Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm

Chương 13



Một thoáng kinh hồng(*), mỹ nhân thanh khiết giá lạnh, hoa cách vân đoan(*).

(*) chỉ nhìn thoáng qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc, một phép ẩn dụ cho sự xuất hiện ngắn ngủi của cái đẹp hoặc những thứ đẹp đẽ.

(*) như hoa hiện lên sau sắc mây.

Trên đôi mắt còn mang một tầng vải trắng thanh mảnh, không rõ hình dáng đôi mắt. Thế nhưng chỉ lộ nửa khuôn mặt đã đủ làm người ta choáng ngợp, mảnh lụa trên mắt càng tô điểm cho vẻ tuyệt diễm, lại thêm phần mong manh đến mê hồn.

Lăng Trọng Dục thường trông thấy mỹ nhân, chốc lát cũng ngột ngạt. Tâm trí đang bị cuốn theo mỹ sắc còn chưa hồi tỉnh, thân thể theo phản xạ lui lại một bước. Hắn lùi về phía sau, một đạo kiếm quyết cắt qua tay hắn, chìm trên mặt tuyết, phút chốc hóa thành tảng băng kiên cố.

Sau khi Lăng Trọng Dục lui về, vô thức buông lỏng đấu lạp trong tay ra. Lúc này còn chưa kịp chạm đất, đấu lạp đã được một bàn tay thanh mảnh, trắng ngần tiếp được.

Ánh mắt Lăng Thanh Tiêu lúc bấy giờ lạnh căm đủ để sát phạt, không nói lời nào đặt đấu lạp lên đầu nàng, mặc dù trong trạng thái phẫn nộ, hắn vẫn chỉnh đấu lạp tươm tất như cũ, đường may ở chính giữa ngay ngắn.

Diệp Tử Nam cũng sững người lại, đấu lạp được đội lên, che khuất dung mạo nàng một lần nữa, rốt cuộc ý thức hắn mới trở về: “Thần linh ơi, Lạc Hàm ngươi…”

Thôi đúng rồi, ngươi quả là nữ nhi tư sinh của vị đại năng gì gì rồi, dáng vẻ này mỹ lệ thái quá lắm đó.

Nối tiếp đó, những người khác cũng bừng tỉnh, Lăng Trọng Dục cử động tay, dùng linh lực hòa tan tầng băng đã kết tủa, nhướng mày nhìn Lạc Hàm cười: “Cô nương xinh đẹp đến nhường này, mang đấu lạp thật đáng tiếc làm sao.”

Hắn thấy Lạc Hàm không đáp, còn bỡn cợt: “Ta chỉ đùa giỡn một chút, cô nương sẽ không làm lớn chuyện đâu nhỉ?”

“Đùa?” Nàng bị chọc đến bực bội, gằn giọng, nói từng chữ một: “Ai cợt nhả cùng ngươi? Nghe không lọt lời ta sao, ta nói không muốn, ai rảnh ở đây luyên thuyên cùng đồ đần nhà ngươi?”

Nàng rất tức tối, loại nam chính bá đạo lại tự kiêu này thật sự rất gợi đòn, thành phần này nếu thấy nữ tử lãnh đạm với kẻ khác là băng thanh ngọc khiết, còn lãnh đạm với hắn thì là lạt mềm buộc chặt, đúng không. Hay Lăng Trọng Dục cảm thấy, hắn hất khăn che mặt của nữ tử, từ nay về sau nàng ta sẽ phương tâm ám hứa(*), không phải chàng ấy con sẽ không lấy ai khác cả, ngươi nghĩ thế sao?

(*) đơn phương hứa hẹn, định ước.

Xách quần lên chạy nước rút ngay, tránh càng xa càng tốt. Tên ngu trọng nam khinh nữ(*), có thể đi học về cái gọi là tôn trọng không?

(*) Male chauvinism: Chủ nghĩa Sô vanh nam. Niềm tin phi lí, định kiến của nam giới đối với phụ nữ; đàn ông vượt trội hơn về khả năng, trí thông minh,…

Lăng Thanh Tiêu trực tiếp rút kiếm, đôi mắt tựa lưu ly ngọc trong băng thủy, lãnh đạm lộ ra một luồng yêu hoặc. Hắn dùng kiếm lập kết giới, nghiêng đầu căn dặn Diệp Tử Nam: “Bảo vệ nàng cho tốt.”

