Đá Chanh Tuyết

Chương 30: Chuyện của kẻ hay dỗi



Mấy ngày nay, chuyện học của tôi chịu không ít ảnh hưởng từ việc tập văn nghệ và những chuyện liên quan đến Huy Anh, từ việc học trên lớp, ôn thi học sinh giỏi đến cả việc học thêm. Lại nói về học tăng cường, lớp học thêm toán đâu thể thiếu bọn lớp Hóa, mà đã nhắc đến lớp Hóa, sao có thể thiếu cái tên ba chữ Hoàng Bảo Khôi.

- Chào Miên nhé.

Tôi vừa mới lấy tập chuyên đề toán từ chiếc túi tote, Hoàng Bảo Khôi đã tự do tự tại yên vị trên chiếc ghế gỗ ngay bên cạnh tôi, vẻ mặt của cậu ta vẫn là thái độ ngông nghênh hằng ngày. Tôi chầm chậm quay mặt về phía Hoàng Bảo Khôi. Bây giờ tôi mới nhận ra khóe môi của cậu ta có vết tím bầm, còn dán băng cá nhân ở dưới cằm. Có lẽ do đôi mắt của tôi mở to trông kinh ngạc hết sức, Hoàng Bảo Khôi bỗng phá lên cười ngặt nghẽo, một nụ cười đểu cáng của kẻ thích bày trò:

- Tôi bị thương từ hôm nào, giờ Miên mới nhận ra sao?

Tối hôm tập văn nghệ, Hoàng Bảo Khôi đứng dưới ánh điện đường nhợt nhạt, lại thêm việc tôi đâu rảnh hơi quan sát gương mặt xấc láo của cậu ta làm gì, thành ra không hề ý thức được việc Hoàng Bảo Khôi bị thương.

- Nhìn này, đau lắm luôn đó.

Hoàng Bảo Khôi kéo ghế sát đến chỗ tôi, cậu ta chống hai tay lên thành ghế sau, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn tôi kiểu: "Vuốt ve vết thương đi mà." Tới nữa rồi đó, cảm giác căm ghét ngày càng sục sôi trong lòng, tôi né tránh cậu ta, bực mình nói:

- Đừng có tới gần, tôi ném tỏi vào người cậu giờ.

Tôi không thích việc quá gần gũi với con trai và tất nhiên càng không thích đối với một người như Hoàng Bảo Khôi, tôi chưa chọi dép vào mặt cậu ta đã là một kỳ tích rồi. Cậu ta cứ bị làm sao ý? Ánh nhìn hệt như bọn con vua, nhà quan tìm được thứ đồ tiêu khiển, rõ ràng không thật lòng gì cả.

Bước đầu tiên là đẩy tên khùng này ra trước đã, nhưng tay tôi còn chưa bắt đầu di chuyển, Hoàng Bảo Khôi đã bị một bàn tay to lớn kéo mạnh ra sau. Không phải kéo nữa, mà là ném ra sau thì đúng hơn.

- Thằng điên nào thích kiếm chuyện vậy?

Tôi chỉ cần dời tầm mắt lên một chút sẽ thấy người con trai ngang ngạnh đang đứng ung dung ngay cạnh đó.

- Lại là Trịnh Hữu Huy Anh à? Đi học sớm thế?

Hoàng Bảo Khôi chỉnh lại trang phục, nở nụ cười khinh miệt hướng thẳng về Huy Anh. Còn Huy Anh, nó chẳng thèm trả lời, một cái liếc nhìn cũng không muốn dành cho Hoàng Bảo Khôi.

Hơn nữa, nó còn tự tiện đạp chiếc ghế gỗ mà Hoàng Bảo Khôi vừa ngồi bay sang tận phương trời nào. Một tay xỏ vào túi quần tây đen, tay còn lại kéo chiếc ghế khác đặt ngay cạnh bên ghế của tôi. Điều tôi không ngờ được là Huy Anh không có ý định ngồi xuống bên cạnh, nó mở miệng, lạnh nhạt nói tiếp:

- Chou Ngô, tao kiếm chỗ sẵn cho mày rồi này, biến qua đây ngồi đi.

Chị bé Chou Ngô vừa bước vào cửa lớp, nghe được câu nói "hiền hậu" từ Huy Anh, không nhịn được cười khẩy:

- Hôm nay Huy Anh tốt tính thế. Sống thế này, mai mốt ở tầng địa ngục thứ 17, không phải ở thứ 18 nữa.

- Địa ngục nào độ nổi Huy Anh. - Oải Hương cũng cười trêu chọc theo.

