Đá Chanh Tuyết

Chương 32: Em (2)



Hôm sinh nhật tròn 17 của em, tôi đã dụng tâm chọn một cái lắc chân cho em. Tại sao lại là lắc chân à? Bởi tôi lên kế hoạch hết rồi, tặng em lắc chân, lắc tay, khuyên tai, vòng cổ, nhẫn và cuối cùng là tặng tôi cho em. Tôi cười khổ khi cảm thấy bản thân quá khờ dại trong việc yêu Gạo, nhưng biết sao được, tôi say đắm em đến độ sẵn sàng dâng hiến tấm thân này cho em mà.

"S to the I to the M to the P to VAMM - Si mê cuồng dại trước Vũ An Mộc Miên."

Lời tôi nói ra, nghe thật văn vẻ, cũng thật sến sẩm. Tôi có thể nói về em hằng ngày, hằng giờ, nói mọi thứ liên quan đến em bằng từ ngữ tuyệt đẹp nhất trong từ điển. Nhưng để nói cho em nghe tôi thích em thì điều đó khó tới nỗi sợ cả đời này, tôi cũng không làm được. Còn em chẳng bao giờ chịu để tâm đến tôi, hôm sinh nhật em cũng không kiểm tra balo, hồn nhiên hỏi tôi hôm nay là ngày gì. Bởi em cứ vô tâm với tôi nên tôi cũng học theo em, vô tâm trả lời:

- Hỏi tao làm gì, tự mở điện thoại ra mà xem đi.

Cái gì vậy Huy Anh? Lẽ nào tôi khờ khạo đến thế ư? Bày đặt giận em các kiểu, để rồi em mang tâm trạng buồn bã trong hôm sinh nhật. Những năm trước, em toàn đón sinh nhật ở nhà, tôi chỉ có thể tặng một vài món quà linh tinh. Năm nay, em vẫn cô đơn trong chính ngày mình được sinh ra đời, tôi quên mất một điều, em làm gì có một ngôi nhà đúng nghĩa để đón sinh nhật.

Đêm khuya em nhắn tin cho tôi, em bảo em lạnh, tôi lại bực dọc với em. Sao em cứ khiến tôi lo lắng vậy? Lúc đọc được tin nhắn ấy, tôi đang chuẩn bị đi đánh bida với đám bạn. Song, để em cô đơn trong hôm sinh nhật, tôi không nỡ.

Đôi mắt đen nhánh của tôi hiện hữu hình bóng người con gái chỉ mặc một chiếc áo len hồng phấn, em đứng một mình dưới gốc cây gạo, tim tôi bỗng hẫng vài nhịp.

Bờ vai em nhỏ bé đến thế, lại phải gánh vác biết bao nhiêu thứ trên đời. Bố em không còn, mẹ em vô cảm, nhà em đã vì nợ nần mà chỉ còn một vỏ bọc hoang tàn. Khuôn mặt em luôn mang năng lượng tích cực như ánh dương, nhưng em làm sao che được đôi mắt tam bạch thấm đẫm nỗi buồn ấy.

Tôi không thể cảm nhận hoàn toàn nỗi khổ của em, em cũng chưa từng tâm sự với tôi những điều mà em phải gánh chịu. Em chưa từng than thở với tôi, em phải đi làm thêm từ mùa xuân sang mùa đông, phải đi bưng bê phục vụ, đi dạy thêm, đi nhặt chè, rang cà phê... Em cũng chưa từng đề cập đến những ngày mệt nhọc không thở nổi, những hôm đi về trong cơn mưa gió rét hay cả những đêm khóc một mình dưới cành cây gạo khẳng khiu.

Mẹ không thương em, người ta không thương em, ông trời không thương em, vậy để tôi thương em. Tôi nhất định sẽ thương em gấp nhiều lần những đau khổ em phải chịu.

Tôi dẫn em về nhà, cùng làm bánh, cùng ước nguyện trên tầng thượng. Em lại tươi cười y hệt như một đứa trẻ ngốc.

Vũ An Mộc Miên, chúc em sinh nhật an lành, cả đời an yên!

Còn tôi, Trịnh Hữu Huy Anh sẽ luôn âm thầm bên em. Thế giới kia đối xử vô tình với em bao nhiêu, tôi sẽ dành cho em những mảnh lòng thâm tình bấy nhiêu.

Em luôn mang trên mình những nỗi đau, thương tổn từ vụ việc bạo lực học đường xảy ra vào năm lớp 8. Khoảng thời gian ấy chỉ kéo dài trong ba tháng, nhưng tôi đoán em sẽ chẳng thể nào quên được gương mặt cười khinh miệt cùng sự rẻ rúng bọn người Hoàng Bảo Khôi dành cho em.



