Tễ Nguyệt hít hít mũi, rất áy náy, "Nhưng em không thể sinh con cho anh."
"Thật trùng hợp, tôi cũng không thể sinh."
Tễ Nguyệt "phụt" cười một chút, giống như mèo con làm nũng nhẹ nhàng đấm Lâm Uyên một chút, "Anh lại trêu chọc em."
Tễ Nguyệt được Lâm Uyên an ủi, so với không sinh được, kỳ thật y càng quan tâm đến cái nhìn của Lâm Uyên đối với y, nếu Lâm Uyên bởi vì chứng khiếm khuyết pheromone của y mà ghét bỏ y, muốn đổi một Omega khỏe mạnh khác, y nhất định sẽ thương tâm muốn chết. Mà bây giờ Lâm Uyên không vì việc này mà không cần y, vậy đối với y mà nói cũng không phải là đại sự gì, thương cảm tiếc nuối một lát liền ném ra sau đầu.
Hai người cùng nhau mua sắm đồ dùng cho hôn lễ, về kế hoạch của Tễ Nguyệt, Lâm Uyên đều dung túng phối hợp. Hôn lễ hoành tráng chưa từng có, Tễ Nguyệt mặc một bộ âu phục màu trắng được cắt may vừa vặn, rực rỡ. Đồ trang trí sang trọng, những bông hoa kiều diễm, dải ruy băng lây động rực rỡ, ánh đèn hoa mỹ, tất cả mọi thứ như một giấc mơ, nhưng lại không bằng nụ cười ngây ngô xán lạn trên khuôn mặt của Tễ Nguyệt.
Lâm Uyên nắm lấy tay Tễ Nguyệt, cùng y từng bước đi vào giữa điện, hoàn thành bước nghi thức cuối cùng, thân thể Lâm Uyên dừng lại.
Trong mắt Lâm Uyên mang theo ý cười, ý vị thâm trường nói: "Không có việc gì, tôi đến đón em về nhà."
Trong mắt Tễ Nguyệt tràn đầy nghi hoặc.
Lúc chiêu đãi khách nhân Tễ Nguyệt mới tìm được một khoảng trống, nhỏ giọng nói với Lâm Uyên: "Cảm giác anh có chỗ nào đó không giống."
Lâm Uyên nhéo nhéo tay Tễ Nguyệt, cười nói: "Nói một chút xem, có chỗ nào không giống?"
Tễ Nguyệt buồn rầu một chút, "Không biết, luôn cảm thấy anh cùng trước khi kết hôn có chỗ nào đó không giống." Tễ Nguyệt nói không được cụ thể có chỗ nào không giống, có lẽ là ánh mắt Lâm Uyên, có lẽ là khí chất trên người, rõ ràng vẫn là người kia, nhưng lại không phải người kia.
Ví dụ như trước kia Lâm Uyên đối với tất cả mọi thứ bên cạnh còn có vài phần để ý cũng bởi vậy mà mang đến cảm giác trói buộc, mà hiện tại trong mắt không chứa nổi nữa hạt cát, không thèm để ý mọi chuyện, quyền thế, địa vị, tài phú đều không giữ được tâm của Lâm Uyên, khí chất trên người đều mờ mịt hẳn lên. Thật giống như, giống như, Tễ Nguyệt vắt hết óc nghĩ ra một từ, nhìn thấu hồng trần!
Lâm Uyên thờ ơ nghe người bên cạnh nói chuyện, ánh mắt lại rơi vào Tễ Nguyệt bị nhóm Omega gọi đi cách đó không xa.
Thế giới trước hắn đã dự cảm được sắp trở về, cũng dự liệu được sẽ có khảo nghiệm bất đồng thường ngày, dù sao cũng là nghịch thiên cải mệnh, lại không nghĩ tới Thiên Đạo thế nhưng phong tỏa toàn bộ trí nhớ của hắn, làm cho hắn cho rằng chính mình là nhân vật bản nguyên.
Họ của Quý Hạo Nhiên và Tễ Nguyệt đồng âm, chứng khiếm khuyết về pheromone của Tễ Nguyệt khiến hắn lầm tưởng y là Beta, còn có bọn họ vừa vặn đồng thời mất đi trí nhớ ngày đó, cùng với các loại dấu hiệu đều phù hợp với Quý Hạo Nhiên phát hiện hắn ngất xỉu vào ngày hôm sau. Nhìn như trùng hợp ngẫu nhiên bất quá là điều tất nhiên không thể tránh khỏi mà thôi.
