Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 21: TG1



Thân Đồ Xuyên vừa dứt lời, không khí đột nhiên an tĩnh, Quý Thính hoảng hốt, cảm thấy cửa sắt này giống như nắp chiếc hộp Pandora, nếu cô tò mò mở ra sẽ đem mình lâm vào vạn kiếp bất phục.

Muốn xem sao?

Quý Thính trầm mặc một lát, sau đó mỉm cười: "Khỏi, chờ anh quét dọn sạch sẽ xong rồi lên xem."

Muốn xem, nhưng không thể đi xem ngay trước mặt anh, đồ vật kia không phải tay chân người còn tốt, nếu mà đúng, chẳng phải là đem mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hay sao?

Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, tựa hồ muốn sờ sờ đầu cô, nhưng tay mới vừa nâng lên lại dừng, bật cười nói: "Đi thôi."

"...... Được."

Hai người song song đi xuống lầu, rõ ràng chỉ là một tầng lầu nhưng Quý Thính lại cảm thấy giống như đi vài trăm dặm.

Ở lầu bốn, đèn đêm vẫn còn sáng, ánh đèn mờ nhạt lạnh lẽo, theo tâm người bất an càng nhiễm một tia quỷ dị. Quý Thính cả người cứng đờ, nhưng đi một lúc ở hành lang lầu bốn, biểu tình đã khôi phục lại bộ dáng bình thường.

Hai người đi qua cửa phòng Thân Đồ Xuyên, tới cửa phòng Quý Thính mới dừng lại, Quý Thính mở cửa, quay đầu lại nhìn về hướng Thân Đồ Xuyên, vừa muốn nói chuyện lại nương theo ánh sáng từ trong phòng thấy được tay anh.

Trên tay đầy vệt dơ giống như bùn đất, chỗ khô thành đóng thành cục giống như xi măng bám vào, Quý Thính nhíu mày: "Đây là cái gì?"

"Đất sét, lúc trước làm điêu khắc, có mua một ít để trên lầu, vừa rồi chính là thu dọn mấy thứ này." Thân Đồ Xuyên cười trả lời.

Quý Thính cẩn thận đánh giá vẻ mặt anh, không phát hiện chút nào không đúng, nếu anh thật sự là hung thủ giết người tàng thi, lúc thấy mình muốn đi lên lầu, thay đổi sẽ không phải là bộ dạng này. Có thể do trời quá tối nên cô nhìn không thấy rõ hay sao?

Trong lòng cô an tâm một chút, cười cười nói: "Nhanh trở về rửa sạch đi, về sau đừng nửa đêm chạy lên lầu thu dọn đồ vật nữa, cần mẫn cũng phải chọn thời điểm thích hợp."

"Ừ, anh đã biết, ngủ ngon!"

Quý Thính mỉm cười gật đầu, chờ anh xoay người trở về phòng, cô mới đóng cửa phòng mình lại. Cửa vừa đóng lại, trong nháy mắt cô ngồi bệch xuống đất, bụm mặt một lúc lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần.

Tuy rằng không tin Thân Đồ Xuyên sẽ làm chuyện ma cuồng đến như vậy, nhưng cái kia thật giống cánh tay người làm cô không thể nào yên.

Cô ngồi trên đất một lát, đứng dậy cầm một quyển tạp chí đến sô pha ngồi xem, kết quả một chữ cũng không đọc vào, chỉ phải lại buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn về phía gương màu đen trên tường. Cô nhìn chính mình trong gương, đột nhiên tâm sinh ra một tia cổ quái, giống như tấm gương là một đôi mắt thật lớn, cô nhìn chằm chằm vào gương, gương cũng đang nhìn chính mình.

Ý tưởng này vừa toát ra, Quý Thính liền nổi lên cả một thân da gà, nhìn chính mình trong gương mà hoảng sợ, cả người đều rúc lại. Cô phát hiện từ lúc xuyên qua tuyến thời gian đến giờ, trong não mình luôn bổ một ít nội dung phim kinh dị mà hù dọa chính mình.

Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại cô thật tỉnh táo, ở trong phòng xoay người cho hết thời gian, rồi lại cảm thấy muốn đi ra ngoài một chút. Đang lúc cô chuẩn bị đi, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Cô thầm kêu rên, đi qua mở cửa, quả nhiên là Thân Đồ Xuyên.

"Biết em còn chưa ngủ, uống chút trà thư giãn một chút, sau đó ngủ đi." Thân Đồ Xuyên nói, đưa ly trà trong tay cho Quý Thính.

Quý Thính nhận trà, thử một ngụm, vẫn là vị gừng quen thuộc, cô vừa uống vừa mạnh miệng: "Vốn dĩ em đã ngủ rồi, là anh gõ cửa đánh thức em."

"Phải không?" Thân Đồ Xuyên cười cười, ra vẻ nhìn thấu cô.

Quý Thính uống một hơi cạn sạch, đưa cái ly trống lại cho anh: "Không có việc gì, anh về ngủ đi, đừng giống em thức ngủ loạn cả lên." Người này mãi không ngủ, cô sao có thể chạy lên lầu xem xét.

"Được, ngủ ngon." Thân Đồ Xuyên cũng không đứng lâu, nói xong xoay người trở về phòng.

Quý Thính nhẹ nhàng giữ cửa, không khỏi thở dài một tiếng, chỉ có thể tiếp tục chờ tới khi anh ngủ. Thời gian từng chút từng chút trôi đi, buồn ngủ cũng dần dần vây lên, Quý Thính ngáp liên tục mấy cái, khóe mắt tràn ra đầy nước mắt.

