Tới ngày hôm sau, trải qua một đêm ủ men, chuyện cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, nhiệt độ cũng dần giảm xuống.
Có điều theo lời chị Lâm thì nảy sinh một vài vấn đề.
Nghiêm Cái vốn chỉ có 1 CP - chính là CP Cái Thú mà anh hay follow.
Tối qua sau cuộc gọi với Trần Đình Y thì bỗng nhiên hút thêm một số fan, chưa kể đây là lần đầu tiên Trần Đình Y ghép CP, fan tăng là chuyện hiển nhiên.
Cuối cùng, dưới sự tuyên truyền trợ lực của Bắc Mạch, số lượng fan CP Cái Y tăng lên khá nhiều, hai fandom bắt đầu tranh cãi.
"Chịu thôi, đây là điều tất yếu phải xảy ra." Chị Lâm nói: "Vô Ý Thành Tiên vẫn còn đang hot.
Sức mạnh lưu lượng của Lục Thú cậu cũng biết rồi đấy, để fan đấu khẩu một chút cũng không sao.
Cậu đã xem xong hai kịch bản kia chưa?"
"Chưa xem hết nhưng đã chọn được rồi." Nghiêm Cái trả lời, giọng hơi nhỏ: "Chọn bộ đề tài thanh xuân vườn trường."
"Được." Chị Lâm nói: "Để tôi sắp xếp." Cô ngập ngừng rồi hỏi thử: "Cậu vẫn đang ở chỗ Lục Thú à?"
"Vẫn đang ở đây." Nghiêm Cái tiếp lời: "Tôi có chừng mực."
Chị Lâm:...!Cậu nghĩ tôi tin chắc?
Cô chỉ có thể dặn dò: "...!Chú ý là được."
Nghiêm Cái nghe vậy thì quay đầu nhìn.
Lục Thú vẫn đang nằm cách lưng anh tầm 2, 3 centimet.
Một tay hắn gối đầu, tay còn lại nắm vạt áo của anh, ngủ rất say.
Vì tối qua thức khuya quá mệt mỏi, hôm nay vị đại gia tư bản này trực tiếp đình công.
Anh đưa tay kéo chăn che kín vai Lục Thú rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện: "Giờ bàn đến chuyện của Nổi Gió."
Chị Lâm lập tức hiểu rõ, giọng đầy thâm ý: "Một số kẻ phải trả giá đắt cho hành động của mình."
Vì góc áo bị người nào đó nắm lấy nên Nghiêm Cái không thể cử động.
Anh vẫn ngồi im, nói tiếp: "Chị giúp tôi liên hệ cậu sinh viên từng diễn chung trong Nổi Gió lúc trước."
"Được," Chị Lâm hỏi: "Cậu ta có vấn đề gì à?"
"Lúc quay Nổi Gió, Lý Cần có nổi giận mấy lần trước mặt cậu ta." Nghiêm Cái quay đầu nhìn một lần nữa, giọng càng nhỏ hơn: "Cậu ta là sinh viên chưa hoàn toàn bước vào giới, lời nói có độ tin cậy cao hơn."
Cuối cùng, Nghiêm Cái lại nói tiếp.
Anh kể tên một địa điểm - khả năng cao là tên một khách sạn, sau đó bổ sung: "Đại khái là tìm camera theo dõi từ ngày 23 đến 25 tháng 9." Nghiêm Cái tiếp tục: "Không tìm được video theo dõi cũng không sao.
Đối tượng ngoại tình của anh ta có vẻ không phải người nổi tiếng trong giới, tên là A Lâm.
Chị tìm xem gần đây có bộ phim nào của đạo diễn họ Du không, từ đó chắc sẽ tra được."
"Chuyện nhỏ," Chị Lâm nói: "Tôi để người đi làm."
