Đá Chanh Tuyết

Chương 17: Giận



Tôi không rõ tại sao Hoàng Bảo Khôi lại muốn tiếp cận tôi, có thể vì muốn tìm lại cảm giác vui vẻ khi trêu chọc cho tôi sợ hãi hoặc còn lý do nào đó tôi chưa biết.

Nhưng bây giờ tôi không còn cô độc như trước, tôi có Chou Ngô, có Oải Hương, có 12 Lý và quan trọng hơn hết là có Trịnh Hữu Huy Anh chống lưng cho tôi rồi.

Chuyện về Hoàng Bảo Khôi không còn đáng lưu trữ trong tâm trí bởi việc lớp 12 Lý nói chung và tôi nói riêng bị nói xấu trên các trang mạng xã hội ngày càng nhiều. Thậm chí còn có vài trận battle giữa gái chuyên Văn và gái chuyên Lý với nhau.

Nếu như chỉ là cãi nhau thì gái lớp Văn ăn đứt lớp tôi, nhưng nếu xét về vũ lực thì một mình Phạm Như và Chou Ngô chấp cả quần thể lớp Văn còn được.

Hôm nay, trong phòng vệ sinh, có mấy bạn lớp Anh và Văn rửa tay ở bên ngoài. Câu chuyện tán gẫu của mấy bạn ấy làm tôi hoang mang trong giây lát.

- Biết vụ gì về 12 Lý chưa?

- Cái vụ đá banh á?

- Không phải, vụ về Vũ An Mộc Miên ý. Nghe nói hồi xưa cậu ta xấu tính lắm...

Mọi người có thắc mắc tại sao tôi có thể sống yên ổn trong những năm tháng cấp ba qua không? Từ khi tôi lên lớp 9, một phần vì chuyện bố tôi tự sát đã không còn đáng nói như xưa, một phần tôi tập trung hoàn toàn vào thi học sinh giỏi và ôn thi chuyên nên cũng không để ý đến lời bàn tán của người khác.

Đến khi tôi lên cấp ba, dù có rất nhiều bạn cùng khối từng học chung cấp hai, chuyện về gia cảnh và vụ bắt nạt năm xưa không hề được nhắc lại lần nào cả.

Tôi cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình không phải đối mặt với bạo lực ngôn từ hay bạo lực học đường như trước kia nữa. Phải chăng do Chúa thương tôi hoặc có ai đó đã âm thầm bảo vệ tôi...

***

- Chẳng hiểu sao có mấy đứa lắm mồm lắm miệng như vậy được, lớp Hóa còn thật tâm chúc mừng kết quả vô địch của lớp mình mà lũ lớp Anh với Văn cứ nhai đi nhai lại vụ đá banh.

Chou Ngô vừa uống hộp sữa Yomost vị lựu vừa bực bội lên tiếng. Tôi cười trừ, mấy chuyện nói xấu này ngày càng nhiều đến mức người ta bắt đầu dị nghị về nhân cách của lớp tôi.

- À Gạo, mấy nay Gạo có nghe chuyện gì lạ không?

Chou Ngô dừng uống sữa, nghiêm túc quay sang hỏi tôi. Tôi biết ý của Châu là gì, nhưng nếu nói cho Châu biết, tôi sợ càng khiến chị bé lo lắng hơn thôi.

- Không có, ngoài vụ đá bóng, còn vụ gì hot hơn hả?



Có lẽ khuôn mặt tôi trông tò mò, ngây ngô như thể chưa biết chuyện gì hết nên Chou Ngô mỉm cười đáp không có gì cả.

Tôi tạm biệt chị bé rồi đến phòng photo để lấy tài liệu ôn thi giữa kì 1 của một số môn xã hội. Vì muốn đến phòng tin nhanh hơn, tôi quyết định đi sang dãy lầu B. Dãy lầu này gồm các phòng thí nghiệm, phòng học tin nên khá vắng vẻ. Quyết định đi qua dãy lầu ấy đúng là sai lầm của cuộc đời. Vừa bước được nửa cầu thang, tôi nghe thấy tiếng nói lảnh lót của một bạn nữ trong không gian tĩnh lặng.

- Thật sự thích tớ à?

Tôi không hay lo chuyện bao đồng nhưng cảnh tượng nam nữ đứng dựa vào ban công cũng khơi gợi chút gì đó lòng tò mò trong tôi.

Hình như bạn nữ là Thanh Thủy lớp Văn, bạn nam là...

- Huy Anh trả lời tớ đi!

Tôi không nghe thấy Huy Anh nói gì. Từ góc nhìn của tôi, thứ duy nhất còn sót lại là sườn mặt bên trái của Huy Anh, vừa lạnh nhạt lại vừa xa cách.

- Vậy còn Vũ An Mộc Miên thì sao? Hôm đá bóng, tao thấy Huy Anh thân với Mộc Miên lắm. Huy Anh thật sự xem Mộc Miên là bạn à?

Tôi im lặng, dường như nín thở để nghe câu trả lời từ thằng con trai mà tôi xem là bạn thân bao nhiêu năm qua. Ấy thế mà trái với suy nghĩ ban đầu, câu trả lời khiến tôi chìm trong đáy vực của kinh ngạc và thất vọng.