Mắt thấy càng ngày càng nặng, cô chỉ có thể cường chống đi rửa mặt, hơi tỉnh được một chút, cô cầm công cụ, nhẹ nhàng đi ra cửa. Vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng lên lầu, bởi vì không dám tạo ra tiếng vang, cô chỉ có thể chậm rì rì đi về phía trước, thiếu chút nữa ngủ ngã ra trên đường.

Từ phòng lên đến cửa sắt rõ ràng chỉ vài bước, nhưng cô lại cảm giác như vạn dặm trường chinh, giữa đường muốn ngủ vài lần.

Cô buồn ngủ quá sức, Quý Thính không phải không nghi ngờ, nhưng hiện tại tinh thần lại không đủ chống đỡ suy nghĩ đến chuyện khác, cả đầu óc đều là cánh tay kia.

Thật vất vả tới chỗ hàng rào, cô lấy đèn pin cầm tay vừa tìm được trong phòng, chiếu sáng đến cái tay kia.

Đèn pin sáng lên, ánh chói mắt làm cô nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới lấy hết can đảm mở ra, nhìn đến cánh tay người thì sợ tới nỗi hô hấp muốn ngừng lại. Nhưng một giây đồng hồ sau ý thức được không đúng, cánh tay này màu sắc có phải quá đỏ hay không?

Cô dùng sức rướn về phía trước nhìn, lúc này mới thấy rõ đó đúng là một cánh tay người, nhưng lại là một cánh tay bằng đất, phía ngoài đã bị nứt ra, hiển nhiên người làm ra thứ này là tay mơ, không phải chuyên nghiệp. Quý Thính nhớ tới vừa rồi Thân Đồ Xuyên nói anh thu dọn đất sét nặng tượng, cô lập tức bật cười.

Thật đúng là lo bò trắng răng.

Buồn ngủ mông lung, Quý Thính đánh vào đầu một chút, cảm thấy mình có điểm quá sức tiểu quái, mỗi lần đều tưởng tượng theo hướng quỷ dị, nếu Thân Đồ Xuyên biết được, không biết sẽ có biết bao nhiêu không cao hứng.

Đầu Quý Thính nặng nề như con gà mổ thóc, ngồi ở thang lầu phát ngốc một lát, sau mới nhớ ra mình phải trở về phòng, vì thế cô trì độn đứng dậy hướng xuống dưới lầu.

Càng đi bước chân càng phiêu bồng, đi ngang qua cửa phòng Thân Đồ Xuyên, chân mềm nhũn trực tiếp ngã trên mặt đất, may mắn sàn nhà không cứng lắm, cô không có cảm giác đau đớn gì.

Vừa nằm xuống sàn, buồn ngủ càng mãnh liệt, cả người Quý Thính lười tới nỗi không suy nghĩ gì được, tùy ý để thân thể trên sàn nhà càng ngày càng lạnh.

Ngay khi cô mau lâm vào hôn mê, mơ hồ nhìn thấy cửa trước mặt mở ra, một đôi dép lê đi tới trước mặt, không đợi cô ngẩng đầu, cả người đã bị ôm lên. Đập vào mắt Quý Thính là bộ dáng bất đắc dĩ của Thân Đồ Xuyên.

"Anh nghe được có động tĩnh ngoài cửa liền biết là em, vì sao lại không ngủ được?"

Quý Thính môi giật giật, đầu gục sang một bên liền ngủ rồi.

Mới đầu là một mảnh hư vô ngọt ngào, dần dần khi ý thức giống như trở lại một chút, chỉ là thân thể cô không chịu được khống chế. Cả người như phảng phất được ngâm trong nước ấm, thoải mái đến làm cô muốn thở dài, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào.

Không biết qua bao lâu, cô hơi hơi mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn đến phía trên tựa hồ có một bóng người, thân ảnh này quá mức quen thuộc, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ nổi là ai.

Đối phương tựa hồ biết cô tỉnh, một tay che lại đôi mắt cô, Quý Thính cảm giác hình như có thứ gì ngăn chặn môi mình, theo bản năng cô cắn một cái, một loại cảm giác kỳ dị dâng lên, nhưng cô không kịp tự hỏi lại lần nữa ngủ tiếp.

Một đêm ngủ ngon, cho đến khi mặt trời lên cao mới từ từ chuyển tỉnh.

Quý Thính nhìn lên trang trí trên trần nhà, trầm mặc hồi lâu rồi xốc chăn trên người ra, cởi bỏ áo ngủ kiểm tra một lần, tối hôm qua không có dấu vết mới, những dấu vết cũ đã nhạt đi không còn thấy rõ nữa. Cô nhớ lại những thứ đã thấy trong mộng, đáy mắt xẹt qua một tia không xác định.

Ngày hôm qua cơn buồn ngủ tới quá đột nhiên, cuối cùng lại có giấc mộng kỳ quái này, tuy rằng không thấy rõ mặt người trong mộng, nhưng cô thập phần xúc động người đó là Thân Đồ Xuyên.

Có thể là cô đã suy nghĩ quá nhiều, Quý Thính xoa xoa mắt, ném chuyện này ra sau đầu.

Mấy ngày kế tiếp, Thân Đồ Xuyên đều không đi làm, cả ngày ở nhà với cô cho hết thời gian, có mấy lần Quý Thính nhịn không được hỏi thăm, anh cũng chỉ nói ngày thường đều là như vậy, ở nhà làm việc, trừ khi có chuyện mới đi công ty.

