"Sự tình là như vậy, lúc đầu anh chỉ nói như thế để đối phó, sau lại sợ em giận nên vẫn luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho em."
Trong văn phòng tổng tài, Quý Thính lẳng lặng ngồi trên sô pha, Thân Đồ Xuyên giống như con dâu nhỏ bị khinh bỉ, đứng ở bên cạnh, bả vai sụp xuống giải thích mọi việc từ đầu đến đuôi.
"Anh không phải muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho em, anh là muốn tìm một lý do thích hợp để tẩy trắng mọi sản nghiệp, anh căn bản không nghĩ tới sẽ thẳng thắn với em." Mọi cảm xúc quay cuồng ở đại sảnh đã tiêu tán không còn, lúc Quý Thính chỉ còn lại vô hạn bình tĩnh.
Thân Đồ Xuyên mím môi, sau một lúc lâu thanh âm trầm thấp nói câu: "Thật xin lỗi."
"Cho nên anh hoàn toàn có năng lực giải quyết vấn đề của mình, đúng không?" Quý Thính hỏi, là chuyện có liên quan đến Cố Trị và Thân Đồ Sơn.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu không nói gì, Quý Thính đã hiểu, tóm lại người ta đã sớm có kế hoạch, chỉ có mình là quá nhọc lòng, cảm thấy anh ấy không có mình là không được, đây thật đúng là...
"Thính Thính, đừng tức giận được không?" Thân Đồ Xuyên ngồi xổm xuống, mới lạ học bộ dáng của cô trước kia lấy lòng mình, bắt lấy tay cô.
Ánh mắt Quý Thính trầm tĩnh nhìn anh, sau một lúc đột nhiên hỏi: "Nếu biết là gạt em, vì sao khi em nghi ngờ chuyện xe anh còn cố ý tức giận lên với em?"
"..."
"Còn cố ý đem điện thoại Chu Tiền cho em, liên hợp với người khác cùng nhau gạt em," Quý Thính nói xong lại trầm mặc, muốn rút tay ra, nhưng vì anh nắm thật chặt, cô chỉ có thể tạm thời từ bỏ, "Thân Đồ Xuyên, giai đoạn trước gạt em còn có thể nói là nói sai sẽ hỏng hết, sau đó thì sao?"
"Anh, anh chỉ là muốn có thể có chút điểm thân cận hơn." Thân Đồ Xuyên gian nan mở miệng.
Quý Thính cong lên khóe môi: "Cho nên phải gạt em, giả vờ tức giận, lợi dụng chuyện em áy náy bức em làm bạn gái anh phải không?"
"Anh không bức em, em là tự nguyện, đúng không?" Thân Đồ Xuyên nhìn mắt cô, rất sợ nhìn đến đáp án không đúng.
Quý Thính trào phúng: "Đúng vậy, là tự nguyện, cho nên anh thật cao hứng."
"Thính Thính, thật xin lỗi." Trong khoảng thời gian này, Thân Đồ Xuyên đã nói hơn mười lần xin lỗi, còn nhiều hơn so với tổng cộng 22 năm trước kia.
Quý Thính rũ mắt, một hồi lâu lại hít một hơi, cố rút tay ra nhưng vẫn thất bại. Lửa giận trong lòng đột nhiên bốc lên muốn đốt cháy cả người cô, Quý Thính hít hít thật sâu, cố gắng bình thản thương lượng: "Anh bỏ ra."
"Em còn chưa tha thứ cho anh." Thân Đồ Xuyên vẫn bướng bỉnh bắt lấy cô.
Ánh mắt Quý Thính lạnh xuống, "Chuyện này chúng ta trở về nói tiếp, hiện tại là thời gian công tác, em phải về đi làm."
"Em trước tha thứ cho anh." Trong lòng Thân Đồ Xuyên có một tia hoảng loạn, anh không thể buông cô ra.
"Thân Đồ Xuyên," Quý Thính bình tĩnh nhìn anh, "Không nên ép em chán ghét anh."
Lúc cô nói những lời này tựa hồ không có một tia hỗn loạn muốn trả thù, chỉ là nghiêm túc trình bày một sự thật.
Thân Đồ Xuyên tâm chấn động, không tự giác buông cô ra. Quý Thính nhấp nhấp môi đứng lên, không quay đầu lại đi ra cửa.
Thân Đồ Xuyên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hướng cô biến mất, ngón tay bắt đầu run rẩy. Anh không rõ vì sao rõ ràng cô không tức giận nhưng mình lại cảm thấy sợ hãi.
Quý Thính banh mặt từ văn phòng tổng tài ra ngoài, lúc tiến đến thang máy, hàng người xếp hàng phía trước vội vàng nhường đường, cúi đầu khom lưng nói với cô, chào phu nhân, giống như chỉ trong vài phút, toàn thế giới đều biết quan hệ của cô và Thân Đồ Xuyên.
"..." Quý Thính hiện tại nghe được hai chữ phu nhân thật nhịn không được muốn điên lên, nhưng còn khá biết đến đạo lý không phát ra trên người người khác, cô hít thật sâu che dấu xuống cảm xúc chân thật, mỉm cười gật gật đầu chào họ.
Đến khi cô tiến vào thang máy, những người đó cũng không vào cùng, vì thế chỉ một mình cô ở trong thang máy to như vậy đi xuống lầu.
Đứng ở trong thang máy, nhìn đến thân ảnh mình phản chiếu lên cửa, Quý Thính thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cho đến cửa thang máy mở ra mới thu thập được xong cảm xúc, tỏ vẻ không có việc gì đi ra ngoài.
