Cố Vọng sống hai kiếp, lần đầu tiên có người nói với hắn “Chàng là người ưu tú nhất”. Sư phụ cứ bảo hắn phải khắc chế, không được để huyết mạch chi phối, hơn nữa lúc thế nhân nhắc đến hắn, phần nhiều đều là kiêng kỵ, ngờ vực vô căn cứ lẫn sợ hãi.
Sao lại có người nói hắn rất tuyệt được chứ? Đó là điều hắn chưa từng muốn nghe, cũng chưa từng yêu cầu xa vời, nhưng bây giờ người trong lòng lại cho hắn.
Cố Vọng không nhịn được bật cười, không cách nào dừng lại được. Hắn tựa đầu vào hõm vai Khanh Linh, cười đến run lên bần bật.
“A Linh.” Hắn nói, “Nàng luôn có khả năng làm ta cảm thấy bất ngờ.”
Khanh Linh: “Vậy thì tốt rồi.”
“Hả?”
“Vậy thì chàng sẽ không ngán ta.” Khanh Linh nghiêm túc nói, “Bất ngờ là một chuyện khiến người ta hào hứng.”
“Huống chi, Cố Vọng,” Cô chân thành nói: “Người sống trên đời, một đời người chẳng qua chỉ được một trăm năm, có thể chúng ta sẽ còn rất nhiều lần trăm năm, nhưng đều giống nhau cả thôi.”
Cố Vọng hơi nghiêng đầu qua, đầu ngón tay điểm lên búi tóc của cô: “Giống nhau thế nào?”
Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Trước đây chàng đã quá vất vả, khi nào làm chuyện khiến bản thân thấy vui vẻ thì đó mới là cuộc sống có ý nghĩa.”
“Chuyện vui vẻ ư?” Cố Vọng cong môi, “Nàng làm cho ta rất vui.”
Khanh Linh lập tức tiếp lời: “Cho nên ta sẽ luôn ở đây.”
“Trừ cái đó ra, chúng ta còn rất nhiều chuyện có thể làm, nếu chàng cứ mãi sống trong quá khứ thì sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.”
Giọng nói Cố Vọng có chút tản mạn: “A Linh, nàng cứ thích nói với ta những đạo lý lớn lao.”
Khanh Linh nhếch miệng: “Chàng không thích nghe à?”
“Không phải.” Cố Vọng lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta chỉ cảm thấy, thay vì nói mấy lời này, chi bằng nàng dẫn ta đi thực hiện có phải tốt hơn không?”
“Nàng đi đâu ta cũng sẽ ở đó, ta muốn nàng dẫn ta đi cùng, đi xem thử những đạo lý mà nàng nói rốt cuộc là thật hay giả.”
Ban đầu Khanh Linh dẫn hắn tới đây chính là nghĩ như vậy, không ngờ lần đến Vân Gian Cảnh này lại kéo ra nhiều chuyện.
Cô trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Cố Vọng cười: “Ừm, ta biết A Linh luôn nói lời giữ lời.”
Hắn buông người trong ngực ra, đổi thành nắm tay cô: “Đi thôi, người yêu.”
Hai người đi về hướng ánh đèn cách đó không xa, nghĩ tới những ân oán giữa Lâm Ngân Chi và Cố Vọng, Khanh Linh có chút không yên tâm: “Về sau liệu chàng có còn cùng hắn… rơi vào trạng thái đồng cảm nữa không?”
“Sẽ không.” Cố Vọng trả lời rất nhanh. Hắn dừng một chút, trầm giọng nói: “Sợi hồn phách đang chứa thiện niệm trong ba hồn còn lại đó đã sớm biến mất trong khe nứt kỳ dị rồi. Điểm chung duy nhất của ta và hắn cũng đã biến mất.”
Thảo nào, thảo nào Lâm Ngân Chi nhìn có vẻ càng thêm lạnh lùng, y sẽ không tiếp tục trạng thái đồng cảm với Cố Vọng nữa, nếu vậy lúc này y chỉ còn lại mỗi thiện niệm, đương nhiên sẽ không màng thế sự nữa, một lòng hướng đạo vì thế nhân.