Cuộc sống biếng nhác của hai người cứ trôi qua, giống như thời gian tại biệt thự này đều chựng lại. Qua một tuần, Quý Thính đem thuốc đuổi sâu bọ trả lại cho Thân Đồ Xuyên.

"Cái này không có tác dụng chút nào, trong nhà có mùng không, em muốn giăng mùng." May mắn cô chỉ là sợ ma quỷ, không sợ sâu bọ ruồi muỗi, không thì với đám dấu vết bị cắn này, cô phỏng chừng đã nổi điên.

Thân Đồ Xuyên buông sách xe, liếc cô một cái: "Anh ở chỗ này lâu như vậy cũng không gặp những thứ bọ đó càn rỡ như vậy, sao em mỗi ngày đều bị cắn?"

"Làm sao em biết được, chẳng lẽ còn có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới?" Quý Thính rất bất đắc dĩ, ngồi bên cạnh anh ăn đồ ăn vặt, "Nếu không phải mấy vết cắn nay không đau không ngứa, em khẳng định tới ba thước đất cũng phải đào chúng lên tiêu diệt, nói anh thích sạch sẽ như vậy, sao lại không dọn dẹp rửa sạch đi?"

"Bên ngoài không xa là núi rừng, bên kia sâu bọ ruồi muỗi càng nhiều, nếu có thể dọn sạch đã sớm làm xong," Thân Đồ Xuyên nói xong tháo mắt kính xuống, nhéo nhéo mũi, "Đi thôi, chúng ta đi chơi game."

Quý Thính dừng một chút, thanh âm hơi nhỏ: "Cả ngày chơi game, chán rồi."

Thân Đồ Xuyên ngẩng đầu: "Em có chuyện khác muốn làm?"

"Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi." Quý Thính vội nói, từ khi cô vào tới biệt thự này chưa từng đi ra ngoài, nếu trước khi cô tới Thân Đồ Xuyên cũng trạch như vậy thì cô cũng không khó lý giải vì sao người này sẽ vẫn luôn không có cảm giác hạnh phúc.

Loại này, không hề có lạc thú trong nhà, vậy sao có thể có cảm giác hạnh phúc được?

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, khóe miệng cong lên một độ cung nhợt nhạt, "Được, tuy rằng chân anh có chút đau, nhưng sẽ không ảnh hưởng cùng em ra ngoài tản bộ."

"Chân đau như thế nào? Có phải hai ngày nay mệt quá không?" Quý Thính lo lắng hỏi, mấy ngày nay cô ngẫu nhiên sẽ nghe được động tĩnh trên lầu, nhưng mỗi lần đều là đêm khuya hay rạng sáng, cô mệt đến nỗi không mở mắt ra được, nghe được thanh âm cũng không để ý nữa, hiện tại suy nghĩ lại, khẳng định là anh luôn dọn dẹp làm chân đau.

Thân Đồ Xuyên gật gật đầu: "Có lẽ vậy, trên lầu đồ đạc linh quá nhiều, một chốc là dọn không xong."

"Chút nữa em đi giúp anh dọn dẹp, anh nghỉ ngơi đi." Quý Thính đề nghị, tạm thời quên đi việc đi ra ngoài chơi.

Thân Đồ Xuyên nhìn cô, đôi mắt màu đen như biển rộng đêm khuya không có giò, bình tĩnh đến không có đến một gợn sóng. Sau một lúc lâu, anh khẽ cười một tiếng: "Không cần, mình anh dọn dẹp là được."

"... Vậy cũng được, về sau anh kềm chế một chút, đừng làm mình mệt là được." Quý Thính thỏa hiệp.

Trải qua thời gian này ở chung, cô cảm giác được Thân Đồ Xuyên không muốn mình đi lên tầng năm, mỗi lần anh đều đem chìa khóa cất rất cẩn thận. Quý Thính tuy rằng đối với tầng năm càng thêm tò mò, nhưng vì tôn trọng sự riêng tư của anh, nghĩ tới nghĩ lui cũng không đi điều tra tiếp.

Dù sao biết anh không tàng xác người là đủ rồi.

Quý Thính nghĩ đến điểm mấu chốt của mình hiện giờ thấp như vậy, không nhịn được tự cười một mình.

Thân Đồ Xuyên quét mắt liếc cô một cái: "Có chuyện tốt gì mà cười?"

"A, không có việc gì không có việc gì," Đôi mắt Quý Thính cong lên, "Không nghĩ chơi game, chúng ta đi xem phim đi."

"Tốt."

Đảo mắt đã tới buổi tối, Quý Thính như cũ đến phòng Thân Đồ Xuyên, chờ anh chủ động pha trà, cầm một ly ngồi trên sô pha chậm rãi thưởng thức.

"Hiện tại trời còn chưa lạnh, uống loại trà ấm thân này có phải quá sớm hay không?" Quý Thính nói, uống cạn ly trà.

Thân Đồ Xuyên thu ly lại, xoay người đi rửa ly, rũ mắt nói chậm rãi: "Đông bệnh hạ trị, dưỡng sinh càng sớm càng tốt."

"Ra là vậy, tư tưởng của anh càng ngày càng cũ kỹ, bất quá gần đây em xác thật có điểm không khỏe lắm, mỗi ngày tới 9 giờ là đột nhiên mệt không chịu được, giống như cái đồng hồ báo thức." Quý Thính bật cười, đứng dậy đi đến bên cạnh xem anh rửa ly, đột nhiên chú ý tới ấm trà bên cạnh còn chưa kịp rửa, bên trong còn dư hơn nửa ấm trà.

