thân Đồ Xuyên chỉ cách một bức tường với phòng cô, trang hoàng cũng không khác gì lắm, chỉ là đồ vật trong phòng không giống như phòng cô bị bao lại, còn lại thiết kế cũng giống nhau, thật xa hoa, nhưng theo thiên hướng lãnh đạm.
Cùng với mặt tường với phòng cô là một cái gương mặt màu đen.
"Vì sao muốn để một cái gương ở đây?" Quý Thính hỏi ra nghi hoặc.
Thân Đồ Xuyên nhìn lướt qua: "À, trước khi ra cửa có thể thuận tiện chỉnh sửa dung nhan."
"Vì cái gì là màu đen?" Quý Thính không hiểu.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một cái, chớp mắt: "So với gương bình thường đẹp hơn chút."
Lý do thế lại đơn giản như thế, Quý Thính dở khóc dở cười, không rối rắm tiếp, ở trong phòng dạo qua một vòng, không khỏi cảm khái: "Tôi vẫn luôn cho rằng cậu thích phong cách giản lược, không nghĩ lại thích loại xa xỉ như thế này."
Cho dù là trong nguyên văn hay là trong suốt thời gian cùng nhau sinh hoạt lúc trước, Thân Đồ Xuyên trừ bỏ yêu thích sạch sẽ cơ hồ không có ham muốn vật chất gì, cái gì cũng thích đơn giản, mà biệt thự này trang hoàng lại tựa như quý tộc thời Trung cổ, các loại góc cạnh cột tường đều rườm rà tinh tế.
Thân Đồ Xuyên đưa lưng về phía cô, đang pha trà ở bàn, bỏ lá trà vào bình, lại bỏ vào đó một nhúm bột phấn màu vàng. Nghe Quý Thính nói, biểu tình anh không biến hóa: "Em thích phong cách này sao?"
Một ngày hôm nay Quý Thính giống như anh hỏi qua rất nhiều vấn đề khác nhau, nghe vậy cũng như lúc trước nói thích, sau đó đi đến bên cạnh Thân Đồ Xuyên, nhìn bột phấn vàng trong tay anh, nghi hoặc: "Đây là cái gì?"
"Bột gừng, ban đêm có chút lạnh, uống một ít sẽ đuổi được hàn khí." Thân Đồ Xuyên tùy tay bỏ bột phấn vào ngăn kéo.
Quý Thính ngửi một chút hương trà, quả nhiên ngửi được vị gừng nhàn nhạt, không khỏi buồn cười: "Cậu bây giờ cũng bắt đầu dưỡng sinh?"
"Phải, chú ý nhiều một chút không hại gì." Thân Đồ Xuyên khẽ cười, bưng ấm trà đến ngồi xuống sô pha, rót ra hai ly, chén trà trong nháy mắt tỏa ra khói trắng, mùi hương trà xanh tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Quý Thính đến ngồi xuống đối diện với anh, hưởng thụ hương vị trà xanh, lúc này mới bưng ly lên cẩn thận nhấp một ngụm, trà nóng tiến vào trong cổ họng, trong nháy mắt cảm giác thoải mái tràn ngập khắp người. Đảo một cái ly trà đã cạn hơn một nửa, Quý Thính buông ly xuống, ánh mắt đánh giá căn phòng, sau một lúc lâu vẫn nhịn không được đem đề tài vòng trở về ——
"Tôi cảm thấy phong cách này không hợp với cậu, từ khi nào cậu bắt đầu thích loại này?"
"Anh không thích." Thân Đồ Xuyên ngồi thả lỏng trên sô pha, ly trà trước mặt cũng chưa động tới.
Quý Thính kỳ quái nhìn anh: "Cậu không thích còn trang hoàng thành ra như vậy?"
"Phải," Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm, "Em không cảm thấy loại phòng ở như thế nào rất giống một lồng chim dát vàng xa hoa hay sao?"
Quý Thính sửng sốt: "Giống chỗ nào?" Lồng chim và biệt thự như thế nào lại liên hệ đến nhau? Cô cảm giác mười năm này cũng không phải đối với cô hoàn toàn không có ảnh hưởng, ít nhất hiện tại cô cảm giác đầu óc mình hoàn toàn không theo kịp.
