Bên ngoài tiếng mưa gió rít gào nhưng trong cung điện lại yên tĩnh lạ thường, mọi người đều đang nhập định tu dưỡng chuẩn bị cho ngày mai, chỉ có Cố Vọng là dưới đáy mắt không một chút mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Khanh Linh, cảm thấy hành động này rất thú vị, chơi mãi không chán.
Khanh Linh đã ngủ say nên hoàn toàn không hay biết chuyện này.
Sau khi yên lặng một hồi lâu, Lâm Ngân Chi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đen như mực thản nhiên dừng trên người Cố Vọng: “Ngươi muốn làm gì?”
Mặc dù giọng nói là của y nhưng miệng y lại không nhúc nhích, đám người Tống Đoan, Cổ Vũ Yên đã tiến vào thiền định nên không có ai nghe được, càng miễn bàn tới Khanh Linh lúc này đang ngủ say.
Chỉ có Cố Vọng là nghe được, hắn khều một lọn tóc của người trong lòng lên, miệng không động đậy nhưng giọng nói cũng truyền ra ngoài: “Liên quan gì tới ngươi?”
Hắn cong môi, lời nói đầy ẩn ý sâu xa: “Lúc này có lẽ ngươi nên lo cho bản thân mình thì hơn.”
Lâm Ngân Chi ngồi tại chỗ, hơi nhíu mày, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Ngươi không nên kéo nàng vào đây làm liên lụy.”
“Liên lụy?” Giọng điệu Cố Vọng đầy châm chọc, mắt cũng không thèm nhấc lên, tầm mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của Khanh Linh, nhẹ giọng nói: “Có liên lụy mới tốt.”
Ngữ khí của Cố Vọng chậm rãi: “Lâm Ngân Chi, lẽ ra bây giờ ngươi nên ước gì ta và nàng bị liên lụy mới đúng chứ?”
“Nếu không, lúc này ngươi đã sớm chết ở bên trong ảo cảnh rồi.” Hắn chế nhạo: “Lo mà trân trọng đi.”
Lâm Ngân Chi không mừng không giận, cũng không bị khiêu khích: “Ngươi chắc chắn vậy sao?”
Cố Vọng điểm nhẹ vào ấn đường người trong lòng, hơi nhướng mắt, mang theo tâm trạng tốt mỉm cười: “Đánh cược không?”
“Cược ngươi sẽ chết ngay trước mặt ta.”
——
Một giấc này Khanh Linh cũng không ngủ yên ổn.
Cô mơ thấy mình lúc còn nhỏ, đứng trước cổng lớn cô nhi viện, mà đứng trước mặt cô là một nam một nữ.
“Đứa trẻ ngoan quá, sau này con sẽ sống chung với bố mẹ được không?”
Đó là bố mẹ sau này của cô, nhưng cô lại không thể nhìn rõ dáng vẻ họ.
Hình ảnh lại thay đổi, trở về giấc mơ lần trước, nhưng lần này cô không ở trong trạng thái vô thức mà thấy rõ mình đang bị chìm trong nước, trước mặt có ba bóng người cách cô càng ngày càng xa.
Cuối cùng, linh hồn của cô thoát ra khỏi thân thể ở trong nước, nhìn thân thể của mình vô lực rơi xuống đáy nước, không còn động đậy.
Trong một chớp mắt kia, vậy mà cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì cũng đến ngày này.
Lúc Khanh Linh tỉnh lại rất bình tĩnh, cô từ từ mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt cô là một màu đỏ chói mắt.
Khanh Linh giật mình, lúc này mới phát hiện bản thân đang dựa vào lồng ngực Cố Vọng, hai tay đang ôm eo hắn.
Cố Vọng dời tầm mắt lên trên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, lần này lại bất ngờ thấy được thứ gì đó từ trong ánh mắt này.
Là một khoảng không tĩnh mịch không vui không buồn.
Khoảng không trước đó làm cho người ta cảm thấy cô không có gì bận tâm, nhưng lần này lại như nhìn thấu hết thảy. Khoảng không lần này mang theo chút tuyệt vọng, giống như giây tiếp theo sẽ biến mất hoàn toàn.
Cố Vọng giơ tay ấn vào mi tâm của cô.
Lực ấn không nhẹ, tạo ra một vết ngấn đỏ, Khanh Linh lộ ra chút nghi hoặc.
Nhìn thấy trong đồng tử đơn thuần của cô nhiều hơn chút cảm xúc, lúc này Cố Vọng mới buông tay ra.
Khanh Linh mờ mịt sờ trán, hồi tưởng lại, chẳng phải hôm qua lúc cô đi ngủ Cố Vọng đang dựa vào bả vai cô sao? Sao bây giờ lại đổi thành thế này.