Giống như mỗi lần đều như vậy, anh pha một bình trà cuối cùng đổ đi nhiều hơn là uống, hơn nữa mỗi lần đều chỉ có một mình cô uống, tuy rằng Thân Đồ Xuyên rót ra hai ly nhưng ly của anh hầu như không hề nhúc nhích.

"Thuyết minh đồng hồ sinh học của em đã hình thành thật đúng giờ, như vậy đối với thân thể thật tốt, không phải sao?" Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô.

Đôi mắt Quý Thính hơi lóe lóe, cô dừng một chút, cười cười: "Nói cũng đúng, ngủ sớm dậy sớm cũng không tồi." Lúc nói chuyện, buồn ngủ lại một lần nữa đánh úp lại, cô ngáp một cái, ánh mắt bắt đầu mông lung.

"Đi ngủ đi, ngày mai gặp." Thân Đồ Xuyên ôn hòa nói.

Quý Thính gật gật đầu, lười biếng xoay người đi ra phía cửa, đi ngang qua cái gương màu đen trên tường thì dừng một chút rồi nhanh chóng vượt qua. Có thể là không hợp với từ trường của loại gương này, mỗi lần đi ngang qua cô đều cảm thấy nơi này quái quái.

Trở lại trong phòng cô ngã xuống ngủ ngay lập tức, không biết qua bao lâu lại lần nữa nghe được một tiếng vang trên lầu. Cô ngủ như chết, nghe âm thanh này lại tỉnh ngay lập tức, có thể biết được phía trên động tĩnh có bao nhiêu lớn.

Quý Thính mí mắt giật giật, lại không thể mở to mắt, cố sức ẩn ẩn nghĩ, ngày mai nhất định phải đi hỏi một chút, rốt cuộc mỗi ngày lên lầu là dọn dẹp cái gì.

Nghĩ vậy xong, cô lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, không bao lâu sau trên người truyền đến cảm giác áp bách quen thuộc, bên tai là tiếng hít thở rầu rĩ, tựa hồ đang nỗ lực khắc chế cái gì. Đầu ngón tay Quý Thính giật giật, tiếp theo cái gì cũng không biết mà ngủ lăn.

Ngày hôm sau tỉnh lại cũng là bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, Quý Thính đi ra ngoài, xuyên qua hành lang đến thang lầu, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đang vác một cái túi to từ trên lầu xuống, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt hai người đồng thời ngừng lại.

Thân Đồ Xuyên nhìn đến cô, dừng một chút, tiếp theo ánh mắt dừng ở trên đôi chân trần của cô, anh lập tức buông túi, đi nhanh tới chỗ Quý Thính, làm Quý Thính có cảm giác như anh muốn tìm cô hưng sư vấn tội.

Quý Thính nhìn đến thần sắc nguy hiểm của anh, theo bản năng lui lại một bước, đang định nói cái gì, lại trực tiếp bị anh ôm lên.

Nàng kinh hô một tiếng: "Làm gì?"

"Không sợ sinh bệnh sao?" Thân Đồ Xuyên thần sắc nhàn nhạt, sau một lúc lâu lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, "Có thể chú ý hơn hay không, nếu sinh bệnh thật là phiền toái."

Quý Thính ngơ ngẩn nhìn anh, bởi vì nhìn gần nên cô nhìn thấy đến được mặt anh rõ ràng, từ lạnh nhạt chuyển thành ôn hòa, dường như nhanh chóng mang lên một mặt nạ của người khác, thoạt nhìn không khác gì người bình thường.

Thân Đồ Xuyên ôm cô đến sô pha, nhìn đến biểu tình ngốc lăng của Quý Thính thì dừng lại một chút: "Anh dọa đến em?"

"Không, không có, em biết anh là muốn tốt cho em," Quý Thính biểu tình ra vẻ bình thường, lộ ra một nụ cười khéo léo, "Em nghe được bên ngoài có thanh âm gì đó cho nên đi ra ngoài nhìn xem, chưa tỉnh hẳn nên quên mang giày," Quý Thính tò mò nghiêng đầu, "Anh đang vác cái gì đó?"

"Đều là ít đồ không cần nữa, trong khoảng thời gian này vẫn luôn dọn dẹp, hôm nay chuẩn bị mang ra ngoài ném." Thân Đồ Xuyên kiên nhẫn giải thích.

Quý Thính ánh mắt sáng lên: "Em có thể cùng đi với anh không?"

"Không được, ném xong rác anh sẽ đi đến công ty, không thể đem theo em." Thân Đồ Xuyên ôn nhu cự tuyệt.

Bả vai Quý Thính sụp xuống: "Vậy thì thôi, anh đi đường cẩn thận."

"Ừ." Thân Đồ Xuyên cười cười, xoay người rời đi.

Lúc anh rời phòng đi, nụ cười trên mặt Quý Thính biến mất, nhớ tới biểu tình vừa rồi của anh trong nháy mắt thật không đúng, cảm xúc trong lòng Quý Thính càng cổ quái.

Từ lúc xuyên qua tuyến thời gian đến nay, sinh hoạt của cô tràn ngập cảm giác không khỏe, tuy rằng hết thảy thuận lợi và bình thường, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Quý Thính nằm trên sô pha, suy tư hồi lâu cũng không ra manh mối gì, dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Sau khi thời gian nhảy vọt, cô bắt đầu lười đến tự hỏi, rốt cuộc nhiệm vụ sở dĩ vẫn luôn không thành công là đơn giản do Thân Đồ Xuyên sinh hoạt một người buồn tẻ nhàm chán, chỉ cần cô tận khả năng làm phong phú cuộc sống của anh, chờ đến khi anh không còn cảm thấy nhàm chán nữa, nhiệm vụ sẽ tự nhiên thành công.