Nghiêm Cái nhẹ nhàng đồng ý, giọng bình thản như nước, không chút dao động: "Kiêu căng, nóng tính, ngoại tình, hình tượng sụp đổ, diễn xuất kém." Nghiêm Cái cười khẽ, giọng lại không có vẻ gì là đang cười: "Tôi chờ xem thần thánh phương nào có thể cứu anh ta."
"Được." Chị Lâm cùng cười với anh: "Sau khi biết là tên kia làm, lão Bắc có vẻ rất đau lòng cho cậu.
Đến lúc đó chúng ta treo hot search của hắn liên tục 7, 8 ngày, hết hot thì thi thoảng lại đá xéo một chút.
Về cơ bản đường hắn đi cũng đã tận."
Sau khi cúp máy, Nghiêm Cái lại nằm xuống.
Lục Thú vẫn đang ngủ say.
Anh không biết mình nhìn hắn đã bao lâu, chỉ là không thể nhắm mắt lại, cứ nhìn hắn hết lần này đến lần khác.
Có điều chỉ vài phút sau, bàn tay đang nắm áo của Lục Thú bỗng nhiên thả ra.
Hắn mơ màng xoay người dựa sát vào lưng Nghiêm Cái, tay cũng tiện đà đưa đến trước mặt anh, trông rất có xu thế ôm trọn người bên cạnh vào trong ngực.
Nghiêm Cái nhìn chằm chằm bàn tay hắn, mắt không chớp lấy một lần.
Anh chỉ cảm thấy sau lưng bỗng nhiên rất ấm, đặc biệt là bên tai.
Cảm giác khiến người ta muốn nhích lại gần để được ấm áp thêm một chút.
Một người như này...!
Nên ôm chặt vào lòng để sưởi ấm mới phải.
Nhưng anh lại không làm vậy, chỉ một mực nhìn bàn tay của người kia.
Trong lúc Nghiêm Cái ngây người, Lục Thú cũng âm thầm tỉnh dậy.
Lục Thú ý thức được mình đang ôm trọn Cái Cái vào lòng, mũi cũng đang dán trên tai người ta, gần đến mức ngửi được mùi cơ thể anh.
Nhưng buồn cười là hắn chẳng dám thở mạnh, chỉ có gan ngửi người trong ngực một xíu xíu, lại kìm nén mấy suy nghĩ không ngoan trong đầu, nằm im án binh bất động.
Hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn thử khẽ cử động tay, muốn nhìn xem Cái Cái cưng đã tỉnh hay chưa.
Nghiêm Cái thấy mấy ngón tay trắng trẻo đẹp mắt trước mặt mình bắt đầu nhúc nhích.
Đầu tiên là cẩn thận chỉ nhích một ngón tay, khẽ xê dịch.
Dường như thấy anh không có phản ứng gì, cả bàn tay bắt đầu không kiêng dè, năm ngón tay ghì lên ga giường tạo thành một cái nếp gấp.
Ngón trỏ với ngón giữa thì giống như hai chân đang đi đường, đi về phía trước ba bước rồi lại lùi về sau ba bước ngay dưới mắt Nghiêm Cái.
Lục Thú không dám lộn xộn, thậm chí không dám nhỏm về phía trước nhìn xem thế nào.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cho là Cái Cái cưng chắc vẫn còn đang ngủ thật.
Vì thế hắn tiến hành lần thử cuối cùng.
Lục Thú đưa ngón trỏ dần tiến đến mặt Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái trơ mắt nhìn ngón tay hắn từ từ đâm về phía hai mắt mình.
Lúc sắp chạm vào —
Nghiêm Cái nhanh chóng nhắm mắt lại, vẻ lười nhác tùy ý, đột nhiên trở mình.
Lần lật người này hay lắm, trực tiếp áp Lục Thú vào trong ngực.
Lúc anh chạm vào sống lưng Lục Thú, hắn cũng lập tức nhắm mắt lại.