Ánh mắt cô hơi mông lung, Cố Vọng vẫn dựa vào ghế như thể chưa tỉnh ngủ, rũ mắt nhìn bộ y phục bị nhăn nhúm của mình, khẽ tấm tắc: “A Linh ngủ không được ngoan cho lắm.”
Cô bình thường ngủ rất ngoan mà, nếu không đã sớm lật tung quan tài đá ở Cấm Nhai rồi.
Nhưng thấy ánh mắt Cố Vọng nhìn mình chằm chằm như vậy, giống như hắn thật sự đã bị chiếm tiện nghi.
“Xin lỗi là xong à?” Cố Vọng ngáp một cái, dáng vẻ có chút buồn ngủ: “Ta vì ngươi mà cả đêm ngủ không được ngon giấc đấy.”
Khanh Linh ngẩng đầu nhìn, lúc này trời vẫn chưa sáng, bên ngoài vẫn đang mưa to gió lớn, thậm chí còn có dấu hiệu càng ngày càng lớn.
Có lẽ thực sự bởi vì mình nên Cố Vọng mới ngủ không ngon, nghĩ tới đây, Khanh Linh mới nói: “Vậy ngươi ngủ thêm một lát đi.”
Ở đây không thể quang minh chính đại dẫn dắt quỷ khí, như vậy sẽ lôi kéo sự nghi ngờ của mấy người đối diện, cho nên cô ngồi thẳng người dậy, nhúc nhích bả vai của mình, nhỏ giọng nói: “Ta không ngủ nữa, ngươi dựa lại đi.”
Khóe môi Cố Vọng khẽ nhếch lên, cuối cùng không chút khách sáo nghiêng đầu dựa vào vai cô.
Một giấc này cũng không biết ngủ đã bao lâu, Khanh Linh cảm thấy hơi lạ, cô vốn không muốn ngủ, vì dù sao cũng phải đề phòng xem lúc này Ma tộc có tới hay không.
Nhưng không hiểu vì sao, vậy mà cô lại ngủ thiếp đi.
Cặp mi thanh tú của Khanh Linh khẽ nhíu lại, loại sai lầm này phải chấm dứt ngay, không thể xảy ra lần nữa.
Vì vậy, sau khi Cố Vọng ngã vào vai cô ngủ, Khanh Linh lập tức xốc lại tinh thần, thời thời khắc khắc chú ý đến tình huống xung quanh.
Lúc này, Cổ Vũ Yên vốn còn đang nhập định đột nhiên mở mắt ra: “Sư huynh.”
Lâm Ngân Chi đang nhắm chặt hai mắt ừ một tiếng.
Cổ Vũ Yên đứng dậy nhìn ra phía ngoài: “Có gì đó kỳ lạ.”
Khanh Linh im lặng dựng thẳng tai lên, nhân vật chính đã lên tiếng, vậy thì chắc chắn có gì đó kỳ lạ.
Không biết tại sao, ban đầu Thư Nhất vốn nói là sẽ đi theo, vậy mà lúc này vẫn chưa xuất hiện, cô không biết cốt truyện cụ thể ở đây, lúc này nhóm nhân vật chính ngược lại đã đoán trước được.
Nghe hắn nói như vậy, Khanh Linh đã biết sự tình không ổn.
Như vậy xem ra cô đã ngủ cả đêm cộng thêm một buổi sáng, mà lúc này sắc trời bên ngoài vẫn đang là đêm tối, trong cốt truyện đám người Lâm Ngân Chi lại gặp phải Ma tộc vào cơn mưa đêm kiểu này, ngay tại đây.
Cho nên, có phải Ma Tộc đã gây ra cơn mưa này không?
Nếu Cố Vọng không ngủ thì sao lại không nhắc nhở mọi người, hay là hắn cũng không biết chuyện kỳ lạ này?
Tống Đoan chạy tới tường thành nhìn ra phía ngoài: “Ta đã nói mà, vì sao thời gian lại dài như vậy.”
“Chúng ta phải làm gì đây?” Cơn mưa này thật sự không dứt được, Tống Đoan quay đầu lại: “Xông vào sao?”
Lâm Ngân Chi: “Không.”
Y vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt không hề hoảng sợ, lời ít ý nhiều: “Chờ.”
Lực chú ý của Khanh Linh ít nhiều đều đặt trên người y, nếu Lâm Ngân Chi biết lúc này sẽ xảy ra chuyện gì thì đương nhiên phải tránh đi. Cho nên y nói chờ là để mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Với tu vi của Lâm Ngân Chi, Cổ Vũ Yên và Tống Đoan đều nhận thấy có gì đó không hợp lý, lẽ ra y phải là người phát hiện đầu tiên, nhưng bây giờ y lại bình tĩnh lạ thường.
Khanh Linh còn đang suy nghĩ: Chẳng lẽ y tránh va chạm sao? Không để cho Tống Đoan rơi vào khe nứt kỳ dị đó.
