Đã Kết Hôn Sau Khi Tỉnh Dậy

Chương 17: Họp lớp



Dante tạm thời đổi ý, không muốn đi cùng cô sao ??
Cái suy nghĩ này vừa mới hiện ra, Hạ Sở liền lắc đầu một cái ném nó quăng ra ngoài. Không thể nào, Dante không phải người như vậy, người ta thật lòng thành ý muốn giúp mình, cô làm sao lại suy nghĩ như vậy 
Thời gian càng trôi qua, người nên sớm xuất hiện vẫn chậm chưa chưa xuất hiện, Hạ Sở rốt cuộc ngồi không yên, vẫn nghĩ nên đi tìm Dante một chút, dù là không đi vào, lặng lẽ liếc mắt nhìn cũng tốt 
Hạ Sở đi lên lầu phòng làm việc, y những gì cô suy nghĩ, thời gian này các nhân viên ở tiểu tổ này đều ở đây, mỗi người bọn họ đều chôn mặt trước máy vi tính, tập trung tinh thần rất bận rộn. Hạ Sở nhìn về phía vị trí quen thuộc kia, không có một bóng người 
Dante không đi làm sao ?? Xảy ra chuyện gì sao ?? Là nhà có việc gấp hay là... như thế nào ??
Hạ Sở có chút lo lắng. Đáng tiếc là cô không có phương thức liên lạc của anh, muốn liên lạc cũng không liên lạc được. Đi vào phòng làm việc để hỏi... Hạ Sở không thể, cô biết nên tránh để bị hoài nghi 
Cứ như vậy đi, Hạ Sở thoải má rời khỏi 
Dante không rảnh, không phải chính cô còn muốn đi gặp bạn học sao 
Loại vũ hội tụ họp này, cô đi một người quả thật không tốt, không nói đến vấn đề lễ phép, vẻn vẹn là cô đã kết hôn nhưng lại một mình đi tới đủ để cho người khác muốn nói xuôi nói ngược rồi 
Vốn là cô đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, rất nhiều người chờ nhìn để cười nhạo 
Hay là... không đi nữa 
Hạ Sở ở trong lòng thật giống như có tảng đá đè áp, nặng nề cứ đứng ở đó, ép tới ngực khó chịu, hô hấp không thuận 
Kỳ thật thì có gì đâu, một cái họp lớp thôi, đến cùng có thể thấy cái gì, đến cùng có cái gì để đáng cho cô chờ mong như thế, đến cùng vì cái gì thì không đi thì liền không được
Không nói rõ được cũng không diễn tả được, Hạ Sở chính là có một loại cảm giác như vậy 
Tựa hồ đi tới nơi đó, liền sẽ mở rộng ánh mắt: Sẽ biết mình muốn thấy cái gì, sẽ biết mình đang chờ mong cái gì, càng sẽ biết tại sao mình nhất định phải đi 
Đáp án là không biết, nhưng lại là lời mời rất thơm ngon, giống như một ngọn lửa không rõ hình dáng, xuất hiện trước tầm cô, ép cô nhìn chăm chú