Không nghe, không thấy, không nói, không nghe, không thấy, không nói...!Hắn chỉ là một người đang ngủ say không biết trời trăng là gì thôi.
Nghiêm Cái vẫn đang nhắm mắt, làm như vô thức nhích lại gần — sau đó cọ nhẹ lên gáy Lục Thú.
Chỉ một động tác đơn giản nhưng khiến toàn thân Lục Thú căng cứng, ngay đơ như khúc gỗ.
Nghiêm Cái vẫn chưa hài lòng, cả người như viết hai chữ "Ác Ôn", giả như không biết gì, mơ hồ đưa tay đè trên vai Lục Thú - đồng nghĩa với việc ôm hắn vào trong ngực.
Hầu kết Lục Thú lại lăn.
Trong đầu hắn như có một tá làn đạn chạy qua đại diện cho N+1 ý nghĩ suy tưởng.
Hồi lâu sau —
Dù cả hai đã tỉnh như sáo nhưng đều nhất trí không cử động.
Đến lúc này, lương tâm người phía sau mới đột nhiên trỗi dậy.
Giọng anh vừa trầm vừa có vẻ lười nhác, hơi uể oải, làm như không chút để ý nói một câu, thế nhưng nội dung lại như ném bom vào mặt hồ đang yên ả: "Chơi ngón tay vui không?"
Tim Lục Thú đập thình thịch.
Có điều sắc mặt lập tức trở lại như thường.
Hắn cười khẽ thành tiếng, nghe còn lãnh đạm hơn cả Nghiêm Cái.
Giọng còn có vẻ lười nhác, trầm và quyến rũ hơn anh: "Vui, tất nhiên là vui rồi."
Hắn nói xong thì quyết định ném hết mặt mũi, có điều vẫn không chịu quay đầu lại, tiếng cười càng thêm càn rỡ: "Ôm tôi có thích không?"
"Không có gì khác biệt." Giọng Nghiêm Cái có hơi bực bội.
Lục Thú đã quen với kiểu của anh, càng tỏ ra vô lại hơn: "Vậy được, tiện đây nói thử xem, anh từng ôm người nào nữa thế? Cảm giác thế nào? So với lúc ôm tôi thì sao? Có thoải mái hơn không?"
Lần này Nghiêm Cái ỉu xìu, không trả lời.
Lục Thú biết thừa anh bị mình ghẹo nên thẹn thùng, trong lòng bắt đầu vận sức tính toán, tính xem hiện tại phải làm gì để chiếm được món lợi lớn hơn.
Rất nhanh.
Lục Thú đột nhiên ngồi dậy, nhân lúc Nghiêm Cái chưa kịp phản ứng lập tức bắt lấy tay anh, sau đó xoay người ngồi lên trên, khóa hai tay Nghiêm Cái cùng một chỗ, ấn lên gối.
Chiếc gối mềm mại bị đè nên nhăn nhúm.
Tay Nghiêm Cái lại trắng như sứ, nếu không có mạch máu và vệt đỏ ửng thì gần như không nhìn ra điểm khác biệt giữa tay anh và màu gối.
Tư thế này cực kỳ mập mờ, Lục Thú gan nhỏ khi nãy đã phản kích với tư thế hùng dũng gấp trăm lần.
Hắn bừng bừng khí thế, cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để ngồi đè lên người anh.
Đôi mắt Nghiêm Cái bất ngờ mở to, có điều tay đã bị khóa chặt.
Lục Thú cúi người, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa càn quấy như đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong mắt Nghiêm Cái.
Hắn hoàn toàn thần phục người phía dưới, cúi đầu để chóp mũi mình chạm vào chóp mũi anh.
Hắn chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ đến gần người này như vậy, chưa bao giờ cảm nhận hơi thở của Nghiêm Cái rõ ràng đến thế.
Gần đến mức môi cũng sắp chạm vào nhau.