Nếu hắn nhận sai một chút, hoặc là thương tổn Tễ Nguyệt, với thần hồn mẫn cảm rách nát của Tễ Nguyệt, khẳng định hắn không thích Tễ Nguyệt, khi đó Tễ Nguyệt nhất định là tâm như tro tàn, không hề có ý niệm sinh tồn, đừng nói dung hợp thần hồn, cùng hắn rời khỏi ba ngàn thế giới, chỉ sợ sẽ tiêu vong như vậy, không còn sinh cơ.
Hắn không thể đưa Tễ Nguyệt trở về, ký ức tự nhiên không cách nào trở về, khi đó sẽ rơi vào vũng lầy của luân hồi, liên tục tuần hoàn lập lại những bỏ lỡ, thương tổn cùng hiểu lầm, mất đi chính mình, thời thời khắc khắc khắc lâm vào trong hối hận.
Trong những quỹ đạo tuần hoàn này, là vô giải cục. Sự kết hợp giữa tinh thần lực bạo động trên Hãn Hải Tinh là sự kết hợp gần nhất với linh hồn bản nguyên của hai người, cho nên đối với hắn mà nói sẽ khắc cốt ghi tâm như vậy, lạc ấn đến từ linh hồn nói cho hắn biết, đó là tình yêu chân thành của hắn, muốn bảo hộ y, làm bạn với y.
Nhưng sau đó, mối ràng buộc giữa hai người bị mờ nhạt đi, chuyển dời lên một người tương tự, trên người Tễ Nguyệt lại bị bao phủ bởi một tầng lại một tầng giả dối ngụy trang quấy nhiễu, mỗi lần hắn phát hiện hoài nghi là Tễ Nguyệt, liền xuất hiện chứng cớ mạnh mẽ biểu hiện không phải Tễ Nguyệt, làm cho hắn nghi hoặc, do dự không dám tiến lên.
Bất quá, Tễ Nguyệt được hắn ở những thế giới trước đó nuôi rất tốt, thần hồn vững chắc, những chấp niệm kia cũng đều được chữa trị hoàn chỉnh, có thể nhìn thấy một đường sinh cơ, mơ hồ biết được một ít kết cục đã định.
Nếu Tễ Nguyệt tránh xa hắn, rời xa thương tổn do hắn có thể mang đến, thần hồn vô sự, về sau sẽ tự nhiên luân hồi chuyển thế, sạch sẽ, không còn nghiệp chướng, không còn thê thảm một kiếp lại một đời.
Nhưng tên ngốc này, biết rõ những chuyện tiếp theo kia, vẫn tự mình chủ động chạy đến trước mặt hắn, ngây thơ đem quyền chủ động đặt trên tay hắn, đánh cược hết thảy tình cảm của y. Đặt cược hắn có thể đưa y về nhà. Liều mạng dù có khả năng hồn phi phách tán cũng phải cùng hắn có kết quả, bất kể là kết quả tốt hay là kết quả xấu, có phải rất ngốc hay không.
Tễ Nguyệt đuổi những Omega ồn ào bên cạnh đi, tiến đến trước mặt Lâm Uyên, dùng bả vai chạm vào bả vai Lâm Uyên, trong mắt có chút ngượng ngùng cùng đắc ý, "Một hồi cũng không thể rời khỏi em, em chỉ cách có vài bước còn nhìn chằm chằm em, đám tiểu O bọn họ sắp chua chết."
Lâm Uyên nở nụ cười, "Tôi đang ngạc nhiên, sao lại có một tên ngốc nghếch như vậy."
Tễ Nguyệt hừ một tiếng, nhíu mày, tiện hề hề nói: "Tên ngốc nhà ai vậy ta?"
"Nhà tôi."
"Cái này cũng không sai biệt lắm."
Lâm Uyên lại nhịn không được nở nụ cười, trọng điểm của Tễ Nguyệt không phải là ở trên tên ngốc, mà là ở nhà ai, còn rất tự biết mình, biết mình là một tiểu ngốc tử.
Cấp dưới của Lâm Uyên ở cùng một chỗ nhỏ giọng nói thầm, "Nguyên soái cùng Omega của hắn ở cùng một chỗ, cười nhiều hơn so với trước kia."
"Còn nói không thích loại sinh vật nhu nhược kiều quý như Omega, Alpha quả nhiên đều chỉ biết khẩu thị tâm phi mạnh miệng. Không thấy nguyên soái lần đầu tiên nhìn thấy Omega điện hạ đã bị mê hoặc, còn giữ giá không thừa nhận."
