Cứu Vớt Vai Chính Khỏi Đám Điên Rình Rập

Chương 22: Cậu Có Quyền Tán Tỉnh Tôi





Trong một căn phòng sang trọng chủ đạo là màu vàng lấp lánh, Minh Tuân thoải mái nằm dài trên chiếc sofa lướt điện thoại thì âm thanh máy móc vang lên

[ Theo như kiểm tra, Lâm Quân là người xuyên không thông thường khác với ký chủ, cậu ấy không sở hữu hệ thống hay bất kỳ nhiệm vụ nào cả. ]

" Vậy thì 'Lâm Quân nguyên tác đã chết? "

[ ...Có lẽ là vậy. ]

Minh Tuân suy nghĩ một lúc.

" Nếu thế nhờ ngươi điều tra xem kiếp trước của Lâm Quân hiện tại, ngươi nói ngươi có mọi thông tin của các thế giới mà phải không? "

[ Đúng, nhưng cần một thời gian dài để tìm. ]

" Cứ vậy đi. "

**

Trời bắt đầu sáng, Lâm Quân mở mắt lại nhắm mắt muốn ngủ tiếp, gần như chẳng muốn dậy chút nào.

Đang dần chìm vào giấc một lần nữa thì bỗng bị thứ mềm mại nóng bỏng áp xuống, sự càn quấy làm anh khó thở, nhíu mày

Cuối cùng vì chịu không nổi nữa mà rời giấc, túm cổ áo hung thủ nhấc ra

" ...Em làm gì vậy? "

Lâm Quân còn tưởng mình bị tên bệnh hoạn nào đánh úp, hoá ra lại chẳng phải ai khác ngoài Cao Thiên Dụ bé bỏng

" Đánh thức bằng nụ hôn ngọt ngào, cái này em học trên mạng, hiệu quả phải không anh? "

" Ngọt? Anh còn chưa đánh răng. "

" Không đâu, em thấy ngọt. "

"..." Khẩu vị cũng nặng thật.

Lâm Quân trầm mặc lau miếng nước còn xót lại trên mép

Bình thường bị đánh thức anh rất hay cáu bẩn nhưng khi nhìn vẻ hồn nhiên vô tội của cậu thì ngoại lệ không nặng lời, chỉ đuổi ra khỏi phòng để thay đồ.

Từ anh trai biến thành người yêu cảm giác vẫn thật vi diệu.

Có vẻ từ lúc tiếp nhận mối quan hệ Cao Thiên Dụ không ngại tiếp xúc thân mật với anh nhiều hơn, mặc dù Lâm Trạch không để ý nhưng người ngoài sẽ nhận ra điều bất thường

Giả dụ như lúc bữa ăn cậu nhiệt tình gắp đồ cho anh còn thuận tay lau miệng giúp, lén lút nắm tay, hôn trộm nơi vắng người.

Yêu đương lén lút là trải nghiệm gì đó khá kích thích nhưng nếu bị phát hiện thì toang.

Sắp tới Cao Thiên Dụ còn có cuộc thi cuối cấp, Lâm Quân quyết định để cậu thi xong sẽ tổ chức buổi hẹn hò chính thức cũng như bí mật chuẩn bị cho đêm đầu tiên

**

Trên giường, Lâm Quân ngồi nhìn chằm vào tờ nguyện vọng rồi quay đầu hỏi Cao Thiên đang ôm mình từ đằng sau

" Em tính vào trường nào? "

" Em muốn học cùng anh. " Cao Thiên Dụ bày ra điệu bộ làm nũng tựa vai anh

Rõ ràng với trình của cậu có thể vào một trường tốt hơn rất nhiều, với lại anh cũng biết công nghệ không phải đam mê của cậu.

" Đây là chọn trường chứ không phải chọn anh hiểu không? "

" Vâng... " Giọng cậu ỉu xìu

" Mà này, nếu em đậu, anh sẽ cho em một điều ước. "

" Ước gì cũng được ạ? "

" Đúng. "

" Hmm...vậy em sẽ suy nghĩ sau. "

Cao Thiên Dụ nói xong nhân lúc sơ hở là định cúi xuống hôn nhưng bị anh đưa tay chặn lại

" Không được, từ giờ cố gắng ôn thi. "

Nghe vậy cậu có vẻ bất mãn nhưng cũng không có ý làm trái lời

Đợi sau khi kết thúc kỳ thi chắc chắn cậu sẽ đòi lại gấp đôi.

