Cứu Vớt Vai Chính Khỏi Đám Điên Rình Rập

Chương 4: Lại một tên điên



" Bạn học Lâm, chúc mừng em đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra. "

Lúc nữ giáo viên trên bục giảng thông báo làm Lâm Quân có chút bất ngờ

Thật ra hồi trung học của kiếp trước anh không phải loại học giỏi gì mà ngược lại suốt ngày ăn điểm kém vì không chuyên tâm vào bài vở

Thế mà khi sống lại một lần nữa thì tự nhiên thấy giáo viên giảng tương đối dễ hiểu, nhờ vậy thông minh hẳn ra nên lúc làm bài kiểm tra rõ mượt ai ngờ được điểm tối đa...

Nếu như kiếp trước anh chịu khó chăm học có khi trở thành học bá luôn rồi.

Lâm Quân vừa cầm bài của mình xuống thì một nam sinh khác ngồi ngay sau đạp vào ghế ngồi phía trước của anh

" Lâm Quân, mày mua điểm sao? "

Giọng điệu có phần giễu cợt phát ra từ nam sinh kia

Anh biết cậu nam sinh này là ai, hắn tên Vương Hạo - là một tên điên khác trong cốt truyện

Vương Hạo là con trai của đối tác làm ăn với Lâm Trạch, cũng vì vậy hắn với anh có thiết lập quen biết nhau hơn nữa lại học cùng trường cùng lớp nên có thể coi là bạn nhưng cũng là kẻ địch

Tính tình Vương Hạo vốn là một tên công tử bột kiêu ngạo từ nhỏ, rất háo thắng không muốn thua bất kỳ ai cho dù là học tập hay đánh lộn hắn vẫn muốn mình là nhất

Chính vì thế anh mặc định tên này điên nhất truyện.

Ngay từ lần đầu gặp vai chính hắn đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng bị cậu nhiều lần cự tuyệt và rồi bị Lâm Quân của nguyên tác tha hoá rơi vào xa đoạ

Hơn nữa hắn có xu hướng bạo lực khiến vai chính phải chịu sự dày vò, hại cậu ngất lên ngất xuống.

Bằng mọi cách anh muốn ngăn chặn Vương Hạo gặp mặt Cao Thiên Dụ lắm nhưng việc này chắc chắn không tránh được, cần phải có biện pháp khác.

" Đúng rồi, muốn mua điểm không? Tao bán cho. "

Anh liếc mắt nhìn vào bài kiểm tra của hắn, điểm dưới trung bình ư? Haha...thật giống với anh hồi xưa mà

" Nhìn gì mà nhìn!? Muốn chết à!? "

Vương Hạo thẹn quá hoá giận đè tay che đi điểm số của mình

Lâm Quân thấy vậy cũng cóc thèm khiêu khích nữa, mặc kệ hắn ôm hận, trong mắt anh hắn chỉ là thằng nhóc trẻ trâu vắt mũi chưa sạch.

**

Tuần tới Cao Thiên Dụ cùng anh đi học

Trước khi đi anh có dặn cậu không được tới lớp tìm anh, cũng không được đi đâu lung tung trừ khi anh tới tìm cậu

Mặc dù rất muốn hỏi lý do nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Vừa bước xuống xe liền tránh không được ánh mắt thiên hạ, bọn họ tò mò về thân phận của Cao Thiên Dụ, một thiếu niên dễ nhìn như vậy sao họ lại không biết

" Nếu có ai hỏi em cứ nói mình là người nhà Lâm gia, hiểu chứ? " Anh thấp giọng chỉ mình cậu nghe được

" Vâng. " Cậu phụ hoạ gật đầu

Nhìn cậu thiếu niên được giáo viên dẫn vào lớp mới dù trong lòng có hơi lo lắng

"..." Giờ anh đã hiểu cảm giác phụ huynh khi lần đầu để con trẻ xa mình rồi.

Ví Cao Thiên Dụ giống như nhân vật cô bé quàng khăn đỏ và xung quanh là sói đói nguy hiểm rình rập, anh thì vừa là người mẹ vừa là bác thợ săn sẽ bảo vệ cậu bé tới cùng.

**

" Nghe nói mày có em? Nhưng sao nó không cùng họ với mày vậy? Có phải cha mày ngoại tình nên mẹ mày mới ly hôn không? "

Vừa ngồi vào chỗ anh liền bị Vương Hạo hỏi đểu

Anh biết thiếu niên này muốn làm anh tức giận cơ mà anh rất bình tĩnh nhìn chằm chằm mắt hắn khiến hắn rùng mình nhẹ

" Không ngờ cậu quan tâm tới gia đình tôi như vậy đấy, nếu thành tâm muốn biết thì đạt điểm cao hơn tôi đi rồi kể cho. "

" Mày... "

Lâm Quân thay đổi thái độ đột ngột làm Vương Hạo sởn cả gai ốc

Khác với những gì tưởng tượng của hắn thì khi nhắc tới vấn đề gia đình Lâm Quân sẽ nổi điên lên rồi đập bàn đập ghế mở màn combat đầy kịch tính với hắn chứ!?? Anh như này còn làm hắn sợ hơn.

" Mày...Cần gì mày kể chứ! Tao đi tìm nó hỏi trực tiếp là được! "

" Khoan... " Từ từ bình tĩnh cái thằng này.

" Gì hả? Buông tao ra! "

" ...Theo tao trốn học, đấu một trận game. "

" Sao tự nhiên lại muốn đi chơi game? "

" Sao? Đi không? Hay mày sợ? "

Vương Hạo như bị chọc đúng chỗ ngứa dứt khoát nhận kèo

" Đi thì đi! Tao sợ gì ai chứ! "

Tốt.

Anh thầm mừng trong lòng, tạm thời ngăn chặn tên điên này gặp mặt Cao Thiên Dụ đã, sau đó anh sẽ nắm bắt điểm yếu của hắn mới được.

Trong lúc trốn khỏi trường thì bất ngờ bắt gặp giáo viên chủ nhiệm, giáo viên còn chưa kịp hỏi đi đâu thì anh và hắn đã chạy rất nhanh ra cổng trước khi cổng bắt đầu đóng

Cùng lúc đó Cao Thiên Dụ đang học trên tầng 2, vì ngồi gần cửa sổ nên cậu có thể nhìn rõ ra phía bên ngoài cổng trường

Đột nhiên một bóng dáng quen thuộc đang cố vượt ra ngoài lẻn vào tầm mắt cậu

Anh? Anh đi đâu vậy? Cùng với...người đó là ai?

Lông mày Cao Thiên Dụ hơi nhíu lại, cảm giác trong lòng không yên xen lẫn buồn bực mà chính cậu không hiểu được

" Bạn học Cao em định đi đâu vậy? "

Nữ giáo viên đang giảng thấy cậu bỗng đứng lên thắc mắc hỏi

" ...Em xin phép đi vệ sinh thưa cô. "

" Được rồi, nhưng em phải mau chóng quay trở lại. "