Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 56:  



Khanh Linh yên lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này chưa phải là bên trong, nhiệt độ xung quanh rất cao, như đang ở trong một cái lồng hấp, nhưng lúc này cô lại đang ở trên một bức tường thành.

Bên ngoài tường thành là cát vàng bay múa khắp trời, trong tường thành lại có một tòa cung điện xa hoa cực lớn nhưng lại bỏ hoang không có người ở.

Đây là một tòa thành rỗng bên trong hoang mạc.

Màu sắc hai đồng tử của nữ tử này rất khác nhau, quả thật có hơi giống người ngoại quốc.

Đẹp thì có đẹp, nhưng ánh nhìn của hai con mắt lại khác nhau, cứ như trong thân thể này có đến hai người vậy.

Khanh Linh chỉ cảm thấy nàng ta thoạt nhìn hơi quen mắt, nhưng lại không thể nhớ nổi đã gặp qua ở đâu. Không lý nào, người cô từng gặp chỉ có mấy người, sao lại cảm giác nhìn quen mắt được chứ?

Bởi vì ngoại trừ Cố Vọng ra cô không quá chú ý đến kịch bản, nên cũng không biết người hiện tại này là ai, cũng không buồn suy nghĩ.

Huống chi Khanh Linh cũng không muốn trong lúc thí luyện gây ra thêm phiền phức gì. Với lại nếu như chậm trễ, với tính cách kia của Cố Vọng, nói không chừng lại cảm thấy là cô vứt bỏ hắn.

Chắc là Boss gì đó trong thí luyện rồi.

Nghĩ đến đây, Khanh Linh hơi nhíu mày, chuyện này hơi phiền phức.

“Tiểu mỹ nhân.” Giọng nam điềm đạm lại lần nữa vang lên, trên người nàng ta như có mùi son phấn nhè nhẹ, vừa đến gần, mùi kia quả thật đã xông vào mũi cô.

Khanh Linh vốn không cần hít thở, nhưng thỉnh thoảng cũng để mình giống như người bình thường, cho nên lúc ngửi được mùi hương này, cô theo bản năng tự ngừng hô hấp của mình.

Cô di chuyển từng bước về phía sau, không để cho người này cách mình quá gần.

Cùng lúc đó, Khanh Linh đưa tay ra sau lưng, quỷ khí ở đầu ngón tay lặng lẽ tràn ra ngoài, đi tìm vị trí hiện tại của Cố Vọng.

Sau khi nữ nhân kia tới gần, thấy Khanh Linh nhìn dáng vẻ của mình mà không hề run sợ thì thoáng ngạc nhiên: “Ngươi không sợ bọn ta sao?”

Khanh Linh buồn bực, vì sao phải sợ?

Nam nhân cũng chỉ vào mắt mình, hỏi: “Bộ không cảm thấy bọn ta rất đáng sợ sao?”

Khanh Linh nhìn sang, nhìn hai đồng tử y như đang nhìn hai người.

Cô nghĩ thầm, bản thân mình cũng là người đã thấy qua việc đời, Tiên Quỷ Ma tam giới đều đã đi qua, còn sợ gì nữa chứ.

Cô chỉ khẽ lắc đầu, không nóng không lạnh nói: “Cũng bình thường.”

Nam nhân mỉm cười: “Xem ra không chỉ là một tiểu mỹ nhân, còn rất thú vị nữa.”

Nữ nhân dùng một tay chống nạnh: “Tàm tạm, vậy ngươi cứ trói thẳng về rồi tính, tối nay có thể động phòng ngay.”



Khanh Linh: “…”

Cái gì vậy?

Cô nhìn thấy nữ nhân đã bắt đầu xắn tay áo lên, nàng ta thật sự định trói cô lại ư?

Khanh Linh ngước mắt lên, thở dài, mở miệng nhẹ giọng nói: “Linh Si.”

Nơi này không có ai khác, gọi Linh Si lên cũng sẽ không có ai phát hiện ra thân phận của cô.

Lập tức, Linh Si từ một sợi khói đen dần lan ra thành hình người.

“A!”

Khanh Linh còn chưa lên tiếng đã nghe nữ nhân ở đối diện phát ra một tiếng hét chói tai, hoảng sợ hỏi: “Đây là thứ quỷ gì vậy!”

Khanh Linh: “…”

Ai sợ ai đây?

“Ngươi im lặng chút đi.” Giọng nam thở dài: “Chỉ là một tên Quỷ Tu thôi mà.”