Các đồng nghiệp đang chờ cô ở lầu hai, nhìn thấy cô tuy rằng không được tự nhiên nhưng cũng nhiệt tình đón cô đi tới, chỉ có đồng nghiệp nam và nữ vừa rồi ở xe buýt cười nhạo nhìn thấy cô thì co rúm lại một chút, ánh mắt dao động không dám nhìn thẳng Quý Thính.
Quý Thính vẫn hành xử như lúc trước xem họ như không khí, chào hỏi mấy đồng nghiệp kia xong, đi đến trước mặt tổ trưởng nói: "Xin lỗi tổ trưởng, cho cô thêm phiền toái."
"Không phiền toái không phiền toái" Tổ trưởng nói nhanh, sắc mặt có chút phức tạp. Quý Thính là Chu Tiền an bài, lúc trước cô cho rằng nhiều nhất Quý Thính là bà con xa gì đó của Chu Tiền, nếu không cũng sẽ không an bài tới công ty con, ai biết người thế nhưng lại là vợ tổng tài.
Cũng không biết tổng tài phu nhân cải trang vi hành lâu như vậy, có phải hay không bắt được rất nhiều nhược điểm của công ty con chỗ họ.
Quý Thính nhìn ra ý tưởng của cô, có chút dở khóc dở cười: "Cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là muốn đi làm, không có ý khác."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, không đúng, cho dù là cô cải trang vi hành, chúng tôi cũng hoan nghênh." Tổ trưởng lắp bắp.
Quý Thính cười cười, không giải thích nhiều hơn, mấy đồng nghiệp vốn còn có chút cẩn thận, nhưng nhìn thấy Quý Thính có vẻ vẫn giống như lúc trước liền vây quanh lại, bắt đầu nói chuyện phiếm: "Lúc trước luôn cảm thấy bạn trai cô lớn tuổi, không nghĩ tới còn trẻ như vậy, lại là ông chủ của chúng ta."
"Đúng vậy, anh ấy còn nhỏ hơn tôi một tuổi." Quý Thính ôn nhu đáp lời.
Trả lời của cô lại kích khởi thêm thảo luận ở đám người, đều là lời khách sáo khen cô và Thân Đồ Xuyên, Quý Thính cũng phải phối hợp, nhưng cô gái kia sắc mặt ngày càng đen, còn đồng nghiệp nam kia lúc này còn muốn đứng không vững.
"Tiểu Ngô, không phải anh nói muốn Quý Thính suy xét đến mình sao, thế nào, còn suy xét sao?" Có người nhìn về phía anh ta, trong mắt tràn đầy ý tứ muốn xem kịch vui.
Đồng nghiệp nam sửng sốt, khô cằn cười cười: "Tôi, tôi có mắt không thấy thái sơn, mắt chó nhìn người thấp, đừng, đừng chấp nhặt với tôi." Nói thế nhưng lá gan đối diện với Quý Thính đều không có, chỉ cảm thấy mặt nóng rát, hận không tìm được một cái khe mà chui vào.
Một đồng nghiệp nữ khác lại chú ý tới cô gái kia, cao giọng lên: "Kỳ thật tôi cũng chưa thấy được bạn trai Quý Thính, cũng không biết từ ai truyền ra, nói đối tượng của Quý Thính là một ông già, bản thân Quý Thính luôn phủ nhận, cô ta còn cãi bướng, cũng không biết nên nói lời xin lỗi nha."
"Tôi cảm thấy nên nói lời xin lỗi, sao có thể nói xấu người ta như vậy, cũng may Quý Thính tính tình còn hiền lành mới có thể nhẫn cô ta lâu như vậy."
Một đám người miệng lưỡi tám chuyện, Quý Thính lần này chỉ cười cười không nói gì. Bọn họ nói những lời này không phải là thật tình giúp mình, chỉ là biết mình là vợ tổng tài nên muốn lưu lại ấn tượng tốt với mình mà thôi, nếu không lúc trước như thế nào lại không giúp cô?
Cô gái bị họ nói, mặt lúc xanh lúc trắng, đã sớm không còn khí thế như lúc trước, cô ta và bạn trai đều làm việc ở công ty của Thân Đồ Xuyên, hiện tại đắc tội Quý Thính như vậy, thật đúng là không biết về sau sẽ như thế nào.
Nhưng muốn cô ta xin lỗi, thật là cô ta không thể nói nên lời. Lúc trước cô ta đã nhận định Quý Thính ngoại trừ xinh đẹp, gia thế cùng đối tượng đều không bằng mình, đối mặt với Quý Thính, cô ta luôn có loại cảm giác về sự ưu việt, hiện tại kêu cô ta xin lỗi, thật là so với chết còn khó chịu hơn.
Người chung quanh thấy cô ta còn không chịu thua, không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, Quý Thính liếc cô ta một cái, mỉm cười hỏi tổ trưởng: "Chúng ta nên tiếp tục làm gì?"
"Tham quan trước, xong thì sẽ mở họp, sau đó là giờ cơm trưa." Không khí có chút cứng đờ, tổ trưởng vội nói.
Quý Thính gật gật đầu: "Chúng ta đi thôi."
Tổ trưởng lập tức đưa đoàn người đi tiếp, cô gái bị hoàn toàn bỏ lơ ngượng đến mặt đỏ bừng, hốc mắt cũng bắt đầu rưng rưng, giống như có người khi dễ cô ta. Nhưng mọi người đã cho rằng cô ta sẽ hòa hảo lại với Quý Thính, chính là cô ta không cần cho nên mọi người đều giả vờ không nhìn thấy.
