Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 40: Bánh đúc.



Nhất Trung và Ngũ Tạng giống nhau, đều là ngày nghỉ nghỉ chế(?). Học sinh cao trung một tháng chỉ có một ngày nghỉ, có thể xin nghỉ thêm 2 ngày. Còn mấy tuần còn lại cũng chỉ có một ngày để nghỉ ngơi, nếu nhà không phải ở rất gần thì nhiều nhất sẽ chọn một ngày nghỉ để trở về nhà, còn tất cả thời gian còn lại sẽ ở lại trường. (Đoạn này tui hơi rối)

Nhà Bùi Hướng Dương ở thành phố, vì phát sinh sự việc lần trước đã một học kì rồi cậu chưa về nhà.

Một là do cậu không muốn về, hai là vì việc học trên cao trung bận rộn hơn nhiều, Bùi Hướng Dương còn muốn chăm chỉ luyện tập đàn dương cầm và các môn văn hóa khác. Mặc dù đời trước học 6 năm cao trung nhưng có nhiều kiến thức cậu đã quên khá nhiều. Hơn nữa bây giờ không có Hạ Sanh bên cạnh phụ đạo, cậu chỉ có thể từ từ bơi.


Ngoại trừ học tập và luyện dương cầm, Bùi Hướng Dương còn có lịch luyện tập giọng nói mỗi tháng một lần. Bác sĩ là chuyên gia từ thủ đô đến, mỗi tháng chỉ có thể đến Lăng Nam khám một lần. Qua thăm khám, hiện tại tật nói lắp của Bùi Hướng Dương đã dần dần chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Hiện tại đã có thể nói hoàn chỉnh một câu đơn. Nếu lần đầu tiên thấy cậu nói chuyện với người khác nếu không nhắc nhở sẽ không ai phát hiện ra tật nói lắp của cậu.

Ngày nghỉ bình thường, đại đa số học sinh đều sẽ về nhà, chỉ có vài học sinh chọn ở lại trường. Bùi Hướng Dương sau khi luyện đàn xong quay về kì túc xá còn ngoài ý muốn thấy Hạng Thiệu Kiệt chơi game.

"Sao cậu không về nhà thế?"

Hạng Thiệu Kiệt không biết mượn được điện thoại ở đâu vừa chơi vừa nói "Đừng nói nữa, ba tớ lại bao nuôi một đứa nữ sinh nào đấy. Mẹ tớ ở nhà nháo loạn đòi sống đòi chết. Chị của tớ nhắn tín kêu tớ mau trốn đi, nên tớ mới không về căn nhà ngột ngạt đó."


Bùi Hướng Dương đã nghe Hạng Thiệu Kiệt nói qua tình huống nhà hắn. Ba Hạng Thiệu Kiệt thích làm loạn bên ngoài, mẹ hắn đặc biệt thích làm lớn chuyện, quan hệ gia đình cực kỳ không hòa thuận. Vì thế Hạng Thiệu Kiệt mới trải qua mấy năm làm thiếu niên bất lương, sau đó bị chị gái về nước bắt về nhà giáo huấn một trận. So với ba mẹ, chị gái ngược lại giống ba mẹ hắn hơn.

"Hôm nay cậu luyện tập thế nào?" Hạng Thiệu Kiệt hỏi cậu một câu.

"Cũng bình thường. Lúc mới bắt đầu học, sẽ có điểm khó." Bùi Hướng Dương hơi nhíu mi, thật sự cậu có chút ảo não.

Hạng Thiệu Kiệt không ngẩng đầu lên "Nếu cậu nói thế thì với trình độ của cậu chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Anh tin tưởng cậu."

Sau khi Bùi Hướng Dương tắm rửa đi ra, Hạng Thiệu Kiệt vẫn còn chơi game. Trên màn hình điện thoại luôn nhảy ra thông báo mới, khiến hắn càng chơi càng bực bội.


Tin nhắn thứ sáu vừa gửi đến, Hạng Thiệu Kiệt phẫn uất ném điện thoại đi không thèm chơi tiếp nữa. Hắn bực bội vò đầu bứt tóc "Không thể nào yên được mà, mỗi ngày ngoại trừ cãi nhau cũng là tìm đến tớ để tố khổ. Chồng thích ở bên ngoài làm loạn, kêu con trai về thì có ích gì? Tớ không hiểu rõ, ba tớ có thể làm loạn vậy bà ấy cũng có thể ở bên ngoài chơi không được hay sao?"