- Đã từng, nhưng rất hối hận khi làm bạn với Vũ An Mộc Miên.

Câu trả lời ấy có ý nghĩa gì đây? Chẳng phải những tháng ngày qua, nó đều đối xử rất tốt với tôi sao? Những trò đùa, những cử chỉ, ánh mắt ấy rõ ràng đều không hề ghét bỏ tôi, vậy tại sao Huy Anh lại buông lời vô tâm như vậy?

Không lẽ lại vì chuyện bố tôi, vì chuyện cấp hai...

Mạch suy nghĩ của tôi rối bời đến mức cõi lòng dâng lên cảm giác khó chịu không chịu được. Chưa kịp bình ổn lấy lại cảm xúc, hai chữ “Mộc Miên” được cất lên từ giọng nói trong trẻo của Thanh Thủy khiến tôi vội ngẩng mặt.

- Mộc Miên đang định lên phòng Tin hả?

- Đúng rồi.

Tôi gượng cười, Thanh Thủy cũng cười mỉm chi, giống như thể chẳng lo sợ tôi đã nghe được những lời nói gây tổn thương kia. Ánh mắt nhàn nhạt của Huy Anh thoáng lướt qua người tôi, ban đầu tôi thấy nó có chút bối rối, nhưng sau đó vẫn quay trở về bộ dạng mặc kệ sự đời.

Dù trong lòng, tôi vẫn tự nhủ phải có lý do nào đấy Huy Anh mới nói vậy, nhưng sự bứt rứt và bức bối cứ bám riết lấy trí óc của tôi. Tiết tin ấy, tôi không thể tập trung được, còn Huy Anh thì hoàn toàn biến mất tăm trong giờ học.

Tôi không muốn trở về lớp, vậy nên định vòng qua thư viện của trường, mượn một vài quyển sách ôn thi đại học. Tôi lướt qua những kệ sách bên ngoài, tiến gần vào bên trong.



Chẳng hiểu lý do gì mà bầu không khí bỗng lạnh ngắt, những tia sáng yếu ớt không thể sưởi ấm được căn phòng thư viện và cả trái tim tôi. Đột nhiên tay tôi bị kéo mạnh, thân thể mềm mại bị áp chặt vào những kệ sách cao ngất ngưởng, người con trai trước mặt cúi gằm mặt, tay nó vẫn giữ lấy cổ tay tôi.

Mái tóc đen cọ sát hai bên má khiến tôi cảm nhận được một luồng điện cháy bỏng chạy qua từng thớ thịt trên người. Đôi mắt sắc lạnh nhìn tôi chẳng có ý kiêng nể gì cả.

Tôi mới là người phải giận đấy, cớ gì Trịnh Hữu Huy Anh lại dùng đôi mắt chứa đựng biết bao buồn tủi, phiền muộn nhìn tôi.

- Đừng nhìn tao cái kiểu như thế, mày tưởng tao không biết gì à?

Giọng tôi lạnh nhạt còn hơn nước lạnh mùa đông, Huy Anh vẫn giữ cái tư thế ám muội, kìm chặt người tôi lại.

- Thế thì sao? Mày khác tao à?

Huy Anh dùng giọng điệu hờn trách làm tôi chẳng hiểu rốt cuộc ai mới là người sai. Nhưng lửa giận bừng bừng trong lòng, đôi mắt mang một màu hổ phách của tôi không hề có ý muốn nhún nhường:

- Mày thì hay ho rồi. Đúng là trap boy nhất nhì trường chuyên, hết Thảo Diệp đến Thanh Thủy, mày thích bồ bịch với mấy đứa tao ghét nhỉ? Chưa kể còn nói hối hận khi làm bạn với tao. Rốt cuộc ai mới là người đề nghị làm bạn với tao trước?

Đối diện với con bé tức giận đến phừng phừng hai má hồng trước mặt, Huy Anh càng nổi điên hơn:

- Cái lắc chân tao tặng mày, mày cũng đưa cho Hoàng Bảo Khôi đấy thôi, còn cái này nữa...

Huy Anh vừa nói vừa cầm lấy bàn tay vẫn đang còn được quấn băng gạc của tôi, dòng chữ mực lông đen “HBBD to VAMM “ hiện rõ trong đáy mắt giận dữ của nó, nó tiếp lời:

- Hồi xưa bị Hoàng Bảo Khôi bắt nạt mà bây giờ mày vẫn đem lòng thích thằng khốn đó cho bằng được. Tao đến chịu với mày...

Tôi xin thề tôi không biết đã làm rơi chiếc lắc chân ở đâu. Tôi không dám nói với Huy Anh vì sợ nó sẽ hiểu lầm tôi không trân trọng món quà ấy. Nào có ngờ Hoàng Bảo Khôi nhặt được lắc chân và kết quả là Trịnh Hữu Huy Anh cho rằng tôi có quan hệ không chính đáng với thằng khốn kia.

- Nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng bằng việc mày phủ nhận tình bạn bao nhiêu năm qua...

Huy Anh ngập ngừng, đôi mắt phù quang khẽ cụp xuống, giọng nó cũng phần nào mềm mỏng hơn:

- Tao không nói dối. Tao hối hận thật...

Người bạn tôi từng cho là món quà Chúa gửi tặng tôi cuối cùng vẫn không phải là bạn của tôi.