Còn Hoàng Bảo Khôi thì đành trở về chỗ ngồi cũ với bọn lớp Hóa. Tôi cũng chẳng quan tâm, hai thứ tôi quan tâm hiện giờ là đậu đại học và cách để Huy Anh đừng dỗi tôi nữa. Khi thầy Đào đang dạy được một nửa, trong đầu tôi mới lóe lên mấy suy nghĩ điên rồ mà đáng lẽ tôi nên chú ý ngay từ đầu.



Tại sao Huy Anh và Hoàng Bảo Khôi đều bị thương? Hai đứa đi đánh nhau với ai? Hay bị ai đánh lại? Ủa hay là hai đứa nó tự đánh nhau? Tôi thấy khả năng cuối cùng có vẻ đúng nhất. Bọn con trai đánh nhau không có gì lạ, nhưng lòng tôi vẫn dâng lên nỗi tò mò khó hiểu, tại sao hai cha nội này tẩn nhau đến bầm dập mặt mũi vậy nhỉ? Dù sao, cũng không phải chuyện của tôi, tôi nên tập trung vào việc của mình thì hơn.

Ngày duyệt văn nghệ sắp đến gần, chỉ còn tầm ba ngày nữa, vậy nên lớp chúng tôi đều phải tập luyện chăm chỉ trong những ngày cuối. 12A6 vẫn giữ mashup Tự Tâm và Cò Lả, lớp chúng tôi một mực không đổi tấu khúc Tự Tâm và Hương Đất Việt, hai bên không ai chịu nhường ai.

Điều đó khiến hôm duyệt văn nghệ, cả hai bên căng như dây đàn chuẩn bị đứt đoạn đến nơi. Ban đầu lớp tôi có ý định thuê áo tấc cho buổi duyệt văn nghệ, một phần để giữ được suất diễn chính thức, còn lý do khác là cướp sự chú ý từ lớp Văn.

Tuy nhiên, tiền thuê Việt Phục không hề rẻ, chúng tôi chỉ có thể đi đến quyết định đầy miễn cưỡng. Nếu được chọn, chúng tôi mới tung chiêu hiểm, còn bây giờ lớp 12A2 sẽ dùng công sức tập múa bao ngày qua để chiến đấu đến cùng với đối thủ luôn được đánh giá cao về múa đương đại – 12A6.

Buổi duyệt văn nghệ diễn ra khá suôn sẻ, con gái lớp tôi mặc trang phục múa đương đại được tạo hình như những con hạc trắng, tay áo bằng voan mỏng khiến lũ con gái cộc cằn lớp Lý bỗng trở nên xinh đẹp một cách bất ngờ.

Thân hình tôi chỉ cao vỏn vẹn 1m60, không quá cao, cũng không quá thấp. Bên ngoài là vạt áo dài màu trắng tinh khôi, còn bên trong là lớp áo yếm được thêu hình những chú hạc bằng chỉ xanh. Mái tóc vấn sau gáy, đôi bông tai bạc hình viên đá nhỏ khiến khuôn mặt của tôi e ấp, dịu dàng tựa đóa hoa quỳnh nở về đêm. Đó là lời nhận xét các bạn dành cho tôi, tôi vừa vui lại vừa ngại khi nghe được những lời ấy.

12A6 mặc trang phục đương đại kết hợp hai gam màu trắng - đỏ, một dàn gái chuyên Văn đều có nét xinh tươi, mỗi người một vẻ, những điệu múa êm đềm tựa cánh bướm vườn xuân.

Còn lớp tôi chọn bài hát nghĩa khí hơn nên động tác cũng mạnh mẽ và dứt khoát hơn hẳn. Dàn trai lớp Lý trước kia luôn là điểm sáng, nhưng hôm nay đành nhường ánh sáng sân khấu dành cho các bạn nữ. Chúng tôi vừa đánh trống, vừa múa cờ, vừa dùng quạt lụa để tạo thành những điệu múa hài hòa.

Ở cảnh kết thúc cuối cùng, tôi, Oải Hương và Tú Vi đứng ở vị trí trung tâm, được Bùi Hoàng Dương, Thế Khang cùng Huy Anh đỡ hai bên. Khi tiếng nhạc dần đi đến hồi kết, các bạn nam giữ eo và đỡ các bạn nữ xuống.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ánh mắt của tôi chạm ngay khoảnh khắc Trần Huỳnh Tú Vi ngượng ngùng đỏ mặt sau khi được Huy Anh dùng hai tay bế xuống, đáp đất một cách nhẹ tênh.

