Đã Kết Hôn Sau Khi Tỉnh Dậy

Chương 37: "Đừng đi..."



Cao Tình không có loại tính cách chịu thiệt thòi, từ nhỏ nếu có người khi dễ đều bị cô cứng rắn đáp trả.
Hạ Sở không biết vì dị ứng vật gì năm sơ trung, mặt liền nổi mẩn, trong lớp bạn bè cười nhạo cô, hùa nhau gọi cô em gái mặt sưng. Hạ Sơ tức giận đến nước mắt chảy dài, cũng không có cách phản bác.
Cao Tình lớp bên cạnh biết được tin liền mang theo một cây chổi qua lớp của Hạ Sở vì cô mà dạy cho đám người cười nhạo cô một bài học.
Cây chổi kia là đều dùng quét lá rụng trên sân trường, vừa lớn vừa nặng, cô một mực vung lên, đám người đó liền kêu cha gọi mẹ.
Về sau đến tai giáo viên, giáo viên liền tra hỏi có chuyện gì, Cao Tình lưng thẳng tắp nói : "Là bọn họ cười nhạo người khác trước."
Giáo viên liền nói "Dù vậy em cũng không thể cầm chổi đánh người !"
Cao Tình nói: "Bọn họ đều leo lên đầu em khi dễ, em còn không thể phản kháng sao?"
Giáo viên tức giận đến mức phạt cô đứng, Hạ Sở yên lặng đến bầu bạn, hốc mắt bỏ bừng.
Cao Tình liền trừng nàng: "Không được khóc, thật không có tiền đồ!"
Hạ Sở liền cố đêm nước mắt nuốt trở lại, nín khóc mỉm cười: "Cậu thật lợi hại nha."
"Nói nhảm." Cao Tình cũng cười, "Cậu thật giống cái bánh bao, ăn thế nào đều không mạnh mẽ nổi."
Mẹ Cao Tình bỏ đi cùng người khác, cha cô lại là một người nghiện rượu, gia cảnh nhà cô là một lời khó nói hết.
Cho tới nay, Hạ Sở đều cảm thấy Cao Tình sẽ sống không tồi, bởi vì cô thật sự rất lời hại.
Nhưng bây giờ,...
Bên ngoài cãi nhau đã không còn chút kiêng dè
Cao Tình giọng điệu đã có phần không vững: "Anh thật sự là có thể nào nhịn được sao, ra ngoài lêu lổng còn có thêm con riêng! Vương Thụy Hâm anh cũng thật có dũng khí!"
Vương Thụy Hâm sắc mặt đỏ bừng cố gắng trấn an Cao Tình: "Không phải, không thể nào, anh..."
"Người đã tìm đến cửa anh còn định chối rằng không có?"
Không lẽ anh định chờ tới lúc nó được sinh ra, trưởng thành dáng dấp giống nhau anh mới con mẹ nó nhận biết?"
Vương Thụy Hâm bị cô mắng mỏ có chút không nhịn được liền hạ giọng nói: "Đừng ở ngoài đường nháo như vậy, còn biết mất mặt hay không."
Cao Tình giận điên lên: "Nếu anh ngại mất mặt thì đã không làm ra cái sự tình này!"
"Anh..." Vương Thụy Hâm bị chửi có chút không phản bác được, anh ta cà lăm giải thích, "Anh cũng không có cách nào! Đều là xã giao, bọn họ muốn đi loại địa phương kia, anh có thể không đi sao? Anh cũng không nghĩ, anh căn bản là uống say,..."
"Ba" một tiếng giòn tan, Cao Tình cho hắn một cái tát, "Anh thật là uống say ăn bừa còn cứng miệng?"
Lời này là Vương Thụy Hâm trán nổi gân xanh, anh ta cũng mất lý trí, lời nói ra hoàn toàn không đi qua đại não: "Nếu không phải do cô, tôi cũng không đến nỗi phải đi hạ thấp mình cầu xin người?"
"Có quan hệ gì với tôi! Anh làm việc kia có khi nào hỏi qua tôi?"
