Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 47: Trị liệu



Đại hội thể thao diễn ra liên tục 3 ngày.

Bùi Hướng Dương tiếp tục ở lại làm hậu cần, Hạ Sanh vì đầu gối bị thương không thể tham gia các hạng mục khác.

Hắn đến nơi cách chỗ Bùi Hướng Dương không xa lắm, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cậu.

Bùi Hướng Dương thường sẽ đến khu vực thi đấu, rõ ràng cậu mới là người phải đưa nước uống cho thí sinh vậy mà lại có nhiều nam sinh và nữ sinh đến đưa nước cho cậu. Còn có sợ nắng quá gắt cố ý bung dù đứng bên cạnh che nắng cho Bùi Hướng Dương.

Khi được nghỉ giữa giờ, Lý Hi thấp giọng nói gì đó với Bùi Hướng Dương gọi cậu qua một bên.

Hạ Sanh thấy cậu hơi hơi rũ đầu xuống, động tác co quắp bất an nhìn xuống mũi chân mình.

Đây là biểu hiện mỗi khi mà Bùi Hướng Dương khẩn trương.

Lý Hi là giáo hoa Nhị Trung, tuy rằng đã từng có nhiều lời đồn đãi cô cùng các nam sinh ái muội nhưng tất cả những người đó đều có vẻ ngoài xuất sắc. Một nữ sinh 1m68 đứng trước mặt Bùi Hownsg Dương, hai người nhìn có vẻ hết sức xứng đôi.

Có khả năng cả đời này hắn cũng không thể nào quang minh chính đại đứng trước mặt Bùi Hướng Dương mà thổ lộ.

Hạ Sanh vô thức nắm chặt nắm đấm.

" Mày thích cậu ấy." Đối phương dùng ngữ khí khẳng định, bí ẩn sâu dưới đáy lòng bị người khác nói đến khiến ngón tay Hạ Sanh run lên. Hắn xoay đầu, phát hiện không biết từ khi nào Lâm Tương Bắc đã đứng bên cạnh.

Lần đầu tiên đánh nhau với đối phương, đã chịu thiệt thòi. Lần thứu hai lại bị đối phương phá hỏng kế hoạch, không thể kaos gần khoảng cách với Bùi Hướng Dương. Nhưng hiện tại chân Hạ Sanh đã bị thương bởi cú ngã. Quân thủ báo thù mười năm chưa muộn, Lâm Tương Bắc không có thói quen nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

"Sau khi vòng thi chạy tiếp sức, tao tính toán sẽ thổ lộ với cậu ấy."

Sắc mặt Hạ Sanh lãnh lẽo đến cực điểm, ngón tay hắn nắm chặt thành quyền như có thể đến Lâm Tương Bắc bất cứ lúc nào.

Hắn cắn răng, ánh mắt hung ác lại nguy hiểm lời nói ra tràn đầy uy hiếp. Không giận tự uy "Mày đừng quấy rầy cậu ấy, cậu ấy không thích nam sinh."

Lâm Tương Bắc kho có khi nào đứng đắn cười nhạo một tiếng "Phải vậy không? Tủ cũng chưa từng thử thì sao mày biết được?"

Trong từ điển của Lâm Tương Bắc, từ trước đến nay không hề có bốn chữ "không có khả năng".

Tuy hiện tại, Bùi Hướng Dương chưa thích hắn, nhưng có ai bảo đảm rằng sau này cậu sẽ không thích chứ.

Từ nhỏ Lâm Tương Bắc đã học được con người cần phải thử mới có hy vọng. Nếu như cả việc thử thách cũng không dám vậy thì nhất định không thể có hy vọng.

Vì câu nói này của Lâm Tương Bắc, Hạ Sanh thất thần hồi lâu.

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Hướng Dương không ngừng nói rằng sau này cậu muốn tìm một bạn nữ để kết hôn, trải qua một cuộc sống hạnh phúc. Cho nên Hạ Sanh tự giác loại bỏ hắn khỏi lựa chọn của cậu. Hắn dùng hết sức thu hồi tâm tư xấu xa dơ bẩn, mười năm như một diễn vai "bạn thân" Bùi Hướng Dương.

Bởi vì ý niệm đó đã khắc sâu vào tâm trí cho nên Hạ Sanh chưa bao giờ nghĩ đến việc có lẽ Bùi Hướng Dương cũng có thể tiếp nhận nam sinh.