Diệp Tử Nam ra sức gật đầu, kéo Lạc Hàm tránh ra thật xa. Sau đó Lăng Thanh Tiêu nhìn về phía Lăng Trọng Dục, mũi kiếm thẳng tắp chỉ về kẻ gọi là huynh trưởng của hắn, thay thế thân phận hắn, mang đến cho hắn khốn đốn cùng cực, hiện giờ còn có mạo phạm bằng hữu của hắn: “Rút kiếm đi.”

“Đệ muốn đấu với ta?” Lăng Trọng Dục khinh thường cười một tiếng, trong ánh mắt dấy lên tia lửa, duỗi tay triệu hồi bội kiếm: “Không biết tự lượng sức mình.”

Tình hình chiến sự chạm vào là nổ ngay. Hai người bọn họ đều không có ý ngưng lại, nắm chặt kiếm, công kích ngay tức khắc. Kiếm Lăng Thanh Tiêu thanh mảnh và sắc bén, thậm chí bởi quá mỏng nên ánh sáng trực tiếp chiếu xuyên qua, từ xa nhìn tới dường như trở nên trong suốt. Trái lại kiếm Lăng Trọng Dục vừa lớn vừa nặng trĩu, hồng hắc song sắc quấn quanh lưỡi kiếm, chuôi kiếm trang trí châu báu hoa lệ, thô bạo và khoa trương.

Khi hai thanh kiếm va chạm nhau, toàn bộ mức tuyết cao đến đầu gối bị cuốn tung lên, hai bên bị linh lực mãnh liệt ép lui về sau. Túc Ẩm Nguyệt, Vân Mộng Hạm muốn can ngăn Lăng Trọng Dục động thủ, chỉ là còn chưa kịp lên tiếng đã bị xung đột linh khí đẩy ngã trên mặt đất.

Vân Mộng Hạm còn tạm ổn, chưa kể đến bản thể nàng là linh thảo, năng lực chữa lành nổi trội. Mà Túc Ẩm Nguyệt thì thê thảm rồi, vốn dĩ thể chất nát, những năm gần đây lại không chuyên tâm tu luyện, tất cả tu vi như thùng rỗng kêu to, sau khi bị linh lực xung kích khí huyết(*) dao động mạnh, hộc máu mồm.

(*) để chỉ phần sinh năng, năng lượng vận hành trong cơ thể

Bên này Lạc Hàm với Diệp Tử Nam có kết giới của Lăng Thanh Tiêu, chấn động không khiếp bằng bên kia, nhưng cũng không tránh khỏi chút tai nạn nhỏ. Diệp Tử Nam nhanh chóng rũ đi tuyết đọng trên người, kinh ngạc không khép được miệng: “Té ra, trong bí cảnh hắn vẫn chưa dốc toàn lực sao?”

“Đúng vậy.” Lạc Hàm phủi tuyết trắng trên người, thấy nhọc lòng: “Ta cũng chưa dự đoán tới đâu.”



Nàng chỉ biết Lăng Thanh Tiêu thời diệt thế cực khủng, sao mà biết được đại ma vương một ngàn tuổi đã dị đến thế này.

Lần này Lăng Thanh Tiêu nghiêm túc, đánh không hề tiết chế chiêu chí mạng. Lạc Hàm cùng Diệp Tử Nam tránh sau kết giới, tận mắt chứng kiến Lăng Thanh Tiêu từng kiếm chẻ ngang cắt dọc, rừng cây phía sau bị chém ngay hàng thẳng lối, qua một lúc mới nắm tay nhau yên bề nơi đất mẹ, đổ ầm ầm.

Mũi kiếm hắn chỉ đâu, nơi đó không còn may mắn mà sống sót, đây mới thật sự là Thiên lý bất lưu hành(*) .

(*) Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành.

(Hiệp khách hành – LÝ BẠCH)

(Trong mười bước gian tà đều chết,

Ngàn dặm đường giết hết chẳng tha.)