Còn chuyện khác, không cần thiết phải tra cho ra một hai ba rõ ràng.

Quý Thính buông tiếng thở dài, cầm tạp chí lên xem. Di động của cô từ khi xuyên tuyến thời gian đến giờ đã bị hỏng, Thân Đồ Xuyên chưa nói sẽ mua cho cô, cô cũng ngượng ngùng hỏi, ngày thường ngoại trừ chơi game xem phim, cũng chỉ dư lại đọc sách là hoạt động giải trí của cô.

Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, bất tri bất giác cô như bị giam cầm tại đây, tại căn biệt thự xoa hoa giống như lồng chim khảm vàng này đã một thời gian khá lâu.

Ở biệt thự nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên không có Thân Đồ Xuyên bên cạnh, chỉ đọc sách trong chốc lát, Quý Thính đã cảm thấy nhàm chán, buông sách xuống đi tới đi lui khắp nơi. Đi đến phòng Thân Đồ Xuyên, nhìn đến chén trà trên bàn anh, cô đột nhiên nổi lên hứng thú pha trà, vì thế chạy đi tìm bộ công cụ.

Học theo bộ dáng Thân Đồ Xuyên pha trà xong, cô mở tầng chót ngăn tủ ra, tìm được bột phấn màu vàng quen thuộc, cố nhớ lại tỉ lệ anh hay bỏ vào bình, kết quả nghĩ mãi không ra, dứt khoát tùy ý thả vào hai muỗng.

Sau khi quấy cho tan, chờ độ ấm thích hợp, cô uống một hơi cạn sạch ly trà, uống xong thở phào một hơi, lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Cô cầm ly lên chuẩn bị đi rửa, kết quả chỉ vừa đi đến bên bồn nước, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, tiếp theo cái gì cũng không biết được.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, trời đã tối, Thân Đồ Xuyên ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy cô tỉnh lại thì nâng cô ngồi dậy, cầm ly nước đưa đến bên miệng: "Còn nặng đầu sao?"

"Em bị sao vậy?" Quý Thính nghi hoặc.

Thân Đồ Xuyên chờ cô uống xong mấy ngụm nước mới chậm rãi mở miệng: "Hôm nay buổi sáng có phải em quên ăn sáng?"

"... Hình như là vậy."

"Anh mới một ngày không nhìn chằm chằm, em liền quên ngay chuyện quan trọng như vậy," Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ, "Khó trách sẽ bị tuột huyết áp mà té xỉu."

Quý Thính bình tĩnh nhìn anh, sau một lúc lâu vô ngữ che mặt lại: "Em chỉ vì không ăn..."

"Lần sau không cần như vậy, một ngày ba bữa đúng giờ ăn, biết không?" Thân Đồ Xuyên giáo dục nói.

Quý Thính lại thấy bắt đầu buồn ngủ, Thân Đồ Xuyên thấy thế đem cháo ấm tới, từng muỗng từng muỗng đút cho cô ăn, Quý Thính ăn được phân nửa thì cảm thấy ngượng ngùng: "Để tự em ăn đi."

"Ngoan, ăn đi." Thanh âm Thân Đồ Xuyên bình tĩnh lại mang theo vẻ cường thế.

Quý Thính chỉ có thể để anh đút, lúc ăn thỉnh thoảng liếc anh một cái, nghĩ thầm, thời thế thật là điên đảo, trước kia đều là cô chăm sóc anh, hiện tại lại bị anh nắm mũi dắt đi.

Chén cháo đã đút xong, đôi mắt Quý Thính đều mở không ra, Thân Đồ Xuyên đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, ngày mai tỉnh lại thì sẽ tốt."

Quý Thính muốn hỏi anh làm sao biết ngày mai tỉnh lại sẽ tốt, nhưng đã mệt đến không nói nổi ra lời, đầu vừa dính gối liền ngủ như chết. Thân Đồ Xuyên ngồi ở mép giường hồi lâu, cho đến khi chân trời hơi ửng mới xoay người đi, trở về phòng đem bột phấn trong ngăn tủ đổ vào bồn cầu.

Quý Thính là bị đói tỉnh, mở mắt ra không lập tức rời giường tìm thức ăn mà vẫn không nhúc nhích giống như khi ngủ, trong đầu đều là chuyện ngày hôm qua.

Thân Đồ Xuyên đi ra ngoài cho nên không biết, cô là có ăn đồ, chỉ là không ăn đồ anh lưu lại cho bữa sáng mà ăn mấy thứ đồ ăn vặt cô chọn, mấy cái bánh kem nhỏ, tuyệt đối không có khả năng tuột huyết áp. Mà trước giờ cô cũng chưa từng có loại đột nhiên té xỉu như thế này.

...... Chờ một chút, không biết lần trước ở cửa phòng Thân Đồ Xuyên ngủ có tính không?

Quý Thính nhớ lại, lần này té xỉu, thứ cuối cùng cô ăn uống là trà trong phòng Thân Đồ Xuyên, tiếp theo nhớ lại những lần trước uống trà xong mới đột nhiên bắt đầu cảm thấy nặng nề không tỉnh được.

Suy nghĩ tựa như sợi len cuốn rối vào nhau, lúc trước không để ý vẫn ném chúng ở đó, giờ bắt đầu chú ý tới, gỡ ra từng sợi thì bắt đầu không ngừng tách ra được manh mối.