Khanh Linh lại nhìn Cố Vọng trên bả vai mình, dáng vẻ ngủ rất ngon lành, không hề bị động tĩnh này quấy rối.
Khanh Linh cũng không nói gì, cô thành thật làm đệm hình người cho Cố Vọng, im lặng theo dõi biến động lần này.
So với vẻ bình tĩnh của cô và Cố Vọng, Tống Đoan ở bên cạnh lại lộ ra bức tranh khác biệt, nếu như Lâm Ngân Chi đã nói chờ, vậy Tống Đoan cũng không hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại chú ý tới Khanh Linh bên này.
Hắn ngạc nhiên nói: “Thư Linh cô nương mới vừa nhập môn, tâm cảnh ngược lại rất ổn định.”
Khanh Linh chớp mắt mấy cái, không biết nên nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Tâm cảnh của cô đúng là rất ổn định.
Tống Đoan cười ha ha hai tiếng: “Khó trách Thư Nhất Tiên tôn thu ngươi làm đồ đệ, một đệ tử mới nhập môn mà đã có tâm tính như vậy, rất là khá.”
“Đa tạ.” Khanh Linh cong mắt, tìm đúng thời cơ đặt câu hỏi: “Có phải đang xảy ra chuyện gì không?”
“Ngày đêm luân chuyển trong hoang mạc này lẽ ra là bình thường.” Tống Đoan chỉ ra phía ngòai nói: “Nhưng bây giờ đêm vẫn chưa trôi qua, sợ là lại xảy ra chuyện gì đó.”
“Nhưng không sao đâu, nếu Lâm huynh đã bảo chúng ta chờ thì chúng ta cứ chờ đi.”
Hắn rất tín nhiệm Lâm Ngân Chi, cũng tin tưởng cảm giác an toàn mà Lâm Ngân Chi mang lại: “Lâm huynh rất lợi hại.”
Khanh Linh gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.”
Nhân vật chính mà, đương nhiên lợi hại rồi.
Cô vừa dứt lời, Cố Vọng đang tựa vào bả vai cô lập tức phát ra tiếng, nghe như tiếng hừ nhẹ khinh thường.
Khanh Linh hơi quay đầu, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, như thể khoảnh khắc kia chỉ là ảo giác của cô.
Tống Đoan nhìn động tác của hai người, gãi đầu: “Các ngươi cứ nghỉ ngơi như vậy sao?”
Vẻ mặt cô không nhìn ra chút khác lạ nào, bình thản thẳng thắn lại vô tư.
Tống Đoan nháy mắt sửng sốt, nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.
Trên một cái ghế khác, còn một người vẫn đang ngủ say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Tống Đoan do dự liếc mắt nhìn Cổ Vũ Yên: “Vũ Yên cô nương, Vô Kỳ chung quy cũng không có linh lực gì, hiện giờ coi như đã trải qua rèn luyện, hay là đưa hắn ra ngoài trước đi, ngộ nhỡ đến lúc đó gặp phải nguy hiểm gì…”
Khanh Linh đột nhiên nhớ tới, hôm qua lúc cô nhìn thấy Tống đoan, người trên lưng hắn chính là Vô Kỳ.
Ở Vân Cửu Phong, cô bắt gặp Vô Kỳ quỳ gối ở bên ngoài xin Lâm Ngân Chi được tham gia thí luyện, lúc này có vẻ đã không chống đỡ được nữa.
Không phải Cổ Vũ Yên đã nói nếu như có chuyện gì xảy ra thì nàng ta sẽ lập tức đưa hắn ra ngoài sao?
Cổ Vũ Yên còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Ngân Chi đã mở miệng trước: “Được.”
“Sư huynh!”
Cổ Vũ Yên có chút sốt ruột: “Hắn chỉ là mệt thôi, chẳng phải dọc đường đi cũng không gây ra phiền phức gì cho chúng ta sao?”
Khanh Linh không nhịn được nghĩ: nhưng người là Tống Đoan cõng mà.
Lâm Ngân Chi lạnh lùng nói: “Nếu không phải nhờ có Tống Đoan thì lúc này hắn sẽ ra sao?”
Cổ Vũ Yên cắn chặt môi dưới, ra sức thuyết phục: “Cơ hội thí luyện rất khó có được, lỡ như gặp được thứ gì đó có thể trợ giúp cho hắn trong tu luyện thì sao? Sư huynh, thời gian tu luyện của Vô Kỳ bị trễ, đã cách xa những người khác một đoạn, không thể trì hoãn được nữa.”
Tuổi thọ của tu sĩ cao nhất là bao nhiêu vẫn chưa biết, thí luyện hàng năm đối với tu sĩ mà nói cũng không tính là dài, mà lúc này Vô Kỳ cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Khanh Linh không biết suy nghĩ này của nàng ta từ đâu đến.