Đoàn người đi tham quan ở tổng bộ, dọc theo đường đi có vô số người chào hỏi Quý Thính, cô đều ôn hòa đáp lại. Đồng nghiệp bên người cô đều có chút xấu hổ, cảm giác có khoảng cách lại xuất hiện trở lại, bọn họ lần nữa lại nhận ra rằng, Quý Thính là vợ tổng tài là chuyện thật.
Tham quan kết thúc, mọi người đi lên phòng họp tầng trên mở họp, đơn giản giới thiệu về tổng công ty công ty, các công ty con cùng mọi hoạt động.
Lúc Quý Thính tiến vào phòng họp, bên trong đã ngồi đầy người, nhìn thấy cô cả đám đều đứng lên, cung cúc: "Chào phu nhân."
Quý Thính bị cảnh này làm sợ tới mức khóe miệng trễ xuống chút, miễn cưỡng mỉm cười gật gật đầu chào tất cả, sau đó đi đến phía cuối cùng ngồi xuống. Tổ trưởng thấy cô đi, cũng mang theo người đi theo, cuối cùng đoàn người đều ngồi ở phía sau.
Quý Thính vừa thấy bọn họ cùng lại đây, vội thấp giọng nói: "Các người có thể đi lên phía trước, không cần ngồi cùng với tôi."
"Không sao, dù gì phía trước cũng đầy người, chúng ta ngồi đây cũng được." Tổ trưởng ân cần nói, những đồng nghiệp khác cũng gật đầu theo.
Nhưng tuy nói như thế, không ai dám tình nguyện ngồi cạnh Quý Thính, Quý Thính nhìn chỗ trống bên cạnh mình, trong lòng càng thêm buồn bực, cảm thấy những chuyện này thật hoang đường, đều là do tên chết tiệt Thân Đồ Xuyên kia gây ra.
Tuy rằng ban đầu luôn có nhiều ánh mắt nhìn nhìn mình, nhưng khi hội nghị bắt đầu, loại tình huống này giảm xuống rất nhiều, Quý Thính rốt cuộc có thể thả lỏng, đối mặt thất thần nhìn chằm chằm phía trước.
Không biết qua bao lâu, cửa sau đột nhiên mở ra, có một loạt xôn xao nho nhỏ, chờ Quý Thính phản ứng lại, chỗ trống bên người đã có người ngồi xuống.
Chỉ trong nháy mắt, cô liền biết đối phương là ai, biểu tình lập tức có chút không được đẹp: "Anh tới làm gì?"
Quý Thính khóe miệng trừu trừu, cổ quái liếc anh một cái, ý là anh cũng có lúc bận tâm đến chuyện khác sao, Thân Đồ Xuyên ngồi cứng ngắc một chỗ, dư quang vẫn liếc liếc mặt Quý Thính, thấy cô không có cảm xúc bài xích, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, cẩn thận nắm tay cô, nói chầm chậm: "Vậy anh kêu họ tan họp!"
Mấy người nghe lén: "..." không phải nói đại tổng tài cao lãnh thần bí sao, như thế nào lại bộ dáng cẩu liếm như thế đối với vợ.
Thân Đồ Xuyên nói xong thấy Quý Thính không tỏ vẻ gì, muốn đứng dậy mạnh mẽ ngưng hội nghị, kết quả bị Quý Thính không mặn không nhạt nhìn lướt qua một cái, anh lập tức tỏ ra thật thành thật im ắng lại.
Anh rũ mắt bắt lấy cổ tay Quý Thính, không dám động chút nào, sợ Quý Thính sẽ thu tay lại.
Thân Đồ Xuyên bảo trì cùng một tư thế mãi tới khi hội nghị kết thúc, cuối cùng khi muốn đi ra ngoài mới mở miệng nói: "Anh dẫn em qua bên nhà ăn đi, đồ ăn bên đó cũng không tệ lắm."
Chu Tiền vừa mới đi lại "..." Anh như thế nào không nhớ ra được tổng tài đã từng đi tới nhà ăn?
Quý Thính biểu tình bất biến: "Khỏi đi, em muốn đi cùng đồng nghiệp."
Thân Đồ Xuyên không vui nhìn về phía tổ trưởng của cô, trán tổ trưởng toát ra tầng mồ hôi: "Các người đi cùng nhau đi, tôi đã có hẹn với các đồng nghiệp khác." Nói xong cũng mặc kệ chuyện này có logic hay không, trực tiếp mang những người khác như trốn chạy đi.
Chu Tiền xoa xoa mồ hôi trên trán: "Tổng tài, phu nhân, tôi còn có việc khác, không tiễn hai người." Lời còn chưa dứt đã vội vàng rời đi, giống như người vừa rồi đi theo Thân Đồ Xuyên không phải là mình.
Vì Thân Đồ Xuyên ở đó, phòng hội nghị thật mau đã sạch người, chỉ còn lại mình anh và Quý Thính. Thân Đồ Xuyên lấy lòng vươn tay ra: "Thính Thính, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Em không đói bụng." Quý Thính nào còn có tâm tình ăn cơm, nói xong liền hướng đi ra ngoài.
Thân Đồ Xuyên nhấp môi đi qua ngăn lại cô, thanh âm càng không đủ tự tin: "Nhiều ít cũng ăn một chút đi, bằng không dạ dày sẽ khó chịu, anh dẫn em đi tới nhà ăn, được không?"
Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: "Thân Đồ Xuyên, anh có thể tránh xa em một chút được không?"
Trái tim Thân Đồ Xuyên dường như bị bóp nghẹt, máu như đọng lại. Sắc mặt anh trắng bệch: "Thính Thính, đừng như vậy..."
"Cho em một chút thời gian khó như vậy sao?" Ánh mắt Quý Thính có chút hoang mang, "Em chỉ muốn ở một mình một lát, tiêu hóa một chút cảm xúc, anh có thể đừng đi theo em được không?"
Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, đau đớn làm anh bình tĩnh một chút.
"Em muốn ở một mình bao lâu?" Anh nghe giọng mình khàn khàn hỏi.
Trong lúc nhất thời Quý Thính không thể nói được, sau một hồi cô thành thật trả lời: "Không biết."
"Em sẽ chia tay với anh sao?" Thân Đồ Xuyên hốc mắt đều đỏ.
Quý Thính không nói.
Thân Đồ Xuyên đi về phía trước một bước, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, khẩn cầu: "Đừng chia tay với anh, đừng rời khỏi anh, được không?"
"Em sẽ không rời khỏi anh." Quý Thính nói xong câu đó chỉ cảm thấy mình thật bi ai. Bởi vì nhiệm vụ, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cảm giác ra sao cũng đều không thể hoàn toàn tư tâm, chỉ có thể vì nhiệm vụ mà suy xét.
Thân Đồ Xuyên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, buông cô ra: "Vậy em muốn đi đâu?"
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, cẩn thận nhìn cô: "Được, em đi về đi, anh giúp em xin nghỉ."
Quý Thính liếc liếc anh rồi rũ mắt rời đi. Thân Đồ Xuyên vốn muốn đi theo, nhưng nghĩ đến ánh mắt của cô đành phải nhịn xuống, đi giúp cô xin nghỉ.
Quý Thính một mình một người đi ra khỏi tòa nhà tổng công ty, đứng ở ven đường nhìn dòng xe cộ, người đi đường, tâm tình cuối cùng chỉ có trống trải. Cô kêu taxi, vốn dĩ định báo địa chỉ nhà, nhưng đột nhiên nghĩ đến Thân Đồ Xuyên lừa mình, vậy chỗ họ ở hẳn cũng là của Thân Đồ Xuyên.
Còn có những châu báu đó, còn cái gọi là trích phần trăm mấy trăm vạn, hết thảy đều là anh bịa đặt nói dối.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình trong khoảng thời gian này sống thật không chân thật chút nào, cuối cùng không muốn nghĩ nữa, báo cho tài xế tên một trung tâm mua sắm cách đó vài km, đi giải sầu.
Tới trung tâm, cô một người đi ăn một bữa thật no, đồ ăn bổ khuyết nội tâm hư không làm cô cuối cùng không có cảm giác hư vô như trước nữa. Cơm nước xong, Quý Thính lại đi dạo khắp nơi, nhìn quần áo nhìn giỏ xách, cuối cùng không mua thứ gì cả.
Dạo qua một vòng, dạ dày cảm thấy hơi trống trải, cô nhìn thời gian, đi rạp chiếu phim ở lầu bốn mua một hộp bắp rang thật to, chọn một bộ phim dài nhất mà xem.
Vì đang trong thời gian làm việc, lại là một bộ phim không nổi tiếng, phòng chiếu phim chỉ có một mình Quý Thính, cô ngồi xuống ăn bắp rang, dần dần vì phim tình tiết rườm rà dài dòng làm mí mắt cô nặng trĩu xuống.
Dù sao chỉ có một mình, cô ngồi lên 2 cái ghế, gác chân lên, thoải mái nằm xuống, thật mau đã lăn ra ngủ.
Giấc ngủ này thật sâu, cho đến khi người quét dọn đánh thức, cô mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn một cái, điện thoại hiện ra cả trăm cuộc gọi nhỡ, còn có một đống tin nhắn, tất cả mấy thứ này đều là từ cùng một người.
Tin nhắn ban đầu chỉ thật cẩn thận hỏi cô về đến nhà chưa, sau khi thấy cô chậm chạp không trả lời, Thân Đồ Xuyên liền nói anh đang trên đường về nhà.
Có thể ở nhà không thấy được cô, Thân Đồ Xuyên đột nhiên nóng nảy, bắt đầu điên cuồng phát tin nhắn gọi điện thoại, kế tiếp nhắn tin liên tục, trong chốc lát uy hiếp, trong chốc lát lại chịu thua, đáng tiếc khi cô vào trong rạp chiếu phim đã chỉnh điện thoại im lặng, tới bây giờ mới nhìn đến.
Quý Thính nhìn đồng hồ, thế mà đã 8 giờ tối, cô còn tưởng rằng phim chỉ vừa kết thúc, không nghĩ thời gian đã qua nhanh như vậy.
Tuy rằng tức giận Thân Đồ Xuyên nhưng cô chưa từng nghĩ tới dùng việc cố ý mất tích mà tra tấn anh. Quý Thính hoang mang rối loạn đi ra ngoài, chuẩn bị gọi điện thoại cho Thân Đồ Xuyên, kết quả vừa mới mở lên, điện thoại không còn điện tự động tắt máy.
Thật đúng là ý trời.
