Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 40



Ở Tam Giới Sơn này, càng đi xuống dưới lòng đất thì cảm giác ngột ngạt lại càng nặng. Ánh mắt của Khanh Linh cũng dần dần bị sương mù đen nhánh che kín, may mà trên mặt cô có đeo mặt nạ trước đó Thanh Tả đưa cho, lúc này mới không đến nỗi không nhìn thấy gì.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cô cảm giác được sau lưng có cơn gió lạnh thổi tới, tiếp theo có một người nào đó yên lặng kề sát cô, người kia thở dài nói: “Khanh Linh cô nương quá nôn nóng rồi.”

Là giọng của Thanh Tả.

Cô không trả lời, lặng lẽ cách xa hắn ta một chút, mãi cho đến khi quỷ khí dưới thân bất chợt chạm vào cái gì đó, xem ra đã đến điểm cuối.

Khanh Linh nhanh chóng ổn định lại thân thể của mình, sau khi đứng vững mới giương mắt nhìn sang.

Cô nhớ rõ bên trong kịch bản viết là Cố Vọng bị giam ở trong Thủy Lao, mà dưới chân núi của Tam Giới Sơn quả thật là một cái Thủy Lao.

Bởi vì nằm ở rất sâu trong lòng đất, nơi này ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, dù lúc này Khanh Linh đeo mặt nạ như đang mở ra góc nhìn ban đêm thì cũng chỉ có thể nhìn được một ít thứ này nọ xung quanh. Lúc này cô và Thanh Tả đang đứng trên một cái thềm đá, đi xuống chút nữa vài bước hình như là một cái Hắc Thủy Trì.

Giống như phía trên, trên đầm nước có mấy sợi xiềng xích to lớn xù xì, nhìn sơ qua cực kỳ áp lực, càng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu hơn chính là bị ma khí dày đặc ở trong Hắc Thủy Trì ập tới phả vào mặt.

Khanh Linh cũng không nhìn thấy Cố Vọng, nhưng quỷ khí dẫn đường rõ ràng nói cho cô biết bây giờ Cố Vọng đang ở ngay chỗ này.

Bốn phía giống như bị ngăn cách, không nghe được một chút tiếng động, im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Khanh Linh hơi nghiêng đầu, bước vài bước đi xuống thềm đá, sau đó cuối cùng cũng thấy được một cái đầu người đang dựa vào vách đá bên kia.

Đúng, chỉ là một cái đầu người mà thôi.

Nửa người dưới của Cố Vọng hoàn toàn bị ngâm bên trong Hắc Thủy Trì, chỉ để lộ ra một cái đầu, giống như lúc này đầu và thân đã tách nhau.

Tóc đen che đi nửa bên mặt, gương mặt vốn đã yêu dã mê người bây giờ giống như mất đi toàn bộ sức sống, nốt chu sa ở mi tâm lờ mờ phát ra ánh sáng màu đỏ, vừa cổ quái lại lộ ra một luồng tử khí, giống như là tế phẩm bị mang đi hiến tế.

Hắn gục đầu, hai mắt nhắm chặt, như đã mất đi tri giác.

Thanh Tả gọi cái này là không được tốt cho lắm sao?

Trước đó Cố Vọng có nói cái gì mà “không cho cô tới”, mấy lời này là làm sao nói ra được?

Khanh Linh lập tức tiến lên, quỷ khí trong tay nháy mắt bao lấy Cố Vọng, cô định thử kéo hắn ra khỏi mặt nước.

Nhưng cho dù cô có đi tới kéo cách nào, Cố Vọng vẫn cứ ở yên tại chỗ không nhúc nhích.

Lúc này cô mới chú ý tới, những xích sắt tay thô to này có một số đang ở trong nước, tất cả đều dùng để trói chặt hắn.

Giọng điệu Khanh Linh run rẩy: “Vì sao bọn họ phải làm như vậy?”

“Thiết lập cái chết rồi sau đó hồi sinh.” Thanh Tả nhìn người bên trong Hắc Thủy Trì, đáy mắt màu mực kìm nén, không chút cảm xúc nói: “Thiếu chủ muốn để cho ngài ấy làm vua của Ma Giới, vậy thì phải để ngài ấy tẩy đi những thứ bẩn thỉu ở Vô Trần Sơn.”

Đối với người của Ma Giới mà nói, Phật môn ở Vô Trần Sơn chính là những thứ bẩn thỉu.

“Các ngươi là muốn dồn hắn vào chỗ chết.” Lúc Khanh Linh buông ra những lời này, người đã giẫm lên xiềng xích phía trên mặt nước kia, quỷ khí nâng cô lên, dừng ở trước mặt Cố Vọng.