Tống Đoan thấy nàng ta kiên trì như vậy, bèn nói: “Không sao đâu, dù sao hắn cũng không nặng, ta vẫn có thể cõng được.”
Cổ Vũ Yên cảm kích nhìn hắn, nhưng thấy sư huynh không tỏ vẻ gì sẽ thay đổi thái độ, nàng ta bất chấp nói: “Nếu hắn vẫn không tỉnh lại, ta sẽ cõng.”
“Được.”
Lần này Lâm Ngân Chi ngược lại trả lời rất dứt khoát, mắt cũng không thèm ngẩng lên đã trực tiếp nói: “Nếu hắn xảy ra vấn đề thì các ngươi cùng nhau ra ngoài.”
Cổ Vũ Yên uất ức đến xụ mặt, nhưng vẫn phải đồng ý.
Khanh Linh nhìn mà có chút hoang mang.
Trong giai đoạn đầu của kịch bản, hai người này xác thực là gắn bó như keo sơn, tình cảm càng ngày càng sâu đậm.
Chỉ là sau khi Cố Vọng nhập ma, đám người Lâm Ngân Chi lại trở mặt thành thù, bọn họ liên tục xảy ra xung đột, hôn lễ mà hai người chuẩn bị ban đầu cũng vì vậy chậm lại, mãi cho đến lúc thế giới này bị Cố Vọng phá hủy.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như Lâm Ngân Chi là trọng sinh trở về, vì sao từ lúc cô gặp Lâm Ngân Chi đến giờ chưa từng bắt gặp Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên có tương tác tình cảm qua lại?
Bây giờ lại càng không nể mặt.
Bầu không khí tạm thời hơi cứng nhắc, nhưng lúc này tiếng mưa bên ngoài đột nhiên lớn hơn, cuồng phong theo sau gào thét, bất ngờ cuốn theo rất nhiều nước mưa tạt vào.
Biểu cảm trên mặt mọi người lập tức thay đổi.
Sắc mặt Tống Đoan tối sầm, bắt đầu trở nên cảnh giác: “Ma khí rất nặng.”
Chuyện nên đến cũng đã đến, dựa theo luồng ma khí nồng đậm này, nơi này quả nhiên có không ít Ma Tu.
Khanh Linh đưa mắt nhìn Cố Vọng, thấy hắn vẫn đang ngủ thì không khỏi nhúc nhích, duỗi nửa bàn tay ra chắn trước mặt hắn.
Cổ Vũ Yên tạm thời bỏ qua cảm giác khó chịu, nhìn ra phía ngoài: “Nơi này là thí luyện Tiên Môn, sao lại có Ma tu?”
Tống Đoan nghi ngờ: “Chẳng lẽ đây cũng là nội dung thí luyện sao?”
Tỉnh lại đi, đây là cạm bẫy của Ma tộc đó.
Chờ đã, Khanh Linh đột nhiên nghĩ đến, trước khi tham giam thí luyện mỗi người đều có ngọc bài để thoát thân vào lúc gặp tình huống nguy cấp, vậy vì sao ở thời khắc cuối cùng Tống Đoan lại không sử dụng, còn bị kéo vào khe nứt kỳ dị đó nữa?
Mà nếu thời gian bên trong thí luyện có luân phiên ngày và đêm, vậy tại sao nơi này lại không có?
Hoặc là có một khả năng, đó là bọn họ đã sử dụng ngọc bài nhưng không có hiệu quả.
Ban đầu Thư Nhất nói hắn muốn đi theo Lâm Ngân Chi, thế nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng đâu, cũng lạ thật đấy.
Hắn lập tức nhìn sang, thấy Cố Vọng vẫn đang ngủ say như lợn chết không chút động tĩnh thì có hơi gấp gáp: “Này! Thư Linh, ngươi mau gọi Cố huynh tỉnh lại đi, sao hắn vẫn còn ngủ vậy!”
Cố Vọng là người có sức chiến đấu cao, không thể nào lơ là được, đợi lát nữa có muốn chạy cũng không chạy được.
Nhưng Cố Vọng lại giống như không nghe thấy, vẫn ngủ rất ngon lành.
Khanh Linh cũng đang định đánh thức Cố Vọng dậy, không phải vì cô muốn kêu hắn đánh nhau, chủ yếu là cô lo lắng Cố Vọng cứ ngủ thế này thì lát nữa muốn rời đi hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cô sẽ gánh không nổi.
Hơn nữa, ở trước mặt mọi người cô cũng không thể tùy tiện bày ra thân phận năng lực của bản thân.
Tống Đoan phải cõng theo một Vô Kỳ, Lâm Ngân Chi là một lựa chọn không tồn tại, còn Cổ Vũ Yên… nàng ta là một nữ tử, Tống Đoan nhất định sẽ không để cho nàng ta cõng Vô Kỳ.
Khanh Linh nhẹ giọng gọi: “Cố Vọng.”