Tuy rằng trước khi kết hôn Tễ Nguyệt vẫn luôn ngủ trong phòng Lâm Uyên, nhưng sau hôm nay thì khác, y hiện tại là Omega có thân phận, nếu Lâm Uyên không ngủ y, y có thể hợp tình hợp lý yêu cầu Lâm Uyên thực hiện nghĩa vụ thân là Alpha của y, mà không phải là chính mình ủy khuất não bổ ngủ.
"Nghĩ cái gì mà vui vẻ như vậy?" Lâm Uyên vừa vào phòng liền nhìn thấy Tễ Nguyệt vui vẻ lăn lộn trên giường, ngồi xuống giường giơ tay vuốt mái tóc lộn xộn của Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt cười đến mức ánh mắt đều híp lại thành một khe hở, "Từ hôm nay trở đi, anh chính là Alpha của em, em muốn ôm liền ôm, muốn ngủ liền ngủ, bất luận là lý do gì anh cũng không thể cự tuyệt em."
Lâm Uyên buồn cười, mặc kệ thế giới nào, tính cách có khác biệt như thế nào, điều duy nhất không thay đổi chính là "tham ngủ".
......
Tễ Nguyệt thở hổn hển nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, nghiêng cổ tiến đến trước mặt Lâm Uyên, nóng lòng nhắc nhở: "Anh còn chưa cắn tuyến thể đánh dấu em."
Lâm Uyên rũ mắt theo góc độ của hắn nhìn qua, trên cổ trắng nõn của Tễ Nguyệt đều là dấu hôn, theo đường cong đi xuống, khắp nơi có thể thấy được dấu vết hắn lưu lại, trên cổ yếu ớt mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, loại góc độ hiến tế này làm cho Lâm Uyên nhịn không được giật giật cổ họng, che dấu dời tầm mắt, cúi đầu tiến lên hôn.
Tễ Nguyệt gấp gáp chết, "Muốn cắn rách, lưu lại vết răng. Cho dù em không có tuyến thể, cũng phải có vết răng." Sau khi kết hôn, tiểu O khác luôn làm bộ như lơ đãng để lộ vết răng, Tễ Nguyệt cho rằng đó chính là khoe khoang trần trụi.
"Ngoan, đừng náo loạn. Nếu không tôi cho em cắn?" Lâm Uyên không có sở thích làm đau Tễ Nguyệt, tự nhiên không nỡ hạ miệng cắn rách.
Tễ Nguyệt bĩu môi, ủy khuất nói: "Anh không em đánh dấu."
Vừa nghe thấy đánh dấu, Lâm Uyên không được tự nhiên rũ mắt xuống, ngón tay vô thố cuộn lại, theo bản năng khẽ vuốt ve chữ 'Uyên' trên mông y, hiện giờ hắn tất nhiên là biết chuyện xấu hổ khi hắn không có trí nhớ, tai hiếm thấy đều đỏ lên.
Tễ Nguyệt cũng phản ứng lại, lúc trước là vị trí y nhìn không thấy nhất thời không nhớ tới, sau khi y nói qua vừa nhìn thấy phản ứng của Lâm Uyên như thế, cùng xúc cảm nơi đó liền phản ứng lại. Tễ Nguyệt kề sát mặt Lâm Uyên, tràn đầy ngạc nhiên, "Nguyên soái, anh có phải thẹn thùng không? Anh thế nhưng cũng sẽ thẹn thùng nha! OMG!" Tễ Nguyệt nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy tình thái này của nguyên soái, kỳ lạ nằm sấp trên người Lâm Uyên, nâng mặt hắn giống như nhìn trân bảo hiếm có gì nhìn khắp nơi, "Lỗ tai đều đỏ rồi!"
Lâm Uyên thẹn quá hóa giận, một phen lật Tễ Nguyệt lên giường, đem người khi dễ khóc mới tiêu hỏa.
Cuộc sống sau hôn nhân cùng trước hôn nhân không có nhiều khác biệt, Omega điện hạ vốn đã kiêu căng thêm quyền thế Alpha của y càng thêm vô pháp vô thiên. Trước kia còn có thể bị cha mẹ y quản thúc, bị quyền quý bên ngoài cản trở, hiện giờ, chỉ Lâm Uyên quản được y. Ngay cả phạm tội cũng không cần quá lo lắng hậu quả, càng là chứng thực danh hiệu ngang ngược ương ngạnh, khi mềm sợ cứng.