Hoắc Siêu đến tìm Hạ Sanh đi ăn cơm trưa chung, mà Hạ Sanh vẫn trầm mặc không nói gì như cũ. Đầu óc hắn hiện tại chỉ nhớ đến lời nói của Lâm Tương Bắc.

So với Lâm Tương Bắc thẳng thắn, hắn thừa nhận dũng khí để nói thích Bùi Hướng Dương hắn đều không có.

Hắn sợ cậu ấy sẽ cảm thấy ghê tởm sau đó lại hoàn toàn bỏ mặc hắn giống như ba mẹ hắn đã từng.

Hắn thật sự không thể nào tiếp nhận được chuyện đó.

Đồng thời hắn lại có một suy nghĩ cực đoan.

Lý Hi thì không nói, dưa vào cái gì Lâm Tương Bắc có thể nói thích cậu ấy?

Mà chính mình thì không thể?

Bùi Hướng Dương lớn lên cùng hắn, cậu đã nhìn thấy bộ dạng dơ bẩn hắc ám nhất của hắn. Ngược lại hắn cũng đã gặp qua một Bùi Hướng Dương thống khổ và yếu ớt.

Bọn họ đã từng dựa sát vào nhau, nương tựa giúp đỡ cùng nhau trưởng thành.

Nếu Bùi Hướng Dương thật sự thích nam sinh, dựa vào đâu mà người kia không thể là hắn?

Sau khi ăn cơm trưa xong, Hạ Sanh vẫn luôn xuất thần. Ngón tay hắn vuốt ve màn hình điện thoại, mở ra tường nhà Bùi Hướng Dương.

Tường nhà cậu không có khóa, tất cả đều được để chế độ mọi người, lượt theo dõi rất cao tận 4 5 vạn. Những người đó gửi lời mời kết bạn mà vẫn chưa được chấp nhận liền viết vài lời nhắn trên tường nhà.

"Giáo hoa, eim ở đây (o)/!"

" Tới đây điểm danh, nhớ hãy chấp nhận nha ∑(O_O;)"



"Đội nồi, thêm khấu khấu muốn 5-1 khải linh bãi một võ linh vô tư ε=(д`*)..."

"Ngươi ぬ, khiếm hỏi ngươi đề đào thất tán kỵ 哖 bằng bạt mã ↖(^ω^)↗" ( Đoạn này tui không hiểu nên để nguyên bản dịch thô.)

Tất cả bình luận là hơn hai nghìn, bình quân mỗi ngày sẽ tăng tầm bốn đến năm lần. Mấy ngày nay là đại hội thể thao, phần tin nhắn lại càng tăng vọt, ít nhất mỗi ngày cũng đã có hơn 50 tin.

Bùi Hướng Dương rất ít nhắn tin, thời gian đó cậu dùng để học hoặc là luyện đàn.

Cậu chỉ đăng hai bức ảnh, một tấm là bằng tốt nghiệp sơ tam. Tấm hình còn lại là ảnh chụp đôi tay lúc cậu luyện đàn. Ngón tay cậu trắng nõn, thon dài, móng tay mượt mà nổi bật dưới các phím đàn. Đẹp đến mức khiến người không thể rời mắt.

Dưới mỗi bài đăng của Bùi Hướng Dương đều sẽ sẽ có một tài khoản có tên là "Một đường hướng bắc" vào bình luận, nhưng cậu lại không trả lời lại.

Chỉ có duy nhất một lần trả lời lại "Một đường hướng bắc" là hình ảnh trên quyển vở, Bùi Hướng Dương gửi đến một bài thơ:

Nếu phùng tân tuyết sơ tễ thư

Trăng tròn trên trời cao

Dưới đất phủ tuyết mênh mông

Phía trên soi chiếu ánh bạc

Người mang nụ cười bước đến bên em

Ánh trăng cùng khung cảnh tuyết trắng

Người là loại tuyệt sắc thứ ba

Một đường hướng bắc bình luận: Cười nhe răng.jpg. Giáo hoa mới là tuyệt sắc giai nhân chân chính.

Bùi Hướng Dương trả lời lại một câu: Cút.

Cẩn thận ngẫm lại, khi Bùi Hướng Dương đối mặt với hắn rất ít thể hiện cảm xúc nào khác. Cũng không nói hắn "Cút đi", một Hướng Dương như vầy hắn chưa bao giờ gặp qua.

Hắn đột nhiên có chút ghen ghét những người khác có thể ở bên cạnh cậu ấy sớm chiều. Rõ ràng người nên đứng ở bên cạnh cậu ấy phải là chính mình mới đúng.

