Nghiêm Cái nằm trên sô pha, không biết đang làm gì, một lúc sau cũng ngủ mất.
Cuộc gọi vẫn tiếp diễn, không bị ngắt.
Lục Thú tỉnh dậy đúng lúc Tiểu Ngô bước vào phòng.
Tiểu Ngô trông có tinh thần hơn hắn nhiều.
Sự thật là túi bánh quy nhỏ kia mua từ chiều hôm qua, Lục Thú vốn không hề dựng hắn dậy lúc nửa đêm.
Phản ứng đầu tiên của Lục Thú sau khi mở mắt là ngồi dậy, sau đó tìm điện thoại.
Không ngờ vẫn còn trong cuộc gọi.
Nghiêm Cái không cúp máy.
Trên màn hình, Nghiêm Cái đang nằm trên sô pha, vì nguyên nhân góc độ nên Lục Thú chỉ nhìn thấy tóc và nửa khuôn mặt anh.
Khuôn mặt Nghiêm Cái khi ngủ vẫn vậy, không chút biểu cảm, vô cùng lãnh đạm.
Lục Thú cầm điện thoại, đưa ngón tay chọc nhẹ vào mặt anh.
Tất nhiên, chỉ có thể chọc vào màn hình mà thôi.
Hắn phát hiện cả người anh dường như co cụm thành một khối.
Một người cao một mét tám mấy, vậy mà tay như ôm lấy đầu gối, đầu cũng cúi thấp.
Cứ như phải đặt mình vào tư thế an toàn nhất thì mới yên lòng đi vào giấc ngủ.
Lục Thú càng nhìn càng không muốn ngắt cuộc gọi.
Chuyện vốn có thể dễ dàng dứt bỏ, dần được đáp lại rồi bỗng nhiên không bỏ xuống được nữa.
Nếu bắt đầu là hai bàn tay trắng, kết thúc vẫn là hai bàn tay trắng thì có thể tỏ ra chẳng quan tâm rồi từ bỏ không chút vướng bận.
Trái lại, có được rồi, từ kinh ngạc, vui vẻ đến trân trọng.
Rõ ràng không dám ấp ủ hy vọng nhưng lại không thể bỏ xuống.
Dù là việc nhỏ bé cỏn con cũng phải cẩn thận bấu víu, níu kéo.
Quả nhiên, làm người sợ nhất là có được.
Lục Thú thầm cười nhạo bản thân một lúc, thế nhưng cơ thể lại rất thành thật, nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác rồi mới đặt xuống.
Cũng vì hết pin, sập nguồn nên cuộc gọi bị cắt đứt.
Hắn cảm thấy đã tự đẩy bản thân đứng trước bờ vực.
Tình huống này thật sự rất nguy hiểm.
Dừng cương trước bờ vực mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Lục Thú ném di động qua một bên, không nhìn nữa.
Tiểu Ngô đứng bên cạnh đã quen với trạng thái này của hắn, muốn khuyên nhủ vài câu nhưng cuối cùng không nói được lời nào.
Nghiêm Cái ngủ đến 11 giờ mới tỉnh giấc.
Anh tưới nước, bón phân cho giàn sen đá xong, buổi chiều Điền Túc tới đón anh ra sân bay.
Trên chuyến bay Nghiêm Cái ngủ thêm hai tiếng nữa.
Show tống nghệ chị Lâm nhận cho anh là show truyền hình thực tế, có kịch bản.
Có điều từ trước đến giờ Bắc Mạch không để nghệ sĩ nhà mình đi theo con đường thiết lập tính cách, vì vậy Nghiêm Cái chỉ cần tổng thể kịch bản không chệch hướng là được.
Đến lúc chuẩn bị quay, Nghiêm Cái mới phát hiện chuyện có chút ảo diệu.
Show này bình thường có 6 MC cố định, mỗi kỳ có 4 khách mời - thường là 2 nam, 2 nữ, sau đó cùng làm nhiệm vụ.
Trước đó chị Lâm nói với anh là trong 4 khách mời có 2 người từ Bắc Mạch, là Nghiêm Cái và một tiểu hoa khác, hai người còn lại là tiểu sinh đến từ công ty Kỳ Hạ và một người của Trung Ngu.
Trong nhóm người này, Nghiêm Cái gần đây có nhiệt độ, nhân khí cũng tầm trung nên không sợ thiếu cảm giác tồn tại.
Có thu hút người xem hay không chỉ phụ thuộc vào biểu hiện của chính anh.
Hiện tại hai khách mời có độ nổi tiếng ngang anh đột nhiên đổi thành hai đại lưu lượng đến từ Thất Lộ, đè ép hai người đến từ Kỳ Hạ Trung Ngu sang kỳ sau.