Đến tôi còn không dám đối mặt trực diện với em khi nhắc về chuyện xưa cũ, vậy mà Hoàng Bảo Khôi lấy đâu sự dũng cảm để nói chuyện với em như một người bình thường.

Ánh mắt thằng đó nhìn em không còn là nét châm chọc, bỡn cợt như xưa. Một người thích em bốn năm như tôi sao có thể không nhận ra tình ý trong đôi mắt nâu sẫm của Hoàng Bảo Khôi. Hoàng Bảo Khôi cũng không ngần ngại tỏ ra nó thích em.

Hôm Gạo đến sân bóng để lấy lại chiếc lắc chân, tôi vừa tức vừa lo. Tôi biết em rất sợ Hoàng Bảo Khôi, thằng đó đến gần, em lập tức cúp đuôi như một con thỏ, lẩn trốn đằng sau lưng tôi. Khi ấy, em xem tôi là một lá chắn bảo hộ cho nỗi sợ len lỏi trong cõi lòng của bản thân. Học sinh trường chuyên không phải ai cũng ngoan hiền, không phải ai cũng là con gà công nghiệp. Tôi không phải, Hoàng Bảo Khôi càng không.

Khi tôi chứng kiến Hoàng Bảo Khôi trêu chọc em bằng cái xoa đầu, tôi bỗng nhiên muốn dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện. Nói không đùa, tôi thật sự muốn đấm Hoàng Bảo Khôi vài cái cho hả dạ đấy. Nhưng em giữ lấy tay tôi, khuôn mặt nhỏ của em hiện rõ một sự sợ hãi, em không muốn tôi đánh nhau, tôi có thể không nghe theo em sao?

Được rồi, nhịn là được chứ gì, mất công lại như năm lớp 9, em đâm ra ghét bỏ tôi thì tôi biết phải làm sao? Thế nhưng tôi không cam tâm chút nào, tại sao nó được xoa đầu em, còn tôi thì không? Tôi cũng muốn được xoa đầu em mà.

Những suy nghĩ cáu bẩn, hơn thua ấy đã khiến tôi quên mất bóng của hai đứa đang ngả về phía trước. Tôi giơ tay định chạm vào đỉnh đầu của em, em bất ngờ quay lại làm tôi không biết chui vào đâu cho bớt nhục.

Cả đời chưa bao giờ phải bày dáng vẻ ngại ngùng trước phái nữ, thế mà có ngày tôi lại đỏ mặt, đỏ tai trước em, còn để em phát hiện ra điều nhục nhã đó. Hơn nữa, mỗi khi nói chuyện với Gạo, tôi sẽ vô thức ngắm em thật lâu, lâu đến mức chính bản thân cũng không nhận ra.

Tóc em rất mềm, mái tóc ngang lưng không phải là một màu đen tuyền, phía đuôi còn hơi chẻ ngọn và cháy nắng, nhưng lại mang mùi thơm nhè nhẹ của một loại dầu gội tự nhiên. Ở em, có sự ngây thơ non nớt của tuổi học trò, nhưng quan sát càng kĩ sẽ phát hiện ra nét trưởng thành hơn hẳn các bạn đồng trang lứa.

Đôi mắt to tròn, dáng tam bạch nhãn, hàng mi cong cong, đáy mắt ẩn chứa một nỗi buồn trầm lắng. Người ta nói những cái gì đẹp thường hay buồn. Tôi lại say mê cái màu mắt hổ phách u hoài ấy, cái màu mật ong chất chứa nét dịu dàng, thơ thẩn khó nói thành lời. Em đẹp, nhưng không biết bản thân đẹp, vậy nên mới có thể hồn nhiên dùng đôi mắt tựa thiên thần ấy nhìn tôi - một kẻ khốn cùng chỉ giỏi nhất là yêu em.

Những ngày gần đây, em thân thiết với Bùi Hoàng Dương hơn, mặc dù trong ba năm học, số lần em nói chuyện với cậu ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi bắt đầu cảm giác lo sợ, sợ em sẽ thay đổi suy nghĩ đã hằn sâu trong lòng: không bao giờ yêu đương. Tôi giở vài trò trẻ con không thể hiểu nổi như lấy chai trà sữa matcha của em, làm mất hứng ăn ổ bánh mì thập cẩm mà Bùi Hoàng Dương đưa cho em.

Tại sao em lại thản nhiên nói cười với Bùi Hoàng Dương? Khuôn mặt của em khi cười đùa với cậu ta còn sáng rực hơn ánh nắng ban mai. Đến khi dò hỏi Gạo chuyện em có thích thằng trai ngoan ấy không, em trả lời như chưa trả lời. Còn tôi vẫn biến thành chú bé đần không hiểu nổi lòng Gạo.