**

Tại một nơi nào đó thì Lưu Diệc Văn cảm thấy không ổn chút nào

Đối diện là vị thiếu gia nhà giàu ngạo nghễ Vương Hạo kia

Vốn dĩ cậu ấy nói mời hắn đi uống cà phê chứ cũng không rõ là ngày nào nhưng ai ngờ hắn thật sự xin số điện thoại và biến cuộc hẹn thành sự thật

Muốn trầm cảm quá...Cà phê cũng mắc đấy chứ.

" Nhìn mặt cậu như mất sổ gạo vậy? Yên tâm chỗ này tôi bao. "

Lưu Diệc Văn nghe vậy tâm tư cũng yên tâm chút, tay cầm ly cà phê lên không khỏi run rẩy

Nhìn bề ngoài cậu ấy có vẻ bất cần vậy thôi chứ thật ra là một kẻ nhát gan, hội người hèn không muốn đấu tranh.

" Rồi vô chủ đề chính luôn nhé, cậu tiếp cận Lâm Quân có mục đích gì? "

" Mục...mục đích gì? " Lưu Diệc Văn giả ngu

Quả nhiên là hắn ta biết gì đó rồi!!

Vương Hạo gõ bàn, không chậm không nhanh nói ra phán đoán của mình

" Trước đây khi học chung, tôi cảm thấy cậu không phải dạng người sẽ chủ động với người khác, lúc nào ánh mắt nhìn chúng tôi kiểu không ngang hàng, chính xác hơn là ghen tị. Tôi nói đúng chứ? "

Lưu Diệc Văn trong lòng bàng hoàng, rõ ràng người như cậu ấy vốn vô hình trong lớp chẳng ai để ý thế mà Vương Hạo lại biết?

" ...Cậu nói gì vậy?...Tôi luôn ngưỡng mộ các cậu mà. "

Cậu ấy mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh phủ nhận nhưng không thể kiểm soát câu từ đứt đoạn do căng thẳng của mình

Hắn lại nói tiếp

" Chưa kể làm sao cậu có thể liên tiếp chung trường với Lâm Quân được? Nói trùng hợp thì tôi không tin, giống đeo bám hơn đấy. Tỏ ra thân thiết như vậy là vì tiền hay vì...cậu thích Lâm Quân? "

"..."

Lưu Diệc Văn lại không ngờ Vương Hạo suy đoán ra trường hợp này

Thích Lâm Quân? Nói ra thằng ôn Cao Thiên Dụ chưa chém cậu là may.

Nếu như để tẩu thoát thì cái lý do này cũng không tệ nhưng...

Có khi tên Vương Hạo cũng thích Lâm Quân giống thằng ôn kia không? Như vậy chẳng phải quay mặt thành thù rồi sao?

Đột nhiên não Lưu Diệc Văn nảy số ra một ý nhưng không biết có nên nói ra hay không

Thôi thì đường nào cũng chết! Chỉ là sớm hay muộn thôi mà!

" Tại...tại vì tôi thích cậu được chưa? "

" Tôi? " Vương Hạo ngờ vực

Quái lạ, thích hắn thì liên quan quái gì tới Lâm Quân?

" ...Là vì tôi muốn được cậu để ý nên đã kết thân với cậu ấy, tôi đăng ký cùng trường với cậu ấy cũng vì cậu nhưng không ngờ cậu bị lừa sang trường khác. Vì vậy tôi tiếp tục bám theo Lâm Quân để gặp cậu. "

Lúc nói ra những lời này mặt Lưu Diệc Văn đỏ như bắn ra máu, trong lòng hận không thể tát mình một cái

Vương Hạo vuốt cằm suy tư thấy cũng hợp lý?

" Thế sao không xin số tôi luôn? "

" ... Không dám. " Thật ra có cho cũng chẳng cần.

Vương Hạo ngầm đánh giá người trước mặt có vẻ là thật lòng nên mặt mới đỏ hết cả lên thế kia

Nói chung xét về ngoại hình của Lưu Diệc Văn không giống với hình mẫu lý tưởng của hắn lắm nhưng có gì đó hắn muốn thử khai thác con người này

Xem xem con người này thú vị tới đâu.

" Được rồi, từ giờ cậu có quyền tán tỉnh tôi. "

Lưu Diệc Văn: "..." Đệt! SOS.