Cố Vọng im lặng không nhúc nhích, Khanh Linh quay đầu chọc vào cánh tay của hắn, giọng lớn hơn một chút: “Cố Vọng.”
Vừa nhìn, Khanh Linh mới phát hiện sắc mặt Cố Vọng đã sớm trắng bệt, môi cũng có chút tái nhợt.
Cô nhấc tay kiểm tra trán hắn, chỉ cảm thấy nơi đó hơi ẩm ướt, kèm theo nhiệt độ cơ thể của hắn lạnh hơn bình thường.
Ấn đường Khanh Linh nhíu lại, cô còn chưa kịp có động tác, bên ngoài đã có tiếng thì thầm của vô số người xuyên tới, Ma âm vừa nhiễu tai vừa đánh vào tư tưởng.
Đột nhiên, từng bóng đen từ dưới thành nhảy lên.
Đúng là đến không ít người.
Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, đều là nhằm vào Lâm Ngân Chi. Lâm Ngân Chi cầm kiếm lên, ở trong cung điện mờ tối kiếm của y vẽ ra một luồng sáng trắng chói mắt, luồng sáng kia đánh vào những tên Ma Tu đang tới gần, làm bọn chúng bay ra ngoài.
Chẳng biết vì sao, Khanh Linh nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Ngân Chi như có ý thở phào nhẹ nhõm.
Tống Đoan cũng lập tức lấy cây quạt ra, cây quạt này tạo ra một trận gió lớn ở trên đất bằng, bất thình lình làm cho những Ma Tu này tiến không được mà lui cũng không xong.
So với bọn họ, Khanh Linh cảm giác cô và Cố Vọng như bị người ta phớt lờ.
Quả nhiên là y muốn cứu Tống Đoan, nhưng Khanh Linh vẫn không hiểu vì sao vào lúc này y mới nói.
Tống Đoan rõ ràng là không muốn.
Nhưng Lâm Ngân Chi lại dứt khoát vung một kiếm qua, trực tiếp đánh bay bọn họ, muốn tống xuất bọn họ ra ngoài.
Nhưng bất ngờ là đám người Tống Đoan giống như đụng phải màn chắn vô hình nào đó trên tường thành, trong nháy mắt bắn ngược trở về.
Ra không được.
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi đột nhiên sầm xuống, hiển nhiên y không ngờ tình huống sẽ như vậy.
Khanh Linh nhíu mày, vì sao đi vào thì được mà đi ra lại không được?
Cô trầm mặc chốc lát.
Tình trạng của Cố Vọng không được ổn lắm, cô chắn chắn là không thể để hắn ở lại nơi này. Cô nhớ tới miếng ngọc bài kia của Cố Vọng, có thể thử nghiệm một chút.
Nếu như đi ra được, vừa vặn mọi người đều có thể tránh khỏi, nếu như không ra được, vậy thì rất có thể nơi này không ở trong cảnh thí luyện, có lẽ là đang ở trong một không gian khác.
Cô giơ tay chuẩn bị tìm xem ngọc bài của Cố Vọng ở đâu, nhưng vừa vươn tay ra đã bị một bàn tay nắm lại.
Khanh Linh nhướng mắt, Cố Vọng nắm giữ cổ tay cô, cười như không cười nhìn cô: “A Linh sờ tới sờ lui trên người ta là muốn làm gì?”
Khanh Linh đã sớm quen thuộc giọng điệu này của hắn, nhưng bây giờ cô lại nhíu mày.
Ánh mắt Cố Vọng đỏ lên, nốt chu sa ở mi tâm cũng đang điên cuồng nói cho cô biết trạng thái hiện tại của người này không phù hợp.
Cô nói: “Ta đưa ngươi ra ngoài trước.”
Cố Vọng giương mắt nhìn lướt ra bên ngoài, không hề có chút sốt ruột vì tình huống, ngược lại còn hỏi: “Ra rồi đi đâu?”
Khanh Linh nhìn vào mắt hắn, đang phân biệt xem trạng thái của hắn lúc này có nghiêm trọng hay không: “Nơi này không quá an toàn, ra khỏi cảnh thí luyện trước đã.”
Cố Vọng gật đầu hai cái, tỏ vẻ đã hiểu ý của cô, nhưng không lấy ngọc bài ra, chỉ đứng dậy.
Ma Tu bên ngoài lại kéo đến, dường như bọn chúng không hề bị tấm màn chắn bên ngoài quấy nhiễu, hoặc có lẽ bọn chúng là từ nơi nào đó của màn chắn kéo đến, liên tục không ngừng.
Tống Đoan mắng một tiếng mẹ nó, cầm cây quạt lên nổi giận đùng đùng nói: “Lâm Ngân Chi, ngươi đây là có ý gì! Lại đụng đến ta nữa thì ta sẽ đánh ngất ngươi trước!”