Đáng lẽ ra tôi nên tự ái rồi tránh xa em vì em thích người khác mất rồi. Vậy mà Gạo chỉ cần mè nheo, trêu chọc tôi vài câu, tôi lại chẳng kiềm chế được thích em như ban đầu.

Huy Anh ơi là Huy Anh, chính kiến ném qua cửa sổ rồi à? Vũ An Mộc Miên chẳng qua cũng chỉ là con bé cao 1m60, một cái vòng tay cũng đủ nhấc bổng đứa con gái ấy lên, thế mà tôi lại thua, thua không ngóc đầu lên nổi.

Tôi thừa nhận mình đang trong cơn ghen tuông, tôi ghét việc nhìn thấy em vui vẻ với người khác, kể cả đó là nam hay nữ. Từ nhỏ, tôi đã được chiều chuộng, thứ gì là của mình thì người khác đừng hòng đụng vào. Tính tôi nóng nảy không dễ gì kiềm chế. Cơ mà tôi không là gì của em, em cũng không là gì của tôi, tôi không có quyền giận hờn, ganh ghét như trẻ con.

Nếu em thích Bùi Hoàng Dương thì tôi sẽ trùm chăn, ôm gối khóc cả tháng trời, nhưng ít ra vẫn tạm chấp nhận được, còn nếu đối tượng yêu đương là Hoàng Bảo Khôi thì tôi sẽ giành em về cho bằng được, thằng họ Hoàng kia không tuổi gì với tôi luôn. Trong đêm tối tập văn nghệ ấy, nó đưa em về, còn ngang nhiên ôm lấy em. Tôi biết em ghét nó, vậy tại sao em lại để nó ôm em trọn vào lòng như thế? Đến tôi, kẻ đơn phương bốn năm, còn chưa bao giờ được ôm lấy cơ thể mềm mại, nhỏ bé của em.



Khi em vừa bước vào trong nhà, tôi đã đứng sẵn dưới gốc cây gạo. Lửa giận trong tôi không thể kìm nén thêm một phút giây nào nữa. Nếu có em ở đây, tôi còn ráng sức không đánh người, nhưng em đi rồi thì Hoàng Bảo Khôi xong đời.

- Ủa Huy Anh, đến lâu chưa? Chắc là đủ lâu để thấy tao được Miên ôm nhờ?

Giọng Hoàng Bảo Khôi mang ý đùa cợt thấy rõ, đầu óc tôi không còn chút tỉnh táo nào, tay nắm thành quyền, một đường lao thẳng vào bản mặt ngổ ngáo của thằng con trai tóc húi cua phía trước.

- Mày đánh tao thật à?

Hoàng Bảo Khôi đưa tay quệt đi vết thương trên khóe môi, cười khẩy với tôi. Tôi xoa mu bàn tay, giọng khàn đặc cảnh báo:

- Biết nhục thì đừng có đến gần Vũ An Mộc Miên.

- Tao không thích tránh xa Miên đấy. Tao còn chưa đền tội với Miên thì còn lâu mới biến nhé. Vả lại, tao không hèn như mày, vờ làm bạn thân gì chứ, không phải cũng chỉ là yêu đơn phương thôi sao.

Thằng này tới số với tôi rồi! Hoàng Bảo Khôi cao hơn 1m80, thì tôi cũng cao tầm 1m83. Chúng tôi đánh đến mệt bở hơi tai thì dừng lại, bởi thằng điên này bị mẹ gọi về ăn cơm. Cái quái gì thế? Mười giờ hơn rồi còn về ăn cơm tối, con trai cưng của mẹ à? Nó lau bớt đi tầng mồ hôi bám trên trán, nở nụ cười đểu cáng:

- Xin lỗi nha! Mẹ gọi về ăn cơm, tao con ngoan, không thể để mẹ chờ được, tao biến trước đây.

Tôi còn biết làm gì ngoài nhìn theo bóng lưng rời đi đầy ngạo mạn của cái thằng ba chữ kia. Nó bỗng ngoảnh đầu lại, nháy mắt với tôi làm tôi tức anh ách, lại ngứa ngáy tay chân:

- Tao không từ bỏ Miên đâu. Tao nói với Miên tao hối hận là thật, Miên có quyền chấp nhận hay từ chối tình cảm của tao, nhưng Miên chưa phải là của mày thì chúng ta có quyền cạnh tranh công bằng. Mặc dù mày ở vạch xuất phát, còn tao ở đáy xã hội, nhưng tao sống lạc quan mà, biết đâu Miên thích tao thay vì thích thằng bạn thân "hờ" bốn năm như mày.

Điên hết cả người, thứ của nợ quái đản gì đây?