Quý Thính vô ngữ một lát, đành gọi taxi về nhà. Vốn dĩ cho rằng Thân Đồ Xuyên ở nhà, nhưng về tới nhà lại không thấy ai, cô nạp điện điện thoại, sau đó mới gọi cho anh.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã có người trả lời, bên kia truyền đến giọng Thân Đồ Xuyên khàn khàn lại sốt ruột: "Quý Thính, em đang ở đâu?"
"Em ở nhà." Quý Thính trả lời.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Tốt rồi, anh về ngay."
Nói xong người đối diện cắt đứt điện thoại, Quý Thính lúc này mới thở ra, ngồi trên sô pha lần đầu tiên nghiêm túc xem những tin nhắn anh đã gởi. Tới lúc nhìn tới câu em ký hợp đồng chung thân với anh, đừng nghĩ dễ dàng thoát khỏi anh, Quý Thính sửng sốt một chút, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới mình ký một hợp đồng với anh là cái gì.
Anh nói hẳn là trước khi rời khỏi nhà Thân Đồ, bọn họ hai người ký một hợp đồng, nhưng đó không phải là một hợp đồng lao động bình thường sao?
Quý Thính nhíu mày, đến tủ sắt trong phòng anh, ấn xuống mật mã là sinh nhật của mình, sau đó lấy ra hai phần hợp đồng kia.
Cầm hợp đồng đến phòng khách, ngồi xuống, một lần nữa xem từng trang một, rốt cuộc ở tờ cuối cùng thấy được hai chữ chung thân. Cô xì một tiếng, một lần nữa phát hiện ra mình thật ngốc.
Mệt cô lúc trước còn nghĩ Thân Đồ Xuyên khuyết thiếu kinh nghiệm xã hội, dễ dàng bị người ngoài lừa, hiện tại cho thấy, nguyên lai mình mới là người dễ dàng bị lừa, Thân Đồ Xuyên người này thật thành tinh, căn bản không cần bất luận kẻ nào giúp đỡ.
Thân Đồ Xuyên hổn hển thở gấp trở về nhà, nhìn thấy Quý Thính lẳng lặng ngồi ở sô pha, trước mặt để hai bản hợp đồng. Sắc mặt biến đổi, Thân Đồ Xuyên tiến lên cầm hợp đồng, phát hiện chỗ ký tên ở trang cuối đã bị xé rớt.
"Em tại sao lại xé hợp đồng của anh?" Tìm cô một buổi chiều, Thân Đồ Xuyên vô pháp khống chế cảm xúc của mình.
Quý Thính nhìn biểu tình của anh, hơi thất thần một chút, sau đó bình tĩnh đối diện với anh: "Hiệp nghị không công bằng, em để lại làm gì?"
Tay Thân Đồ Xuyên cầm hợp đồng bỗng nhiên nắm thật chặt: "Em sẽ không cảm thấy, xé hợp đồng là có thể rời anh đi à? Anh nói cho em biết, anh đã lưu lại, ngay cả em xé nó đi cũng không thể phá hủy hiệp ước."
"Cho nên anh muốn em tiếp tục làm người hầu cho anh sao?" Quý Thính rũ mắt, "Cũng không phải không thể."
Thân Đồ Xuyên hoảng hốt, hàm căng lên, trả lời: "Anh không cần em làm hầu gái, anh chỉ cần em đừng rời xa anh."
Quý Thính không nói, không khí cũng an tĩnh lại, Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng đi đến trước người cô ngồi xổm xuống, tay vịn đầu gối cô, giọng mềm mại: "Thính Thính, chúng ta đừng cãi nhau, chuyện này coi như không phát sinh, có được không? Em biết anh thật vô tâm, chỉ là muốn được em chiếu cố mà thôi."
Đầu ngón tay Quý Thính run lên, nhìn đầu tóc anh mướt mồ hôi cùng quần áo xộc xệch, sau một lúc lâu gật gật đầu: "Được, không cãi."
"Em tha thứ cho anh?" Thân Đồ Xuyên không nghĩ tới cô sẽ ngoan như vậy, lập tức có chút không thể tin được.
Quý Thính cười khổ một tiếng: "Em không có biện pháp không tha thứ." Cô phải nhanh một chút hoàn thành nhiệm vụ trở lại thế giới hiện thực, cho nên chỉ có thể lưu lại.
Thân Đồ Xuyên nghe được ngữ khí của cô, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói ra được chỗ nào, cuối cùng chỉ có thể tạm thời áp xuống lo lắng: "Chúng ta ăn cơm đi, em muốn ăn cái gì, anh đi làm."
"Em vừa rồi đã ăn ở bên ngoài, em hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước." Quý Thính ôn hòa cười cười.
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, thấy cô đứng lên đi về phòng cũng đi theo cô tới cửa phòng ngủ, đang chuẩn bị hôn hôn cô một chút, cửa ở trước mặt không lưu tình chút nào đóng sầm lại. Anh sửng sốt, nhìn chằm chằm cửa một hồi lâu, cuối cùng đành rũ mắt rời đi.
Bởi vì ban ngày vội vàng đi tìm Quý Thính mà ra gió, ban đêm Thân Đồ Xuyên bắt đầu phát sốt, lúc này đây anh không căng người lên nữa, lúc thấy mình không thoải mái lập tức đáng thương hề hề nhắn tin cho Quý Thính, anh phát sốt.
Không có bao lâu, ở cửa liền truyền đến tiếng đập cửa. Thân Đồ Xuyên thỏa mãn nằm chờ, chờ cô vào phòng, vẻ mặt đầy yếu ớt: "Thính Thính, anh khó chịu."