Chồng bao dưỡng tình nhân bên ngoài, vợ liền bao một tiểu bạch kiểm, trong giới bọn họ chuyện này không phải là hiếm gặp gì. Hai bên ai muốn chơi gì thì chơi, không cần thấy ngại ngùng. Tuy rằng sự việc này là đôi bên chấp nhận, nhưng mỗi khi nói đến chuyện này Bùi Hướng Dương đều cảm thấy không thể tiếp thu được. Quan điểm tình yêu của cậu vẫn là tình yêu truyền thống, cả một đời chỉ yêu một người là đủ.
Hạng Thiệu Kiệt đang tức giận mà lướt tìm thông tin, nhịn không được muốn dẫn một mối cho mẹ hắn.

Bùi Hướng Dương nói "Có thể là do dì vẫn còn rất để ý đến chú đấy."

Bởi vì để ý cho nên mới không "thức thời" cam chịu quy tắc trong vòng xoáy vốn có, khiến bà ấy trở thành "người đàn bà đố kị" trong miệng người khác. Chẳng sợ giống như những người đàn bà đanh đá khác, dù bị chồng ghét bỏ, bị con trai ghét bỏ cũng muốn dùng lợi thế duy nhất trong tay níu kéo chồng về với gia đình.

Hạng Thiệu Kiệt nghe một câu này, đột nhiên dừng động tác trên tay.

Không biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì mà vẫn duy trì tư thế ngồi phát ngốc trên giường.

Một lát sau Hạng Thiệu Kiệt hít hít mũi, động tác rất nhỏ.

Hắn lấy một cái áo khoát từ trong tủ quần áo, làm bộ như không có chuyện gì hỏi "Chiều nay cậu có bận việc gì không?"
"Không có" Dù sao trong thời gian ngắn cậu cũng chưa thể học xong khúc đàn mới cho nên không cần quá nóng nảy.

"Nghe Lý Đạt nói ở đường Xuân Tây có một hội chợ, chút nữa chúng ta đi xem thử không."

.

"Má nó, sao lại nhiều người thế!"

Hồi đầu Hạng Thiệu Kiệt chỉ nghe nói nơi này náo nhiệt các kiểu không ngờ đến nơi lại có nhiều người tụ tập như vậy. Biển người tấp nập, lơ là một chút sẽ lạc mất.

Nghĩ đến bình thường Bùi Hướng Dương không thích nơi náo nhiệt "Ở đây đông quá hay là quay về đi."

Bùi Hướng Dương nói "Tới cũng tới rồi, hơn nữa còn có mấy quán bán đồ ăn ngon."

Hạng Thiệu Kiệt lại chửi thề một tiếng, lúc này hắn mới phát hiện trên tay Bùi Hướng Dương đang cầm một cây kem vị hương thảo "Cậu mua lúc nào vậy?"

Gương mặt Bùi Hướng Dương ngây thơ nói "Vừa nãy có một bạn nữ nói là phải tham gia hoạt động nên còn dư một cây kem, cho nên đã đưa cho tớ." Vì muốn cảm ơn người ta, cậu còn đưa cho đối phương mấy đồng nữa.
Hạng Thiệu Kiệt đúng là bội phục luôn, đây là sức mạnh của sắc đẹp sao?

Những năm 200x vẫn còn lưu hành các loại họp chợ như thế này, người từ năm châu bốn bể mang theo các loại hàng hóa rực rỡ trãi ra đất cho người khác chọn lựa. Có quần áo, trang sức nhỏ cũng có các quầy hàng ẩm thực từ những vùng khác.

Chỉ có những năm này thành phố mới xuất hiện những chợ trời thế này. Qua bao năm tháng sau nơi này sẽ phát triển vượt bậc, tất cả mọi tiện ích sẽ đột ngột mọc lên. Mấy thứ như thế này chỉ có thể dần dần bị lãng quên đến vùng nông thôn, sau đó lại chờ bị thời gian đào thải đến biến mất.