Cứ thế trở thành một người công cụ.
Khanh Linh quay đầu nhìn sang Cố Vọng.
Lúc này hắn thật sự không còn chút thiện niệm nào sao? Khanh Linh không tin.
“Sao vậy?” Phát hiện được ánh nhìn của cô, Cố Vọng nhích tới gần cô một chút: “Cứ liên tục nhìn ta, đeo mặt nạ trông cũng rất đẹp trai sao?
Tâm trạng nặng nề của Khanh Linh bị lời này của hắn làm cho thanh tỉnh: “Chàng luôn đẹp trai mà.”
“Cho dù đang đeo mặt nạ thì ta cũng biết chàng trông ra làm sao.”
Cố Vọng cong môi cười: “Sau khi ra ngoài muốn ngắm thế nào thì ngắm thế ấy, nhìn đâu cũng được.”
Im lặng chốc lát, hắn lại giống như không thèm để ý nói: “Còn hắn thì sao?”
Phải mất một giây Khanh Linh mới phản ứng được “hắn” mà Cố Vọng nói chính là Lâm Ngân Chi lúc trước ở trong thân thể của hắn.
Cố Vọng: “Trước đó lúc hắn ở đây, A Linh nghĩ bên dưới mặt nạ là dáng vẻ gì?”
Kỳ lạ ở chỗ, Khanh Linh cảm thấy câu hỏi này không hề đơn giản như trên mặt chữ, thật ra cẩn thận ngẫm lại là có thể biết.
Hai hồn tách ra này là tâm ma của Cố Vọng, nếu như hắn đã thấy ngứa mắt với Lâm Ngân Chi như thế, đương nhiên sẽ rất để ý y ở trong thân thể của mình như thế nào.
Khanh Linh trầm mặc, nói: “Hắn chính là hắn.”
Cố Vọng quay đầu: “Nói vậy là sao?”
“Hắn là hắn, chàng là chàng.” Khanh Linh cũng nhìn thẳng vào hắn: “Hắn ở dưới lớp mặt nạ cho dù ở trong thân thể chàng thì cái mà ta nhìn thấy cũng là Lâm Ngân Chi của Vân Cửu Phong, không có quan hệ gì với chàng.”
Hô hấp của Cố Vọng hơi trầm xuống: “Không có quan hệ gì sao?”
Khanh Linh nhạy cảm phát hiện Cố Vọng rất để ý tới chuyện này, giọng điệu cô mềm mỏng hơn, nói từng chữ rõ ràng rành mạch: “Người ta gặp được và yêu chỉ có một mình chàng, chàng của hiện tại.”
Thật lâu sau, yết hầu Cố Vọng mới lăn lên lăn xuống, sau đó bật ra một nụ cười: “Tốt, chỉ có mỗi ta.”
Đối với hắn mà nói, hồn phách tách ra khỏi cơ thể thì đã không còn là mình nữa, trong hai kiếp thân thể của hắn đều ở Ma Giới, còn Lâm Ngân Chi lại ở Vân Cửu Phong, khác nhau một trời một vực.
Hắn không cam lòng, phẫn nộ, ước gì đối phương chết đi, dường như chưa bao giờ thừa nhận đối phương là một thể với mình.
Cố Vọng chăm chú nhìn người bên cạnh, mỗi một câu nói mỗi một lựa chọn của Khanh Linh đều gần như khảm vào lòng hắn, khiến cho hắn điên cuồng vui mừng.
Hắn sợ sau khi A Linh biết được chân tướng sẽ nhìn Lâm Ngân Chi với con mắt khác, nhưng cô không có, cô nhận ra mình, kiên định đứng về phía mình.
Hai kiếp, trong vô số ngày tháng dài đằng đẵng, Cố Vọng cảm thấy mình cuối cùng cũng đã nhận được sự quan tâm và tình yêu thương thuộc về mình.