Diệp Tử Nam như ngây ngốc nhìn trận chiến trước mắt, hai người Lăng Thanh Tiêu, Lăng Trọng Dục đều thay đổi chiêu thức nhanh chóng, ra tay hung hãn, nhìn cũng thấy được thù mới hận cũ, tích lũy không ít. Diệp Tử Nam nhìn một hồi, rầu rĩ: “Trước giờ vẫn nghe người ta đồn Long tộc hiếu chiến, sức tấn công còn cao nữa, ta thấy có thêu dệt quá không. Cuối cùng hôm nay cũng tin rồi, Long tộc chỉ có solo đồng tộc mới gọi là đánh lộn, nếu không thì đánh bất kì kẻ nào khác cũng đều là chỉ đạo thôi.”

Lạc Hàm nghĩ tới cái ngày Lục giới bị Lăng Thanh Tiêu ‘âu yếm’ thành cái sàng, nối đuôi cùng Diệp Tử Nam thở dài.

Lúc hai người còn đang than thở, chiến cuộc thay đổi bất ngờ, Lăng Thanh Tiêu xuyên thủng phòng tuyến đối phương, mũi kiếm tàn nhẫn chém thẳng về phía cánh tay Lăng Trọng Dục. Vân Mộng Hạm cùng Túc Ẩm Nguyệt ở đối diện mất kiểm soát thét lên, Diệp Tử Nam cũng hoảng hốt đến hãi hùng: “Thiên Địa ta ơi, hắn làm thật hả?”

Lăng Thanh Tiêu thực sự mắt cũng không nháy, dứt khoát, không chút do dự chặt đứt tay phải Lăng Trọng Dục.

Chính xác là đôi tay vừa đẩy đấu lạp của Lạc Hàm ra.

Trong lòng Lạc Hàm cũng chậm rãi thốt lên ‘Kí lùm mía…’

Thống khổ do cánh tay đứt đoạn khó mà miêu tả bằng lời, cho dù là chủng tộc ngang tàng như Long tộc cũng không ngoại lệ. Có lẽ chính Lăng Trọng Dục cũng không ngờ được Lăng Thanh Tiêu thật sự có can đảm xuống tay nặng đến thế, hắn đau đớn ngã khuỵu xuống đất, Vân Mộng Hạm cùng Túc Ẩm Nguyệt hét lên, lao nhanh nhào về phía Lăng Trọng Dục.

Lăng Thanh Tiêu áp sát, đường kiếm hướng trực tiếp tới cổ Lăng Trọng Dục, Vân Mộng Hạm và Túc Ẩm Nguyệt cùng nhau xông lên, chắn trước mặt Lăng Trọng Dục, trừng mắt nhìn Lăng Thanh Tiêu, dáng vẻ thấy chết không sờn.

Một người là biểu muội, một người là sư muội, Lăng Thanh Tiêu còn có thể làm gì nữa đây. Nhìn bộ dạng hai người, cuối cùng cũng chầm chậm thu hồi kiếm.

Lăng Trọng Dục cam chịu đau đớn chống đỡ thân thể, máu tươi từ cánh tay đứt lìa tuôn ào ra, nhuộm trên nền tuyết một gam màu đỏ rực. Lăng Trọng Dục nhìn chòng chọc Lăng Thanh Tiêu, thù hằn từ ánh mắt nhấn chìm trong cay độc.

“Lăng Thanh Tiêu, thù đứt đoạn tay này, không đội trời chung.”

Lăng Thanh Tiêu xem nhẹ giễu cợt một tiếng: “Lăng Trọng Dục, phép tắc Long tộc, thắng làm vua. Kẻ bại trận không có tư cách oán than.”

“Hơn nữa ngươi cũng oan ức gì.” Lăng Thanh Tiêu thu hồi Cửu Tiêu kiếm vào vỏ, hắn nắm vỏ kiếm chỉ về phía Lăng Trọng Dục, sát ý hết thảy không giảm, “Cái tay này của ngươi hôm nay dùng để bồi tội.”