Khanh Linh cúi người, nhỏ giọng gọi: “Cố Vọng.”

Cố Vọng vẫn cúi thấp đầu, có gọi cũng không tỉnh.

Khanh Linh hơi nhíu mày, thò tay ra chạm nhẹ vào cổ của hắn. Mạch đập đều đặn, rất suy yếu nhưng vẫn còn sống.

Khanh Linh hỏi: “Hắn thế này là bị sao vậy?”

“Đây là Xích Trói Hồn.” Thanh Tả đáp: “Hồn phách bị trói buộc, đương nhiên chưa thể tỉnh lại.”

Khanh Linh nghe vậy, lập tức giơ thẳng tay lên muốn chặt đứt cái thứ gọi là Xích Trói Hồn này, nhưng cho dù cô có dùng sức ra sao thì Xích Trói Hồn này vẫn vững vàng bất động, ngay cả một chút vết nứt cũng không có.

Thanh Tả nhìn động tác của cô, mở miệng nhắc nhở: “Đây là đồ đã được ma khí ngàn vạn năm của Tam Giới Sơn luyện chế, sao có thể dễ dàng phá hủy như vậy được?”

Khanh Linh hỏi: “Vậy thì phải làm sao?”

Thanh Tả nhìn cô: “Xích Trói Hồn này, tên như ý nghĩa, có thể trói buộc hồn phách gì đó.”

Hắn ta giống như đang cười: “Đương nhiên là phải đợi hồn phách của ngài ấy hoàn toàn bị đánh nát thì Xích Trói Hồn mới có thể mất đi hiệu quả.”

Khanh Linh bỗng nhiên quay đầu: “Đánh nát?”

Thanh Tả nghiêng đầu, giẫm lên Hắc Thủy Trì đi lên phía trước, giống như đang đi ở trên đất bằng, cuối cùng dừng lại trước mặt Khanh Linh, khụy một gối ngồi xổm xuống: “Đúng vậy, đánh nát.”

Hắn ta hỏi: “Cô nương đoán xem, vì sao bọn họ phải làm như vậy?”

“Ta không muốn biết.” Khanh Linh lắc đầu: “Bây giờ ta chỉ muốn biết phải làm sao mới cứu được hắn.”

“Ngược lại có một cách.” Thanh Tả ngước mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xiềng xích: “Dùng hồn phách của một người khác tạm thời thay thế, hút đi một phần lực lượng của Xích Trói Hồn là có thể giải thoát cho ngài ấy.”

Lúc hắn ta nói xong lời này thì lập tức nhìn sang cô.

Khanh Linh cảm giác ánh mắt của hắn ta giống như đang nói: Không phải ngươi muốn cứu hắn sao, ngươi nhanh đi đổi chỗ cho hắn đi.

Cô phút chốc nhíu mày: “Chỉ có thể làm như vậy thôi sao?”

Thanh Tả chầm chậm đáp: “Cho nên ta mới nói, Khanh Linh cô nương có xuống cũng vô dụng, còn không bằng chờ thêm một hai ngày, đợi hồn phách của Đại công tử bị đánh nát rồi ngài ấy tự nhiên có thể đi ra ngoài.”

Hắn ta nhỏ giọng nói: “Đến lúc đó ngài ấy sẽ trở thành vị vua ưu tú nhất của Ma Giới.”

Làm vua của Ma Giới thì cần phải trả giá bằng linh hồn của mình sao?

Khanh Linh vẫn giữ nguyên ý kiến.

Khanh Tả liếc mắt nhìn cô thật sâu: “Vì sao Khanh Linh cô nương lại khăng khăng muốn đưa Đại công tử ra ngoài vậy? Làm vua của Ma Giới bộ không tốt sao?”

“Ta đã từng hỏi hắn, hắn không muốn nhập ma.” Khanh Linh nói: “Cho nên chỉ cần hắn không muốn thì ta sẽ không để cho hắn phải chịu loại khổ sở này.”

Cô nhỏ giọng nói: “Nếu như làm một vị vua mà cần phải trá giá bằng linh hồn của mình lẫn vi phạm ý nguyện của bản thân, vậy thì làm vua còn có ý nghĩa gì nữa.”

Đầu ngón tay Thanh Tả giật giật, cúi đầu mỉm cười: “Khanh Linh cô nương nói đúng lắm.”

Hắn ta thở dài: “Nhưng mà dựa vào năng lực trước mắt của ta mà nói, hết thảy đều bị Ma Giới nắm trong lòng bàn tay, không có năng lực đi cứu Đại công tử. Nếu muốn cứu ngài ấy, vậy thì chỉ có thể dựa vào cô nương.”