Tuy Bùi Hướng Dương không thích nơi đông người cơ mà cậu khá hứng thú bới nơi chợ hoa hòe lòe loẹt này. Có khi đi dạo một vòng có thể phát hiện thêm mấy thứ đồ tốt thì sao. Nghĩ đến việc về sau khó có thể tham gia, cậu càng hứng thú hơn.
"Tránh ra coi, đẩy con mẹ mày chứ đẩy, đi đường không mở mắt hả!" Thời điểm cuối tuần Hạng Thiệu Kiệt không mang mắt kính, hơn nữa khẩu khí hắn kiêu ngạo có vẻ ương ngạnh cho nên người xung quanh đúng là không ai dám trêu chọc hắn. Lâm Xuyên nhìn vậy thì cười cợt hắn, bình thường ở trong trường mang kính cải trang tri thức thành thật giờ lộ mặt rồi.

Mà lúc này Bùi Hướng Dương mới tin trước đó Hạng Thiệu Kiệt đúng là một tên nhóc côn đồ.

Hạng Thiệu Kiệt đang tức giận, đám người ngốc này còn thường thường chen đến chỗ bọn hắn. Mà nói đúng hơn là đi sát dựa dựa vào người Bùi Hướng Dương. Con mẹ nó, đều là con trai, cái đám ác ma xem mặt này cả nam hay nữ cũng không biết phân biệt.

Hạng Thiệu Kiệt cúi đầu nhìn cánh tay Bùi Hướng Dương đang bị hắn vòng qua. Hắn cao hơn cậu một ít, nhìn từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy chóp mũi cùng đôi mi cong vút của đối phương.
Hắn vội vàng thu hồi tầm mắt: má nó, đúng là xinh đẹp thật. So với con gái còn đẹp hơn.

Phía trước hình như là có một buổi biểu diễn xiếc, cho nên dòng người càng dày đặc.

Bùi Hướng Dương vừa nhón chân lên muốn xem là bị xô đẩy qua chỗ khác, Hạng Thiệu Kiệt đang xem mấy cái máy chơi game ở một sap vừa quay qua hỏi giá tiền, quay lại đã không thấy Bùi Hướng Dương đâu.

.

"Anh Sanh, anh muốn ăn cái gì? Tụi em đi mua cho. Tên mập chết tiệt này, đậu hủ thối đều bị mày ăn hết rồi, chừa cho tao nữa!"

Hắn tính toán cuối tuần này sẽ về nhà viết số liệu chương trình. Trên đường thì bị Hoắc Siêu cùng mấy người khác chạy ra lôi đi, còn nói muốn để hắn đi xem náo nhiệt thả lỏng đầu óc.

Hạ Sanh trước nay không có hứng thú với nào nhiệt, chính xác mà nói hắn đối với những thứ khác đều không có hứng thú.
Bất quá lần này thứ cần phải xử lý có điểm khó, đã qua vài ngày cũng không viết được cái gì mới. Hơn nữa trước đó, hắn đã thấy thông báo QQ cài đặt đặc biệt quan tâm rằng Bùi Hướng Dương đã đăng một trạng thái mới. Hạ Sanh bấm vào lại thấy cậu ấy ở đường Xuân Tây. Nghe thấy Hoắc Siêu nói đây cũng là nơi hắn sẽ đến, ôm ấp tâm tư bí ẩn Hạ Sanh gật đầu đồng ý.

"Anh Sanh, ăn không, chỉ còn có một miếng cuối cùng này thôi. Khối này em phải tranh giành với cái miệng của thằng mập mạp đó."

Hạ snah ghét bỏ nhíu mày.

"Anh Sanh không ăn thì cho em đi!"

"Cho mày, cho mày hết đó! Mày ăn thành con heo rồi còn muốn giành ăn nữa!"

Hạ Sanh không đứng cạnh đám nam sinh nhốn nháo, mà bất động thanh sắc dựa vào dưới tàn cây. Hắn hơi nhấp môi, ánh mắt đảo qua dòng người mênh mông.
Vương béo giành không được, thò mặt qua nói "Anh Sanh tìm cái gì vậy?"

Hạ Sanh lắc đầu. Đáy lòng có chút tự giễu.

Từ lúc Bùi Hướng Dương đăng trạng thái kia đã qua một tiếng, cậu ấy không thích nơi đông người có thể là nhìn thoáng qua rồi liền đi. Hắn còn ngây ngô chạy đến đây.