Nghiêm Cái nhận được tin, không nói gì.
Ngón tay anh ấn nhẹ lên ngón cái bàn tay trái, bỗng nhiên thấy buồn cười.
Anh cũng muốn biết, tổng giám đốc Thất Lộ có phải tức đến hộc máu nên mới cố tình dàn xếp chuyện trẻ con này không?
Đổi thành hai người này làm gì? Muốn chèn ép anh?
Không lẽ còn muốn nghệ sĩ nhà mình bắt nạt, o ép anh trong tiết mục?
Đúng là chuyện tốt, tự nhiên có hai lưu lượng hàng tốt đến nâng độ chú ý cho Nghiêm Cái.
Chẳng ngại đường xa đến hiến mạng, quả là lễ vật nhỏ tình nghĩa lớn, của ít lòng nhiều.
Bất kể trước kia có ân oán như thế nào, hiện tại Nghiêm Cái thấy thật lòng cảm tạ tổng giám đốc của Thất Lộ.
Nếu là anh...!Nghiêm thả lỏng bàn tay trái, nhìn kịch bản chương trình.
Chị Lâm ngồi bên cạnh đang nói chuyện với đạo diễn.
Nếu anh là Thất Lộ, khi đó sẽ tuyệt đối không giải ước hợp đồng, trái lại quyết cắn chặt không thả người.
Đóng băng nửa năm không đủ thì một năm, kiểu gì cũng khiến cả thế giới quên mất Nghiêm Cái, cho anh nếm đủ trái đắng.
Nếu thật như vậy, đến thần tiên cũng không cứu nổi Nghiêm Cái.
Chị Lâm trước giờ rất nghiêm túc, không nói cười tùy tiện.
Hiện tại trông cô rất vui vẻ, Nghiêm Cái nhìn là đoán được có chuyện tốt gì đó.
Trước lúc ghi hình, Điền Túc chờ lâu có hơi chán nên lướt Weibo xem tin tức có liên quan đến Nghiêm Cái, thi thoảng lại đọc cho anh nghe.
Không biết là vì cư dân mạng quá hài hước hay hiệu ứng tự gây cười của Điền Túc mà Nghiêm Cái dần dần thấy thả lỏng, thoải mái hơn.
Show tống nghệ nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất người mệt nhất là những phụ tá theo sát người chơi.
Phải chạy theo toàn bộ hành trình, lại nơm nớp lo sợ nghệ sĩ nhà mình xảy ra chuyện, quay đi quay lại mệt bở hơi tai.
Nghỉ giữa giờ, mọi người đều ngồi chung một chỗ tán gẫu.
Tổ tiết mục vẫn quay phim như thường, dùng làm tư liệu lồng ghép sau này.
Nghiêm Cái không nói nhiều lắm, phần lớn thời gian đều chỉ ngồi nghe.
Dù vậy vẫn có kẻ tình nguyện tới tặng đầu người cho anh.
Một khách mời đến từ Thất Lộ chủ động lại gần, trong lời nói giấu dao: "Anh Cái à, lâu rồi không gặp.
Dạo này thế nào?"
Nghiêm Cái nghe xong, nét mặt không thay đổi.
Nhìn dáng vẻ niềm nở của hắn, mọi người hẳn sẽ nghĩ quan hệ hai người trước đây không tệ.
Trên thực tế, anh chưa từng nói với đối phương quá mười câu.
Nghiêm Cái nhìn hắn, ung dung trả lời: "Tốt hơn so với trước kia.
Rất cảm ơn đã quan tâm, có điều..."
Anh cười nhẹ, rõ ràng là đang vả mặt người ta nhưng lại khoác lên mình vẻ lịch sự nho nhã, rất trong ngoài bất nhất: "Bạn à, tôi năm nay mới 26."
Anh cái đầu nhà hắn.
Anh anh anh, từ điển chỉ có cách xưng hô này thôi hả?
Nghiêm Cái không hiểu một kẻ sắp đầu ba phải mặt dày như thế nào mới có thể gọi người kém tuổi hơn mình là anh.
Có điều có thể hiểu được, khuôn mặt hắn nhìn qua vẫn là tiểu thịt tươi nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn, vậy mà vẫn cố chấp đi con đường lưu lượng.
Gọi Nghiêm Cái là anh, tính tung hỏa mù về tuổi trẻ của bản thân chăng?
Anh nói xong, người đàn ông đơ ra một thoáng nhưng nhanh chóng tiếp lời: "Thế à? Ha ha, tôi quên mất đấy."
Nghiêm Cái gật đầu, lại thản nhiên xuống nước, tự giác nói sang chuyện khác.
Kích thích chút thôi chứ việc thì vẫn phải làm.