Dứt lời Lăng Thanh Tiêu xoay người, đạp lên tuyết trắng đi tới phía Lạc Hàm. Nàng tránh trong kết giới, nhìn bão tuyết mênh mông cuồn cuộn, xoay chuyển tuyết đọng uốn cong, cuốn vào không trung nương theo mảng tuyết lớn trên trời cùng rơi xuống.

Chỉ một màu trắng che phủ hết thảy Thiên Địa bao la, Lăng Thanh Tiêu đơn độc cầm kiếm bước tới, linh khí dồi dào trên thân ngăn cản tuyết đọng cùng gió lốc bên ngoài, tựa một thanh kiếm sắc bén, tách rời hỗn độn, độc hành Thiên Địa.

Diệp Tử Nam lặng lẽ kéo ống tay áo Lạc Hàm: “Ta có hơi rén.”

Nhìn bộ dạng cứ như một giây sau sẽ xuất kiếm chém người ngay vậy.



Lạc Hàm dùng sức thúc khuỷu tay Diệp Tử Nam, nén giọng nói: “Ngươi đừng mở miệng, còn có thể thọ thêm vài năm đấy.”

Diệp Tử Nam ngoan ngoãn đóng miệng, mấy thanh niên đều là quái vật, đánh lộn không lại thì hắn còn ẩn náu được mà. Lăng Thanh Tiêu đi về phía bọn hắn, nhấc tay liền giải trừ kết giới. Xem sắc mặt vẫn hết sức bình đạm, dường như vừa rồi hắn rút kiếm chỉ để khởi động, tiện tay gọi khúc củ cải, không có gì đáng nhắc đến.

Trên y phục không nhiễm một hạt bụi, trông còn trắng hơn trời tuyết: “Đi thôi, đến phía tây.”

Lạc Hàm gật đầu, đi phía sau Lăng Thanh Tiêu. Nàng đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại nhìn, phát hiện Lăng Trọng Dục đã được hai nàng thơ nâng người đứng lên, cánh tay trên mặt đất cũng không thấy, đoán chắc có người đã thu hồi.

Tiên tộc đứt chân đứt tay cũng không phải chuyện đao to búa lớn gì, trở về tìm Thiên linh Địa bảo, vẫn còn có thể nối lại như cũ. Chỉ là, nỗi đau này không cách nào tránh được, e là vẫn không thể khôi phục nguyên trạng.

Túc Ẩm Nguyệt khóc như muốn ngất đi, Vân Mộng Hạm còn chặt đứt vài phiến lá cây của mình ngay tức khắc, dùng chân thân cầm máu giúp Lăng Trọng Dục. Máu của hắn trên nền tuyết đang kết băng, hiện giờ lại miễn phí thêm của Vân Mộng Hạm, nhìn đến là kinh hãi.

Vân Mộng Hạm là Tử Giáng Tiên thảo bên bờ sông Ngân, sau này sinh ra linh trí, hóa thành Nhân dạng. Năng lực chữa lành của nàng rất cao, là linh đan diệu dược hiếm có khó tìm, trước khi được Chung Sơn thu làm đệ tử, đã từng nhiều lần suýt chút nữa bị người ta bứt về làm thuốc.

Cũng bởi năng lực nổi trội này của nữ chính, nên mới xuất hiện mấy màn moi tim đào thận, phá thai sinh non kia. Hơn nữa Lạc Hàm nhớ rõ, do năng lực tự lành thần kỳ của nữ chính, nên nàng ta cùng Lăng Trọng Dục có vài tiết mục tanh mùi máu trên giường.

Diệp Tử Nam nhẹ giọng gọi nàng, Lạc Hàm hoàn hồn, phát hiện Lăng Thanh Tiêu đã dừng lại từ bao giờ, lẳng lặng chờ nàng. Lạc Hàm chạy nhanh theo sau.

Trải qua chương đệm này của nam nữ chính, lộ trình kế tiếp vô cùng yên bình, bọn họ đi phương tây, xuống đáy biển, tuần tự thu được sáu cây Hạc Linh Lan, chặng đường có không ít kẻ muốn giết người đoạt bảo, kết quả đều bị Lăng Thanh Tiêu phản sát xử lí.