Tuy Bùi Hướng Dương thường thường sẽ nhắn cho hắn vài tin, nhưng thật tế đã qua một tháng bọn họ chưa gặp mặt nhau. Lần gặp mặt lần nhất vẫn là hắn cúp một tiết cuối cùng chạy đến trước cổng Ngũ Tạng. Thời điểm tan học thấy Bùi Hướng Dương và bạn bè cùng nhau đi tới quán cơm ăn.

Ngay lúc đó Hạ Sanh chỉ đứng xa xa mà nhìn cậu, sau đó hắn rời đi.

Bên ngoài nhìn bọn họ giống như đã hòa hảo nhưng lại giống như không hòa hảo. Ngũ Tạng và Nhất Trung chỉ cách nhau có 10km, nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ có vẻ xa xôi hơn như vậy nhiều.
Bùi Hướng Dương có bạn bè mới, cuộc sống sinh hoạt mới, cậu ấy xinh đẹp lại ôn hòa như vậy ai mà không thích. Nếu đã như vậy, còn cần đến hắn ở bên cạnh cậu làm gì nữa? Hoặc là nói từ trước đến nay cậu đều không hề yêu cầu điều đó.

Một ngày không gặp được Bùi Hướng Dương, Hạ Sanh sẽ ngẫu nhiên đi lục soát trên diễn đàn Ngũ Tạng. Trên diễn đàn Ngũ tạng có một bài chuyên cập nhật thông tin về Bùi Hướng Dương. Mỹ danh "Nhóm mẹ hiền" bên trong tất cả đều là nơi chia sẻ ảnh chụp trộm Bùi Hướng Dương. Tập thể dục buổi sáng, chơi bóng, làm bài tập, dựa vào hành lang đọc sách, ở phòng âm nhạc đàn dương cầm ngoài ra còn có vẻ mặt nhập nhèm do vừa ghé vào bàn học tỉnh dậy,....

Mỗi một màn này đều vô cùng quen thuộc với Hạ Sanh, nhưng lại làm người khác cảm thấy thật xa xôi. Thì ra bất tri bất giác ở nơi mà hắn không phát hiện, đã có nhiều người phát hiện ánh sáng trên người nhóc nói lắp. Mặc dù không có hắn, cậu vẫn được nhiều người khác yêu thích.
Nghĩ đến đay, Hạ Sanh muốn mượn cái bật lửa của Vương béo. Ánh lửa bùng lên, Hạ Sanh đốt một điếu thuốc cho bản thân.

Hoắc Siêu vốn đang đùa giỡn với Vương Bằng lúc này mới ý thức được tâm tình Hạ Sanh không được tốt "Anh Sanh, làm sao vậy?"

Hạ Sanh lắc đầu, cúi đầu thấy trong tay một đứa bé đi ngang qua cầm một cái bánh đúc.

Hạ Sanh giật mình dập tắt thuốc lá, ngồi xổm xuống hỏi đứa bé "Có thể nói cho anh biết em mua cái này ở đâu không?"

Thời điểm Hạ Snah không cười thường làm cho người khác cảm thấy hắn lãnh khốc. Nhưng gương mặt hắn lại quá có tính lừa gạt, vừa ôn tồn chủ động bắt chuyện thì người bình thường rất khó từ chối hắn.

Đứa bé cũng không ngoại lệ, nó chỉ chỉ đến nơi có mấy người đnag chen chúc nói "Chỗ kia kìa!"

Hoắc Siêu thấy thầy hắn đi vê phía kia thật, hiếm lạ nói "Anh Sanh, anh thích cái gì ở đó hả. Bên kia hình như có biểu diễn, bây giờ đông lắm đợi chút nữa đi rồi qua."
Hạ Sanh phất tay, cũng không quay đầu lại mà đi vào đám người.

Khi còn nhỏ, Bùi Hướng Dương đặc biệt thích ăn bánh đúc bán trước cửa trường tiểu học. Khi đó Bùi gia còn chưa khá giả, Bùi Hướng Dương không có tiền tiêu vặt nhưng lâu lâu Trần Vọng Thủy sẽ mua cho cậu một phần. Bùi Hướng Dương cầm bánh đúc trong tya là có thể cười ngây ngô cả ngày. Rõ ràng tiếc lắ, còn đưa bánh đúc đến trước mặt hắn nói chia cho hắn một nửa. Sau đó Bùi Hướng Dương có tiền rồi thì gánh bánh đúc cũng không thấy xuất hiện nữa.