Khanh Linh đã nói như vậy, trong lòng cũng sẽ nghĩ như vậy.
Mặc kệ trong quá khứ Cố Vọng và Lâm Ngân Chi ra sao, dưới góc nhìn của cô thì bọn họ chính là những người khác nhau, người mà cô tiếp xúc và động lòng cũng chỉ có người bên cạnh này, không có quan hệ với Lâm Ngân Chi.
Hai người có giá trị quan và thế giới quan khác nhau, cho dù là cùng trong một thân thể thì đó cũng là con người khác nhau.
Bây giờ xem ra, dường như Cố Vọng rất hài lòng về mình, hắn không thích Lâm Ngân Chi, đương nhiên là không hy vọng mình bị đánh đồng với y.
Khanh Linh cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình của Cố Vọng có chút ẩm ướt, đáy lòng run lên.
Cố Vọng thoạt nhìn luôn là dáng vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng trên thực tế hắn cũng có nỗi sợ và bận tâm của riêng mình, cũng sẽ căng thẳng.
Dường như lúc đối mặt với cô hắn rất thận trọng.
Tiến vào Vân Gian Cảnh, hắn nhất định là biết sẽ xảy ra những gì, cho nên trước đó mới hỏi vấn đề kia.
Nếu như không có cơ hội lần này, kỳ thật Khanh Linh cũng không xác định được liệu Cố Vọng có giấu nhẹm luôn bí mật này hay không, bởi vì hắn bận tâm cái nhìn của cô, thậm chí để ý đến mức khiến những thứ này trở thành tâm ma.
Cái tính thăm dò lẫn cẩn thận này của hắn chưa từng thay đổi, cũng may cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tiến tới, dùng chuyện này để làm rõ những chân tướng đó.
Trong lòng Khanh Linh cảm thấy rất thỏa đáng.
Đi về phía trước thêm một đoạn đường ngắn, ánh đèn trước mặt càng ngày càng sáng, đồng thời trời cũng càng ngày càng tối.
Phía trước lờ mờ có tiếng người nói, cũng không biết là tu sĩ đi đến nơi này hay là các tổ tiên của Vân Gian Cảnh.
“Du Niên của Vân Gian Cảnh, vào buổi tối là lúc náo nhiệt nhất.” Cố Vọng vừa đi vừa nói: “Chẳng qua mục đích duy nhất của các Tiên môn đến đây chỉ có thần thụ, hơn phân nửa bọn họ đều bị nhốt trong tâm ma của chính mình, hoặc là đang đi ở giữa đường không dừng lại, người dừng lại xác thực rất ít.”
Ánh mắt Khanh Linh sáng lên: “Như vậy không phải vừa khéo sao?”
“Mục đích ban đầu chúng ta tới đây là đi du ngoạn mà?”
Cố Vọng kéo cô ra ngoài, khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy.”
Trong giọng điệu hắn nhiều hơn chút dịu dàng: “Ta và A Linh cùng nhau trải qua năm mới.”
Khanh Linh nghe thấy hai chữ năm mới này, trong lòng thoáng chộn rộn.
Ở nơi Cố Vọng nhìn không thấy, cô nhẹ nhàng gật đầu, lặng lẽ nói: “Được.”
Quả nhiên, ngay khi bước ra khỏi con đường chật hẹp đó, hết thảy đều trở nên rộng mở sáng sủa. Lúc lần nữa quay đầu lại, con đường kia đột nhiên biến mất không thấy đâu, như là chưa từng xuất hiện.
Cố Vọng không quá bận tâm đến những thứ này, hắn điểm nhẹ lên mu bàn tay Khanh Linh: “A Linh muốn đi đâu đầu tiên?”
Cái thôn này không tính là lớn, từng cổng nhà đều đã đốt đèn, ngay cả con đường chính ở giữa cũng có rất nhiều nến.
Trên đường hơn phân nửa đều là hồn phách tổ tiên của Vân Gian Cảnh, còn có mấy tu sĩ tới lui vội vàng.