Sao bây giờ nhìn ai tôi cũng thấy người ta thích Huy Anh vậy nhỉ? Tôi cũng quen nhìn thấy cảnh này rồi, bốn năm chơi với Huy Anh, nếu không phải nó liếc mắt đưa tình với người khác thì cũng là người ta tự nhìn nó bằng cái ánh mắt xao xuyến như thế.

Tôi không thích ánh mắt ấy, có lẽ nhìn hoài cũng phát ngán hoặc có thể do tôi dị ứng với những người thay lòng đổi dạ nhanh như Trịnh Hữu Huy Anh. Vậy mà tôi vẫn cố chấp chơi với người mà tôi không ưa đấy thôi.

Thật sự thì sau khi biết được nỗi lòng của Huy Anh trong đêm tối, cảm xúc lơ lửng, bứt rứt cứ gặm nhấm cõi lòng tưởng chừng đã chai sạn với mọi thứ liên quan đến tình yêu của tôi. Tôi cảm thấy vô cùng bức bối, ngột ngạt khi chứng kiến Huy Anh dùng ánh mắt ẩn chứa ti tỉ điều muốn nói nhìn tôi, lại càng khó hiểu khi thấy Huy Anh vẫn thản nhiên hẹn hò với Thùy Anh.

Dẹp bỏ mớ suy nghĩ ngổn ngang ấy sang một bên, tôi cùng mấy đứa con gái vào trong lớp thay đồ. Đứng tha thẩn trước cửa lớp, đôi mắt của tôi mở to thao láo khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.

Hai thằng con trai giống y hệt Bùi Hoàng Dương và Thế Khang đang choảng nhau mãnh liệt ở dưới gốc cây phượng. Không lẽ câu chuyện tình tay ba này lại diễn ra y hệt trong mấy bộ phim tình cảm ngôn tình sao? Bùi Hoàng Dương mang dáng vẻ thư sinh như thế mà vả Nguyễn Trần Thế Khang sưng vều cái mỏ hỗn, nhưng "con rể" cũng không khá khẩm hơn nhiều, một vài vết trầy xước trên tay lọt vào tầm mắt của tôi.

Trong khi tôi vẫn đứng sững người nhìn cảnh tượng hỗn loạn phía dưới, Oải Hương từ trong lớp bước ra, con nhỏ đã thay trang phục múa đương đại bằng một chiếc áo hoodie và chân váy tennis. Hình như Oải Hương vẫn chưa hay biết chuyện gì, nó cũng hốt hoảng y hệt tôi.

Tôi kéo Oải Hương đi xuống dưới, tranh thủ nhắn vào nhóm lớp để có người đến can ngăn. Dù muốn cứu "con rể" lắm, cơ mà phải chấp nhận hiện thực rằng tôi và Oải Hương không thể nào cản được hai con thú dại đang đấm nhau bể đầu chảy máu dưới kia. Tiếng chửi xối xả của Bùi Hoàng Dương vang lên khiến tôi hiểu được lý do đã ngờ ngợ trong đầu từ lâu:

- Thằng khốn, mày có bạn gái mà còn chơi trò mập mờ với Oải Hương. Nếu chỉ có thế thì cũng thôi đi, mày còn dám nói xấu, đặt điều linh tinh về cậu ấy trước mặt bạn gái và lũ bạn của mày. Mày có là con trai nữa không vậy?

- Mày thích Đặng Oải Hương hay sao mà nhiều lời vậy?

- Đúng thế, tao thích Oải Hương đấy.



Lời qua tiếng lại của hai thằng con trai đang mất bình tĩnh cũng lớn phết, tôi nghe xong chỉ biết cười trừ. Thì ra lớp tôi drama còn kịch tích hơn phim truyền hình dài tập.

Đột nhiên nhớ đến người bên cạnh tôi lúc này là Đặng Oải Hương - nhân vật chính trong sự tích cái mỏ sưng và cục u đầu của hai thanh niên tàn tạ đối diện. Con nhỏ ngơ ngác, không tin nổi vào tai mình, tôi lay lay mấy cái Oải Hương mới tỉnh táo lại, đôi mắt bồ câu ngập tràn nước mắt. Tôi cũng không thể trách con bé, phải tôi trong trường hợp này chắc đào cái hố sâu 80m rồi bò xuống đáy luôn.

- Tụi mày thôi đánh nhau đi, nói chuyện ba mặt một lời để giải quyết đã. Đánh nhau rồi hai bên đau chứ được cái gì đâu?