Quý Thính cau mày giúp anh đo nhiệt độ, thấy anh phát sốt liền đi tìm thuốc cho anh uống.
Thân Đồ Xuyên nghe lời ngồi dậy, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô. Tiếp nhận thuốc, uống vào xong, duỗi tay cầm tay Quý Thính, cẩn thận hỏi: "Em có thể ở lại với anh sao?"
"Được, anh ngủ đi, em ở chỗ này với anh." Quý Thính ôn hòa nói.
Thân Đồ Xuyên trong lòng một trận mừng như điên, lại không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nằm xuống giường.
Thân thể anh không được thoải mái, lại vừa uống thuốc xong, vừa nằm xuống liền mơ mơ màng màng ngủ đi. Chờ anh ngủ rồi, Quý Thính mới xoay người đi.
Sáng sớm hôm sau, Thân Đồ Xuyên tỉnh lại đã hơn 8 giờ, anh sửng sốt ngồi dậy rời giường thật nhanh, chạy đến phòng Quý Thính gọi cô dậy, vừa vào cửa đã nhìn thấy giường đệm xếp bằng phẳng, hiển nhiên cô đã ra cửa.
Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình đứng đó hồi lâu, mới về phòng định nhắn tin cho cô, kết quả vừa mới mở máy liền nhận được tin nhắn, em đi làm trước, anh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Sắc mặt Thân Đồ Xuyên hơi hòa hoãn lại, tự an ủi cô chỉ là sợ đến trễ cho nên mới đi trước.
Vào buổi chiều, Thân Đồ Xuyên như thường lệ đến trước cửa công ty chờ, Quý Thính ra tới nhìn thấy xe, do dự một chút, mím môi lại nhưng vẫn lên xe.
Thân Đồ Xuyên ôn nhu nhìn cô: "Hôm nay thế nào?"
"Có thể sau này anh đừng đến đón em được không?" Quý Thính ôn nhu hỏi.
Thân Đồ Xuyên cả người cương lên: "Vì sao?"
"Hiện tại mọi người đều biết anh là bạn trai của em, anh tới, bọn họ sẽ không được tự nhiên."
"Vậy cứ làm cho bọn họ không được tự nhiên, em chừng nào thì để ý đến ánh mắt người khác quá nhiều!" Thân Đồ Xuyên xụ mặt hỏi.
Quý Thính không nói, chỉ là an tĩnh nhìn anh. Sau một lúc lâu Thân Đồ Xuyên trầm mặt xuống, khởi động xe, giọng khàn khàn: "Được, nghe em."
"Cảm ơn." Quý Thính nhẹ nhàng thở ra. Cô cũng nói không nên lời vì cái gì, chỉ là đột nhiên đối với nhiệm vụ của thế giới này giống như mất đi hưng phấn, cũng như không nghĩ đến nhìn thấy nam phụ.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn về phía trước, một câu cũng không nói nên lời, lúc này anh cảm giác được trong thân thể như có thứ gì nắm chặt tới lục phủ ngũ tạng đều thật đau.
Vào ban đêm tự nhiên cũng không ngủ được ngon, hơn nữa mấy ngày sau, động tác thân mật đều biến mất, quan hệ bọn họ lại trở về trạng thái như ở Thân Đồ gia.
Thân Đồ Xuyên đối với loại trạng thái này thật nôn nóng bất an, nhưng lại bởi vì Quý Thính không tỏ ra có gì sai, anh hoàn toàn không tìm ra được ý tứ gì để bắt đầu.
Mười ngày trôi qua, vào một cuối tuần, Quý Thính ngồi ở phòng khách xem TV, lúc này trong TV đang phát tin công ty nhà Thân Đồ đóng cửa, hiện tại chiếu lại lịch sử Thân Đồ gia, những đoạn phát triển trong quá khứ đều được giới thiệu.
Thân Đồ Xuyên trở về nhà, nhìn thấy được Quý Thính ngồi ở sô pha, anh dừng một chút rồi ngồi xuống bên người cô, cùng xem tin tức một lát, sau đó trầm giọng nói: "Thính Thính, anh thành công."
"Phải, anh đã thành công." Quý Thính mỉm cười.
Thân Đồ Xuyên nhìn bộ dáng dầu muối không ăn của cô, có chút bực bội, bực bội một hồi, lại cẩn thận nói: "Em có thể ôm anh một cái sao?"
Quý Thính im lặng một chút, vươn tay ra ôm lấy anh.
Hương chanh đã lâu không được nghe cứ quanh quẩn ở chóp mũi, thanh âm Thân Đồ Xuyên có chút khàn khàn: "Anh rốt cuộc có thể thoát ra khỏi bóng ma nhà Thân Đồ mang lại, hiện giờ có thể hướng tới sinh hoạt hoàn toàn mới."
"Chúc mừng anh." Lúc Quý Thính nói những lời này, cô cảm giác chính mình giống như người ngoài cuộc.
Thân Đồ Xuyên ôm eo cô thật chặt, như muốn đem cô khảm vào trong thân thể mình: "Chúng ta về sau sinh hoạt thật vui vẻ đi."
Quý Thính trầm mặc, hồi lâu sau ừ một tiếng. Đôi mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên tầng hơi nước, anh ngẩng đầu, chậm rãi tới gần môi Quý Thính.
Lúc môi sắp chạm nhau, Quý Thính đột nhiên đẩy anh ra, đứng lên, vội vàng đi đến phòng bếp: "Canh trứng đã xong, lại đây ăn đi."