Những tu sĩ kia nhìn thấy Cố Vọng và Khanh Linh thì không khỏi phóng mắt nhìn sang, mỗi lần Cố Vọng xoay chuyển Phật châu trong tay, những người kia lại đi cực nhanh.
Khanh Linh nghe được tiếng cười khúc khích coi thường của Cố Vọng, hắn nhìn những người này rất chướng mắt.
Cổng của mỗi nhà đều đang mở rộng, có không ít người đang ở bên ngoài thờ cúng, bày biện giấy nến lẫn cống phẩm.
Nhận thấy mối quan tâm của Khanh Linh, Cố Vọng tận tâm giải thích: “Đây là tập tục của Nam Sở Môn.”
Hồn phách thì không có ý thức, tuần tự tiến hành làm việc của mình, nhưng cũng có một số có ý thức, ví dụ như người đang ngẩng đầu nhìn Khanh Linh lúc này.
Hồn phách kia như ngẩn ra một lúc, hơi ngây ngốc.
Khanh Linh cũng bị dáng vẻ này của bà ta làm mờ mịt.
Phụ nhân đang ngồi chồm hổm này lập tức đứng lên, mỉm cười với Khanh Linh: “Đúng là Quỷ chủ.”
Thì ra là có quen biết.
Những tổ tiên trong Vân Gian Cảnh này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, hồn lực mạnh cỡ nào, dù sao ở dưới sự bảo hộ của thần thụ, cộng thêm phải chống đỡ một Vân Gian Cảnh lớn như vậy, đương nhiên là không thể khinh thường. Khanh Linh cũng không bất ngờ về việc bà ta có thể nhận ra thân phận của mình. Dù sao đối với hồn phách mà nói, cô quả thật là một tồn tại phá lệ đặc thù, vì thế Khanh Linh nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Phụ nhân nói: “Quỷ chủ là lần đầu vào Vân Gian Cảnh, cũng muốn đi tới dưới thần thụ tham gia náo nhiệt sao?”
“Không phải.” Phụ nhân này không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có ý thù địch, Khanh Linh cũng khẽ cười, nói: “Chỉ là đến góp chút náo nhiệt trong ngày Tết thôi.”
“Đúng là rất náo nhiệt.” Phụ nhân kia lại nhìn thoáng qua Cố Vọng bên cạnh Khanh Linh: “Ma tộc sao?”
Hơn nữa còn không phải Ma Tộc bình thường, bằng không bà ta sẽ không cảm giác được ma khí mạnh như vậy, không ngờ so với Quỷ Chủ chỉ có hơn chứ không có kém.
Người của Ma giới ư? Chẳng lẽ là Ma chủ?
Cố Vọng khẽ gật đầu, cũng không có bao nhiêu thù địch với phụ nhân này.
“Quỷ chủ và Ma tộc…” Phụ nhân thấy hai người dắt tay nhau thì lại cảm thấy tò mò: “Quan hệ giữa các người là gì?”
“Người yêu.” Khanh Linh còn chưa kịp lên tiếng, Cố Vọng đã giành trước trả lời.
Hắn thoạt nhìn có vẻ rất thích từ này, giọng điệu lúc nói chuyện hơi cao ngạo: “Ta là người yêu của nàng.”
Trên mặt phụ nhân lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại gương mặt tươi cười trước đó: “Cũng tốt, cũng tốt.”
“Năm nay Vân Gian Cảnh không ngờ lại có khách nhân quan trọng như vậy tới.”
Bà ta nghiêng người nhường đường: “Đã là đến góp vui, vậy chi bằng cứ ở lại hàn xá trải qua tiết Du Niên.”
Khanh Linh liếc mắt nhìn Cố Vọng.
Cố Vọng hờ hững gật đầu, để cô yên tâm.
Nếu đã tới chơi, có cơ hội này Khanh Linh đương nhiên sẽ không bỏ qua, hơn nữa đã là một Quỷ chủ, chẳng lẽ còn có thể trở thành hồn phách nữa sao?