"Cô dựa vào cái gì còn đợi tôi đến hỏi? Cô cùng CEO dắt tay nhau lớn lên, nếu cô chịu vì tôi dẫn dắt một nhánh quan hệ, tôi đã việc gì phải đi cầu cạnh người khác?"
Cao Tình sắc mặt càng khó coi hơn: " Anh nằm mơ!"
"Tôi nằm mơ?" Vương Thụy Hâm cũng không quan tâm, "Có ai như cô sao? Đến chết vẫn còn sĩ diện, người ta đối với cô tốt gấp trăm lần, cô cũng lười quan tâm! Bây giờ vì chồng mình thuận tay giúp đỡ liền ngại ngùng rồi? Tôi lại cũng không để cô làm cái gì khó xử, chỉ một câu nhờ vả đều không xong? Cô căn bản là không có để tâm đến cái nhà này!"
"Chính anh không có bản lĩnh thì đừng nhờ cậy người!"
"Tôi dựa vào cái gì không thể nhờ cậy người khác? Tôi cưới cô là vì cái gì, cô thật sự cho lằng cho mình là đệ nhất mỹ nhân? Nếu không phải cô và Hạ Sở có một tầng quan hệ..."
Hạ Sở nghe không nổi nữa, cô toan muốn đứng dậy, Dante liền ngăn cản: "Lúc này cô ra mặt sẽ khiến cô ấy rất khó xử."
Hạ Sở sững sờ, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Dante nói không sai,
Hạ Sở tỉnh táo lại, Cao Tình sĩ diện cao, cô nếu giờ phút này lao ra sẽ làm cho cô ấy càng thêm khó xử.
Xưa đâu bằng nay.
Thời điểm niên thiếu, đánh lại kẻ thù, các cô cũng rất nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Chớp mắt bây giờ qua ba mười, kẻ thù lại là lão công Cao Tình... Hạ Sở có thể cho Vương Thụy Hâm một bạt tai, có thể đem cái ghế đập trên người hắn, nhưng cô lại không cách nào chắc chắc làm vậy đối với Cao Tình có chỗ tốt gì, cô càng sợ mình lại tổn thương Cao Tình.
Nhin một chút, còn có nhanh nghĩ đến biện pháp giải quyết vấn đề.
Cao Tình đã tức muốn hỏng: "Cút! Vương Thụy Hâm, anh con mẹ nó cút cho tôi!"
Vương Thụy Hâm cũng không dám nói lại thế nào, anh ra đẩy ghế ra, tạo ra tiếng ồn thật lớn rồi rời đi.
Cao Tình cũng đi.
Từ đầu đến cuối cô đều không nhỏ một giọt nước mắt, kiên cường đến vậy, giẫm trên cao gót ra đi giống như tư thế của một vị tướng quân đánh thắng trở về.
Chỉ là móng tay bấu víu vào lòng bàn tay đã muốn chảy máu.
"Thật có lỗi" Hạ Sở hướng Dante nói, "Tôi rời đi trước." Cao Tình trong tình trang này, cô nào còn tâm tình tiếp tục ăn cơm.
Giang Hành Mặc nói: "Không có việc gì, cô nên mau đi xem một chút."
Hạ Sở vội vã đi ra ngoài, lên xe liền hướng Cao Tình gọi điện thoại.
Điện thoại không ai bắt máy, cô không khỏi có chút lo lắng, vừa định gọi lại , Cao Tình đã gọi đến.
"Vừa đi vào WC, không muốn cùng cậu chia sẻ mùi vị qua điện thoại," giọng cô nghe không ra chút kì quái nào, đều giống thường ngày thanh thúy lưu loát, tựa hồ vạn sự trên đời không làm khó được cô.
Hạ Sở trong lòng nổi lên một trận chua xót, cô hỏi: "Đang ở chỗ nào a?"
"Ở nhà," Cao Tình nói: "Sao, có chuyện gì?"
Hạ Sở nói: "Cùng đi ăn cơm không?"
