Lục Thú cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi.
Dù sao bạn trai hắn yêu công việc như vậy, còn đặc biết thích nhân vật này, hắn còn có thể làm gì? Chỉ có thể ủng hộ anh.
Đúng lúc bên Bác Duy cũng đang dồn một đống chuyện chờ xử lý.
Trước khi tới công ty Lục Thú gọi điện thoại cho Điền Túc, báo hắn thời gian đại khái, để hắn tìm chỗ đưa Nghiêm Cái đi ăn sau đó nhắn tin lại cho mình.
Sau khi Lục Thú đi, Nghiêm Cái quả nhiên lập tức vào trạng thái, diễn vài cảnh đều thuận lợi không có vấn đề gì.
Lâm Kỳ Chinh nhìn mà thấy tâm tình phức tạp.
Ông vừa cảm thấy như vậy rất tốt, có thể giúp Nghiêm Cái nhanh chóng tiến bộ, lại vừa thấy mình làm vậy hình như không ổn lắm.
Dù sao thì học trò cưng chỉ mới bắt đầu yêu đương, cứ chia rẽ đôi chim cu thuở mới yêu như vậy...!Thôi được rồi kể cả không ổn cũng không còn cách nào, Nghiêm Cái vẫn phải đóng phim.
Lâm Kỳ Chinh lại cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
Khi nãy Nghiêm Cái có nói với ông, lúc trước diễn Tử Tang, Lục Thú cũng xuất hiện trước mặt anh mỗi ngày, thế nhưng Nghiêm Cái dường như không hề bị ảnh hưởng, không biết vì sao tới "Sử Quan Bút Tích" lại thay đổi.
Kẻ trong cuộc u mê, người đứng ngoài tỉnh táo.
Nghiêm Cái không nghĩ ra nhưng Lâm Kỳ Chinh có thể suy xét thấu đáo hơn.
Đại khái là vì Tử Tang và Nghiêm Cái có nét tương đồng nhất định, hơn nữa khoảng thời gian đó bộ phim đã bước vào giai đoạn kết thúc.
Thời điểm đấy trạng thái của Nghiêm Cái và nhân vật khá giống nhau, thế nên tình huống hoàn toàn khác với "Sử Quan Bút Tích".
*
Nghiêm Cái không ở chỗ Lâm Kỳ Chinh quá lâu, thời gian Điền Túc đến đón anh cũng vừa khéo.
Điền Túc vừa nhận người xong lập tức gọi điện thoại cho Lục Thú.
Lúc Lục Thú đến nơi cũng vừa kịp thời gian ăn tối với Nghiêm Cái.
Thời gian vừa đẹp, vì thế hai người lại đeo khẩu trang cùng nhau tản bộ.
Lục Thú nắm tay Nghiêm Cái, chủ động hỏi anh: "Lúc sau cảm giác thế nào?"
Dù có hơi tổn thương nhưng Nghiêm Cái hoàn toàn không giấu diếm, thành thật trả lời: "Rất tốt, chất lượng tăng mạnh."
Lục Thú nghe vậy thì cười, nhìn anh nói: "Em thật sự ảnh hưởng đến anh như vậy à?"
Nghiêm Cái không gật đầu nhưng biểu tình đã ngầm thừa nhận.
"Được." Lục Thú nắm tay anh tiếp tục đi về phía trước, sau đó nói: "Thật ra em cũng vậy."
Hắn nói: "Mỗi lần ở cùng anh em đều chẳng muốn làm gì, chỉ muốn ngắm anh.
Lúc lái xe cũng thấy hơi sợ."
Nghiêm Cái nghe vậy thì khẽ nhướng mày, không hiểu sao cũng cười theo, còn hỏi lại hắn: "Nghiêm trọng như vậy à?"
"Cũng không hẳn." Lục Thú siết nhẹ ngón tay anh, một lời nói ra chân tướng: "Nghe em nói mình bị anh mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, lúc nào cũng canh cánh trong lòng, hình như anh có vẻ rất vui?"
Vì thế Nghiêm Cái không nói gì nữa.
*
Đoạn Bắc không hổ là người được mình gán mác "Đáng tin cậy", Nghiêm Cái nghĩ.
Xe rất nhanh đã đến tay.
Nghiêm Cái không có hiểu biết gì về chuyện này nhưng anh rất tin tưởng Đoạn Bắc.
Có điều thời gian gần đây luôn bận rộn chuyện của Phương Tử Kình, vì thế vào thời điểm hai người ngủ đến mơ màng Nghiêm Cái mới đột nhiên đưa chìa khóa xe cho Lục Thú.
Vậy là ngày hôm sau, Lục Điển đang làm việc thì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Em trai ruột nhà hắn nói đang ở trước cửa công ty, gọi hắn ra gặp có chuyện.
Lục Điển tuy rằng hơi bất ngờ nhưng vẫn đồng ý đi xuống gặp Lục Thú.
Kết quả là lập tức nhìn thấy Lục Thú mở cửa chiếc xe mới với vẻ đầy khoe khoang: "Anh, hâm mộ không? Anh muốn có bạn trai không?"
Đương nhiên chuyện vẫn chưa dừng ở đấy.
Tối hôm đó group chat của ba anh chị em nhà họ còn nhận được một đoạn video của Lục Thú, nội dung video là xe, xe, người.
Vì thế ngay tối ngày hôm ấy Lục Điển và Nguyên Cảnh trực tiếp block tài khoản WeChat của Lục Thú.
Lục Thú còn chưa thấy thỏa mãn, ngoài việc xách xe đi khoe một đám bạn ra hắn còn đăng thêm một đoạn video lên vòng bạn bè.
Nghiêm Cái bị Lục Thú ôm vào trong ngực.