Khanh Linh cũng không trông cậy nhiều vào hắn ta, cô nghiêm túc nhớ lại, tại sao Cố Vọng ở trong kịch bản ban đầu lại khó hiểu chạy đi. Đúng, cô tiếp tục nhớ lại.

Sở dĩ sau khi Cố Vọng đi ra ngoài xong lại giống như nửa nhập ma cũng bởi vì ở đây hắn bị cái Xích Trói Hồn này rút đi một nửa hồn phách, tiếp đó huyết mạch bên trong cơ thể nháy mắt thức tỉnh. Sau khi Xích Trói Hồn lấy đi một nửa hồn phách của hắn xong, trói buộc bên trong sẽ từ từ giảm bớt, Cố Vọng dựa vào lực lượng ý chí mạnh mẽ mới có thể vùng ra được.

Cũng chính vì như vậy nên về sau hắn chỉ là một thân thể nửa linh hồn, dẫn đến cuối cùng hắn không chống đỡ nổi bị huyết mạch Ma Tộc của bản thân cắn nuốt.

Nói cách khác, bây giờ hắn đang bị Xích Trói Hồn thôn tính.

Khanh Linh không hề nghĩ ngợi, lập tức lấy Chuông Ngưng Hồn ở trên cổ mình xuống, đeo lên trên cổ Cố Vọng.

Cô khẽ cụp mắt, trong lòng đang âm thầm tính toán. Trên người Cố Vọng có huyết mạch của Ma Tộc, cho nên bị rút đi nửa hồn mới có thể bị thôn tính. Nhưng cô không phải là Ma Tộc, cũng không có thứ huyết mạch kỳ quái tra tấn người kia, cho dù cô mất đi nửa cái hồn thì cũng không bị ảnh hưởng gì.

Nghĩ như vậy, tay của Khanh Linh từ từ sờ lên Xích Trói Hồn.

Từng sợi quỷ khí quấn quanh đầu ngón tay cô, đám người Lâm Ngân Chi còn đang ở cách xa nơi này, tạm thời vẫn chưa qua đến, cô vẫn còn thời gian.

Khanh Linh hỏi: “Cái Xích Trói Hồn trói buộc hồn phách này phải làm sao mới thay thế được?”

“Đơn giản thôi.” Thanh Tả hời hợt nói: “Nhỏ máu lên phía trên, nó sẽ tự động tìm được chủ nhân của máu.”

“Ta hiểu rồi.” Khanh Linh ngẩng đầu lên nhìn Thanh Tả, cô không thể coi thường bất kỳ người nào, mặc dù bây giờ Thanh Tả ngoài mặt đa phần là người tốt, nhưng cô vẫn không thể mạo hiểm.

Thanh Tả chống lại ánh nhìn của cô, nhíu mày: “Khanh Linh cô nương muốn bảo ta tới thay thế sao?”

Ánh mắt Khanh Linh hơi thay đổi: Hả?

Thanh Tả cũng không nổi giận, hắn ta chỉ mỉm cười, nói: “Vậy thì chuyện tính toán này, cô nương tính nhầm rồi.”

“Hồn phách của ta đã sớm dâng hiến cho Ma chủ, cho nên không thể trông cậy vào ta được đâu.”

Cô hiểu rất rõ lời này, mới vừa rồi Thanh Tả đã nói với Ma Tu kia rằng hắn ta là Ma Sứ.

Có thể ngồi lên vị trí Ma Sứ như hôm nay chắc chắn đã trả giá không ít, thì ra là trả giá bằng linh hồn của chính mình.

Khanh Linh cong mắt liếc nhìn, dằn nỗi thất vọng mơ hồ vừa rồi của bản thân về điểm này xuống, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

“Hôm nay đa tạ ngươi, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta là được.” Cô hơi ngước cằm lên: “Sẽ không liên lụy tới ngươi.”

Thanh Tả hơi dừng lại, ánh mắt đảo qua cái Chuông Ngưng Hồn mà cô đeo lên cổ Cố Vọng, hỏi: “Cô nương muốn thế nào?”

“Ta tự có cách.” Khanh Linh khẽ cười, sau đó đầu ngón tay đột nhiên vẽ nhẹ một cái, quỷ ấn mà cô hạ lên trán Thanh Tả trước đó cũng hiện ra.

Ánh mắt Thanh Tả khựng lại, cảm xúc trong mắt phút chốc trở nên nguy hiểm: “Cô nương định làm gì?”

“Mọi chuyện đều cần phải có đảm bảo.” Khanh Linh chớp mắt mấy cái, đầu ngón tay quấn một vòng, quỷ ấn trên trán Thanh Tả càng lúc càng nóng rực: “Ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, nếu ngươi thật sự là người của Cố Vọng, như vậy ngươi cũng sẽ không bại lộ, nếu ngươi không phải, vậy thì càng tốt.”