Trên đường đến địa điểm làm một nhiệm vụ, Nghiêm Cái gặp ít chuyện nên đến rất muộn so với những người khác.
Đạo diễn hỏi nguyên nhân rồi cũng không nói gì thêm, nhanh chóng bắt đầu ghi hình.
Nghiêm Cái đến show tống nghệ này đã dần lộ nguyên hình là một người chơi số nhọ.
Tổ tiết mục đặt ra nhiệm vụ là mở hộp tìm đồ vật.
Mỗi hộp tương ứng với một câu hỏi về truyền thống, văn hóa.
Để tăng độ chân thật, đồ trong hộp là random, không có kịch bản sẵn.
Biểu hiện của Nghiêm Cái khá xuất sắc, trả lời đúng 18/20 câu hỏi, dẫn trước những người khác khá xa, có điều sau khi vào phòng mở hộp...!
Nghiêm Cái cầm chìa khóa mở 18 chiếc hộp, kết quả là 12 hộp liên tiếp đều trống không, đến mức anh bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
6 hộp còn lại cuối cùng cũng có đồ, có điều lại có 2 món giống nhau...!Trong khi đó, một nữ nghệ sĩ số đỏ đi thiết lập ngốc nghếch đáng yêu chỉ trả lời đúng 8 câu nhưng mở 8 hộp thì cả 8 đều có đồ bên trong.
Vì thế, anh càng khẳng định mình chính là người chơi số nhọ.
Biểu hiện nổi bật của Nghiêm Cái trước đó tới giai đoạn sau đã dần mờ nhạt.
Vì nguyên nhân kịch bản nên người thắng đã định là hai người đến từ Thất Lộ, cũng chính là anh già tuổi sắp vào hàng băm kia.
Nghiêm Cái đương nhiên không thể gọi hắn là anh, nhưng chuyện khác thì...!
Trò chơi kết thúc, Nghiêm Cái chủ động đi đến cạnh anh già sắp 30.
Anh già sắp 30 lập tức cảnh giác nhìn Nghiêm Cái, chỉ nghe anh cười nói: "Lúc nào về đến công ty phiền ngài giúp tôi cảm ơn giám đốc Cao.
Bỗng nhiên có người chủ động đưa người đến hỗ trợ, tôi vui lắm."
Anh già sắp 30 lại ngơ ngẩn lần hai.
Hắn nhìn Nghiêm Cái, nhất thời cảm thấy người này nhìn thì lịch sự chính trực, sao lại không biết xấu hổ như vậy.
Đúng là Nghiêm Cái không thể gọi hắn là anh nhưng mấy chuyện chọc tức người khác anh lại làm vô cùng quen tay, kinh nghiệm đúc kết từ khi còn bé, bị ông nội trêu ghẹo đến mức tích tụ thành một quả bom sắp nổ.
Tiểu học làm đề toán khiến thầy giáo trẻ cáu đến bật khóc, cấp 2 chọc ba giận đến không ra khỏi nhà, đến cấp 3 không có người để phát tiết, quả bom tức trở thành quả bom cô độc, còn bị đè nén suốt 3 năm.
Sau khi bước vào xã hội, sở thích nghịch ngầm này lại bị cưỡng ép xóa bỏ, quả bom cũng bị chôn xuống.
Có điều chỉ cần Nghiêm Cái muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát tiết, một giây cũng có thể nổi bão, không chút lưu tình.
"À," Nghiêm Cái lại đâm thêm một nhát dao, biết người ngoài không nghe thấy nên cười đến độ mắt cũng cong lên, khác hoàn toàn với vẻ lạnh nhạt trước đó, dường như đang rất vui vẻ: "Trước khi nói mấy chuyện này nhớ khuyên giám đốc Cao uống thuốc trước đã.
Ông ấy dù sao cũng không còn trẻ, nếu lại bị tôi chọc giận đến mức phải vào phòng cấp cứu lần nữa, tôi cũng áy náy lắm."
Anh già sắp 30 cắn răng, biểu cảm đã hoàn toàn mất khống chế, cực kì nghi ngờ những lời này của Nghiêm Cái có ý ám chỉ gì đó.
Ông chủ Thất Lộ, Cao Tề Lư năm nay mới có 50 tuổi! Mà hắn hiện tại mới có 30!
Tuổi trẻ thì ghê gớm đúng không? 26 tuổi thì lật trời đúng không?
Nghiêm Cái hiếm khi cười lâu đến vậy, biểu cảm trên mặt dần trở lại bình thường như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.
Chẳng qua anh cũng không phải người có thù tất báo đến mức đó, chỉ quay người rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Hết chương 36.
Editor: Khảo nghiệm lần 1 dành cho Thú Thú..