Hắn cũng phát hiện ra điểm không đúng. Vừa dứt lời, hắn phất quạt một cái, chặn những Ma Tu này lại bên ngoài: “Người của Ma Giới mà cũng dám động tay động chân ở trong thí luyện cảnh sao?”
Cố Vọng giống hệt như xem kịch, cười nói: “Quả nhiên là người có tình có nghĩa, thảo nào A Linh lo lắng cho hắn như vậy.”
Nói xong, hắn nhấc chân đi tới.
Khanh Linh hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Cố Vọng quay đầu nhìn cô, cầm mấy viên Phật châu ném lên không trung, ngay lúc những Ma Tu kia lần nữa tiến vào, lập tức bị Phật châu của Cố Vọng ầm ầm đánh bay ra ngoài, ở trong đêm tối tràn ra kim quang.
Trên mặt Tống Đoan lộ vẻ cảm động: “Cố huynh, coi như ngươi đã tỉnh ngộ rồi.”
“Ta đã nói ngươi là người tốt mà, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút nhé!”
Cố Vọng cười càng vui vẻ hơn: “Được.”
Tống Đoan chú ý tới ánh mắt của hắn, hỏi: “Mắt ngươi bị làm sao vậy?”
Cố Vọng “à” một tiếng, hờ hững đáp: “Ngủ không ngon.”
Mọi người: “…”
Có thể có tâm một chút không! Chẳng lẽ ngươi ngủ không ngon thì mắt sẽ đỏ như vậy sao?
Khanh Linh chưa bao giờ tưởng tượng được, lại có một ngày Cố Vọng chủ động đi giúp đỡ người khác. Phải biết rằng từ sau khi cô gặp được Cố Vọng, nếu không phải hắn đang hãm hại người ta thì chính là đang đi lừa người ta.
Không thờ ơ đứng ngoài quan sát đã là tốt rồi, đằng này còn chủ động ra tay giúp đỡ?
Hơn nữa, bên phía đối phương ngoài một mình Tống Đoan ra, những người khác dường như hắn không hề quen biết, dựa vào tính cách của hắn thì lý ra phải trực tiếp ném mấy người họ cho Ma tu mới phải.
Khanh Linh cũng không biết nên vui hay là nên sợ.
Nhưng Cố Vọng thực sự đã ra tay, chẳng những ra tay mà gần như còn không cho những người khác có cơ hội ra tay.
Cũng không biết Phật châu của hắn có thể thu về hay không, thế nhưng dùng mãi không hết, liên tục bắn qua những Ma Tu này như đang đánh chuột trên đất, bách phát bách trúng.
Bầu không khí căng thẳng lại được hắn hóa giải như vậy.
Nhưng cũng không thể tiếp tục như thế được, Lâm Ngân Chi nhìn hắn một lúc lâu, tựa hồ cũng không biết hắn rốt cuộc có ý gì.
Cuối cùng vẫn là tình huống trước mắt quan trọng, làn sóng Ma tu dâng lên tạm thời dịu đi, Lâm Ngân Chi ngước mắt nhìn lên màn mưa, nói: “Ma chướng.”
Cổ Vũ Yên cau mày: “Ta đã từng nghe qua, đây không phải là thứ trong sách cổ từng nói qua sao?”
Ma chướng, có thể nhốt hai người ở trong không gian khác biệt cùng loại với ảo cảnh, nhưng thứ bên trong lại thực sự là thật.
Nhưng nếu như Lâm Ngân Chi trọng sinh quay về, vì sao y lại không biết?
Chẳng lẽ người sống lại là Lâm Ngân Chi khác ở trong ảo cảnh trước đó sao?
Khanh Linh lại nhìn Cố Vọng, hắn ngáp một cái, như thật sự chưa tỉnh ngủ. Hắn đảo mắt nhìn Khanh Linh, hệt như không xương cốt dựa vào người cô.
Khanh Linh quay đầu lại, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy hỏi: “Bây giờ ngươi đang là hồn nào?”
Cố Vọng cười hỏi: “Ngươi không nhìn ra được sao?”
Khanh Linh nhíu mày: “Là vì nguyên nhân trước đó sao?”
Cố Vọng hơi khựng lại, cúi đầu cất tiếng cười rồi mở miệng, nhưng vào đúng lúc này, Ma âm bên ngoài đã quá nặng, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng kích động không thôi, tiếp đó tận sâu trong suy nghĩ cũng có chút rối loạn.
Lâm Ngân Chi lạnh lùng nhìn ra bên ngoài, nói: “Bịt tai lại.”
Đây là Loạn Hồn Âm, người nghe xong sẽ bị Ma Tu mê hoặc, duy chỉ có Ma Tu cấp cao mới có được năng lực này.
Người đến cũng không đơn giản.
Mọi người lập tức phong bế thính giác, Khanh Linh cũng bịt tai Cố Vọng lại.
Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào phản ứng của mình để phán đoán rốt cuộc nguy hiểm nằm ở đâu.
Vừa rồi hình như Cố Vọng có nói gì đó, nhưng Khanh Linh đang bị Ma âm quấy nhiễu nên không nghe được.
Lúc này cô có muốn hỏi cũng không thực tế, chuyện ra ngoài lại càng phải xem xét tình hình, Khanh Linh đành phải xốc lại tinh thần.
Không nói ra được, cô vỗ nhẹ vào bả vai Cố Vọng đang dựa vào người mình, ra hiệu cho hắn đừng lo lắng.
Cố Vọng cảm nhận được chút sức lực trên vai mình thì có hơi sửng sốt, động tác lần Phật châu trên tay cũng dừng lại.
“Nếu hắn không nhập ma thì ngươi đã thành công, ta đưa ngươi trở về tổng cục.”
“Nhiệm vụ thành công.”
Màu mắt Cố Vọng càng ngày càng sâu, tựa như sung huyết.
Hắn giơ tay đè mu bàn tay của Khanh Linh lại, giống như trút giận mà ra sức véo một cái, không hề lưu tình.
Khanh Linh buồn bực rụt tay lại, nhưng lúc này tấm màn chắn bên ngoài dường như đã bắt đầu chuyển động. Ngay sau đó ánh sáng đỏ lờ mờ theo tường thành tràn ra, trong không khí cũng bắt đầu nóng lên.
Có mấy người cũng dần dần hiện thân.
Đúng là Ninh Chiêu.
Thảo nào lại có người dùng Loạn Hồn Âm.
Trên tay Ninh Chiêu cầm U Minh Sáo của bà ta, đứng bên cạnh là Thanh Tả và Khố Di đang cười đến hết sức tùy ý.
Ánh mắt Ninh Chiêu dừng trên người Cố Vọng, động tác chỉ ngừng lại trong chớp mắt, lộ ra một chút ngạc nhiên, như là không ngờ hắn cũng ở trong này.
Nhưng vẻ ngạc nhiên này lập tức biến thành ý cười sâu hơn, như thể bà ta đang xử lý một công đôi việc.
Theo tiếng sáo lần nữa của bà ta, nham thạch nóng chảy ở xung quanh càng ngày càng vun cao, như muốn nuốt chửng tất cả mọi người.
Lâm Ngân Chi lập tức cầm kiếm lao lên, tập kích qua chỗ bà ta, thế nhưng lần này lại đâm hụt, bọn họ chỉ là một hư ảnh.
Kiếm trong tay Lâm Ngân Chi cũng đổi sang một hướng khác, lần này lại đánh lên bầu trời đêm tối đen như mực.
Y muốn chẻ Ma chướng này ra.
Cổ Vũ Yên và Tống Đoan thấy thế, vội vàng đi lên giúp y.
Cố Vọng vốn nói sẽ hỗ trợ nhưng giờ lại không nhúc nhích, Khanh Linh không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Cố Vọng ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng ngước mắt, mũi chân nhấn một cái, cũng bật người lên cao.
Hắn phất tay, Phật châu trong tay tức thì bay hết ra ngoài. Không thể không nói, trạng thái nhập ma của Cố Vọng lúc này thật sự lợi hại hơn hắn của lúc bình thường rất nhiều.
Phật quang của hắn trực tiếp ép mấy kẻ phía trước lùi lại vài bước, nhưng Lâm Ngân Chi cũng không cam chịu nhượng bộ, nhanh chóng tập trung linh lực vào mũi kiếm, sau đó nối tiếp Cố Vọng, cùng nhau đánh lên Ma chướng.
Ngay cả mặt đất cũng rung chuyển mấy lần.
Lúc này Khanh Linh đã biết rồi, bên ngoài tường thành chính là khe nứt kỳ dị.
Trong khe nứt kỳ dị là ngàn ngàn vạn vạn oán linh, là những thứ vô tâm vô tình chỉ biết nuốt chửng người gì đó, là nơi nặng Ma khí nhất Ma Giới.
Trạng thái của Cố Vọng lúc này quyết không thể để xảy ra sai lầm.
Khoan? Oán linh?
Trầm tư chốc lát, Khanh Linh tạm thời không quan tâm được quá nhiều, cô lui về phía sau mấy bước, ngồi trên một cái ghế bên cạnh, lập tức rút hư thể của mình ra.
Cô im hơi lặng tiếng đứng sau lưng mọi người, nhấc tay lên.
Ở dưới tình huống mọi người không hề hay biết, oán linh vốn ở xung quanh khe nứt kỳ dị đột nhiên phát ra tiếng gầm gừ xuyên thấu.
Oán linh từ trong nham thạch nóng chảy lướt qua tường thành, xông tới đỉnh chóp Ma chướng.