"Rất giống," Thân Đồ Xuyên nở nụ cười, "Một cái lồng sắt xa hoa sẽ tiêu diệt ý tưởng hướng tới tự do của chim hoàng yến, mà một đống phòng ở xa hoa cũng sẽ giảm bớt mức độ thừa nhận cực khổ của con người, hai dạng đồ vật này đều có thể cho người ta hưởng thụ cực hạn, làm người dần dần đánh mất đi ý chí muốn thoát đi."
Anh nói xong dừng một chút, khóe miệng ý cười không giảm: "Cho dù còn muốn chạy trốn cũng không sao, ít nhất lồng sắt đủ kiên cố sẽ đủ để cầm tù tự do."
Quý Thính từ khi xuyên đến giờ, lần đầu tiên nghe anh nói nhiều như vậy, nhưng mà cô nghe không hiểu.
Trầm mặc hồi lâu, Quý Thính muốn thử đuổi theo ý tưởng của anh: "Ý của cậu là, loại phòng ở này sẽ làm người mê muội mất cả ý chí? Không đúng rồi, nếu có công năng như vậy, cậu không nên đưa cho đối thủ cạnh tranh sao? Làm sao lại chính mình ở?"
Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng, không trả lời loại vấn đề không được tính là vấn đề này.
Hai người mặt đối mặt ngồi một lát, Quý Thính cảm giác chính mình giống ngày càng mệt, tinh thần như tan rã.
Lại hàn huyên vài câu, Thân Đồ Xuyên buông chén trà: "Anh đi toilet."
"Ừ." Quý Thính cũng buông ly trà xuống, nhìn theo Thân Đồ Xuyên đi vào toilet, sau đó ánh mắt dừng ở ly trà của anh.
Một ngụm cũng chưa uống, đi cái gì toilet?
Quý Thính khóe miệng trừu trừu, uống nốt ngụm trà cuối cùng, đứng dậy xoay vài vòng, ánh mắt dừng lại ở trên giường anh.
Trên giường anh cũng có cùng loại khuyên sắt hay sao?
Quý Thính khẽ nhúc nhích, không dừng được mà đi về phía trước, duỗi tay xốc một góc chăn đệm lên, nhìn đến nơi đó cũng có đồ vật đồng dạng, cô thoáng lâm vào trầm tư ——
Cái món đồ chơi này rốt cuộc là để làm gì?
Đang lúc cô tự hỏi, thanh âm Thân Đồ Xuyên từ phía sau vang lên: "Em đang làm gì?"
Quý Thính thản nhiên quay đầu lại nhìn anh: "Tôi một người nhàm chán, vừa nghĩ đến giường trong phòng tôi có cái khuyên sắt kỳ quái liền tò mò chỗ cậu có hay không."
"Kết quả thì sao?"
"A, giống nhau," Quý Thính nhích ra một bên, lộ ra khuyên sắt phía sau cô, "Cậu biết thứ này là dùng làm gì sao?"
"Dùng để trói em," Thân Đồ Xuyên xoay người ngồi xuống sô pha, ngón tay thon dài nâng chung trà lên thưởng thức, "Bốn cái bốn góc xứng nhau, vừa vặn."
Quý Thính cứng lại, trong đầu nháy mắt nhớ lại lúc trước đối thoại với cậu thiếu niên Thân Đồ Xuyên ——
"Tôi cũng không muốn chia cách với cậu, nhưng nếu chúng ta chia cách thì sao?"
"Anh sẽ lấy dây thừng trói em lại."
......
Quý Thính sắc mặt thay đổi: "Cậu nghiêm túc?"
Thân Đồ Xuyên chựng lại, cổ quái liếc nhìn cô một cái: "Em tin?"
"... Cậu nói giống như thật, tôi làm sao không tin?" Quý Thính thấy phản ứng này liền biết anh nói giỡn, thật hết nói nổi!
Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng, trong ánh mắt của người đàn ông hai mươi tám tuổi thành thục, toát ra trào phúng: "Anh nói giỡn, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin loại lời nói ấu trĩ này."
"Tuổi không quan trọng, là tại cậu thật quá giống gạt người," Quý Thính liếc liếc anh, "Cậu còn chưa nói thứ này là dùng để làm gì."
"Bởi vì nơi này nhiều cây cỏ, mùa hè sẽ đặc biệt nhiều muỗi cho nên thường xuyên phải giăng mùng." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, "Anh không thích ở mép giường căng mấy cây cột nhìn phá hư mỹ cảm, liền chọn bốn cái khuyên sắt cột lại, đem mùng treo ở giữa trên không, hiểu chưa?"