Hạ Sạnh trần mặt, chỉ bằng mắt thường cũng nhìn thấy tâm tình hắn dần tuột dốc. Không có thứ gì có thể cứu vớt được, quyền anh cũng không thể, thuốc lá cũng không thể.

Buổi tối hôm đó, hắn lăn lộn suy nghĩ thật lâu.

Hắn không sợ Bùi Hướng Dương không chấp nhận, nhưng trái tim vẫn như cũ không ngừng đau nhói lên.

Ngồi chờ chết không phải là phong cách của hắn.

Nếu thật sự chỉ còn một con đường này, người có thể bắt lấy người của hắn cũng chỉ có thể là Hạ Sanh hắn mà thôi.

Ban hậu cần có một buổi liên hoan, Bùi Hướng Dương trở về ký túc xá đã là 10 giờ rưỡi. Hạng Thiệu Kiệt vẫn vùi vào ổ chăn chơi game trên cái máy game mới mượn được.

Bùi Hướng Dương tắm rửa xong, lại giặt quần áo. Cậu đang phơi quần áo, vừa thoáng liếc mắt ra ngoài đúng lúc chạm mắt với nam sinh đứng dưới lầu.

"Hạ Sanh!" Bùi Hướng Dương ở lầu hai, nên cậu có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đúng là Hạ Sanh không sai!

Nhưng mà trễ thế này rồi Hạ Sanh đến đây làm gì?

Ngũ Tạng có bác bảo vệ gác cổng, sao hắn vào đây được?

Bùi Hướng Dương mang dép lê vội vã chạy xuống lầu, chỉ sợ chậm một chút thôi Hạ Sanh sẽ đi mất.

Bùi Hướng Dương thở hồng hộc mà chạt đến trước mặt Hạ Sanh, khuôn mặt cậu tinh xảo xinh đẹp. Dù cậu có đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo cũng sáng ngời bức người.

Bùi Hướng Dương thở phì phò, khi nói chuyện thì lại lắp bắp "Cậu, cậu...sao cậu lại, đến, đến đây thế?"

Hạ Sanh trầm mặc một lát sau nói "Muốn đến nhìn cậu một chút."

Lời này đặt trong trường hợp khác, có vẻ vô cùng ái muội. Chính là hai người là trúc mã cùng nhau lớn lên, Bùi Hướng Dương cũng không có cảm thấy câu nói này có gì kì quái. Chỉ là trong lòng có chút ngạc nhiên, hôm nay Hạ Sanh bị làm sao vậy sao lại... thành khẩn.

Cậu rất vui khi Hạ Sanh thẳng thắng bày tỏ như thế, điều đó làm cho Bùi Hướng Dương có cảm giác đươc người nhớ thương.

"Đầu gối cậu, đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đỡ hơn nhiều."



"Nếu cậu mà không bị té, giải quán quân chính là của cậu đó. Đã tham gia chạy 1500m rồi lại còn có thể thi thêm 3000m, cậu lợi hại quá đi."

"Không như tớ, đứng trước mặt nhiều người nói chuyện còn bị lắp nữa."

Trong bữa tiệc liên hoan hôm nay, Bùi Hướng Dương bị mọi người ồn ào bắt cậu phải nói vài lời chúc. Vì quá khẩn trương dẫn đến việc cậu lại nói lắp. Tuy rằng mọi người đều tỏ ra đó là chuyện bình thường nhưng chính cậu lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Từ lúc nãy đến bây giờ cậu vẫn chưa thể ngưng lại mà vì thở dốc làm việc nói lắp càng trầm trọng hơn.

Mắt hạnh sáng lấp lánh, khuôn mặt cậu nhiễm ấm áp từ ánh đèn đường có vẻ ôn nhu hơn.

Hạ Sanh khắc chế dục vọng cuồn cuộn dưới đáy lòng, bất giác dời tầm mắt ra chỗ khác.

"Cậu không có kém. Giáo hoa nhị trung còn đến tìm cậu thổ lộ."

Bùi Hướng Dương lộ ra biểu tình giật mình "Bị cậu thấy được rồi ư?"

Từ nhỏ đến lớn đều là cậu chuyển thư tình cho Hạ Sanh, lần đầu tiên bị Hạ Sanh bắt gặp nữ sinh khác tỏ tình với cậu. Trong lòng cậu cũng thấy không tự nhiên.