"Tỷ tỷ à." Cao Tình khoa trương đáp, "Cũng đã bảy rưỡi tối rồi, làm sao có thể chưa ăn được?"
Hạ Sở vì gấp gáp, đã hoàn toàn bỏ qua thời gian.
Cao Tình nói: "nếu không, tớ cùng cậu uống hai chén?"
Hạ Sở chỉ muốn mau mau nhìn thấy cô, một chút cũng không suy nghĩ liền nói: "Được thôi, đi chỗ nào."
Cao Tình suy nghĩ một chút trả lời: "Nếu không thì, nhà cậu đi?"
"Được!" Hạ Sở nói, "tớ chờ cậu."
Cao Tình nói:" Lập tức tới." .
Ngữ điệu mười phần nhẹ nhàng, chỉ có tiếng nói khàn khàn vạch trần cô trước đó vừa nổi giận.
Hạ Sở lập tức về nhà, thay quần áo khác, khoảng chừng mười lăm phút sau đã thấy Cao Tinh đến,
Cao TÌnh cũng thay quần áo khác, là một bộ đồ mới tinh váy liền áo không tay, tinh xảo cắt xét đem dáng người cô phác họa đến tuyệt đẹp, thẳng tắp xuống giày cao gót là đôi chân xinh đẹp mảnh khảnh, chắp lên mắt cá chân, tựa hồ cũng là làm chao đảo lòng người.
Hạ Sở nói: "Ăn diện như vậy là cho ai ngắm a?"
Cao Tình gẩy gẩy tóc: "Chính là cho cậu nhìn nha."
Hạ Sở trên mặt cười, lòng lại rất khó chịu, đến cùng là mạnh mẽ hơn người đến mức nào, mới có thể sau khi phát sinh chuyện như vậy vẫn còn có thể đem bản thân ngụy trang thành hoàn mỹ đến dạng này.
Hạ Sở không lên tiếng, Cao tình lại hỏi cô: "Có đẹp hay không?"
"Đẹp." Hạ Sở nói, "Cách cách của chúng là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân."
"Miệng thật ngọt," Cao Tình nói, "Chờ bản cách cách đăng cơ, phong ngươi làm người tiếp theo."
Hạ Sở cười, Cười đến chóp mũi cay cay.
Hạ Sở cầm bình rượu ngon, Cao Tình liền ngăn lại, Hạ Sở nói: "Mang ra chính là để uống a."
Cao Tình nói: "Hai đứa mình không cần uống rượu mắc như vậy, thực lãng phí."
"Vậy là còn muốn giữ cho người nào?" Hạ Sở nói, "Đồ tốt là đều phải cùng người của mình chia sẻ."
Cao Tình nghĩ một chút nói: "Cũng đúng, giữ lại cũng là tiện nghi cho tra nam!"
Câu tra nam này chính là nói Giàng Hành Mặc, cũng là nói Vương Thụy Hâm.
Hạ Sở ngẫm lại đều thật khó hiểu, chuyện hôn nhân hai người tại sao đều hỗn loạn như vậy.
Uống một chén trước, Hạ Sở giống như lữ đãng hỏi cô: "gần đây thế nào?"
Cao Tình thế nào sẽ lộ tẩy, cô nói ra: "Rất tốt."
"Công ty cũng còn tốt?" công ty Vương Thụy Hâm điều hành chính là E nhân phẩm khai phát, Cao Tình là phụ trách mảng tiêu thụ.
"Gần nhất rất không tệ, đổi sang một phiên bản mới, phản hồi khách hàng rất tốt, lượng tiêu thụ còn tăng lên."
Hạ Sở vẫn là chủ động nói ra: "Nếu các cậu có vấn đề gì đều có thể nói cho tớ, tớ bên này..."
"Được rồi..." Cao Tình khoát tay một cái nói, "Mỗi lần gặp cậu, cậu đều nói đến, tớ làm sao có thể có vấn đề gì? Phương diện phần mềm đều sẽ có bộ phận kỹ thuật cùng cố vấn quản lý, mảng tiêu thụ cũng từ từ thôi, làm E nhân phẩm không thể gấp được, phục vụ rất quan trọng.