Cô gần đây hoạt động và nghỉ ngơi thật sự là theo một quy luật quỷ dị, tuy rằng Thân Đồ Xuyên nói là đồng hồ sinh học đảo lộn, nhưng cẩn thận nghĩ lại có rất nhiều chuyện không đúng, lúc trước hai mươi mấy năm cuộc sống của cô chưa từng có qua loại đồng hồ sinh học như vậy.

Nhưng thật ra thời gian uống trà lại thật chuẩn.

Sau lưng Quý Thính ra một tầng mồ hôi mỏng, mày nhíu lại.

Nếu thật là trà có vấn đề, tại sao Thân Đồ Xuyên muốn làm vậy? Đây là chuyện Quý Thính nghĩ không ra nhất, anh đối với việc cô trở về tiếp thu thật thản nhiên, thời gian ở chung với cô cũng vô cùng vui vẻ, thật sự không có lý do hạ dược với cô.

Hay là do đồ vật ở tầng năm? Quý Thính trong lòng nhảy dựng lên, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lúc trước tuy rằng cũng uống trà nhưng không phải mỗi ngày đều đúng giờ, từ khi cô nói nghe được có động tĩnh ở trên lầu, anh liền bắt đầu đúng hạn cho cô uống trà, mà mỗi lần cô nghe tiếng động muốn đi xem, như thế nào cũng không mở mắt ra được.

Chẳng lẽ là, cảm thấy mình đi lên xem sẽ gây trở ngại công việc của anh ấy, cho nên mới hạ dược? Quý Thính nhấp môi, cảm thấy nếu thật là như vậy không khỏi cũng quá cực đoan.

Mặc kệ thế nào, cô quyết định án binh bất động, trước xác định xem có phải vấn đề ở trà hay không mới nói tiếp.

Giả tạo mọi việc đều thái bình được vài ngày, rốt cuộc cũng chờ được thời điểm Thân Đồ Xuyên ra cửa.

"Lại muốn đi đổ rác à, trên lầu này là đống rác hay sao? Thế nào mà cái túi lại to đến thế!" Quý Thính vô ngữ nhìn anh, thông qua hình dạng túi nhìn ra được bên trong vẫn giống như lần trước đều là những hòn đất đủ loại hình thù ngang dọc.

Thân Đồ Xuyên kéo túi đi ra ngoài: "Mười năm không ném đi, đồ vật thật là nhiều, em ở nhà chờ, anh sẽ mau trở lại.

"... Được."

Quý Thính nhìn theo Thân Đồ Xuyên rời đi, sau đó chạy đến bên cửa sổ nhìn theo xe anh đi ra ngoài, chờ đến khi xe khuất bóng, chạy nhanh đến phòng anh tìm đồ vật.

Đến phòng Thân Đồ Xuyên, cô nhìn thấy di động anh đặt trên bàn không mang đi, nghĩ đến anh sẽ thật mau quay trở lại, Quý Thính không dám trì hoãn, chạy vội đi tìm đồ.

Bột phấn và lá trà còn đặt chỗ cũ, tựa hồ không có động qua. Quý Thính cầm lấy bột phấn ngửi ngửi, khí vị vẫn giống như trước. Cô bốc một nhúm, đem phần còn lại để lại chỗ cũ, sau đó chạy về phòng mình, ngồi xuống bỏ bột phấn vào bình trà quậy lên.

Trà đã uống được, cô bưng ly lên, thập phần xác định chính mình là không buồn ngủ, nếu uống xong lại mệt mỏi, vậy nói lên thứ này có vấn đề.

Quý Thính hít sâu một ngụm, đang muốn uống vào, chợt bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa, theo bản năng cô run rẩy một chút, nước trà đổ ra ngoài không ít, sau đó ý thức được là tiếng chuông truyền đến từ cửa lớn, cô tức khắc một trận vô ngữ ——

Cô dọn vào đến nay cũng đã nửa tháng, chưa từng gặp người ấn qua chuông cửa.

Người tới khẳng định không phải là Thân Đồ Xuyên, nhưng có thể tìm tới nơi này, trực tiếp tiến qua sân, phỏng chừng cũng có quan hệ rất tốt với anh. Quý Thính buông ly đi xuống lầu, nhìn thấy người tới là Lý Thác thì hiểu rõ.

Lý Thác tựa hồ tâm tình không tồi, cửa vừa mở ra vừa muốn nói chuyện, nhìn thấy Quý Thính thì nháy mắt im tiếng, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, cẩn thận hỏi một câu: "Quý Thính?"

"Đã lâu không gặp, Lý Thác." Quý Thính mỉm cười.

"Thật là cô?!" Lý Thác hiện giờ đã thành thục rất nhiều, lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Cô như thế nào... Cô trở về hồi nào? Mười năm nay cô đi đâu? Thân Đồ cậu ấy tìm cô thật lâu, vì sao lúc trước cô lại biến mất?"

"Đi vào trong rồi nói." Quý Thính nghiêng người nhường đường.

Lý Thác lập tức theo đi vào, tới phòng khách, vừa ngồi xuống hỏi ngay: "Mau nói cho tôi biết, mấy năm nay cô đi đâu?"

Quý Thính trầm mặc một chút, chậm rãi mở miệng: "Tôi không nhớ rõ."

"Không nhớ rõ?"

"Đúng, tôi chỉ nhớ rõ đến lúc mình đi mua đồ ăn, sau khi trở về đầu óc nặng nề như hôn mê đi, mọi chuyện sau đó đều đã quên, chỉ biết chính mình hiện tại đã 33 tuổi." Quý Thính đem mọi chuyện lúc trước nói cho Thân Đồ Xuyên nghe nói lại một lần nữa.