Thân Đồ Xuyên ánh mắt ám ám, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Anh vẫn luôn ẩn nhẫn, muốn biết Quý Thính khi nào mới có thể chân chính tha thứ cho mình. Mới đầu trong lòng anh là áy náy, nhưng mà dần dần áy náy tiêu ma, ngược lại lại có điểm oán hận.
Thân Đồ Xuyên không hiểu, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, vì cái gì Quý Thính bắt lấy không bỏ, thậm chí sẽ bởi vì chuyện này vẫn luôn giằng co với anh. Đúng là bởi vì học được việc đặt mình vào hoàn cảnh người khác, tưởng tượng đổi lập trường mình là Quý Thính, anh mới có thể càng thêm bực bội.
Bởi vì nếu anh bị Quý Thính lừa, mặc kệ lừa nhiều ít như thế nào, chỉ cần cô làm nũng, chính mình sẽ nguyện ý mà tha thứ, nhưng Quý Thính lại không có cách nào đối với mình cũng như vậy.
Nói đến cùng, vẫn là bởi vì cô ấy không đủ yêu mình.
Trong lòng Thân Đồ Xuyên âm u càng nặng, cho đến một ngày, Chu Tiền nói cho anh biết chuyện Quý Thính từ chức, cỗ âm u này trong nháy mắt như bùng nổ.
Chu Tiền bị phản ứng của anh hoảng sợ, cuống quít mở miệng: "Là, là chuyện hôm nay, sau khi cô ấy đưa đơn từ chức, tổ trưởng liền nói cho tôi, tôi liền..."
Không chờ Chu Tiền nói xong, Thân Đồ Xuyên âm mặt chạy ra khỏi văn phòng.
Anh đã hoàn toàn chịu đủ trạng thái này rồi, anh muốn đi hỏi rõ ràng, có phải hay không cô ấy thật tính toán bỏ lơ mình cả đời, nếu cô trả lời phải, nếu cô ấy trả lời phải, vậy anh sẽ đem cô nhốt lại, nhốt đến một chỗ chỉ có hai người bọn họ, để cô cả đời cũng không thể rời khỏi mình được.
Hoặc là, cô hiện tại đến việc từ chức cũng gạt mình, có lẽ đã sớm tính toán, nếu mình trở về không nhìn thấy được cô ấy thì sao?
Anh cự tuyệt suy nghĩ tiếp.
Trái tim Thân Đồ Xuyên bị hắc ám bao vây, dọc theo đường đi, đôi mắt đỏ quạch, chỉ chờ được đáp án của Quý Thính sẽ xem như hoàn toàn giải thoát.
Làm thế nào về đến nhà, Thân Đồ Xuyên đã không còn ký ức, chỉ là khi cửa thang máy mở ra, nhìn đến Quý Thính ở trong phòng khách, anh mới nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có cảm giác như sống lại.
Quý Thính Thính nghe đến tiếng vang, chất phác nhìn về phía anh.
Thân Đồ Xuyên đi ra thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại sau, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: "Vì sao chuyện từ chức không nói trước cho anh biết."
"Không cần phải." Quý Thính nhàn nhạt trả lời.
Thân Đồ Xuyên nắm tay thật chặt, còn cố duy trì bình tĩnh: "Vì cái gì cảm thấy không cần phải, em hẳn là có nhiều đồ vật muốn thu thập, nói trước cho anh, anh có thể đi giúp em dọn đồ."
"Anh chừng nào thì mới có thể cảm thấy hạnh phúc, hiện tại sinh hoạt anh tốt như vậy, vì sao vẫn không được vui?" Quý Thính nhíu mày.
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia trào phúng: "Đúng vậy, anh như thế nào vẫn là không vui, có người có phải hay không nên nghĩ lại mình một chút?"
"Anh đối với sinh hoạt của mình yêu cầu quá cao, tiêu chuẩn càng cao càng không vui, anh vẫn nên mau chóng hạ thấp bớt tiêu chuẩn, như vậy anh được vui, mà em cũng được giải phóng." Quý Thính thở dài.
Thân Đồ Xuyên nhíu mi: "Giải phóng là có ý gì?"
"Chính là em có thể đi," Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc, "Anh không vui, em không có biện pháp đi được."
Sắc mặt Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt đen thui: "Em muốn rời khỏi anh, em muốn chia tay phải không, em rốt cuộc đã chịu nói ra!"
Thân Đồ Xuyên đi nhanh về phía trước, đi đến trước mặt cô, bắt lấy cổ tay cô, đột nhiên ngửi được mùi rượu nhàn nhạt nhưng không rõ ràng nên anh cũng không chú ý lắm.
"Quý Thính, thừa nhận đi, em căn bản không yêu anh, chẳng qua vẫn luôn tìm không ra lý do để nói cho anh," Thân Đồ Xuyên nói, thanh âm run rẩy, "Hiện tại vất vả đã bắt được nhược điểm của anh, cho nên chết sống không muốn bỏ, có phải hay không?"
"Em không có ý đó!"
Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng, trong lòng ác ý rốt cuộc che dấu không được: "Em không có ý đó, vậy rốt cuộc em có ý gì, trong khoảng thời gian này anh xin lỗi cũng nói, tình cũng cầu, nên làm chuyện gì anh đều đã làm, nhưng em không một chút nào mềm lòng, còn không phải là vì tìm cớ rời khỏi anh."