Ở trung tâm chợ đang mở ra buổi diễn xiếc khỉ khiến đám người xung quanh reo hò một trận. Hạ Sanh đứng trước quầy hàng muốn mua hết bảy vị bánh đúc.

"Gói lại hay là ăn liền?"

"Gói lại"

"Đây, cầm lấy."

Hạ Sanh xách bánh đúc trong tay như nghĩ đến cái gì đó cười một chút.
Buổi diễn xiếc khỉ đến hồi cao trào, loáng thoáng Hạ Sanh nghe thấy trong đám người ồn áo truyền đến một tiếng gọi "Bùi Hướng Dương."

Thanh âm kia rất xa lại còn lẫn lộn trong tiếng ồn, nhưng mà hắn lại lập tức có thể nghe rõ.

.

Bùi Hướng Dương đi theo đám người xem xiếc khỉ, lúc đầu còn thấy con khỉ rất thông minh thú vị. Nhưng mà nhìn thấy con khỉ không nghe lời bị người ta lấy đồ vật đánh, cậu tức khắc thấy khó chịu. Người xung quanh cười vang, cậu lại muốn đi ra khỏi đây.

Chờ đến khi câu quay đầu lại mới phát hiện không thấy Hạng Thiệu Kiệt đâu nữa.

Loáng thoáng, cậu nghe thấy Hạng Thiệu Kiệt đang gọi cậu, lúc cậu vừa định đáp lại. Trên mu bàn tay giống như bị người ta sờ soạng một chút.

Trong nháy mắt cả người Bùi Hướng Dương cứng ngắc. Cậu quay đầu lại nhìn thử, xung qunah quá nhiều người cho nên cậu không tìm thấy người đó.
Đây chính là nguyên nhân Bùi Hướng Dương vẫn luôn không thích nơi náo nhiệt, từ đời trước cậu đã có một cơ thể đặc thù, đó là đặc biệt rất dễ thu hút biếи ŧɦái. Có đoạn thời gian nghiêm trọng đến mức, nhiều lần chỉ ngồi xe điện ngầm thôi cùng có thể bị biếи ŧɦái theo dõi nhắm vào. Vì thế Bùi Ngọc nói cậu đừng ra khỏi nhà cứ thanh thản ở lại biệt thự đi, nếu có yêu cầu gì Bùi Ngọc sẽ mang về nhà cho cậu.

Cậu cho rằng đời này sẽ không xui xẻo như đời trước, không ngờ chỉ đến chợ cũng gặp được biếи ŧɦái.

Cái tay còn không thôi, vẫn cò người luôn theo sát phía sau cậu hình như là đã sắp đến gần lắm rồi. Nhưng mà chờ đến khi Bùi Hướng Dương xoay lại tìm thủ phạm hắn lại rút tay về cực mau.

Bùi Hướng Dương không thể làm gì được, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng chỉ có thể buồn bã đi nhanh một chút. Bốn phía có quá nhiều người chen lấn nhau, cậu căn bản không thể đi nhanh hơn.
Cái tay kia đã lớn gan đến mức chạm đến eo cậu, nếu không phải cậu mặc quần áo dày dặn, quả thật khiến cậu muốn buồn nôn.

Phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai. Bùi Hướng Dương quay đầu lại vừa lúc đâm vào một cái ôm ấp. Cậu theo bản năng hô lên một chữ "Hạ", ngẩng đầu mới phát hiện đây là Lâm Tương Bắc.

Lâm Tương Bắc có luyện tập thể dục cho nên lực tay sẽ mạnh hơn, một tay bắt được cánh tay tên biếи ŧɦái chỉ như đang cầm một cái cánh gà.

Tuy rằng đối với người này có ấn tượng không tốt, nhưng Bùi Hướng Dương vẫn lễ phép mà nói một câu "Cảm ..."

Còn chưa cảm ơn xong, Lâm Tương Bắc xoay lại đánh giá cậu trên dưới một lượt có chút ghét bỏ nói "Cạu sao mà nhu nhược thế, còn bị loại người này chiếm tiện nghi?"

Bùi Hướng Dương nháy mắt đỏ bừng, chữ "ơn" cũng bị nghẹn lại trong miệng.
Làm thế nào để người này đừng nói nữa!