Quý Thính nhìn thoáng qua phát hiện trang trí phía trên cũng giống phòng mình như đúc, có thể nói thật thích hợp để giăng mùng.
Cô bật cười: "Cậu có rất nhiều biện pháp."
"Đương nhiên, mấy năm nay anh đều cân nhắc chuyện này." Thân Đồ Xuyên rũ mắt.
Quý Thính giải được nghi hoặc trong lòng, lập tức nhẹ nhàng lên, tiếp theo cảm thấy buồn ngủ thật mãnh liệt, ngáp mấy cái, Thân Đồ Xuyên buông ly trong tay, lẳng lặng nhìn cô.
Quý Thính oai oai vặn người, mí mắt càng ngày càng trầm trọng, sau một lúc trì độn nói: "Tôi cảm thấy mệt..."
"Được, ngủ đi."
Mí mắt Quý Thính chậm rãi khép lại, hô hấp thật mau trở nên đều đều, trước khi ngủ say cô dường như nghe được Thân Đồ Xuyên nói câu 'ngủ ngon', sau đó cái gì cũng không biết.
Cô ngủ thật sâu, mãi cho đến khi trời sáng tỏ mới ẩn ẩn có cảm giác muốn tỉnh lại. Ý thức dần dần trở về, cô cảm giác được bên cạnh giống như có nằm một người, người nọ dùng một loại ánh mắt làm da đầu cô tê dại mà nhìn cô chằm chằm.
Giãy giụa tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là nhìn về phía bên cạnh, nhìn không ra có ai cả. Quý Thính nằm ngốc một lát mới ý thức được mình hiện giờ đang nằm tại phòng mình.
Chẳng sợ đã ngủ ở đây vài lần vẫn sẽ cảm thấy xa lạ. Quý Thính đè đè huyệt thái dương, ngồi dậy mê man nhìn chung quanh.
... Ngày hôm qua không phải cô uống trà ở phòng Thân Đồ Xuyên hay sao? Quý Thính chớp chớp mắt, xác định sau đó hoàn toàn không nhớ rõ. Cô không khỏi có chút bất đắc dĩ, như thế nào người khác là say rượu, cô lại không tiền đồ mà say trà?
Cô thở dài một tiếng đứng dậy rửa mặt, đột nhiên nhớ tới mình chưa tắm rửa, đang lúc cô rối rắm, đột nhiên trong góc phòng truyền đến một tiếng chuông điện thoại, Quý Thính sợ tới mức run lên, lúc này mới nhìn đến nơi đó có một bộ máy bàn. Quý Thính do dự một chút rồi đi qua nhấc máy.
"Đánh thức em sao?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm Thân Đồ Xuyên, có lẽ là vừa tỉnh, thanh âm còn mang theo một chút khàn khàn, buổi sáng nghe ra có vẻ...... nguy hiểm?
Quý Thính hơi xấu hổ, khụ một tiếng, trả lời: "Không có, tôi cũng vừa tỉnh."
"Rửa mặt rồi tới ăn bữa sáng đi."
"Được."
Quý Thính đi phòng tắm tắm rửa một cái, khi cô bọc khăn tắm sấy tóc, nhìn thấy trên cổ điểm đỏ giống như càng nhiều hơn hôm qua, có chỗ còn hồng đến lộ ra tơ máu, thoạt nhìn rất dọa người.
... Có vài người, thoạt nhìn có tiền như vậy lại luyến tiếc mua một lọ thuốc đuổi muỗi!
Quý Thính sách một tiếng, duỗi tay sờ sờ vệt đỏ, thấy không đau không ngứa nên không quan tâm nữa, xoay người đi tìm quần áo.
Cô vốn dĩ định mặc một cái áo hoodie màu vàng nhạt phối hợp với quần jean, thay vào rồi, nhìn vào gương thì thấy mình có vẻ chưa đến hai mươi, cô nhéo cằm, tự hỏi chính mình so với mười năm trước không hề biến hóa, không biết Thân Đồ Xuyên có nhận ra hay không.
Suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy hẳn là anh nhìn không ra, nếu đã nhìn ra, cô cũng có thể nói là bởi vì gien tốt, trời sinh không già, lại không phải cách hai ba mươi năm... Nghĩ như vậy, Quý Thính bình tĩnh trở lại, cột tóc đuôi ngựa rồi đi ra ngoài.