"Anh nói cho em biết, em nghĩ cũng đừng nghĩ, anh sẽ không cho em rời khỏi anh, mặc kệ em thích anh cũng được, chán ghét anh cũng thế, em đừng mơ tưởng rời khỏi anh." Thân Đồ Xuyên hung tợn uy hiếp, trong giọng nói lộ ra vẻ tuyệt vọng bất chấp tất cả.
Cho dù là địa ngục, anh cũng muốn kéo cô cùng trầm luân.
Quý Thính mắt đỏ lên, nhìn cổ tay bị anh nắm chặt đến biến hình "Đau."
Thân Đồ Xuyên muốn lôi kéo người cùng xuống địa ngục, nghe thế lập tức thả lỏng gông cùm xiềng xích, nhìn thấy hốc mắt cô đầy nước mắt, chau mày hỏi: "Còn đau?"
"Còn." Miệng Quý Thính há ra, anh anh anh khóc lên.
Thân Đồ Xuyên hoàn toàn buông ra, nhẹ nhàng mát xa cổ tay cô, sau một lúc lâu nhàn nhạt nói: "Tóm lại em tốt nhất từ bỏ ý nghĩ rời khỏi anh, nếu không thống khổ cuối cùng vẫn là chính em."
Những lời này nghe thực quen tai.
Nước mắt Quý Thính không ngừng rơi xuống, một bộ vĩnh viễn sẽ không dừng lại. Thân Đồ Xuyên an tĩnh hồi lâu, duỗi tay ra ôm eo cô, vùi mặt vào trên vai Quý Thính: "Ở cùng với anh làm em khó chịu đến như vậy sao."
"Chính là em tìm không thấy ý nghĩa tồn tại của mình" Quý Thính khóc nấc lên.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút: "Có ý gì?"
"Em cho rằng, em cho rằng sinh hoạt hiện tại của anh là em nỗ lực đem đến cho anh, là em kéo anh ra từ khoảng lầy lội, nhưng mà, nhưng mà em đột nhiên phát hiện, em tồn tại đều không có chút ý nghĩa nào." Đâu óc Quý Thính choáng váng, chỉ muốn đem áp lực cảm xúc trong khoảng thời gian này phóng ra ngoài.
"Không có em, anh cũng có thể thoát khỏi Thân Đồ gia, cũng có thể trả thù những người thương tổn anh, em vốn cho rằng là mình nỗ lực, nguyên lai đều là vô dụng, cho dù không có em, cho dù không có em, anh cũng sẽ hoàn thành được chuyện anh muốn làm, em thật là đánh giá mình quá cao."
Quý Thính càng khóc càng cảm thấy thương tâm, từ khi vui đùa của Thân Đồ Xuyên bị bóc trần, trong lòng cô vẫn luôn hốt hoảng. Thân Đồ Xuyên càng cường đại, nói lên rằng anh càng không cần cô hỗ trợ, tất cả những chuyện cô làm trước kia, trừ bỏ nhiễu loạn đến phán đoán của anh, thật không có một chút tác dụng nào.
Cô muốn xem nhẹ đi cảm giác này, nhưng mà mặc kệ là bản thân Thân Đồ Xuyên, hay là người xung quanh, hết thảy đều như cường điệu chuyện này. Thế giới này cô chẳng có ý nghĩa gì, từ lúc bắt đầu chính mình đa tình giúp nam phụ, trên thực tế nam phụ hoàn toàn có thể dựa vào mình giải quyết hết thảy.
Bị Thân Đồ Xuyên lừa cố nhiên đáng giận, nhưng chân chính làm cô có cảm xúc dị thường trong khoảng thời gian này là chuyện cô thật vô dụng. Cô thậm chí còn nghĩ, nếu không có mình trộn lẫn vào, nói không chừng Thân Đồ Xuyên sẽ càng mau càng tốt giải quyết hết thảy mọi chuyện, không cần lãng phí thời gian trên người mình.
Nhưng chẳng sợ những chuyện này đều là sự thật, cô cũng vẫn không nhịn được ủy khuất, rốt cuộc cô là thiệt tình, thật lòng hỗ trợ nha!
Dưới tác dụng của cồn, Quý Thính như một đứa trẻ khóc đến muốn ngất đi, chỉ muốn thoát hết khổ sở trong lòng, hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng gì.
Thân Đồ Xuyên an tĩnh nghe cô nói chuyện, cho đến khi cô khóc đến mệt, rúc tiến vào trong lòng ngực mình, anh mới ách giọng, mở miệng: "Em trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở trạng thái không tốt, là vì cảm thấy không giúp được anh gì cả?"
"Em cái gì cũng chưa giúp, lại còn hưởng thụ anh đối tốt với em, em căn bản là không xứng!" Quý Thính nghẹn ngào, đôi mắt sưng đến chỉ còn thấy một đường.
Thân Đồ Xuyên hít sâu một hơi, đột nhiên có chút tức giận.
"Em dựa vào cái gì mà nói mình là người vô dụng nhất trên thế giới này, với anh mà nói em là người hữu dụng nhất, nếu không có em, nếu không có em..."
"Nếu không có em, anh căn bản không tìm được ý nghĩa để sống sót, lúc Cố Trị hạ thuốc anh, mặc dù phát hiện, anh có lẽ cũng sẽ uống vào, bởi vì..."
"Ban đầu anh tính toán, chờ khi anh trả thù xong hết thảy mọi thứ làm anh cừu hận, anh sẽ hoàn toàn rời đi thế giới này"