Năm giờ bốn mươi, nếu bây giờ xuất phát, tốc độ xe nhanh một chút, cũng có thể tới đúng giờ
Hạ Sở nhìn đồng hồ đeo tay chằm chằm, mặt đồng hồ bên trên là những lam bảo thạch tinh xảo, phảng phất phản chiếu lại gương mặt trẻ tung non nớt quen thuộc nhưng lại mơ hồ 
Hạ Sở tâm xiết chặc, ánh mắt lộ ra sự kiên định 
Hạ Sở lấy điện thoại di động ra, gọi cho Ethan "Giúp tôi sắp xếp một chiếc xe, tôi muốn tới khách sạn quốc tế Thịnh Hoa"
Ethan đáp ứng, bất quá chừng một phút sau, Hạ Sở một mình ngồi lên rồi tiến tới vũ hội đường
Cô muốn đi, cho dù là một người, cũng phải đi 
Lời đàm tiếu cũng được, những lời khó nghe cũng được, cô muốn đi, nhất định phải đi 
Nửa giờ sau, tại phòng D thí nghiệm 
Từ Chi Hàn cũng quầng thâm cực rõ ràng đi vào, những lập trình viên đang bận rộn nhìn thấy anh liền hướng tới anh chào hỏi. Từ Chi Han hỏi "Dan.." Anh còn chưa dứt lời thì lại nuốt xuống, gần đây cũng không biết lão đại lại bị cái gì, không cho phép bọn họ gọi Dante, bắt buộc phải nói thẳng họ và tên 
Gọi tên Tiếng Anh là xí nghiệp văn hóa, gọi thẳng danh người sáng lập ra công ty có phải cũng quá... Từ đồng chí có chút sợ, nhỏ giọng hỏi "Vị kia còn đang bận ??"
Lập trình viên hạ giong nói "Hơn hai mươi giờ không ngủ, mới chợp mắt"
Từ Chi Hàn miệng kéo ra "Ở trên ghế sa lon ??"
Lập trình viên gật đầy "Ừ"
Từ Chi Hàn thở dài, lặng lẽ đi tới, vòng qua tác phẩm Anh Ngữ lộn xộn vĩ đại, anh thấy được đàn ông đang nằm trên ghế sa lon 
Ghế sô pha là dành cho hai người, bình thường nhìn cũng không ngắn, nhưng lúc này hiển nhiên chứa không nổi người đàn ông có cặp chân dài kia, chỉ có thể ủy khuất để nó bên ngoài. Cánh tay của anh khoác lên trên mắt, tựa hồ phiền chán ánh sáng chói mắt kia, lộ ra đôi môi cực mỏng, cái cằm có chút râu ria chưa cạo, da thịt bởi vì thức đêm mà có vẻ hơi tái nhợt, giống như một quý tộc hút máu không nhìn thấy ánh mắt trời,  một người tuấn mỳ nhưng lười nhác 
Từ Chi Hàn nhớ tới cô vợ nhỏ cùng với những loạt tin tức rối loạn thường thấy trong tiểu thuyết kia, cảm thấy lão đại quả thật giống như từ cuốn sách bước ra 
Không... Anh chỉ sợ so với nhân vật trong tiểu thuyết còn muốn truyền kỳ hơn 
Lão Từ cầm lấy chăn lông muốn đắp lên cho anh, ngay lúc chăn lông rơi xuống, trong nháy mắt, cánh tay của người đàn ông đang ngủ hạ xuống, con mắt mở ra
Đột nhiên cùng anh đối mặt, đồng chí Từ giật nảy mình, là mình đánh thức anh ?? Xong, xong rồi, lỡ đánh thức người ta mới ngủ, cảm thấy chính gan mình lớn bao nhiêu chứ

"Mấy giờ rồi ??" Giang Hành Mặc híp mắt, thanh âm trầm thấp khàn khàn
Từ Chi Hàn sợ sợ "Mới sáu giờ, cậu mới ngủ một chút, giai đoạn một đã thành công, còn lại chúng ta có thể..."
Còn chưa nói xong, Giang Hành Mặc đột nhiên ngồi dậy, anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sau khi xác định thời gian, anh chửi nhỏ một tiếng "Mẹ nó"
Từ Chi Hàn trợn mắt há mồm, xong xong, nổi giận rồi 
Giang Hành Mặc không nói một hai liền đứng dậy, hỏi Từ Chi Hàn "Xe của cậu còn điện không ??"
"Còn còn còn" Từ Chi Hàn vội vàng nói "Có thể chạy được bốn trăm cây số"
Giang Hành Mặc nói "Đưa chìa khóa cho tớ"
Từ Chi Hàn nào dám do dự, tranh thủ thời gian dâng lên bằng hai tay 
Giang Hành Mặc  dường như có việc gấp, nhanh chân đi ra, tới gần chỗ ra ngoài thì lại nghĩ tới cái gì, quay đầu trở về 
Từ Chi Hàn không dám thở mạnh, chỉ trông mong nhìn xem 
Giang Hành Mặc từ dưới một đống sách trên mặt đất lấy lên một túi của thợ may, dưới Từ Chi Hàn đang trợn mắt hốc mồm thì lấy ra một âu phục thẳng thớm. Tiếp theo anh bắt đầu cởi quần áo, ngay tại khu nghỉ nơi hẻo lánh này, ném áo thun cùng với quần dài, lộ ra một thân thể đủ để khiến ngàn vạn thiếu nữ phải hét lên 
Từ Chi Hàn một mặt ngu ngơ, hoàn toàn không theo kiph tiết tấu này
Động tác Giang Hành Mặc nhanh nhẹn cấp tốc, cởi quần áo rồi thay âu phục, trong vài phút từ một đại lão lười biếng tuấn mỹ biến thành một tiên sinh phong độ nhanh nhẹn 