Hạ Sở nghe được cô nói như vậy, mơ hồ cũng đoán ra, Cao Tình không mở miệng nói chuyện của công ty, nhưng Hạ Sở không đề cập tới, cô cũng sẽ bỏ qua một bên.
"Cậu có chuyện nhất định phải nói cho tớ." Hạ Sở nói, "Cậu cùng tớ khách khí, tớ sẽ tức giận."
Cao Tình cầm lấy bình tự rót rượu cho mình, cô nói: "Ai thèm cũng cậu khách khí? Về sau tớ đều đến nhà cậu uống rượu này!" Nói xong liền giơ ly lên, xuống qua chén thủy tinh mặt đỏ ngấm hơi rượu mà nhìn Hạ Sở.
Hạ Sở càng nhìn cô là cái bộ dáng dễ dàng như vậy, trong lòng lại càng khó chịu.
Cô biết Cao Tình không phải là cùng mình khách khi, cô biết Cao Tình chính là như vậy, năm đó Cung Thần cùng người khác đánh nhau bị thương, cô cắn răng chết cũng không nói, nếu không phải Hạ Sở ngay trước kì thi gọi cô đi tới nhà ăn cơm, cô cũng không biết Cao Tình mấy ngaỳ cũng không có về nhà.
Cái gì cũng đều muốn mình gánh, rõ ràng có thể vì bạn bè liều mạng, lại không muốn bạn bè vì chính mình làm bất cứ chuyện gì...
Làm sao mười năm, ai cũng thay đổi, chỉ riêng cô bướng bỉnh không chịu đổi thay?
Xoạch, một giọt nước mắt rơi xuống.
Cao tình sẽ không khóc, Hạ Sở thay cô khóc.
"Ngày hôm nay tớ cũng ở tại cái phòng ăn đó." Hạ Sở chủ động chọc rách lớp cửa sổ giấy này.
Cao Tình sững sờ, nụ cười trên mặt cứng lại, giống như bị họa sĩ bắt được vải liền vẽ lên trên, dừng lại ở bộ dáng muốn cười lại không cười nổi.
"Đâu.. Phòng ăn nào cơ." Cao Tình nói với thanh âm khô khốc.
Hạ Sở ngẩng đầu, vành mắt đỏ hồng nói: "Tớ đều nghe được, Vương Thụy Hâm hắn nói những lời kia tớ đều nghe được!"
Trong chốc lát, hết thảy đều đọng lại, tựa hồ trong không khí tràn ngập mùi rượu cũng dần trở nên âm trầm.
Cao Tình há to miệng, nửa ngày sau mới phản ứng lại nói: "Thì ra là vậy a, cậu cũng đừng để tâm, cái loại tra..."
Nói thế nhưng chính cô lại không nói được nữa, ngày thương nhanh mồm nhanh miệng giờ phút này đều không thấy gì hết nữa, cô cánh tay để trên bàn, úp mặt vào lòng bàn tay nhăn chặt mi tâm, giống như cất giấu gần ba mươi năm giờ nghi hoặc nói: "Cậu nói... Nam nhân làm sao lại có thể không ra gì như thế?"
"Ba tớ đánh vợ đánh con, trừ đồ vô dụng kia người nhà đều không nhận, Cung Thần là bạch nhãn lang, tớ vì hắn móc tim móc phổi hắn lại bỏ đi một mạch, tớ coi Giang Hành Mặc là người tốt mà đợi cậu, nhưng ai mà biết hắn sau kết hôn liền làm khó dễ cậu. Vương Thụy Hâm nhìn trung thực, nói trong lòng yêu tớ, quay đầu liền làm nữ nhân khác lớn bụng."
Cô không nói được nữa, lắc đầu, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi.
Hạ Sở tâm đau đớn vô cùng, lại không biết làm thế nào để trấn an cô.
Cao Tình cười nhạt nói: "Tới, uống rượu."
Dứt lời, cô liền một ngụm uống hết sạch.