Vì thế cô nhanh chóng tiếp nhận lời mời: “Vậy làm phiền rồi.”
“Làm phiền cái gì.” Phụ nhân dẫn hai người đi vào trong: “Mấy năm đổ lại đây, Quỷ chủ vẫn là người khách đầu tiên ở lại Vân Gian Cảnh chúng ta.”
Khanh Linh tò mò: “Người đầu tiên sao?”
“Đúng vậy.” Phụ nhân ngẩng đầu nhìn cây thần thụ thông thiên: “Những tu sĩ vào đây đều đi tới nơi đó, không ai lựa chọn nghỉ chân ở đây để trải qua một tiết Du Niên.”
“Thật ra, đây đều là những thứ hư ảo mà thôi.”
Phụ nhân này rất có tầm nhìn xa trông rộng, dường như không giống người thường.
Khanh Linh nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu, ngược lại cũng không nhiều lời.
Ngay lúc cô và Cố Vọng muốn tiến vào bên trong tiểu viện, chợt nghe có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
“Linh Linh?”
Nghe được giọng nói này, khí tức quanh người Cố Vọng lập tức trầm xuống, Khanh Linh phát giác sức lực trên tay cũng tăng lên.
Cô quay đầu, lập tức nhìn thấy Thư Nhất đang dẫn theo hai người đi tới. Khanh Linh có cảm giác hai người này rất quen, hình như là Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ.
Quả nhiên, hai người cũng gật đầu chào: “Quỷ chủ Khanh Linh.”
Khanh Linh nhíu mày, người của Vân Cửu Phong đi cùng nhau không có gì lạ, chẳng qua là, không lẽ bọn họ cũng đi chung một đường? Hay là vẫn chưa xuất phát?
Phụ nhân nghe tiếng cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía mấy người bên ngoài viện: “Các ngươi quen biết nhau à?”
Cố Vọng thản nhiên nói: “Không quen.”
Giọng điệu này không nghe ra chút sóng gió, giống như đối diện thật sự là người xa lạ.
Khanh Linh không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thư Nhất, cũng không muốn để ý.
Cô kéo Cố Vọng muốn quay đầu, chợt nghe Thư Nhất dịu giọng hỏi: “Linh Linh, các ngươi định nán lại sao?”
Khanh Linh: “Ừm.”
Cố Vọng khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ vị Tiên tôn này còn muốn quản chuyện của Tiểu Quỷ Chủ nhà ta sao?”
Phật châu chuyển động trên đầu ngón tay Cố Vọng, hắn lười biếng nói: “Tiên tôn không lo đi cứu nhân độ thế, ngược lại rất quan tâm đến chuyện của Ma tộc và Quỷ tu bọn ta nhỉ.”
“Chào hỏi thôi mà.” Trong lời nói của Thư Nhất nghe không ra vui buồn gì: “Ngươi không cần phải trông gà hoá cuốc như vậy.”
“Không phải trông gà hoá cuốc.” Cố Vọng nghiêng đầu, cười nói: “Là ta không thích giao tiếp với kẻ mà mình chán ghét.”
Đã đủ trắng trợn, đây quả thực không xem Thư Nhất ra gì.
Khanh Linh phát hiện Thư Nhất đang đưa mắt nhìn về phía mình, cô không đáp lại mà chỉ nói: “Bọn ta còn có chuyện khác, nếu như không có việc gì, vậy thì cáo từ.”
Thư Nhất khẽ hít vào một hơi, một lát sau mới nói với phụ nhân: “Vị tiền bối này, thật ra tại hạ rất hứng thú với tiết Du Niên của Vân Gian Cảnh, không biết có thể có cơ hội tiếp xúc với người ở nơi này không?”
Khanh Linh nhíu mày. Thư Nhất cũng muốn nán lại sao? Cô không muốn để niềm vui vốn có của mình và Cố Vọng bị cắt ngang.