Tôi không bước đến gần, chỉ nói vọng cho hai đứa kia tỉnh người lại. Nhưng tụi nó dường như mất hết lí trí, càng đánh càng hăng, càng đánh càng chửi tục nhiều hơn. Tôi hết cách, chỉ định nói bừa thầy tổng phụ trách sắp đến, ai ngờ người đến thật. Mặt tôi trắng bệch, lỡ như thầy thấy cảnh này, hai đứa kia nắm chắc suất cuốn gói ra khỏi trường. Tôi vội vàng nói với Oải Hương:

- Oải Hương, mày giả vờ ra bắt chuyện với thầy đi, còn tao sẽ giải quyết hai thằng báo đời này cho.

Nó lau nước mắt, nghe lời tăm tắp, bước về phía chỗ thầy tổng phụ trách và một số thầy cô đang đi về hướng của chúng tôi. Tôi nhẫn nhịn chịu chết hôm nay, vừa lao tới cản trước Bùi Hoàng Dương, vừa cố gắng nói với âm lượng vừa phải:

- Tụi mày dừng cái trò đánh nhau được rồi đấy, chờ thầy tổng phụ trách đi sau đó đánh tiếp được không? Tao kiếm sân sẵn cho hai đứa mày luôn, tha hồ mà đánh nè.

Giọng tôi tha thiết đến thế là cùng, vậy mà Nguyễn Trần Thế Khang vẫn không dừng cú đấm đang chuẩn bị giáng thẳng vào mặt đứa con gái đối diện.

"Thôi rồi, tạm biệt mọi người, tạm biệt Chou Ngô, tạm biệt Bùi Hoàng Dương và Đặng Oải Hương, cái chết của mẹ được hi sinh để củng cố cho tình yêu của hai con. Tạm biệt Huy Anh, nếu có kiếp sau, tao sẽ đồng ý làm người yêu mày, chứ kiếp này, mình mãi là bạn thân nhé."

Lời trăn trối cuối cùng vang vọng trong tâm trí, tôi đã tưởng tượng 7749 viễn cảnh tăm tối của bản thân khi hứng chịu cú đấm mạnh như búa nện này, nhưng chẳng hiểu sao, tôi không thấy đau tẹo nào, lại còn có cảm giác ánh sáng chói chang của mặt trời đã bị ai cướp lấy.

Tôi hé mở mắt, tấm lưng rộng của Huy Anh che hoàn toàn đi bóng dáng nhỏ bé tựa thỏ con của tôi, Huy Anh chỉ dùng một tay mà chặn được cái nắm tay thành quyền của Thế Khang. Nó gắt gỏng, không phải nói với tôi, nhưng tôi vẫn đổ mồ hôi hột:

- Sai rành rành mà còn đi đánh nhau, mày có bị ngu không?

Dứt lời, Thế Khang cũng bình tĩnh lại, bớt cái bộ dạng sồn sồn như chó dại khi nãy, Bùi Hoàng Dương đưa tay vuốt nhẹ vệt máu trên môi, định kéo tôi ra sau thì Huy Anh đã nắm chặt lấy cổ tay tôi, kéo người tôi về phía thân hình cao 1m83 của nó. Nhìn thấy hai mắt của Huy Anh đỏ au, khuôn mặt chỉ còn đọng lại hai từ "nóng máu", tôi cúi mặt xuống, không dám đối diện với vẻ hung dữ của thằng con trai đang giữ cổ tay mình.

Khi bọn lớp tôi đến nơi, hai đứa kia cũng tỉnh táo trở lại. Lớp chia thành hai phe, một bên lo lắng cho Bùi Hoàng Dương, bên còn lại tất nhiên chăm sóc cho Nguyễn Trần Thế Khang. Tôi chẳng ở phe nào được hết vì Huy Anh vẫn thản nhiên giữ cổ tay tôi, giọng nó dửng dưng, tựa như đang nói chuyện với một người xa lạ:

- Mày cũng anh hùng nhỉ? Dám nhảy ra can ngăn cho Bùi Hoàng Dương đến nỗi suýt thì bị đánh.

Cái giọng điệu lạnh nhạt ấy lại chứa đựng vẻ giận dỗi không hề nhẹ, tôi thề thằng này đang kháy đểu tôi. Tôi dùng chất giọng mềm mỏng hết sức có thể, nói một cách nhẹ bẫng:

- Không phải, lúc đó thầy tổng phụ trách sắp đến, tao cũng đành liều mạng một phen thôi.

- Biết nghĩ cho bạn bè quá nhờ, ai cũng đối xử tốt, nhưng người cần mày thì mày lại ngó lơ người ta?

Tôi: '' ''

Kiếp này coi như bỏ rồi, Huy Anh đã dỗi tôi!