Không khí tựa hồ đông lại trong chớp mắt, Hạ Sanh siết chặt nắm tay.

"Không phải cậu vẫn luôn nói muốn yêu đương hay sao?" Hạ Sanh cảm thấy chính mình nói ra câu này gian nan hơn bao giờ hết ".....Cô ta... lớn lên không tồi, vì sao không đồng ý?"

Bùi Hướng Dương nhẹ lắc lắc đầu, cậu rất muốn yêu đương thật. Ở lớp nào cũng đều có vài cặp tình nhân. Bình tĩnh xem xét, Lý Hi lớn lên xinh đẹp, tính cách hào phóng, là một đối tượng không tồi.

"Không biết nữa, chính là tớ lại cảm giác có cái gì đó không được tự nhiên." Bởi vì bị hỏi đến vấn đề tình cảm, Bùi Hướng Dương có chút quẫn bách, nói chuyện càng lắp hơn "Tớ nghĩ đến, khi, khi tớ nắm tay, với, với người khác liền thấy, thấy kì lạ."

Nghe thấy một câu này, Hạ Sanh hỏi "Vậy nắm tay tôi, cũng thấy như vậy sao?"

Không ngờ đối phương lại hỏi câu hỏi này, Bùi Hướng Dương bùm một cái đỏ mặt lúng ta lúng túng nói "Chuyện này sao mà giống nhau được chứ?"

Cậu và Hạ Sanh là bạn tốt, lại còn đều là nam sinh.

Sao mà giống nhau được?

Đôi mắt Hạ Sanh lóe lóe, hắn đột nhiên nhanh trí "Tôi biết một phương pháp trị nói lắp khi bị khẩn trương rất hay, cậu có muốn thử không?"

Bùi Hướng Dương vừa rồi còn vì chuyện này mà xấu hổ buồn bực, hơn nữa Hạ Sanh chưa bao giờ lừa gạt cậu cho nên cậu không hề nghi ngờ tin lời hắn.

"Có lẽ, cậu hẳn đã nghe qua lấy độc trị độc." (Ở đây là thoát mẫn trị liệu, mà tui không biết rõ nghĩa.)

Môi Hạ Sanh câu lên một nụ cười xấu xa, ánh mắt lại rất thâm trầm. Còn chưa để Bùi Hướng Dương kịp phản ứng. Hạ Sanh liền cúi đầu, nhanh chóng ấn một cái hôn lên đôi môi kia.

Bùi Hướng Dương đầu tiên cố gắn đứng vững, ngay sau đó mới phản ứng được chuyện gì đã qua, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.

Chỉ vào Hạ Sanh trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại "Cậu, cậu cậu cậu cậu..cậu......."

"Xem ra trị liệu không tốt lắm."

Ngay sau đó bên môi lại rơi xuống thêm một cái hôn, rặng đỏ đả lan xuống tận cổ Bùi Hướng Dương "Cậu, tớ a...."

Vì không thể ngừng nói lắp, Bùi Hướng Dương liên tiếp bị người ta hôn vài cái. Cuối cùng cậu dứt khoát im lặng, môi mím thành một hàng thẳng tắp không để cho người ta có cơ hội hôn nữa.

Cặp mắt hạnh liên tục chớp chớp phiếm ánh nước, trừng mắt nhìn Hạ Sanh có vẻ vừa thẹn vừa giận.

Ánh mắt Hạ Sanh tinh tế nhìn khuôn mặt cậu, thật ra trong lòng hắn cũng khẩn trương muốn chết đi được. Xác nhận không thấy cảm xúc chán ghét trên mặt Bùi Hướng Dương, trong lòng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Được chưa?"

Giống như cậu mà nói lắp lần nữa, Hạ Sanh sẽ tiếp tục quấn đến.

Mấy cái hôn lúc nãy đánh sâu vào khiến đại não Bùi Hướng Dương trống rỗng, cậu thật sự mở miệng nói "Được rồi."

Hai chữ ngắn ngủn, không có bị ngắt quãng.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu thuyết là hư cấu, bối cảnh gì đó cũng sủa chữa theo cốt truyện thôi. Không cần soi xét cốt truyện, cảm ơn!

P/s: Cảm ơn đã bình chọn.

CUỐI CÙNG CŨNG NGHĨ THÔNG SUỐT RỒI SAO THẰNG CON TÔI ƠI!!!!!!!!!

TẤN CÔNG ĐI, TẤN CÔNG!