Bữa sáng cũng là Thân Đồ Xuyên làm, trứng luộc, sữa và bánh mì, có thể nói tương đối đơn giản. Quý Thính ngồi xuống cầm bánh mì cắn hai miếng, nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, thấy anh mặc đồ thẳng thớm, còn mang kính, cô không khỏi hỏi: "Cậu chuẩn bị đi làm sao?"
"Công ty không có việc gì, hôm nay không cần đi." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính hâm mộ: "Thật tốt nha."
"Em không cần đi làm, không phải càng tốt sao?" Thân Đồ Xuyên buồn cười nhìn về phía cô.
Quý Thính khụ một tiếng: "Cậu nếu là muốn tôi đi ra ngoài làm việc, tôi cũng ok."
"Thôi khỏi đi, trước kia em cũng không thích đi làm, nếu không phải vì anh thì cũng đã không đi làm việc," Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, giúp cô lột cái trứng đặt ở mâm, "Hiện tại anh cũng nên báo ân, em ở nhà hưởng là được."
Nếu là người bình thường nghe nói như vậy sẽ ngượng ngùng, nhưng Quý Thính thì không, vừa nghe có thể ăn ngồi không, cô thật vui sướng, vui đến khi ăn trứng vào thì bị sặc.
"Khụ khụ khụ nôn......"
Trứng gà giống như sặc đến phổi, Quý Thính khụ vừa nhanh vừa mạnh, lồng ngực vì ho kịch liệt trở nên đau, khóe mắt cũng nhiễm tầng nước mắt.
Thân Đồ Xuyên sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tiến lên nắm gương mặt Quý Thính, làm cô nhổ ra trứng gà trong miệng, thấy cô chưa phun sạch, trực tiếp đưa ngón tay vào móc trong miệng cô, Quý Thính oa một tiếng phun lên bàn, ho khan một hồi cuối cùng mới ngừng.
Thân Đồ Xuyên duỗi tay lau vết bẩn ở khóe môi cô, lại đổ nước đưa cô Quý Thính.
Quý Thính khụ đến mất cả nửa cái mạng, lấy nước uống lên mấy ngụm, mới thả lỏng nằm liệt lên ghế.
"Sao lại không chú ý như vậy?" Biểu tình Thân Đồ Xuyên lạnh lẽo, quanh thân áp khí thấp đến nỗi muốn trở thành màu đen.
Quý Thính bị vẻ mặt của anh dọa sợ, khóe mắt mang theo nước mắt ngơ ngẩn nhìn. Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, biểu tình hòa hoãn xuống: "Người đã bao lớn còn không biết nặng nhẹ."
Anh vừa nói vừa cầm khăn giấy giúp cô lau chỗ dơ trên quần áo, mặt mày nhu hòa so với vừa rồi như không phải là một người.
Quý Thính mím môi, nhìn đến anh cũng không ngẩng đầu lên giúp mình lau sạch, cảm thấy có lẽ vừa rồi là nhìn lầm. Hai mươi tám tuổi Thân Đồ Xuyên, chính là phi thường thân sĩ, làm sao sẽ chỉ vì một cái trứng gà mà rống lên với cô.
"Cảm ơn......" Mới vừa nói một lời, Quý Thính đã bị thanh âm anh ách của mình làm hoảng sợ.
Thân Đồ Xuyên cũng nghe ra tới, thấp giọng an ủi: "Là do ói ra, uống nhiều nước thì tốt rồi."
"...... Được." Quý Thính nhìn trên mặt đất càng ngày càng nhiều khăn giấy, cuối cùng hậu tri hậu giác ý thức được, thật mất mặt.
Cô, Quý Thính, một nhân viên hiện đại ưu tú trên thương trường, thiếu chút nữa ở một quyển tiểu thuyết bị sặc trứng gà mà chết, hơn nữa lại trước mặt nam phụ cô muốn công lược.
...... Thật mất mặt a a a!
Thân Đồ Xuyên giúp cô lau chùi sạch, sau đó kéo cô đứng lên: "Đi tắm rửa chút đi, nơi này để anh xử lý."
"... Được." Quý Thính rầu rĩ không vui.
Thân Đồ Xuyên giương mắt nhìn về phía cô, nhìn đến khuôn mặt hồng nhạt, đáy mắt anh hiện lên một tia ý cười: "Không sao, đây chỉ là ngoài ý muốn."