Từ Chi Hàn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhỏ giọng hỏi "Cậu có hẹn ??"
Giang Hành Mặc liếc nhìn anh một cái, ý là nói nhảm 
Từ Chi Hàn trầm mặc, vẫn là lấy dũng khí nhắc nhở "Cậu có cần dao cạo râu không ??" Mặc dù dạng này cũng rất tốt : Bên ngoài ưu nhã nhưng bên trong lại mang theo hoang dã, hăng hái
Giang Hành Mặc sờ cái cằm, nhớ tới thê tử "Mười tám tuổi" bây giờ, nhân tiện nói "Giúp tôi tìm một cái"
Từ Chi Hàn nhìn ra thời gian của anh đang gấp, lại thường hay phối hợp với anh, cơ hồ là nhanh chóng đưa phương pháp "Cậu đi gội đầu đi, tôi đi tìm dao cạo râu với máy sấy"
Giang Hành Mặc gãi gãi tóc của mình, cuối cùng vẫn là đồng ý với đề nghị này 
Hai người tốc độ cực nhanh, Giang Hành Mặc vừa đang lau tóc, Từ Chi Hàn đã chạy tới
Nhìn thấy máy sấy, Giang Hành Mặc nói "Không cần sấy, đến lúc đó tóc cũng khô" 
Lão Từ không hổ là "Cánh tay trái", cực hiểu rõ ý anh "Yên tâm, máy sấy cùng với dao cạo râu đã nạp điện, một lát tôi lái xe, cậu ở trong xe làm là được"
Giang Hành Mặc cho anh một ánh mắt tán thưởng "Được" 
Hạ Sở tới khách sạn quốc tế Thịnh Hoa vừa vặn đúng sáu giờ rưỡi, không sớm cũng không muộn, vừa đúng giờ
Yển hội sảnh là ở tại lầu 7, lúc vào thang máy Hạ Sở có chút khẩn trương, tay không tự chủ nắm chặt tay túi
Bốn mặt thang máy đều là kính, cô đứng ở giữa, giống như đang đứng bị tra hỏi dưới ánh đèn
Cô mặc một chiêc váy liền áo màu đậm, dáng người tinh tế, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc trai, tóc buộc lên, lộ ra cái cổ thon dài, chỗ ấy đeo trang sức đắt đỏ tỏa sáng, tô đậm ngũ quan xinh đẹp 
Trong thoáng chốc, Hạ Sở lại không nhận ra người trong kính là ai 
Thang máy di chuyển, cực nhẹ nhưng lại hơi mất trọng lực khiến cô cảm giác đang đứng ở trong đường hầm thời gian. Từng chút từng chút, từ từ, cực chậm lại cực nhanh đã qua mười năm 
Thang máy ngừng lại, cửa yến hội đại sảnh được nhân viên phục vụ nặng nề đẩy ra, trước mắt Hạ Sở liền mở rộng 
Phòng cực lớn, những đèn thủy tính chói lóa y mặt trời, từng ánh đèn rơi xuống bị những chiếc bàn dài lụa trắng phản xạ lại, chiếu vào từng những gương mặt đang mỉm cười kia
Cô tới, tất cả mọi người đều nhìn sang, mà cô cũng nhìn thấy tất cả mọi người 
Trong chốc lát, cô tìm được đáp án, tìm được nguyên nhân tại không thể không đến
Những khuôn mặt lạ lẫm, những con người lạ lẫm, tất cả đều lạ lẫm
Thời gian giống như một thợ đá đang cầm đao, không lưu tình chút nào mà hạ tay, tạo hình ra lại không phải tác phẩm nghệ thuật, mà là chín mươi chín phần trăm là của những cái thừa của tác phẩm thứ nhất
Không phải không quen biết, mà là chưa quen thuộc, cô mơ hồ trong đó có thể nhìn ra được một chút hình dáng, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể trùng hipwk với những khuôn mặt tuổi trẻ non nớt tính trẻ con trong trí nhớ kia
Mất sạch sẽ một đoạn ký ức, bởi vì không chiếm được nghiệm chứng mà cuối cùng là triệt để mơ hồ
Hạ Sở tới đây là muốn nhìn những bạn học quen thuộc, là muốn cho ký ức của mình lúc ở tuổi mười tám càng thêm tươi sống, là chờ mong một lần nữa về lại lúc đó
Mà bây giờ, cô biết rồi: Hết thảy hoàn toàn thay đổi, quá khứ sớm đã không còn 
Vị trí thực sự bây giờ của cô chính là năm 2018, chứ không phải cô trong trí tưởng tượng năm 2008 nữa
Một phụ nữ mặc lễ phục màu trắng dài, trang điểm đậm đến độ không thấy rõ nhan sắc nguyên bản đi tới "Hạ Sở, không nghĩ tới cậu thật sự có thể tới nha, để chúng tới vui quá trời"
Phụ nữ này mở miệng ngược lại khiến Hạ Sở có chút quen thuộc, đại khái là - Bàng Tư Thiến đi 
Bàng Tư Thiến nhìn phía sau cô "Giang tiên sinh đâu ??"
Hạ Sở không có lên tiếng, lại có rất nhiều người đi tới, trên mặt bọn họ đều là những nụ cười, vốn đã là những khuôn mặt mơ hồ bây giờ càng thêm mơ hồ
Một đàn ông mặc âu phục dáng người béo phệ, đưa đẩy xích lại gần "Hạ Sở, tớ là Vương Dũng, cậu còn nhớ tớ không ?? Chúng ta mười năm đã không gặp"
Vương Dũng... Hạ Sở trong đầu hiện ra một bé trai vóc dáng gầy yếu hay xúc động, sợ bị khi dễ thường hay trốn ở góc lớp
Đây là một người sao ??