Giọng nữ càng hoảng sợ hơn: “Tên nam nhân thối tha này, không biết nữ hài tử bọn ta rất sợ quỷ sao!”

Nghe vậy, Khanh Linh cong cong khóe mắt.

Sợ quỷ à, vậy thì càng dễ xử lý.

Đầu ngón tay cô hơi cong lên, lập tức có vô số Quỷ ảnh từ dưới đất xông ra, quấn quanh bên chân nữ nhân kia.

Vẻ mặt nữ nhân lập tức thay đổi, ở tại chỗ nhảy dựng lên, bật nhảy ra thật xa: “Quỷ kìa, rất nhiều rất nhiều quỷ!”

Khanh Linh cũng không ngờ Quỷ hồn ở trong hoang mạc này lại nhiều như thế.

Không phải tên này đã nói rất lâu rồi không thấy người sao.

Mắt trái nữ nhân kia lập tức trở nên hung ác, hung hăng trừng mắt nhìn Khanh Linh, giọng nam nói: “Ngươi muốn chết à?”

Khanh Linh vô tội thả tay: “Ta chỉ muốn đi.”

Cô cười nhạt một tiếng: “Ta sẽ không làm các ngươi bị thương, chỉ giữ các ngươi lại một lúc mà thôi, tạm biệt.”

“Linh Si, trông chừng nàng ta, chốc nữa hẵng tới tìm ta.”

Nói xong, Khanh Linh lưu loát quay người, một đoàn quỷ khí nâng cô lên, từ trên tường thành bên kia nhảy xuống.

Còn nữ nhân trên tường thành vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hàm răng phát run, trong mắt phải đầy vẻ sợ hãi: “Sao nàng lại không bị mê hoặc?”

Giọng nam nặng nề đáp: “Nàng là Quỷ Tu, Quỷ Tu không có hô hấp.”

Giọng nữ hơi suy sụp: “Mau đuổi mấy thứ này đi đi!”

Mặt Linh Si không cảm xúc đứng tại chỗ, giọng nói không hề có tình cảm gì: “Đuổi không đi.”

Người nọ: “…”

“Chớ ồn ào.” Giọng nam hơi bất đắc dĩ: “Ngươi nhìn ngươi đi, nếu không phải vì sợ hãi, sao tiểu mỹ nhân của ta có thể rời đi được chứ?”

Giọng nữ nổi giận: “Ngươi đang trách ta đó à?”

Giọng nam không đáp lại, đang bận nhìn Linh Si tối đen như mực này.

“Quỷ nô?” Trong giọng nam nhiều hơn một chút cân nhắc, nhìn theo phương hướng Khanh Linh biến mất, nói tiếp: “Xem ra người ở đây thú vị hơn rất nhiều.”

“Đi thôi, dẫn ngươi đi xem.”

——

Khanh Linh từ trên tường thành nhảy xuống, quay đầu lại, đột nhiên phát hiện tòa thành ở đây đã biến mất.

Cô thoáng khựng lại, đồng thời cẩn thận nhìn sang.

Chỗ kia sạch bóng, ngoài cát vàng bị gió cuốn đi ra thì xác thực không có gì cả.

Lúc này, Linh Si từ bên kia xuất hiện.

Khanh Linh ngạc nhiên: “Ngươi qua đây bằng cách nào?”

“Không biết.” Linh Si đáp: “Thuộc hạ từ trong thành đi ra, lập tức qua đây tìm chủ tử.”

Khanh Linh dằn nghi ngờ trong lòng xuống, đành phải để Linh Si về lại hình thái hư vô, bị người khác gặp phải sẽ không tốt lắm.

Cô giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, đi về phía trước mấy bước, ngọc giản Thư Nhất đưa lập tức sáng lên: “Linh Linh, ta đi tìm Lâm Ngân Chi trước, thả vài thứ lên người hắn xong sẽ tới tìm cô.”

Hai người cùng tiến vào thí luyện.

Bên phía Lâm Ngân Chi là quan trọng nhất, nhưng Cố Vọng cũng biết được một phần sự việc, cho nên Thư Nhất cũng không thể ngăn cản Khanh Linh tìm đến Cố Vọng.

Hắn im lặng một lát rồi hỏi: “Cô và Cố Vọng đang ở chung một chỗ sao?”

Khanh Linh: “Tôi vẫn chưa tìm được hắn.”

Thư Nhất ừm một tiếng, nói tiếp: “Cất kỹ ngọc giản.”

Khanh Linh đáp lại một tiếng.

Bên tai như loáng thoáng truyền tới tiếng gào thét, Khanh Linh quay đầu, lại không nhìn thấy gì cả.