Hô hấp không ngừng đan xen, giữa hai người như chỉ có CO2, tiếng hít thở dồn dập và cả tiếng tim đập của Lục Thú.
Nghiêm Cái vẫn bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt không chút gợn sóng, như thể chỉ là nhìn vậy thôi.
Có điều Lục Thú cố tình không tin, hắn nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Mũi hai người đối diện nhau, sống mũi cọ xát rồi lại va chạm.
Hắn không tin, tuyệt đối không tin đến lúc này mà trong mắt Nghiêm Cái vẫn không có hắn.
Dù chỉ có một phần nhỏ xíu, một phân, một hào hắn cũng chẳng sợ, vẫn tuyệt đối là có hắn.
Hô hấp của Lục Thú dồn dập, cũng không có thời gian để ý hô hấp của Nghiêm Cái như thế nào, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn vào mắt anh, muốn tìm thấy chính mình trong đó.
Sao lại không có...!Sao lại như vậy...!
Lục Thú bỗng nhiên nở nụ cười.
Lúc hắn nhếch môi, hơi thở ấm nóng phả lên môi Nghiêm Cái.
Hắn hỏi một cách khiêu khích: "Anh trai tốt à, được tôi ôm có thích không? Có muốn khen tôi một câu không?"
Môi hai người như sắp dán vào nhau.
Chính trong khoảnh khắc này, Lục Thú nhìn thấy —
Trong đáy mắt Nghiêm Cái, hắn được anh giấu ở nơi sâu kín nhất.
Giờ phút này, dũng khí và tình cảm bỗng nhiên bùng phát, trực tiếp cuốn bay lý trí.
Lục Thú cúi người, cứ thế hung hăng chạm vào đôi môi mỏng phía dưới.
Mong muốn của hắn chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.
Hắn mặc kệ tất cả, chỉ muốn tiếp tục xâm đoạt người này sau đó chiếm bảo vật làm của riêng.
Hắn ngang nhiên để vật mềm mại tiến vào, bắt đầu càn quấy trong thế giới ấm áp ấy, cuốn vào nhau, hòa thành một khối.
Nghiêm Cái trợn tròn mắt, hai tai nóng đến mức đỏ bừng.
Tay anh bị Lục Thú liều chết ấn trên gối, mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, chẳng có phản ứng gì là đáp lại.
Quả thật đã bị hành động đột ngột của hắn làm cho ngây người, trong thời gian ngắn căn bản không có sức phản kháng.
Lá gan Lục Thú càng lúc càng lớn, không ngừng quanh quẩn gây sóng gió trên môi Nghiêm Cái.
Đầu lưỡi hắn lướt qua cánh môi anh song không hề dừng lại, vẫn quyết không buông tha, tiếp tục ngang ngược tiến vào, không cho Nghiêm Cái cơ hội thở dốc.
Mặt hắn liên tục cọ qua mặt anh, nóng hầm hập.
Cánh tay đang đè lên tay Nghiêm Cái cuối cùng cũng dần thả lỏng.
Ai bảo anh không chịu nói nhớ tôi.
Ai bảo anh không chịu thừa nhận có ý với tôi.
Trong lòng Lục Thú ác ý nghĩ.
Hắn biết rõ Nghiêm Cái hoàn toàn không có kinh nghiệm, vì thế vận hết kiến thức học vấn của chính mình, lao lực tâm cơ hôn người ta đến mức trời đất quay cuồng.
Đôi mắt trước giờ như dòng nước lặng, không chút gợn sóng của Nghiêm Cái lúc này cũng hơi ướt át, như bị một tầng sương mù bao phủ, khiến người ra chỉ muốn chìm sâu trong đó, nhìn xem nó có che giấu những sóng cuộn nước ngầm nào không.
Vậy mà dòng nước lặng vẫn không hề suy chuyển, chỉ có mờ mịt.
Chờ đến lúc nước lặng phản ứng lại, lập tức ném kẻ đang đè trên người mình ra.