Khanh Linh nói: “Ngủ một giấc đi.”

Nói xong, quỷ ấn kia nháy mắt bộc phát ra quỷ khí mạnh mẽ, thân mình Thanh Tả cứng đờ, lập tức gục xuống.

Lúc này Khanh Linh mới thu tay về, không có lý do nào khác, chỉ là không thể để cho Thanh Tả tỉnh táo thấy được động tác tiếp theo của cô.

Nếu như Cố Vọng không chính miệng nói cho cô biết thân phận của Thanh Tả này là gì, cho dù cô có suy đoán ra sao thì đó cũng chỉ là suy đoán không có tính xác định, người duy nhất mà cô tin tưởng chỉ có bản thân cô mà thôi.

Lúc Thanh Tả dẫn cô xuống dưới cũng đã nói hết mọi chuyện rồi, tạm thời hắn ta đã không còn tác dụng nào khác.

Nếu như hắn ta là người tốt, như vậy sau khi cô cứu Cố Vọng xong, Thanh Tả cũng là bị cô đả thương, cho dù người của Ma Giới có trách tội ra sao thì cũng không đổ lên đầu hắn ta.

Nếu như hắn ta là người xấu, như vậy lại là một công đôi việc.

Nhân lúc lòng phòng bị của hắn ta yếu nhất hạ quỷ ấn của mình, đây là chuyện Khanh Linh đã có chuẩn bị từ sớm.

Cô xác định Thanh Tả đã hoàn toàn mất đi ý thức mới từ từ quay lại ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Vọng, Chuông Ngưng Hồn có thể tạm thời bảo vệ linh hồn của hắn, nhưng không thể bảo vệ được lâu, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ.

“Cố Vọng ơi là Cố Vọng.” Khanh Linh đưa một ngón tay lên bờ môi của mình, thì thào nói nhỏ: “Sau ngày hôm nay, ta gần như đã biết vì sao ngươi không muốn nhập ma.”

Khanh linh cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Người không có linh hồn và cái xác không hồn thì có gì khác nhau đâu.”

”Ngươi phải sống sót thật tốt.” Giọng Khanh Linh kiên định: “Ta sẽ không để cho ngươi nhập ma.”

Dù sao cô cũng đã ngăn cản hồn phách của hắn bị rút ra.

Trong bóng tối, nốt chu sa ở mi tâm Cố Vọng càng ngày càng đỏ, nhưng Khanh Linh lại không để ý đến.

Cô cắn đầu ngón tay của mình một cái, nhìn giọt máu từ đầu ngón tay trào ra, lại bất ngờ cảm thấy hơi đau đớn.

Trong mắt Khanh Linh lộ ra một chút nghi ngờ, nhưng cô đã nhanh chóng đè sự nghi ngờ này xuống, tiếp đó đưa tay ra, chuẩn bị nhỏ máu của mình lên trên Xích Trói Hồn.

Khanh Linh sắp sửa lật tay lại, khoảnh khắc lúc giọt máu sắp nhỏ vào, cổ tay cô đột nhiên bị người ta tóm lấy.

Cô chợt ngước mắt lên, chống lại một cặp mắt đỏ tới mức đáng sợ.

Ánh mắt Cố Vọng đỏ đậm, nốt chu sa ở mi tâm cũng đỏ bừng, hắn nắm chặt tay cô, cười như không cười nói: “Linh Nhi định làm gì vậy?”

Khanh Linh sững sờ: “Không phải ngươi đang bị Xích Trói Hồn trói sao?”

Cố Vọng không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt hắn dừng trên đầu ngón tay trắng như tuyết của Khanh Linh, nhìn chằm chằm vào giọt máu đang chảy ra, cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Muốn dùng linh hồn của mình thay thế ta ư?”

Khanh Linh: “Ta...”

Không đợi cô nói hết lời, Cố Vọng đã cắt ngang lời cô: “Không được.”

Hắn nói xong thì lập tức cúi thấp đầu xuống.

Trong chớp mắt tiếp theo, Khanh Linh cảm giác đầu ngón tay của mình được một cảm giác ấm áp bao trùm, đồng tử cô co rút lại.

Là Cố Vọng.

Hắn đang hút máu ở đầu ngón tay cô, còn hung hăng cắn cô một ngụm, răng nanh chặn lại miệng vết thương.

Giọng nói của hắn khàn khàn, chứa đựng một chút tàn nhẫn rồi lại bất ngờ triền miên: “A Linh đã muốn dâng hiến linh hồn của mình, vậy thì cũng chỉ nên dâng hiến cho ta.”

—Hết chương 40—