Hoang mạc này mênh mông vô bờ, hoàn cảnh lại ác liệt, muốn từ nơi này tìm được cửa ra vào cũng không dễ.

Thời gian Cố Vọng tiến vào chắc là cũng không ngắn, vì sao lúc này quỷ khí lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Nghĩ tới đây, Khanh Linh cảm thấy hơi lo lắng.

Ngay lúc cô nhấc tay lên muốn thả ra nhiều quỷ khí hơn, chợt trông thấy xa xa có một trận bão cát đang ùn ùn càn quét tới đây.

Trận bão cát này bất ngờ xảy ra, có chút quỷ dị.

Khanh Linh hơi nhíu mày, liếc nhìn hai phía, xung quanh nơi này hoàn toàn không có chỗ ẩn nấp.

Mắt thấy bão cát cuồn cuộn kéo đến, Khanh Linh lập tức đưa tay ra, dùng quỷ khí ngưng tụ thành một cái kết giới ở xung quanh mình.

Mà bản thân cô thì chậm rãi ngồi xuống, trận bão cát này không thể biến mất trong chốc lát được.

Chỉ là cô vừa mới ngồi xuống, bất chợt lại nhìn thấy một sợi quỷ khí từ bên ngoài mò vào.

Là sợi mà cô dùng để đi tìm Cố Vọng.

Tìm được hắn rồi!

Cũng chính vào lúc này, Khanh Linh nhẹ nhàng gạt mở quỷ khí, từ đó thấy được bên ngoài. Ở trong trận bão cát ùn ùn kéo đến này, một bóng người màu đỏ bị lẫn ở bên trong.

Khanh Linh có chút sửng sốt, có phải Cố Vọng không?

Cô nhanh chóng dùng quỷ khí bảo hộ ở xung quanh, dùng tốc độ cực nhanh bay qua vị trí của Cố Vọng. Lúc đến gần hắn, quỷ khí của Khanh Linh mới ngưng tụ thành một sợi dây thừng, vững vàng trói hắn lại.

Nhìn sợi quỷ khí trên lưng mình, Cố Vọng che giấu sắc thái tối tăm nơi đáy mắt, con ngươi đỏ ửng khôi phục lại vẻ sâu thẳm tĩnh mịch, Phật châu phát sáng nhàn nhạt trong lòng bàn tay cũng lập tức tắt ngúm. Hắn để mặc cho quỷ khí này kéo mình xuống dưới.

Cố Vọng chỉ trong nháy mắt đã bị kéo xuống, quỷ khí hình thành kết giới của Khanh Linh cũng lập tức xuất hiện một lỗ hổng, bão cát cuốn tới, dán lên mặt cô, mắt không tài nào mở ra được.

Sau đó Khanh Linh cảm giác mình rơi vào lồng ngực của một người.

Giọng nói Cố Vọng vang lên trên đỉnh đầu, kèm theo tiếng than nhẹ: “Thì ra là A Linh.”

Cũng chính trong nháy mắt này, bão cát bên ngoài tựa như ngừng lại, không còn động tĩnh.

Khanh Linh từ trong ngực Cố Vọng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không ngờ bên ngoài đã khôi phục lại dáng vẻ gió êm sóng lặng, chỉ có một bộ phận không đáng kể bị cát vàng cuốn tới.

Cố Vọng buông cô ra, động tác tự nhiên thay cô sửa lại mái tóc rối bời, thản nhiên cười nói: “Ta đang định đi tìm ngươi đấy.”

Tóc Cố Vọng vẫn buộc gọn gàng, y phục cũng không có bất kỳ chật vật trải qua bão cát gì, so với Khanh Linh mà nói, hắn thoạt nhìn như một người không có việc gì.

Khanh Linh triệt bỏ quỷ khí xung quanh, nhìn ra bốn phía.

Không có một chút dấu hiệu bão cát tồn tại, tựa như việc ùn ùn kéo đến vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác.

Cố Vọng đứng bên cạnh cô: “Đang nhìn gì vậy?”

Khanh Linh hồ nghi nhìn hắn: “Vừa rồi không phải ngươi bị cuốn vào trong bão cát sao?”

“Đúng vậy, may nhờ có A Linh.” Cố Vọng mỉm cười nói: “Ta vẫn còn sợ hãi lắm đó.”

Khanh Linh: “?”

Giọng ngươi thế này là sợ hãi đó sao?

Thấy biểu cảm trên mặt cô hoàn toàn là vẻ không tin, Cố Vọng chọc chọc búi tóc của cô, nói: “Là sợ ngươi bị cuốn vào, tìm không thấy ngươi.”

