Đá Chanh Tuyết

Chương 22: Hero



Chúng tôi kết thúc kì thi giữa kì sau năm ngày ròng rã thi 12 môn học. Đề không khó nên tôi hi vọng bản thân vẫn giữ thứ hạng cao như mọi năm. Còn Huy Anh thì tôi chỉ biết cầu trời mong cho nó học tập đúng nghĩa, đừng có mà chữ thầy trả cho thầy.

Mấy ngày vùi đầu học tập làm tôi quên mất vụ xỉa xói giữa ba lớp Văn, Anh và Lý và cả vụ tôi bị nói xấu. Tuy nhiên, vào một ngày đẹp trời nọ, con gái 12A6 lại đột nhiên nhắn tin xin lỗi lớp tôi vì đã ăn không nói có, bịa chuyện, nói xấu ảnh hưởng lớp tôi.

Tụi 12A2 cũng không phải loại dễ bị dắt mũi, tụi nó nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ. Tôi thường không quá quan tâm những việc rắc rối rùm beng nên chuyện đến đâu thì đến đó, tôi chỉ mong mình sống yên ổn đến hết ba năm cấp ba. Nhưng hình như cuộc đời thường muốn tôi đau khổ, câu chuyện bóng đá tưởng chừng không liên quan nhưng tôi vẫn dính đạn đến phát khổ.

- Tụi mày không thấy chuyện lớp Văn xin lỗi có gì lạ hả?

Ánh chép chép miệng, mút cây kem dưa hấu hỏi chúng tôi, chân nó đã lành, còn cái miệng thì vẫn nhiều chuyện như vậy. Oải Hương cất giọng trả lời:

- Có thể tụi nó đã thấu hiểu đạo lí làm người thì sao?

- Tao không tin đâu, lũ đó bịa chuyện khiến cả trường dị nghị về lớp mình xong bây giờ bày đặt xin lỗi.

Mặt mày Lan Trần hằm hằm đáp. Chou Ngô vuốt cằm suy nghĩ, mãi một lúc sau chị bé mới lên tiếng:

- Hình như bọn lớp Anh thêm dầu vào lửa ý, tao thấy tụi nó khả nghi lắm."

Trong đầu tôi đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ không hay. Đã nhắc đến lớp 12A7, tôi không thể không ngừng nghĩ đến một người. Dù không còn làm bạn, tôi vẫn hi vọng người bạn cũ ấy không dính dáng đến việc này. Thế mà đến tối, tôi nhận được tin nhắn ba chữ "tao xin lỗi" từ Lê Thảo Diệp.

Xin lỗi chuyện gì? Chuyện bỏ rơi tôi năm cấp hai, chuyện đá banh hay những lời đồn lan truyền từ lớp Anh? Tôi không rõ, cũng không hề có ý định sẽ trả lời tin nhắn của Thảo Diệp. Tôi cũng chẳng giận Diệp như hồi xưa, có lẽ cậu ta đã không còn xứng đáng để tôi quan tâm đến. Người ta nói càng hận, càng ghét, tức là vẫn còn thương, còn nhớ. Vậy nên thái độ bây giờ của tôi đối với Thảo Diệp chính là câu trả lời cho tình bạn của chúng tôi.

Ngày hôm sau, tôi đi học như thường, lại vô tình chạm mặt Thảo Diệp khi đến lớp, tôi chỉ nhìn nó bằng con mắt như nhìn tất cả những người bạn bình thường, hờ hững, lạnh nhạt, không hề có ý căm ghét hay giận hờn. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại cảm nhận được sự ác ý cùng nét không cam tâm trong ánh nhìn của Lê Thảo Diệp. Tôi không thể giải thích được, cũng chẳng buồn nghĩ đến.

Oải Hương đi ngay cạnh tôi, con nhỏ dường như cũng nhận thấy cuộc đụng mặt không mấy thiện chí giữa tôi và Lê Thảo Diệp. Nó ngập ngừng muốn nói điều gì đó, tôi đủ tinh ý để nhận ra biểu cảm khó nói thành lời của Đặng Oải Hương, nhẹ giọng hỏi:

- Mày có gì muốn nói sao?

- Thật ra có chuyện này, tao nghĩ mày nên biết.

Sau khi kẹp phần tóc hơi ánh vàng của mình bằng chiếc kẹp càng cua hình một bông hoa tulip, sợi tóc mai vương trên trán khiến nét đẹp ngọt ngào của Oải Hương càng hiện rõ, con nhỏ nhẹ nhàng cất lời:

- Lớp 12A6 tự nhiên xin lỗi lớp mình là bởi vì tụi nó bị bắt đấy.

Tôi đoán được điều này từ trước, thành ra không có nhiều biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt. Nhưng đến khi Oải Hương nói ra lý do đằng sau lời xin lỗi miễn cưỡng của lớp Văn, hàng lông mày của tôi nhíu lại, thể hiện rõ nỗi ngạc nhiên lẫn nghi hoặc.