Cố Vọng ngước mắt lên, lãnh đạm nói: “Tiên tôn luôn được chính đạo tán dương, vậy mà bây giờ cũng biết nói điều vô nghĩa rồi.”
Hắn tung một viên Phật châu lên, chậm rãi đón lấy, nâng lên đặt trước mặt từ từ ngắm nghía, cười nhạt hỏi: “Ngươi cảm thấy hứng thú với Du Niên à? Hay là cảm thấy hứng thú với người của ta?”
Không khí xung quanh giống như ngưng trệ, Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ lập tức đặt tay lên chuôi kiếm.
Vô Kỳ đột nhiên thông suốt, vì sao Thư Nhất Tiên tôn muốn giúp hắn, bởi vì cái hắn ta muốn là Quỷ Chủ Khanh Linh.
Ánh mắt Vô Kỳ rơi vào người Khanh Linh, trong mắt nhiều thêm chút thâm trầm.
Cố Vọng thì ngược lại, hắn ung dung nhàn nhã, tựa như chỉ đang nghịch Phật châu, nhưng ma khí quanh người lại không chút kiêng kỵ lộ ra ngoài, vừa phách lối lại cuồng vọng.
Thư Nhất bình tĩnh hỏi: “Đây là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Tay còn lại của Cố Vọng nâng tay Khanh Linh lên, lộ ra bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, cười cười: “Chỉ là nếu có kẻ đáng ghét mơ ước người của ta, vậy thì sẽ khiến cho người ta tức giận, ngươi nói xem?”
Khanh Linh tùy ý để hắn lôi kéo, còn bước một bước tới gần Cố Vọng, ngước mắt chậm rãi hỏi: “Nếu như Tiên tôn thực sự cảm thấy hứng thú với Du Niên, dựa vào tu vi của Tiên tôn thì chắc sẽ có rất nhiều lựa chọn.”
“Chứ không phải chịu ấm ức ở chỗ này với bọn ta.”
Vành môi Thư Nhất căng cứng: “Nếu ta nhất định phải vậy thì sao?”
“Vị Tiên tôn này.” Phụ nhân bên cạnh vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng: “Vân Gian Cảnh chúng ta vẫn luôn lấy hoà thuận và vui vẻ làm chủ, ở lại chơi vui vẻ mới tốt, nhưng bây giờ xem ra, dường như mọi người đều không vui vẻ cho lắm.”
“Quỷ chủ và bằng hữu của nàng là khách ta mời trước.” Phụ nhân nói: “Đương nhiên phải đặt cảm nhận của bọn họ lên hàng đầu.”
Bà ta quay đầu lại hỏi: “Quỷ chủ, ngươi có đồng ý cho ba vị này cùng đi vào không?”
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung trên người Khanh Linh.
Một lát sau, Khanh Linh khẽ lắc đầu: “Không đồng ý.”
“Tiên tôn có thể đi nơi khác sẽ thích hợp hơn.”
Cố Vọng bật cười thành tiếng, hoàn toàn không tiết chế.
Phụ nhân bèn nói: “Vậy đành phải để ba vị chịu ấm ức rồi, ta có thể dẫn các ngươi qua sát vách tham quan.”
Thư Nhất đáp: “Đa tạ, không cần phiền phức, bọn ta tự đi là được rồi.”
Hắn ta nói xong lập tức dẫn Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ rời đi. Khanh Linh thở dài, quay người mang theo ý xin lỗi nói: “Đa tạ.”
“Đa tạ cái gì.” Phụ nhân xua tay, ý tứ sâu xa nhìn Cố Vọng: “Chẳng qua lá gan của vị bằng hữu này của ngươi quá lớn, ở trong Vân Gian Cảnh mà cũng dám làm càn.”
Tuy là nói thế, nhưng lại không nghe ra ý tức giận.
Cố Vọng tiết chế, cười nói: “Nhất thời không kiềm chế được.”
Hắn đưa mắt nhìn Khanh Linh, lười biếng nói: “Nhưng cũng không thể để một số kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước, nghĩ cũng đừng nghĩ.”