Lý Thác ngẩn ra một chút: "Cô bị mất trí nhớ?"

"Hẳn là như vậy." Quý Thính cẩn thận cười cười.

Có lẽ là chính mình cũng đã trải qua chuyện này, Lý Thác thật dễ dàng tin lời cô nói: "Nói như vậy, cô cũng không biết mười năm nay đã phát sinh qua chuyện gì?"

"Đúng, không biết." Quý Thính thấy anh tin, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Lý Thác trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, dừng một chút sau thở dài: "Mặc kệ thế nào, đã trở lại thì thật tốt, cô không biết mấy năm nay Thân Đồ vì tìm cô thật quá khổ."

Quý Thính trong lòng vừa động: "Không phải nói lúc ấy có tội phạm giết người ở trong tiểu khu của tôi cho nên anh ấy hoài nghi tôi bị giết hay sao? Như thế nào còn sẽ đi tìm tôi?"

Lý Thác sửng sốt: "Thân Đồ nói như vậy với cô?"

"...... Anh có ý gì?" Quý Thính Thính nhìn ra sự bất đồng.

Lý Thác mím môi, sau một lúc lâu, rũ mắt xuống: "Đúng vậy, chính là như vậy."

"Lý Thác, tôi hy vọng anh đừng gạt tôi," Quý Thính nhìn thấy bộ dáng này của Lý Thác liền đoán ra được chuyện này là Thân Đồ Xuyên nói dối, vẻ mặt cô thành khẩn nhìn Lý Thác, "Nếu các người vẫn luôn gạt tôi, tôi liền không biết Tiểu Xuyên đã vì tôi làm ra những chuyện gì, như vậy đối với anh ấy không công bằng."

Hai người này bạn bè thân thiết, cô tin tưởng với tính tình Lý Thác tất nhiên sẽ đau lòng Thân Đồ Xuyên.

Quả nhiên, Lý Thác nghe vậy khó xử một lát, sau đó vẫn mở miệng: "Căn bản không có cái gì là tội phạm giết người, cậu ấy nói như vậy phỏng chừng là giấu giếm mấy năm nay chịu khổ quá nhiều."

Quý Thính nheo mắt.

"Lúc cô mất tích, camera ở tiểu khu đều bị hư, căn bản không tìm được bất cứ dấu vết nào của cô, cảnh sát vẫn luôn tra xét nhưng cuối cùng vẫn là thành án treo. Thân Đồ chưa bao giờ từ bỏ ý định, trực tiếp bỏ học đi tìm cô, tiêu hết tiền tiết kiệm sau đó liền đem phòng ở bán luôn, dùng tiền bán phòng làm giải thưởng."

Quý Thính ngơ ngẩn nhìn anh, dường như có điểm không hiểu anh nói gì.

"Cậu ấy treo giải thưởng bằng tiền để người ta chú ý, cuối cùng những người đó lừa cậu ấy đến nơi hẻo lánh, uy hiếp cậu ấy giao tiền ra, nhưng Thân Đồ nhận định đó là phương pháp duy nhất có thể tìm được cô, chết cũng không chịu đưa ra, cuối cùng bị đánh tới chỉ còn thở thoi thóp, những người đó sợ chuyện xảy ra mới rời đi."

"Sau khi bị thương cậu ấy bị sốt cao, ở lại phòng chăm sóc đặc biệt thật lâu, cho đến khi bệnh viện gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết được tất cả chuyện này, sau đó tôi về nước cùng cậu ta đi tìm cô, nhưng mãi không tìm được."

Lý Thác nói xong dừng lại một chút, đáy mắt khổ sở không che lấp được: "Mười năm nay cậu ấy vẫn luôn không từ bỏ, vì gom góp tài chính để tìm cô mà kiếm tiền như điên, vì một cái bóng giống như của cô mà có thể đi khắp trời nam biển bắc, có rất nhiều lần thiếu chút nữa chết trên đường."

"Gần đây cậu ấy đột nhiên từ bỏ, bắt đầu yêu kiến trúc thiết kế, khu biệt thự này là cậu ấy tự mình thiết kế, mỗi vật trang trí nhỏ đều là cậu ta làm, tôi cho rằng cậu ta rốt cuộc sẽ bắt đầu một sinh hoạt mới, cho đến ngày hôm đó bởi vì liên hệ không được với cậu ta ở đây, tôi mới biết được..."

Trái tim Quý Thính run lên, thanh âm khàn khàn: "Làm sao vậy?"

"Từ lúc cô về đây đã đi lên tầng năm chưa?" Lý Thác ôn hòa nhìn cô.

Quý Thính trầm mặc, sau một lúc lâu lắc lắc đầu.

Lý Thác chua xót cười cười: "Cô đi xem đi, xem xong cô sẽ biết. Nếu lúc đó không phải cậu ấy té xỉu ở tầng năm, tôi cũng sẽ không phát hiện bí mật này."

"...... Được." Cho nên bí mật tầng năm là có quan hệ tới cô. Tuy rằng biết đây chỉ là một thế giới nhiệm vụ, nhưng khi nghe được từ miệng Lý Thác những chuyện này, Quý Thính vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Cô không thể tưởng tượng được cảm giác tìm kiếm một người gần mười năm là như thế nào, càng không thể tưởng tượng Thân Đồ Xuyên trong khoảng thời gian này đối mặt với cô có cảm giác gì.