Lục Thú vẫn chưa đã thèm.
Hắn ngồi dậy, nhìn Nghiêm Cái xoay người xuống giường, hơi mím môi, cười đến là ngang ngược: "Học được chưa? Anh trai tốt?"
Ngay lập tức có một chiếc gối bay về phía hắn.
Lực ném rất lớn, không có chút thương tiếc nào, chứng minh ai đó đang vô cùng tức giận.
Lục Thú bắt lấy gối rồi ôm vào người, mặt dày mày dạn nói: "Anh thật đáng yêu."
Vài phút sau, đáp trả hắn là tiếng đóng cửa đánh uỳnh một cái.
Lục Thú vẫn cười, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, sau đó đưa mắt nhìn chậu sen đá san hô.
Rực rỡ lấp lánh.
Buổi sáng cùng ngày, Nghiêm Cái lại bọc cả người kín mít, có điều lần này xách theo một đống hành lý, một lần nữa có mặt tại sân bay.
Hết chương 61.
_____________________
Editor: AHAHAHAHA
Vẽ một Thú Thú mỹ mãn vì được ăn =)):
Theme song cho chương này là Kiss of Fire, có rất nhiều bản do nhiều người hát/instrument nhưng bản ở dưới là của Louis Armstrong.
Cảm giác lời bài này đúng là nói lên nỗi lòng của Thú Thú:)), dù trường hợp này vị trí của Thú Thú là người chủ động chứ không bị động như điểm nhìn của người hát.
https://www.youtube.com/watch?v=ZAMpxy1EAc8
Lyrics (bản dịch sửa đổi từ bản dịch tại nguyenquyngnga.wordpress)
I touch your lips and all at once the sparks go flying
Tôi chạm vào đôi môi anh và bỗng nhiên những ánh lửa tung bay
Those devil lips that know so well the art of lying
Đôi môi ma mị đó biết quá rõ nghệ thuật của sự lừa dối
And though I see the danger, still the flame grows higher
Và dù tôi biết sẽ nguy hiểm, ngọn lửa vẫn bùng lên cao hơn
I know I must surrender to your kiss of fire
Tôi biết mình phải đầu hàng trước nụ hôn rực lửa của anh
Just like a torch, you set the soul within me burning
Giống như một ngọn đuốc, anh thiêu cháy tâm hồn tôi
I must go on, Im on this road of no returning
Tôi phải tiếp tục, tôi đã bước trên con đường không thể quay đầu lại mất rồi
And though it burns me and it turns me into ashes
Mặc cho chúng thiêu đốt tôi thành tro bụi
My whole world crashes without your kiss of fire
Thế giới của tôi sẽ tan vỡ mất nếu không có nụ hôn rực lửa của anh
I cant resist you, what good is there in trying?
Tôi không thể kháng cự anh, vậy thì sao phải cố đây?
What good is there denying youre all that I desire?
Sao phải đè nén khi anh là tất cả những gì tôi khao khát?
Since first I kissed you my heart was yours completely
Ngay từ lần đầu hôn anh, trái tim tôi đã thuộc về anh mất rồi
If Im a slave, then its a slave I want to be
Nếu tôi là nô lệ, vậy đó cũng là điều tôi muốn
Dont pity me, dont pity me
Đừng thương hại tôi, đừng thương hại tôi
Give me your lips, the lips you only let me borrow
Trao tôi bờ môi anh, bờ môi anh chỉ dành cho tôi mà thôi
Love me tonight and let the devil take tomorrow
Yêu tôi đêm nay và hãy để mặc ngày mai cho ác quỷ
I know that I must have your kiss although it dooms me
Tôi biết tôi phải có được nụ hôn của anh, mặc cho điều đó có giết chết tôi đi nữa
Though it consumes me, your kiss of fire
Dẫu cho nó có thiêu đốt tôi, nụ hôn rực lửa của anh..