Lúc này Khanh Linh lại không rảnh chú ý đến hắn, cô không muốn Cố Vọng xảy ra chuyện, cũng không muốn Tống Đoan thật sự xảy ra chuyện.
Ma chướng đón nhận xung kích lớn như thế, trong chớp mắt lập tức xuất hiện một vết nứt.
Mọi người quay đầu lại thì thấy Khanh Linh đang đứng ở đó, Tống Đoan ngạc nhiên trợn to mắt.
Cổ Vũ Yên lại không kịp phản ứng, ngẩn người trong chốc lát.
Lâm Ngân Chi thì không chút phản ứng, y vẫn một lòng công kích vào khe nứt kỳ dị, hành động này của y cũng nhắc nhở những người khác rằng, bây giờ không phải là lúc quan tâm đến Khanh Linh.
Khanh Linh ngước mắt lên, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta đã nói ta sẽ đi theo hắn.”
“Ninh Chiêu, ngươi cũng là quý nhân hay quên, hắn là người mà ta che chở, có cần nhắc lại lần nữa không?”
Mặt mày Ninh Chiêu đen lại.
Ma chướng cũng không thể duy trì ở bên ngoài bao lâu, cho nên bà ta phải nhanh chóng đẩy người vào khe nứt kỳ dị, nếu không cũng sẽ bị bọn họ phá hỏng.
Nhưng không ngờ lại bị Khanh Linh đưa chân ngáng đường.
Cái khe nứt kỳ dị này ngàn vạn năm qua đã nuốt không biết bao nhiêu người, Khanh Linh rõ ràng lại có thể ứng phó bà ta.
Ninh Chiêu hận không thể bầm thây vạn đoạn Khanh Linh, nhưng lúc này lại không có cách nào tóm được cô.
Chỉ có điều cơ hội hiếm có, lúc này nếu không đối phó được Khanh Linh, cơ hội lần sau cũng không biết là lúc nào.
Ninh Chiêu hung ác suy nghĩ, nắm chắc cơ hội cuối cùng, lại lần nữa thổi U Minh Sáo.
Khanh Linh thấy thế, quỷ khí nháy mắt quấn quanh, hư thể của cô trở nên trong suốt, nhưng ngặt nỗi hư thể vốn không thể tốt hơn thực thể.
Nhưng cô không lo được nhiều như vậy, những oán linh kia lại một lần nữa xông ra ngoài, nhằm vào khe nứt kỳ dị.
Ma chướng lộ ra ngoài ánh mắt trời, mọi người tạm thời có thể nghe được tiếng động, Cổ Vũ Yên vui vẻ nói: “Có thể ra ngoài được rồi!”
Tống Đoan ở gần nhất lập tức phản ứng lại, đi trước một bước đẩy Lâm Ngân Chi đang quay lưng về phía hắn ra: “Lâm huynh!”
Đây là kịch bản… Đáy lòng Khanh Linh trầm xuống, mấy oán linh không chịu bị cô khống chế sử dụng.
Thân mình Khanh Linh khẽ nhúc nhích, nhưng một cái bóng đỏ lại tới trước cô một bước.
Là Cố Vọng?
Tống Đoan đã đẩy Lâm Ngân Chi ram nhưng không biết từ lúc nào Cố Vọng đã dịch chuyển tới đẩy Tống Đoan ra ngoài, còn bản thân Cố Vọng lại bị mấy bóng đen kia tóm gọn.
Khanh Linh chỉ thấy sau khi bóng đen tóm được Cố Vọng thì cấp tốc trói chặt tay chân hắn lại, sau đó cuốn theo bóng đỏ tiến về phía khe nứt kỳ dị, nơi có nham thạch nóng chảy đang sôi trào bên dưới.
Tống Đoan không ngờ còn có một màn như thế, mắt tức khác trợn tròn: “Cố huynh!”
Khanh Linh phản ứng lại cực nhanh, cô tiến lên, không thể để cho hắn bị bắt vào đó.
Cô vốn đã tiêu hao quá nhiều, lần này lại còn sử dụng toàn bộ sức lực.
Khanh Linh cắn răng dùng mấy thứ nọ nhấc Cố Vọng ra khỏi bóng đen đang lôi kéo.
Lúc này cô mới thấy màu đỏ ở đáy mắt Cố Vọng nhanh chóng lan rộng, hắn không giống như để mặc cho người xâm lược mà bình tĩnh như thể hắn mới là vua của nơi này.
Hắn gọi cả tên lẫn họ của cô: “Khanh Linh.”
Ánh mắt kia của Cố Vọng như muốn kéo cô vào chung một chỗ, hắn gằn từng chữ một: “Về lại thân thể ngươi đi.”
Khanh Linh nghe không rõ lời hắn nói, quanh người là quỷ khí đang tỏa ra, quỷ khí này điều khiển những oán linh khác xông lên điên cuồng cắn xé bóng đen đang giữ chặt Cố Vọng.