Khanh Linh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Cố Vọng nói tiếp: “Nếu vậy, đến đó lúc ai tới bảo vệ ta đây?”

“…”

Cố Vọng nhìn cô nghiến răng nghiến lợi, cười khẽ nói: “Đi thôi.”

Hắn dời tầm mắt, lập tức nhìn thấy ngọc giản vẫn chưa cất đi trong tay Khanh Linh, đôi mắt khẽ híp lại: “Ngọc giản này nhìn khá quen mắt.”

Lúc này Khanh Linh mới nhớ ra chưa cất ngọc giản, nghĩ đến chuyện Cố Vọng đã từng bóp nát cái mà Thư Nhất đưa cho cô, cô thả tay xuống: “Cái này không được.”

Cố Vọng cười khẽ: “Biết rồi.”

Hắn như có điều suy nghĩ, nói: “Có điều, nhìn không giống với ngọc giản của đám người Lâm Ngân Chi nhỉ?”

Khanh Linh gật đầu, ngọc giản của Thư Nhất hình như hơi phức tạp hơn của bọn họ.

“Có chút tò mò đấy.” Cố Vọng: “Ta có thể xem qua được không?”

Thấy Khanh Linh hơi do dự, Cố Vọng dứt khoát bảo đảm: “Không lừa ngươi, sẽ không bóp nát nó.”

Lúc này Khanh Linh mới đưa ngọc giản qua.

Cố Vọng ngược lại không có suy nghĩ bóp nát nó, chỉ cầm ở trong tay quan sát tường tận chốc lát, cong môi cười, ý tứ sâu xa nói: “Đúng là khác biệt, Tiên Tôn có lòng.”

“Tiên Tôn lo lắng cho ngươi như vậy, không biết bản thân hắn có gặp nguy hiểm gì không.” Đầu ngón tay Cố Vọng vuốt ve miếng ngọc giản, chậm rãi nói: “Dù sao ở đây hoang mạc rất nhiều, khó tránh khỏi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cần phải cẩn thận một chút mới đúng.”

Sao đột nhiên hắn lại quan tâm tới quan chấp sự?

Khanh Linh lấy lại ngọc giản: “Hắn sẽ tới tìm chúng ta ngay thôi.”

“Vậy sao?” Cố Vọng để mặc cô cất kỹ miếng ngọc giản kia, cười nói: “Vậy thì tốt.”

Khanh Linh: “Bây giờ ngươi vẫn ổn chứ?”

Ý cô là huyết mạch trong cơ thể hắn.

Cố Vọng sờ sờ chỗ đeo nước Tẩy Linh Trì ở cổ, rũ mắt nói: “Vẫn còn chịu được.”

Cũng tức là không được thoải mái.

Khanh Linh hơi nhíu mày, vẫn chưa hiểu: “Vậy rốt cuộc ngươi tới đây là muốn làm gì?”

Cố Vọng nghiêng đầu: “Dẫn ngươi đi tìm bí mật.”

Bí mật gì?

Lâm Ngân Chi chăng?

Cố Vọng đi tới phía trước, thoạt nhìn như không có mục đích gì, nhưng lại giống như đã biết phương hướng, vừa đi vừa nói chuyện phiếm: “A Linh có biết nơi này từng là ốc đảo không?”

Điều này Khanh Linh có biết, dù sao trong kịch bản chính cũng có nhắc tới vài bối cảnh tương ứng, chỉ là cô không đi vào phân tích sâu.

Khanh Linh vô thức gật đầu.

“Hoàn cảnh thí luyện này chỉ mới mở ra lần đầu, vậy mà A Linh lại biết.” Cố Vọng nghiêng mắt nhìn cô, cười nói: “Vậy ra A Linh biết cũng nhiều nhỉ.”

Câu này có ý gì?

Khanh Linh bình tĩnh hỏi lại: “Chẳng phải ngươi cũng biết đó sao?”

Cố Vọng gật đầu: “Vậy ngươi đoán xem, ta làm sao biết được?”

“Điều này sao có thể đoán được.”

“Trải nghiệm nhiều thì biết nhiều thôi.” Trong đồng tử đen nhánh của Cố Vọng cất giấu tia u ám, hắn nhìn con đường phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Chắc A Linh cũng trải nghiệm nhiều rồi đúng không?”

Cô nào có trải qua cái gì, chỉ là biết trước kịch bản, còn là một kịch bản sắp hết tác dụng.