"Cậu có gặp qua ai có loại ngoài ý muốn như thế này không?" Quý Thính gục xuống.
Thân Đồ Xuyên bị cô hỏi, sau một lúc chậm rãi nói: "Không bằng anh cũng nghẹn một chút?" "... Vậy thì không cần, cậu đừng chê cười tôi là được." Quý Thính cẩn thận liếc anh một cái, thật tình cảm thấy nếu anh lúc này dám cười, cô khẳng định sẽ xấu hổ đến đâm tường.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu, nhợt nhạt nở nụ cười: "Sẽ không tức giận, nhưng nếu lần sau lại không chú ý, anh sẽ tức giận."
Quý Thính vừa muốn nói chuyện đã bị anh ngắt lời: "Em đi thay quần áo đi, anh cũng đi rửa sạch một chút."
Quý Thính lúc này mới nhìn đến quần áo anh cũng có vết bẩn, trên tay cũng có dấu vết loang lổ, là vừa rồi mình phun ra bị dính vào.
"Thực xin lỗi......" Quý Thính thật cảm thấy quẫn bách, ủ rũ cụp đuôi, bộ dáng giống như con mèo không bắt được cá.
Thân Đồ Xuyên muốn sờ đầu cô, nhưng nhìn tay mình, cuối cùng vẫn là dừng lại, ôn hòa an ủi: "Không sao, anh đi rửa sạch, chút nữa em tới phòng anh, anh có đồ cho em."
"Được."
Hai người cùng hướng lên lầu, ở cầu thang phân ra đi về phòng mình. Quý Thính trở lại trong phòng buông ra tiếng thở dài, chạy tới phòng tắm rửa rửa, thay một bộ quần áo mới.
Vẫn là áo hoodie quần jean, chỉ là đổi thành màu nhạt. Quý Thính cảm thấy Thân Đồ Xuyên nhận thức về mình nhất định vẫn còn ngừng ở mười năm trước, nếu không thế nào lại chuẩn bị tất cả đều là quần áo như học sinh như vậy.
Đổi xong quần áo, nhớ tới Thân Đồ Xuyên nói cô đi đến phòng anh, Quý Thính tùy tiện xoa xoa tóc đi ra cửa, đến phòng anh thấy cửa mở ra, tưởng Thân Đồ Xuyên cố ý để cửa cho mình, cô trực tiếp đi vào.
Tiến vào phòng nghe được trong phòng tắm tiếng nước ào ào, Quý Thính nhìn quanh một vòng, đến sô pha ngồi xuống, tùy tay tìm một quyển tạp chí đọc cho qua thời gian.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm tiếng nước ngừng lại, cô lập tức buông tạp chí xuống, cửa phòng tắm vừa mở ra, trong nháy mắt cô và Thân Đồ Xuyên đối diện nhau.
"......"
"......"
An tĩnh một cái chớp mắt, Quý Thính ngượng ngùng cười: "Cậu, cậu như thế nào lại không mặc quần áo vào rồi hãy ra?"
Thân Đồ Xuyên trước mắt chỉ vây một cái khăn tắm quanh eo, trên thân người còn bọt nước, cả người đều tản ra nhiệt khí từ trong phòng tắm mang ra.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lúc lâu: "Nơi này hình như là phòng anh."
Quý Thính Thính căng da đầu phản bác: "Nếu không phải cậu mở cửa ra để tôi tiến vào, tôi cũng sẽ không đột nhiên chạy tới."
"Đó là anh quên đóng cửa, không phải cố ý để cửa cho em." Thân Đồ Xuyên đóng cửa phòng tắm lại, một tay cầm khăn lông lau tóc, nước trên ngọn tóc chậm rãi đi xuống, dừng trên người, lại chậm rãi đi xuống, cuối cùng hoàn toàn đi vào khăn tắm.
...... Tóm lại là cô lý giải sai rồi? Quý Thính khóe miệng trừu trừu, nhìn trước mắt một màn đột nhiên nói không ra lời.
Hai mươi tám tuổi Thân Đồ Xuyên vừa thấy đã biết thường xuyên vận động nha......
Quý Thính ánh mắt từ trên đi xuống quét một vòng, nhìn đến đầu gối chỗ chân giả thì dừng một chút.
"Loại giá inox này so với chân giả càng nhẹ hơn, ngày thường ở nhà dùng cũng không tệ lắm." Thân Đồ Xuyên biết cô muốn hỏi cái gì, vì thế kiên nhẫn giải thích.