Anh nhìn giao diện Wechat mới được tải về một lần nữa, nhẹ nhàng thả bên dưới bài đăng một trái tim nho nhỏ.
*
Thực lực sờ sờ trước mắt, đạo diễn không thể không công nhận, tối hôm đó liền lập tức khen ngợi Nghiêm Cái, sau đó định tạo hình cho anh trước rồi tiếp tục tuyển thêm các vai phụ.
Không lâu sau, "Sử Quan Bút Tích" chính thức khởi quay.
Vì sợ làm ảnh hưởng đến trạng thái của Nghiêm Cái nên dù thăm ban Lục Thú cũng không ở lại đoàn phim quá lâu.
Hắn gặp anh xong là nhanh chóng rời đi.
Không có Lục Thú, Nghiêm Cái dễ dàng nhập vai, không những thế có thể hòa làm một thể với Phương Tử Kình, thấu hiểu triệt để nhân vật, cảm nhận được biến đổi cũng như ái hận tình thù của hắn.
Trên thực tế Lâm Kỳ Chinh vẫn thấy hơi lo lắng.
Diễn viên quá nhập tâm, khó thoát khỏi vai diễn thường không có kết quả tốt.
Có điều nếu không nhập vai, hiệu quả quay phim cũng sẽ không tốt.
Mỗi lần quay xong một cảnh ông sẽ lập tức đến chỗ Nghiêm Cái kéo trạng thái của anh lại, còn hỏi qua cảm nhận của Nghiêm Cái, sợ anh thấy không ổn ở đâu đó.
May là Nghiêm Cái vẫn phân định rõ ràng chuyện này.
Anh có thể tự mình thoát khỏi trạng thái của nhân vật, không bị sa đà quá sâu.
Anh có thể hiểu rõ Phương Tử Kình là Phương Tử Kình, Nghiêm Cái là Nghiêm Cái.
Phương Tử Kình khi trước sống vui vẻ, hiện tại rất không dễ chịu, còn Nghiêm Cái khi trước sống rất không dễ chịu nhưng hiện tại lại rất tốt.
Vì địa điểm quay gặp vấn đề bất ngờ, đạo diễn muốn đề cao hiệu quả quay nên quyết định dựng lại cảnh mới, nhân tiện cho diễn viên nghỉ ngơi.
Quyết định khá đột ngột, lúc Nghiêm Cái được Điền Túc đưa về nhà đã là gần 11 giờ tối.
Lục Thú ở nhà một mình, trên TV còn đang chiếu "Vô Ý Thành Tiên", người thì đã nằm trên sô pha ngủ mất.
Nghiêm Cái đổi giày rồi bế hắn lên, tình cờ đưa mắt lại thấy TV chiếu đến cảnh anh và Lục Thú đang ngắm đom đóm.
Đạo diễn Triệu rất có trách nhiệm, phân đoạn này đặc biệt đẹp mắt.
Nghiêm Cái thất thần trong giây lát, bỗng nhiên nhớ tới gió, sao và thật nhiều đom đóm tối ngày hôm đó.
Lục Thú ở trong ngực anh vô thức hừ một tiếng kéo Nghiêm Cái trở về từ trong hồi ức.
Nghiêm Cái đặt hắn trên giường rồi quay người đi tắm rửa.
Anh thay quần áo ngủ xong thì chui vào trong ổ chăn.
Lục Thú mơ màng mở mắt, nhìn thấy Nghiêm Cái thì đưa một tay kéo anh vào trong lòng hôn hai cái, ôm Nghiêm Cái đến ấm cả người rồi mới ngủ tiếp.
Người Lục Thú rất nóng.
Nghiêm Cái bị hắn ôm vào trong ngực, mơ một giấc mộng.
Trong mơ cũng thấy nóng, còn rất ngứa.
Lúc tỉnh lại không biết đã là mấy giờ.
Ngoài cửa sổ hắt vào ánh sáng rất nhẹ, thế nhưng có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Nghiêm Cái vừa ngẩng đầu là đối diện với đôi mắt của Lục Thú.
Hắn vẫn chăm chú nhìn anh, đáy mắt dịu dàng đến mức khiến người ta chỉ muốn chìm sâu trong đó.
Vì ôm nhau nên chân hai người kề sát, biến đổi phần dưới đã vô cùng rõ ràng.
Không phải một mình Nghiêm Cái mà là cả hai người.
Nghiêm Cái khẽ cử động rồi đột nhiên nhoài lên người Lục Thú.
Ánh mắt Lục Thú vẫn dõi theo hành động của anh.
Hắn cười hỏi: "Sao thế?"
Nghiêm Cái đưa tay nâng mặt hắn.
Áo ngủ rộng thùng thỉnh để lộ một nửa xương quai xanh, áo chùng xuống rất sâu, có thể nhìn rõ cảnh đẹp bên trong.
Giọng Nghiêm Cái hơi khàn khàn, sau đó nói một cách đơn giản mà trần trụi: "Tôi muốn em."
Lục Thú không thấy bất ngờ.
Hắn vuốt mặt Nghiêm Cái, trả lời: "Em sợ làm anh đau."
Nghiêm Cái:??!
Anh dừng lại, liếc mắt nhìn Lục Thú, sau đó lập tức ngồi dậy hỏi: "Không phải tôi mới là người nên lo lắng em có đau hay không sao?"
Lục Thú:...!
Quần em sắp cởi rồi giờ anh mới nói?
Lục Thú cũng ngồi dậy theo.
Hắn đỡ trán: "Giữa chúng ta hình như có hiểu lầm gì đó."
Hết chương 95.
Lời tác giả:
Công: Tôi muốn em.
Thụ: Em sợ làm anh đau.
Công:??!! Nà ní?
- -
Editor: Khoảnh khắc của sự thật =)).
Chương sau có H..