- Huy Anh bắt tụi nó phải thành tâm xin lỗi lớp mình... và cả mày. Thật ra chuyện này dài ơi là dài, kể cho mày hiểu rõ cũng khổ.

Chúng tôi đã an vị trên ghế đá từ thuở nào. Oải Hương khẽ vuốt tóc, sau đó tiếp lời:

- Vụ lớp 12A7 đá thua rồi cùng 12A6 kể lể, nói xấu lớp mình chỉ là một phần. Lý do thực sự khiến cuộc đấu khẩu giữa ba lớp xảy ra là bởi vì Thảo Diệp. Con khốn đấy nói xấu lớp mình đủ đường, mà người bị nó nói nhiều nhất... chính là mày, Mộc Miên ạ. Nó kể cho mọi người nghe bố mẹ mày ra sao, còn nói hồi cấp hai, mày chỉ giả vờ là một lớp trưởng ngoan ngoãn, nhưng tính tình lại không hề tốt như vẻ ngoài, suốt ngày đâm sau lưng bạn, còn có thói ăn cắp vặt và tỏ thái độ. Đó là lý do mày bị cô lập, không ai thèm chơi chung.

Tôi sững người nghe lời kể của Oải Hương. Những người không thường xuyên tiếp xúc với tôi ắt hẳn bị những lời này in sâu vào tâm trí và hậu quả là bốn chữ "Vũ An Mộc Miên" sẽ luôn là ấn tượng cực kỳ xấu.

- Tao cũng không hiểu Huy Anh. Trước đó, rõ ràng nó chơi trò mập mờ với Thảo Diệp, nhưng lại dứt khoát bắt con khốn đó xin lỗi mày. Tao cảm tưởng Huy Anh chẳng có tí tình cảm nào với Thảo Diệp.

Gió lạnh buổi sáng làm mạch suy nghĩ rối tung của tôi như được khai sáng. Tôi dần dần hiểu ra lý do đằng sau việc Huy Anh muốn đưa Thảo Diệp vào cái trò đùa tình yêu vớ vẩn của nó.

- Còn về Thanh Thủy thì nhỏ này mới bị đá ngày hôm qua, ngay sau khi lớp Văn xin lỗi lớp mình.

Oải Hương tiếp lời, tôi chợt nhớ đến cảnh đôi nam nữ dính nhau trên cầu thang hôm trước. Cũng cái ngày đó, tôi và Huy Anh giận nhau, tôi cứ cho rằng Huy Anh yêu đương với Thanh Thủy để thỏa mãn cái tính đào hoa, lăng nhăng của nó.

- Mà Mộc Miên nè, mày có để ý rằng hầu hết mấy đứa Huy Anh mập mờ đều là bọn nói xấu, châm chọc mày không?

Đúng thế nhỉ? Tôi đã gán hai từ "ích kỷ" lên người Huy Anh khi ngày ngày chứng kiến nó cứ bày trò mèo vờn chuột với mấy đứa tôi không ưa. Những người con gái Huy Anh từng hẹn hò đều rất xinh đẹp, nhưng đa số là kẻ ăn diện, thích khoe của và có sở thích đặt điều nói xấu. Một người có quá khứ không tốt như tôi thường trở thành đề tài bàn tán và chế giễu cho các cô ả.

Tôi đã từng rất ghét thói trăng hoa này của Huy Anh và ghét luôn cách nó chọn người yêu, toàn mấy kẻ ghét bỏ tôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao, đến tận bây giờ trong đầu tôi lại thấp thoáng vài dòng suy nghĩ nghi ngờ cái vai diễn gã trai đểu của Huy Anh.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi chẳng còn đủ minh mẫn để nghe tiếp lời thúc giục vào tiết của Oải Hương. Tôi bắt đầu xâu chuỗi lại mọi vấn đề, nào là việc Thảo Diệp bị Huy Anh bỏ rơi sau mối tình ngắn ngủi, cậu ta nói xấu tôi, lớp Văn, Anh, Lý xung đột, Thanh Thủy trở thành người yêu chóng vánh và bị đá sau lời xin lỗi của lớp Văn.

Tôi không tin Huy Anh lại chịu hy sinh thân mình chỉ để làm như thế đâu, không phải lần này mà còn những lần trước nữa... Đầu tôi sắp nổ tung vì ứ đọng nhiều thông tin cùng một lúc. Trong lúc tôi vẫn đang còn chìm trong nỗi bất ngờ này đến sự ngạc nhiên khác, bỗng tên tôi được thầy Đào gọi to, tiếng gọi nhiệt huyết ấy làm tất cả mọi người quay xuống nhìn con bé ngơ ngơ bàn thứ tư.

- Vũ An Mộc Miên, đọc cho thầy điều kiện để biểu thức logarit được xác định.

Tôi lơ ngơ đứng lên, cũng không rõ thầy đã ghi đến cái gì trên bảng. Chou Ngô phải kéo góc áo tôi, chỉ về phần khái niệm trên tờ giấy chuyên đề.