Thoáng chốc đã một tháng trôi qua. Hôm nay một hàng ba người bọn họ đến vị trí cuối cùng, Lăng Thanh Tiêu bụp hải thú trấn thủ, Diệp Tử Nam đứng ra lao động cần cù, bới đất lấy Hạc Linh Lan lên.

Qua một thời gian này, Diệp Tử Nam đã quen dần với thân phận con sen của mình. Hắn đào linh dược, quét tước chiến trường sạch sẽ, bưng hộp ngọc đựng đầy Hạc Linh Lan đặt trong tay Lạc Hàm.

Mấy thứ này như quy tắc ngầm trong tổ đội bọn họ vậy, Lăng Thanh Tiêu chịu trách nhiệm chiến lực và trang thiết bị, Diệp Tử Nam có chân chạy vặt, còn Lạc Hàm phụ trách quản tiền, cái bộ phận ăn không ngồi rồi ý.

Quanh thân Lạc Hàm là kết giới do Tị Thủy châu tạo ra, nàng như bọt nước đang trôi nổi, vật vờ nhè nhẹ theo làn sóng.

“Mười cây Hạc Linh Lan.” Lạc Hàm đếm xong, cảm thấy vừa lòng thỏa ý đem hộp ngọc cất trong trữ vật không gian, “Tốt rồi, đủ mười cây, công việc kết thúc hoàn mỹ nhé.”

Sau khi nói xong, hơi lưỡng lự: “Chúng ta đào hết linh dược lên, những người khác không tìm thấy cây nào, làm như vậy có ổn không?”

Diệp Tử Nam cũng ngưng lại trong chốc lát, do dự đáp: “Theo ta thấy thì không sao đâu nhỉ?”

“Ừ thế thì cứ vậy đi.” Trong lòng Lạc Hàm lập tức không hề có gánh nặng mà nói: “Mọi chuyện trong Nhân sinh sao mà cứ suôn sẻ được đúng không? Cái chúng ta đang làm là tự thân phổ cập kinh nghiệm xã hội trân quý, ra ngoài mò bảo vật, không phải lúc nào cứ muốn là có như thế được. Chờ bọn họ giác ngộ tư tưởng này xong, sẽ quay ra cảm tạ chúng ta.”

Diệp Tử Nam cũng phụ họa hưởng ứng liên tục. Lăng Thanh Tiêu đang nghe hai người làm bộ làm tịch, quay ra lại không biết thẹn buông lời là vì tốt cho người khác. Trong lòng bất đắc dĩ, thấy buồn cười liếc nhìn Lạc Hàm một cái.

Bởi độ cống hiến của Diệp Tử Nam có hạn, chỉ được chia hai cây, phần còn lại tám cây đều do Lạc Hàm cất trữ. Nhưng chỉ hai gốc Hạc Linh Lan này cũng đủ làm Diệp Tử Nam phấn khích không thôi. Chờ lắng xuống, hắn mười phần chân thành hỏi thăm Lạc Hàm: “Hai người các ngươi còn đi thám hiểm nữa không? Dự tính đi bí cảnh nào chưa, có để bụng chuyện ta vào đội chung không?”

Sống mười vạn tám năm nay, hôm nay cuối cùng cũng hiểu nằm thẳng cẳng không nỗ lực là như nào. Lăng Thanh Tiêu mạnh biến chứng đến vậy, vận khí Lạc Hàm cũng tốt đến biến thái. Mấy loại Thiên tài Địa bảo hiếm lạ gì gì trên đời này, cứ để Lạc Hàm nói là tìm thấy ngay.

Pha trộn cùng đồng đội như này, đừng nói là chỉ được chia phần có một phần năm thôi, kể cả có chia một phần mười Diệp Tử Nam cũng tình nguyện tay xách nách mang phía sau.

Hắn không muốn giác ngộ kinh nghiệm xã hội trân quý, hắn chỉ muốn đi theo Lạc Hàm với Lăng Thanh Tiêu, rồi mong manh được bọn họ gánh đội thôi.

MY NAME'S SỐNG KHỎE SỐNG ĐẸP

Đừng lãng phí bất kỳ ngày nào, vì mỗi ngày qua đi mà không có sự vui vẻ của bạn thì thật cay đắng.
— QUẢNG CÁO —