Lâm Tương Bắc cúi đầu thấy vành tai Bùi Hương Dương đã ửng màu anh đào, đuối mắt cũng mang ẩm ướt quả thật cực kì xinh đẹp. Khiến người khác muốn khi dễ cậu nhiều hơn.

"Đẩy cái gì mà đẩy, đừng có chen nữa! Thằng này là con cái nhà ai!"

Trong đám đông có mấy đứa trẻ con đang đấu đá lung tung. Sợ Bùi Hướng Dương bị người khác đẩy đi, Lâm Tương Bắc duỗi tay bắt lấy cổ tay cậu. Cũng chính vì vậy không nắm vững cho nên bị kẻ biếи ŧɦái vùng ra được chạy đi mất.

"Đệt! May mắn cho thằng biếи ŧɦái này quá!"

Lâm Tương Bắc táo bạo quay đầu phát hiện Bùi Hướng Dương đang dùng ánh mắt khó hình dung nhìn hắn. Có tức giận mà trong đó cũng có chút thấy thẹn. Rõ ràng là đang trừng người ta, nhưng vì đôi mắt to tròn xinh đẹp quá mức cho nên sự sắc bén bị giảm vài phần, chỉ khiến người ta cảm thấy đôi mắt cậu sáng rực rỡ kinh người.
Lâm Tương Bắc nhìn thấy, cả hàm răng đều có chút phát ngứa.

"Cậu buông tay ra."

Người này có đam mê gì sao? Chỉ gặp qua đúng hai lần, cả hai lần đều bắt lấy cổ tay cậu. Cố tình tay hắn lớn hơn tay cậu cho nên bị nắm chặt đến hơi đau.

Sức lực Bùi Hướng Dương giãy dụa không khác gì mèo con cáu kỉnh. Nhà hắn có nuôi một con mèo, cao ngạo xinh đẹp tính tình thất thường. Bùi Hướng Dương lúc này không khác gì con mèo con trong mắt Lâm Tương Bắc.

"Tôi càng không buông tay đó."

Muốn hất tay ra lại không được, sao người này lại khó nói chuyện thế. Còn nghĩ là đến giúp cậu, không ngờ lại đến đây khi dễ cậu.

Hạ Sanh đứng bên ngoài nhìn thấy một màn trước mắt này, hắn biết Lâm Tương Bắc. Trên diễn đàn Ngũ Tạng thậm chí còn có người lập một bài đăng riêng cho Lâm Tương Bắc và Bùi Hướng Dương một cp tên "Giáo bá và giáo hoa" .
Hắn biết chuyện này với bản thân không có liên quan, hơn nữa bọn họ chỉ muốn vui đùa. Chính là hiện tại đã thật sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại không nhịn được mà để ý.

Biết rõ Bùi Hướng Dương thích con gái, biết rõ giấc mơ lớn nhất của cậu chính là có thể tìm thấy một tình yêu bình đạm,

Rõ ràng đã chuẩn bị tốt tất cả để đối phương dần dần tách khỏi cuộc sống của hắn, ngay cả nhìn một cái đều chỉ dám đứng sau lưng tham lam và hy vọng. Cậu thiện lương, xinh đẹp, trời sinh là một mặt trời nhỏ, không có hắn vẫn sẽ soi sáng nóng bỏng.

Chính là hắn lại không cam lòng, dựa vào đâu? Dựa vào cái gì người mà cậu ấy soi sáng không thể vẫn chỉ một mình hắn?

Một người đã đắm chìm trong bóng tối quá lâu, một khi gặp ánh dương sao có thể cam tâm tình nguyện dêc dàng lui về với hắc ám.
Đầu tháng mười hai đã sớm có nhiều cơn gió lạnh, trái tim Hạ Sanh lại mãnh liệt nhảy lên.

"Bùi Hướng Dương."

Giọng nói quen thuộc vang lên, hai bên đều sửng sốt một giây.

Hắn vẫn không thể nhịn xuống mà gọi tên cậu.

Bùi Hướng Dương xoay đầu, không nghĩ tới chỉ đi dạo chợ lại có thể gặp được Hạ Sanh.

Thời điểm cậu nhìn về phía Hạ Sanh, ánh mắt Bùi Hướng Dương chớp chớp môt cái ngay sau đó cười rộ lên.

Lâm Tương Bắc thấy cậu cười xán lạn với người khác, trong lòng chua lòm "Bạn trai cậu?"

Nói lời vô nghĩa.