Khanh Linh: “Ta là Quỷ chủ.”

Cố Vọng nhịn cười nói: “Nói cũng đúng, ngươi chắc chắn có kiến thức rộng rãi.”

Hắn hỏi: “Thế A Linh có biết chỗ đã từng là ốc đảo này tên gì không?”

Điều này cô không biết.

Giống như cô biết đám người Lâm Ngân Chi sẽ tới bí cảnh quỷ quái này, sau đó sẽ ra ngoài, biết nguyên nhân gây ra kết quả nhưng lại không biết quá trình diễn biến.

Cô thành thực lắc đầu.

Bước chân Cố Vọng hơi ngừng lại: “Không biết ư?”

Khanh Linh: “Ừm.”

Nháy mắt khựng lại kia dường như chỉ là một hồi ảo giác, Cố Vọng nhanh chóng khôi phục lại như cũ, nói: “Ốc đảo này vốn là một quốc gia. Những nơi mà chúng ta đi qua này cũng từng là vạn mẫu ruộng tốt, nhà cửa đường xá tấp nập.”

Một quốc gia?

Khanh Linh giương mắt liếc nhìn, đất đai rộng lớn bao la không nhìn thấy đầu, thảo nào lại lớn như thế, nhưng làm gì có bóng dáng cảnh tượng mà Cố Vọng nhắc tới.

Cố Vọng tựa như biết cô đang nhìn cái gì, nói: “Nhìn không ra đúng không?”

Khanh Linh nghĩ thầm: Nhìn ra thế quái nào được, nơi này ngoài cát với cát ra thứ gì cũng không có.

Cố Vọng cười: “Cũng không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, sớm đã bị bão cát ẩn vào trong đất, những thứ đó đương nhiên không thấy được.”

Nhưng điều này và chuyện Cố Vọng muốn tới đây có liên quan gì?

“Có điều, có một thứ có thể nhìn thấy.”

Khanh Linh: “Hả?”

Cố Vọng đột nhiên dừng bước: “Vị công chúa được sủng ái nhất quốc gia đó, cung điện của nàng vẫn còn tồn tại.”

Nghe đến hai chữ “cung điện”, Khanh Linh đột nhiên ngây người, lẽ nào lại là thứ mà vừa rồi cô trông thấy?

“Ta vừa mới…”

Cô còn chưa kịp nói xong, cung điện vừa rồi đột nhiên biến mất bỗng dưng lại xuất hiện. Nhìn từ góc độ này, tòa cung điện đó giống như ảo ảnh ở trong hoang mạc này, mờ mịt hư vô.

Cố Vọng nhếch môi: “Đến rồi.”

Cùng lúc đó, cung điện kia trong nháy mắt cũng hiện lên rõ ràng.

Có tiếng người từ trong hư không truyền tới: “Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Chính là giọng nam vừa rồi.

Nghe vậy, Cố Vọng quay đầu nhìn về phía Khanh Linh, nhướng mày: “Tiểu mỹ nhân?”

Khanh Linh cũng không ngờ Cố Vọng muốn tìm chính là thứ này: “Kể ra rất dài dòng.”

Giọng nam đáp: “Vậy thì đi lên rồi từ từ nói.”

Nói xong, giọng hắn ta chợt dừng lại: “Người bên cạnh ngươi là ai?”

Làm như nói ra ngươi sẽ biết được vậy.

Khanh Linh không trả lời, chỉ tiếp tục gọi Linh Si ra, hỏi Cố Vọng: “Ngươi muốn đi lên sao?”

Cố Vọng ừm một tiếng, có chút hào hứng nhìn động tác của cô.

Khanh Linh nhỏ giọng tiết lộ: “Một người bên trong kẻ đó, nàng sợ quỷ.”

Khanh Linh cho Cố Vọng một ánh mắt “yên tâm”.

Cô xuất quỷ khí ra, nâng hai người lên trên bức tường cung điện cao cao kia, Cố Vọng đứng ở sau lưng cô, vẻ mặt lười biếng.

Người nọ đứng trên tường thành, từ trên cao nhìn xuống hai người đang đi lên: “Tiểu mỹ nhân, ta cũng không phải là nàng…”

Giọng nói của hắn ta lập tức im bặt.

Giọng nữ nhân kia lại lần nữa xông ra, còn bén nhọn hơn cả nhìn thấy quỷ, kéo theo hận ý lẫn sợ hãi: “Ta đã nói cơn bão cát kia có gì đó là lạ! Chắc chắn là hắn gây ra!”

“Là hắn, hắn đã trở lại!”