Lại là một người cực kỳ gầy, gầy đến độ sắc mặt vàng như nến, tới nói "Hạ Hạ, tớ là Tiết Ninh Ngọc, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, tớ trước kia ngồi đằng trước cậu..."
Cô ấy lời còn chưa dứt, Bàng Tư Thiến nói "Cậu trước kia mập như vậy, Hạ Hạ đâu còn nhận ra cậu chứ"
Tiết Ninh Ngọc trừng cô một cái "Mười năm rồi, kiểu gì cũng thay đổi, tớ không phải trở nên tốt hơn so với trước kia sao"
Càng tốt sao ?? Tốt chỗ nào chứ
Lần lượt có người đi tới, dồn dập tự giới thiệu bản thân, cố gắng để Hạ Sở nhớ tới bọn họ 
Hạ Sơ cơ hồ có thể nhớ kỹ một số cái tên, thế nhưng lại không có cách nào đem những con người tên tươi sáng kia cùng với người trước mặt ghép lại với nhau  
Mười năm 
Hạ Sở khắc sâu ý thức "Mười năm" cái từ này có bao nhiêu đáng sợ 
Sau một phen thân thiện, yến hội bắt đầu, mặc dù Hạ Sở là một mình đi tới nhưng lại không có người nào sẽ tới gần cô, dẫu sao lúc bọn họ học cấp ba, Hạ Sở đã là truyền thuyết
Hạ Sở cảm thấy bấc đắc dĩ 
Cô không phải là không có bạn, vừa vặn ngược lại, cô trước kia cùng Tiết Ninh Ngọc quan hệ không tệ, còn có mấy bạn gái cũng rất tốt, có thể buổi trưa ngồi chung với nhau, cùng nhau chia sẻ cơm trưa 
Có thể bên người cô chỉ còn mỗi Cao Tình, những người khác đối với cô mà nói thật sự quá xa lạ 
Cô đối với tụ hội này đã không còn hứng thú nào, cũng không muốn nghe những lời nịnh nọt bọn họ, làm bộ có điện thoại liền tránh ra ngoài 
Sau mười phút, Hạ Sở lại muốn về nhà. Nhưng cứ thế này mà đi cũng không thỏa đáng, cô cũng phải nói một tiếng rồi quay về 
Hạ Sở nhẹ nhàng thở ra, trở về phòng yến hội 
Vừa đi qua một chỗ ngoặt, cô nghe được trong toilet có giọng nói của Bàng Tư Thiến "Trước kia cũng không bắt mắt như vậy, nhìn cô ta bây giờ kiêu ngạo thành dạng gì chứ"
Tiếp theo là giọng nói của Tiết Ninh Ngọc "Tớ nhìn thấy cô ta trôi qua cũng không tốt, nghe bảo phu thê tình thâm, thế nào lúc họp lớp lại không mang theo ?"
Lại có giọng nói cười trên nỗi đau của người khác "Sợ sẽ mất mặt đi, nghe nói Giang Hành Mặc rất xấu, không đến một mét bảy, nặng hai trăm cân, trên mặt còn có vết bớt"
Một trận âm thanh về sau, bọn họ càng nói chuyện vui vẻ, thậm chí còn mang theo chút rộng lượng "Mỗi người có lựa chọn của chính mình, dù tớ có nghèo, nhưng lại gả cho người có tài có tiền nhưng xấu xí tớ cũng không gả đâu"
Đang nói chuyện bọn họ lau tay xong đi ra, liền đụng Hạ Sở đứng đối diện 

Hạ Sở không có nghe lén, cô chính là quang minh chính đại đứng ở đằng kia, bọn họ chính là không nhìn thấy