Bùi Hướng Dương giận dữ mà trừng mắt liếc hắn.

Ngay sau đó đáy lòng lại có chút khoe khoang, vẻ mặt ngạo kiều một bộ dáng "Nhìn thấy chưa, bạn của tôi tới rồi, còn không mau buông tay ra đi."

Lâm Tương Bắc vừa buông tya, Bùi Hướng Dương như con chim nhỏ nhanh chóng xông ra ngoài. Trong nháy mắt hắn liền thấy hối hận nhưng hiện tại đã chậm một nhịp, hắn không thể ngăn cản Bùi Hướng Dương chạy đến bên người khác.
Bùi Hướng Dương bước nhanh vọt đến trước mặt Hạ Sanh, hơi hơi ngửa đầu nhìn thiếu niên lại phát triển chiều cao quá mức, bộ dạng toàn là suиɠ sướиɠ và ỷ lại.

Trong không khí, hai tầm mắt không tiếng động kịch liệt giao đấu. Thẳng đến khi Lâm Tương Bắc bị bạn bè kéo đi mới kết thức trận đối kháng nảy lửa này.

"Sao cậu lại ở đây vậy?"

Hạ Sanh cúi đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt xinh đẹp của Bùi Hướng Dương cuối cùng lại dừng lại ở cổ tay cậu.

Nơi đó chỉ vừa mới bị nam sinh khác nắm qua, bởi vì làn da cậu quá trắng cho nên dấu tay ửng đỏ hết sức rõ ràng.

Hạ Sanh phế đi thật lớn kính(?) mới có thể khắc chế xúc động cuồng bạo trong lòng.

Vì không nghe thấy câu trả lời, bàn tay Bùi Hướng Dương huơ huơ trước mắt hắn mấy lần "Hạ Sanh, Hạ Sanh? Tớ đang nói chuyện với cậu đó."
Tầm mắt Hạ Sanh không tự giác nhìn theo cổ tay cậu.

Thật chói mắt.

Hắn biết rõ bản thân không có tư cách gì chạm vào cậu, rõ ràng vừa nãy hắn không nên lên tiếng gọi Bùi Hướng Dương. Thậm chí, ngay từ đầu hắn đã không nên đến chỗ này.

Trời mới biết hắn đã nổ lực nhiều bao nhiêu mới khắc chế bản thân để từ chối cuộc hẹn của Bùi Hướng Dương, mới khắc chế bản thân đừng cứ xem đi xem lại tin nhắn cậu ấy nhắn cho hắn. Mỗi một chữ, thậm chí từng dấu chấm câu còn muốn làm bộ lãnh đạm, mỗi lần chỉ trả lời cho cậu hai câu.

Nhưng tất cả nổ lực kia trong tích tắc nhìn thấy Bùi Hướng Dương nhanh chóng sụp đổ.

Bùi Hướng Dương thấy Hạ Sanh nhìn chằm chằm cổ tay mình, cậu tùy tiện xoa xoa lên chỗ da bị đỏ an ủi nói "Không sao đâu mà, chỉ, chỉ là bị siết nên hơi đỏ thôi. Rất nhanh sẽ, sẽ, hết mà."
Hạ Sanh nhìn vết đỏ như là hồi thần nói "Ừm."

Vì chuyện vừa nãy tâm tư đi dạo chợ Bùi Hướng Dương đã bay hết.

Cậu nói muốn cả hai cùng đi ăn cơm, Bùi Hướng Dương cùng Hạng Thiệu Kiệt nói chuyện cách đó không xa.

Hạ Sanh đứng dưới gốc cây, ánh mắt vẫn luôn luôn không rời khỏi người cậu. Trên người Bùi Hướng Dương giống như có phép thuật, chỉ cần hắn nhìn một cái trái tim liền nhịn không được đập gia tốc.

Như cảm ứng được cái gì, Bùi Hướng Dương quay đầu nhìn lại. Thấy Hạ Sanh đang nhìn cậu, Bùi Hướng Dương cười vẫy vẫy tay về phía hắn.

Hạ Sanh lập tức cúi đầu ánh mắt cũng buông xuống, che giấu không thể để lửa sắc dục dưới đáy mắt lộ ra ngoài.

P/s: Tôi điên rồi, sao tôi có thể làm hơn 4000 chữ  ngay trong đêm vậy trời.