Cô thật sự quá ngốc, Thân Đồ Xuyên nói cái gì cô liền tin cái đó, hoàn toàn không dùng đầu óc tự hỏi, nếu anh nửa phần không để ý đến mình, trong nhà này như thế nào lại có một phòng dành riêng cho mình, toàn bộ vật dụng linh tinh trong nhà lại như thế nào đều có đôi có cặp.

"Kỳ thật...... Còn có một việc." Lý Thác chần chờ.

Quý Thính hoàn hồn: "Chuyện gì?"

"Thôi đi, không có gì," Lý Thác ôn nhu cười cười, "Mọi chuyện đã qua đi, những việc này cũng không nên nhắc lại, cô chỉ cần biết mấy năm nay cậu ấy vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm cô, vị trí quan trọng nhất trong lòng cậu ấy cũng là cô thì tốt rồi."

Lý Thác nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cái gì cũng không biết của Quý Thính, không khỏi buông tiếng thở dài.

Năm đó sau khi Quý Thính mất tích, anh mới biết được trong lòng Thân Đồ, Quý Thính là quan trọng biết bao nhiêu. Mắt thấy mười năm nay Thân Đồ chịu bao nhiêu khổ, anh liền biết, đời này của Thân Đồ đều đừng nghĩ đi ra khỏi bóng ma Quý Thính.

Trên thực tế anh nghĩ cũng không sai, ước chừng mười năm nay, Thân Đồ có thể nói là không thấy ánh mặt trời, khi anh cho rằng Thân Đồ sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại, Quý Thính lại xuất hiện trở lại.

Quý Thính trực giác chuyện Lý Thác không nói ra mới càng thêm quan trọng, cô càng muốn đuổi theo hỏi, lại nghe được bên ngoài có tiếng xe. Lý Thác nhìn cô: "Nếu Thân Đồ không muốn cô biết những chuyện này, cô có thể coi như không biết sao?"

"Được." Không cần anh nói Quý Thính cũng sẽ như thế, rốt cuộc mười năm này đối với Thân Đồ Xuyên thật sự là quá trầm trọng, cô có thể lý giải vì sao anh không nói ra, nếu là cô đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ cũng vô pháp nói ra.

Khi hai người nói chuyện, Thân Đồ Xuyên đã bước nhanh đến, vội vàng đến cơ hồ muốn hụt hơi, đến phòng khách nhìn thấy Quý Thính như thường, sắc mặt anh mới hòa hoãn trở lại, "Đang nói chuyện gì đó?"

"Đang nói chuyện Quý Thính xuất hiện như thế nào, cậu cũng thật tệ, cô ấy trở về vì sao không nói với tôi?" Lý Thác cười, đứng dậy.

Thân Đồ Xuyên cũng lộ ra một tia cười nhạt: "Trong khoảng thời gian này có chút vội, thật sự không rảnh, lần sau muốn tới gọi trước cho tôi, vạn nhất cậu tới không gặp tôi thì lại không tốt."

Lý Thác chụp lấy cánh tay Thân Đồ Xuyên, móc một tấm thiệp mời trong ngực áo ra: "Gọi cho cậu không ai trả lời, tôi cũng bận nha, thiệp mời cũng chỉ có thể bớt chút thời gian tới đưa cho cậu. Ba tháng sau là hôn lễ, mang Quý Thính tới cùng nhau nha."

"Anh và Dung Tinh kết hôn sao?" Quý Thính ngạc nhiên hỏi.

Lý Thác đáy mắt tràn đầy hạnh phúc: "Đúng vậy, đã mười mấy năm, giấy kết hôn đã sớm lãnh, nhưng cô ấy lúc nào cũng bận rộn, hiện tại mới có thời gian thưởng cho tôi cái hôn lễ này."

Quý Thính hâm mộ nhìn anh, nghĩ thầm nếu Thân Đồ Xuyên có được một nửa hạnh phúc như Lý Thác, phỏng chừng nhiệm vụ đã sớm thành công. Cô cũng không nghĩ tới thiếu niên phản nghịch lúc trước lại sẽ bướng bỉnh tìm cô suốt mười năm như vậy.

Hai người cùng nhau ra tiễn Lý Thác, Thân Đồ Xuyên hỏi cô có muốn cùng nhau đi thư phòng hay không, Quý Thính cảm thấy chính mình cần đơn độc tiêu hóa một chút, vì thế cô cự tuyệt đề nghị của anh, chính mình đi về phòng.

Thân Đồ Xuyên cùng cô đi đến lầu hai, mỉm cười nhìn Quý Thính đi tiếp lên lầu, sau đó mới xoay người đi thư phòng.

Sau khi trở về phòng, tâm tình Quý Thính trở nên thật phức tạp, nhưng trong đầu không nghĩ được tới cái gì, chỉ ngồi một chỗ phát ngốc. Không biết ngồi bao lâu, ánh mắt dừng lại chỗ trà vừa rồi đã pha mà chưa uống, lại không có tâm tư muốn thử một chút nào.

Nếu Thân Đồ Xuyên còn yêu mình, hẳn là sẽ không hạ dược đối với mình, Quý Thính nghĩ như vậy. Cô bưng cái ly đến toilet, vừa đến bồn rửa tay định đổ trà đi, đột nhiên nhìn thấy trên cổ mình những vết đỏ, nhớ lại vừa rồi đi gặp Lý Thác với những vết này thì lập tức có chút ngượng ngùng.

...... Chờ một chút, cô vì sao sẽ cảm thấy ngượng ngùng?

Quý Thính đột nhiên bừng tỉnh, thứ này, có phải hay không rất giống dấu hôn?!