- Dạ thưa thầy, để logarit xác định thì b lớn hơn 0 và cơ số phải dương, khác 1.

- Hôm nay Mộc Miên bị mệt hả? Thầy thấy em không tập trung từ nãy đến giờ.



Thầy Đào chưa cho tôi ngồi ngay, còn gặng hỏi thái độ lơ tơ mơ của tôi. Tôi ậm ừ đáp mình bị đau đầu nên thầy cũng không còn truy cứu gì cả. Trước giờ, tôi luôn là một học sinh ngoan, lúc nào cũng chăm chú làm bài, thành ra việc tôi không tập trung khiến cả thầy và các bạn trong lớp đều tò mò, đến nỗi Chou Ngô còn quay sang hỏi han:

- Gạo không sao đấy chứ?

- Không sao đâu, nghỉ tí là hết đấy mà.

Tôi cười đáp lời chị bé. Cũng may tiết toán là tiết cuối nên tôi không còn phải cố gắng giả vờ bản thân mình đang ổn. Thật ra tôi muốn tìm Huy Anh để nói rõ mọi chuyện, nhưng đột nhiên chẳng biết nên nói từ đâu. Không lẽ tôi lại bảo: "Dẫu biết Thảo Diệp thích mày từ năm cấp hai, mày lại chơi đùa với bạn Diệp để trả thù cho tao, còn hẹn hò với Thanh Thủy để moi thông tin về người đứng sau vụ nói xấu hả? Hơn nữa, những bạn gái hay bắt nạt tao, mày hẹn hò rồi bỏ rơi người ta cũng vì bảo vệ tao sao?"

Đột nhiên tôi thấy vai mình bị ai chạm nhẹ, đuôi tóc tết cũng bị kéo nhưng không hề gây cảm giác đau đớn hay bực bội. Khuôn mặt như điêu khắc của Huy Anh xuất hiện ngay bên cạnh tôi. Nó liếc đôi mắt phù quang về phía người con gái mặc áo sơ mi trắng trước mặt, giọng khàn khàn hỏi chuyện:

- Thằng nào cướp mất trái tim mày mà nay cứ như người trên mây vậy?

Chưa tìm ra từ ngữ để trả lời câu hỏi của nó, tôi chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Huy Anh, từ cặp mắt đen láy đến chiếc mũi và đôi môi mím lại thành một đường dài. Có lẽ cái nhìn của tôi chứa đựng quá nhiều tâm tư, quá nhiều sự dịu dàng và biết ơn, cùng nỗi hối hận đâu đó, Huy Anh nhíu mày, không chọc tôi nữa. Cảnh tượng hiện giờ là tôi ngước mặt nhìn Huy Anh, còn nó cúi mặt, rũ mắt nhìn tôi, không ai nói lời nào.

Tôi đột nhiên muốn ôm nó quá! Tôi không nghĩ nó để tâm đến cảm xúc của tôi về bạn thân cũ Thảo Diệp hay cả việc tôi bị lũ 12A6 và 12A7 nói xấu bao ngày qua, nhưng tôi đã lầm. Hơn nữa, còn là một lầm tưởng nghiêm trọng.

Trịnh Hữu Huy Anh cứ như thế, cứ âm thầm bảo vệ tôi từng ngày một...

- Tóc mày dính gì kìa? Cúi xuống đây, tao xem thử.

Huy Anh hơi bất ngờ trước câu nói của tôi, nó khom người để tôi có thể dễ dàng chạm vào mái tóc đen mềm mại, tôi khẽ vuốt vài đường, dù chẳng có gì đọng lại trên mái tóc ấy.

Từ đầu đến cuối, Huy Anh đều chăm chú quan sát khuôn mặt cùng bàn tay tôi. Tôi nhận ra ánh mắt thầm lặng, chất chứa nét dịu dàng khác thường của Huy Anh.

Hình như nó cũng biết tôi đang nhìn nó, đôi mắt ấy đảo qua đảo lại trên gương mặt tôi, rồi quay sang nhìn cảnh đẹp xung quanh, mặc dù hiện giờ chúng tôi đang đứng dưới mấy cành cây khẳng khiu, không có chút gì gọi là đẹp.

- Nay muốn đi ăn lẩu nhúng ghê, mày đi không, tao bao?

Tôi mỉm cười hỏi Huy Anh, tôi chẳng có gì giá trị để đền đáp công lao của Huy Anh, chỉ có thể dùng tấm lòng này thôi.

- Giữ lấy tiền mà dùng, nhà tao giàu lắm, không cần mày bao.

- Nhưng hôm nay tao là đại gia, mày buộc phải chịu cảnh trở thành người đẹp của đại gia rồi.

Tôi híp mắt cười, buông một câu nói đùa, Huy Anh cũng cười, một nụ cười chứa đựng nhiều niềm vui.