Quý Thính a một tiếng, nhìn đến chân trái của anh không vì tàn tật mà héo rút, nghĩ đến thật là chăm sóc không tồi, trong lòng thoáng cảm thấy an ủi.
Cô khụ một tiếng, sờ sờ cái mũi nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, cậu kêu tôi tới có chuyện gì?"
"Lúc trước tài xế đưa anh một hộp chocolate, anh tùy tay để trong phòng, vừa rồi lúc ăn cơm lại nhớ đến, nghĩ rằng em sẽ thích nên gọi em tới lấy."
Quý Thính ngoan ngoãn gật gật đầu, ánh mắt theo biên độ gật đầu trên dưới trên dưới, cuối cùng ngừng ở bên hông anh. Khăn tắm vừa vặn che hoàn toàn cái bớt, căn bản vô pháp nhìn đến.
Cũng không biết hiện tại là màu sắc gì, không có hận ý với Lý Thác, cho dù là không quá vui vẻ nhưng hẳn là màu sắc cũng không quá đậm đi.
... Thật là muốn nhìn ô ô ô.
"Còn có việc?" Thanh âm Thân Đồ Xuyên trên đỉnh đầu cô vang lên, có tật giật mình Quý Thính lập tức đứng thẳng, vẻ mặt vô tội lắc lắc đầu.
"Không có việc gì."
Thân Đồ Xuyên ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trên mặt cô, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười: "Không có việc gì thì đi ăn chocolate đi, anh đi đổi kiện quần áo, chocolate ở trên bàn trà."
Hiện tại đầu óc Quý Thính toàn là bớt, nghe vậy gật gật đầu, chạy đi tìm chocolate. Thân Đồ Xuyên quét mắt liếc cô một cái, xoay người đi phòng giữ quần áo.
Quý Thính tìm được hộp chocolate, mở ra thấy được bốn năm khối chocolate, cầm một khối cắn vào, một dòng rượu thơm nồng nháy mắt tràn ngập khoang miệng, rượu nồng cùng với vị ngọt đắng chocolate, hương vị xác thật không tồi.
Nhìn từng khối từng khối chocolate, trong đầu cô lại hiện ra từng khối cơ bụng của Thân Đồ Xuyên, sau đó chính là địa phương bị che đi nhìn không tới.
Nếu là mười năm trước thì thật tốt, cô còn có thể không biết xấu hổ lừa gạt cậu bạn trẻ cho cô nhìn xem. Đáng tiếc Thân Đồ Xuyên hiện tại là người còn lớn hơn cô vài tuổi, cô thật sự không làm được chuyện khóc lóc lăn lộn, mà ngay cả có thể làm ra, không chừng Thân Đồ Xuyên còn coi cô như bệnh tâm thần.
Quý Thính buông tiếng thở dài, đem khối chocolate cuối cùng nhét vào trong miệng, càng ăn càng thương cảm, nghĩ đến chocolate cũng ăn xong hết rồi, nước mắt muốn rơi xuống.
Thân Đồ Xuyên thay đồ xong đi liền thấy một tiểu cô nương muốn khóc lại không khóc, anh dừng một chút: "Làm sao vậy?"
Quý Thính nhìn về phía anh, đầu tóc vừa mới gội mềm mại rũ xuống che trán, hơn nữa quần áo thoải mái, cả người đều như trẻ đi.
Nhưng mà trẻ đi cũng là 28, một chút cũng không ngây thơ. Miệng Quý Thính trễ xuống, nước mắt muốn rơi: "Tiểu Xuyên, anh lại đây."
Thân Đồ Xuyên nhíu mày đi qua, vừa tới gần đã nghe nhàn nhạt mùi rượu, cuối cùng biết cô vì sao lại khác thường.
"Anh dựa lại đây một chút." Quý Thính ngồi ở trên thảm, dựa sô pha đi kéo anh, Thân Đồ Xuyên chỉ đành phải cùng cô ngồi dưới đất.
Quý Thính lau một phen nước mắt, duỗi tay ôm lấy cánh tay anh, dùng ngữ khí đáng thương cùng hèn mọn khẩn cầu: "Anh cởi quần cho em xem một chút được không?"
"......"
* Tác giả có lời muốn nói: Xuyến Nhi: Ta liền bội phục Quý Thính, chết đã đến nơi còn dám khiêu khích.