Đệ đệ Alpha của Tễ Nguyệt rất sùng bái Lâm Uyên, vừa có thời gian sẽ cọ tới đây chơi. Gần đây đang là cuộc bầu cử quốc hội, Lâm Uyên có chút bận rộn, hoàng thất bên kia không phải tuổi già chính là tuổi còn nhỏ, không đè nén được những quý tộc thế lớn kia, chuyện hoàng thất bên kia cũng phải quan tâm, Tễ Nguyệt nhìn rất là đau lòng.
"Quá áp bức anh, việc gì cũng để anh làm, trực tiếp cho anh làm quốc vương không phải là được rồi sao." Tễ Nguyệt giận dỗi thuận miệng nói, càng nghĩ càng thấy là ý kiến hay, "Anh làm quốc vương, em làm hoàng phu, có phải rất tuyệt hay không?"
Lâm Uyên nghiêng đầu hôn môi Tễ Nguyệt một cái, "Ngoan, đi nghỉ ngơi một lát." Vẫn luôn vây quanh hầu hạ hắn, cũng chưa từng dừng lại nghỉ ngơi. Tễ Nguyệt có thể làm Nhiếp Chính Vương của hắn, hắn tự nhiên cũng có thể làm Nhiếp Chính Vương cho Tễ Nguyệt vài năm.
Tễ Nguyệt bĩu môi, không cam lòng đi về phía sô pha.
Tiểu hoàng tử Alpha đang đọc sách im lặng không lên tiếng, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại, có một ca ca luôn mê hoặc Alpha của mình soán vị, bé cũng rất bất đắc dĩ, còn không kiêng nể gì thương nghị trước mặt mình, bé quả thực là yếu đuối đáng thương lại bất lực.
Về sau, Lâm Uyên nâng đỡ hoàng tử Alpha thuận lợi kế vị, chuyện Tễ Nguyệt gặp phải trong kịch bản hiện giờ đều lấy tư thái ngược lại hiện ra trước mặt y.
Lúc rời đi, khóe miệng Tễ Nguyệt đều nhếch lên.
**
Lâm Uyên ở trong hỗn độn quen thuộc, ngoại trừ chính hắn là sáng ngời, bốn phía một mảnh hắc ám. Từ trong thức hải vui vẻ nhảy ra vài luồng kim quang, thân mật xoay quanh hắn, còn cọ xát mặt hắn vài cái, thậm chí còn nhanh chóng cọ môi hắn, hắn cơ hồ đều có thể nhìn thấy màu đỏ nổi lên trên kim quang.
Lâm Uyên buồn cười, quả thật là bản tính khó dời, vươn tay, những kim quang kia liền ngoan ngoãn bay đến lòng bàn tay hắn, quấn quanh lẫn nhau, dung hợp cùng một chỗ, nhìn kỹ, chính là hình dạng người tí hon trong suốt.
"Chúng ta về nhà."
Lâm Uyên trên tay bấm pháp quyết phức tạp, phá vỡ không gian, lại mở mắt, đã trở lại Ma Vực Điện quen thuộc của hắn, trước mặt là nơi hắn phong ấn thân thể Tễ Nguyệt.
Trên giường bạch ngọc trước mặt nằm một thanh niên khuôn mặt tuấn tú, trên người một thân áo lót màu trắng, tựa như đang ngủ say.
Lâm Uyên rất là khẩn trương, ánh mắt không chớp nhìn Tễ Nguyệt, hắn đã đem thần hồn Tễ Nguyệt thu thập hoàn toàn, cũng đưa về thân thể Tễ Nguyệt, không có gì ngoài ý muốn, Tễ Nguyệt nên tỉnh lại.
Chỉ thấy thanh niên trước mặt nhẹ nhàng giật giật lông mi, mở ra ánh mắt lưu quang tràn đầy màu sắc.
Lâm Uyên trong nháy mắt di chuyển đến trước mặt Tễ Nguyệt, cầm tay Tễ Nguyệt, kinh hỉ nói: "Em tỉnh rồi."
Tễ Nguyệt có chút mơ hồ, nhìn thấy mặt Lâm Uyên ngẩn người một hồi, mới cười lạnh nói: "Nếu chính ma bất lưỡng lập, ma quân còn xuất hiện ở trước mặt ta làm gì?"
?? Lâm Uyên ngây ngẩn cả người, Tễ Nguyệt không nhớ rõ ký ức của ba ngàn thế giới, chỉ có ký ức chia tay trước khi thay hắn tiến vào khốn ma trận sao?