Hạ Sở theo cô uống, chỉ hi vọng cô có thể thống khoái một chút, cho dù chỉ một chút, cũng tốt.
Uống đến đêm, Cao Tình say, say đến rối tinh rối mù.
Cô mắng Vương Thụy Hâm, mắng Cung Thần, mắng cha cô, hung hăng mắng, đến chảy cả nước mắt.
Hạ Sở tửu lượng tốt, có men say lại không hề hồ đồ, cô không nhịn được liền hỏi Cao Tình:
"Cậu vì cái gì đều không nói, vì cái gì đều không mở miệng nói..." Nói một chút cũng tốt, chỉ một chút, cô biết rồi liền nhất định toàn lực giúp đỡ.
"Không thể nói..." Cao Tình nằm sấp ở trên bàn, dùng thanh âm mơ hồ mà nói: "Sở Sở, tớ... không thể lại mất đi cậu."
Một câu thật sự là đem tâm can Hạ Sở đảo lộn tan nát.
Lúc Giang Hành Mặc tới, hai người đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Một người trên ghế salon, một người nằm nệm dưới đất, đều là co ro mà nằm, giống như toàn bộ thế giới đều đặt đến trên người hai cô.
Cao tình ngủ ở trên sofa, Giang Hành Mặc bèn tìm chăn lông đến đắp lên.
Hạ Sở ngủ ở dưới nệm, trong ngực còn ôm chai rượu rỗng tuếch.
Cô tửu lượng tốt, dưới tình huống bình thường rất khó say, bây giờ say thành như vậy, đoán chừng không lòng rất khó chịu, mới tự cho rằng mình say.
Gianh Hành Mặc khẽ thở dài, xoay người bế cô lên.
Cô rất nhẹ rất mềm, mùi rượu bên trong xen lẫn mùi người thiếu nữ, đều nói đây là từ son phấn phát ra, Giang Hành Mặc lại cảm thấy là do cái mũi nam nhân tự mình tưởng tượng.
Rượu không làm say lòng người, người tự say,
Hương không mê tâm, tâm tự mê.
Giang Hành Mặc ôm cô lên lầu, dự định đặt cô vào phòng ngủ.
Quần áo.. . vẫn là đừng đổi, ngủ trên giường so với sàn nhà vừa cứng vừa lạnh vẫn là tốt hơn.
Đẩy cửa phòng ngủ, đối diện với bộ tranh tím trừu tượng, Gianh Hành Mặc run lên, di chuyển ảnh mắt về hướng khác.
Giường chiếu rất chỉnh tề, bên gối đặt một quyển sách, trang bìa được cẩn thận bọc lại, phía góc nhỏ có chép lời lộ ra, không cần lật Giang Hành Mặc cũng biết sách này khẳng định được ghi chú rất nhiều, viết không ít thứ
Hạ Sở rất yêu sách, không phải đem sách lên gác mà yêu, mà nâng ở trên lòng bàn tay, cầm nó mà lật đi lật lại, lật rồi ôm ở trong ngực mà yêu thương
Bờ môi Giang Hành Mặc giương lên, cẩn thận đem sách vở qua, đặt đầu cô lên gối
Từ đầu đến cuối, Hạ Sở không hề động đậy, yên tĩnh mà thuận theo, như cái tiểu động vậy ngủ say
Giang Hành Mặc động tác rất nhẹ, không phải sợ cô tỉnh, chỉ là không muốn quấy rầy giấc mơ của cô
Sau khi thu xếp xong xuôi, nên rời đi
Giang Hành Mặc nhìn cô một hồi, hơi đứng dậy
"Đừng đi..." Cánh môi mềm mại khẽ khàng nhúc nhích nói mớ, tay của cô bắt lấy vạt áo của Giang Hành Mặc
Giang Hành Mặc giật mình
Hạ Sở nhắm chặt hai mắt, con mắt có chút chuyển động, tựa hồ đang bị ác mộng, màu môi của cô phai nhạt chút, thanh âm cũng càng sốt ruột hơn "Đừng... đừng đi, đừng đi"