Đã Làm Mẹ Của Con Tôi Thì Em Chính Là Vợ Của Tôi

Chương 21: Chú sẽ làm ba của hai đứa con



Một giờ sáng khi tất cả mọi người đều đã ngủ ngon giấc, có một bóng đen từ từ rón rén đi qua mở cửa phòng ngủ của ba mẹ con Quỳnh Dao.

Bóng đen nhẹ nhàng không một tiếng động đi đến bên giường của Quỳnh Dao nhìn cô và hai đứa bé ngủ, mà đôi mắt vô cùng dịu dàng tiếp đến bóng đen đó nằm xuống, còn nở một nụ cười gian xảo nữa.

Sáng hôm sau khi Quỳnh Dao thức dậy cảm thấy ở eo mình nặng nặng, cô mở mắt ra thì giật mình tại sao anh ta lại ngủ ở đây?

Cô lấy tay anh ra thì Phúc Khang cũng tỉnh dậy anh hỏi cô:

- Tại sao tôi lại ngủ ở đây với em?

Quỳnh Dao ngớ người hỏi ngược lại anh:

- Câu hỏi này là tôi hỏi anh mới đúng tại sao anh lại ngủ ở đây.

Phúc Khang mới vỗ trán mình một cái nói:

- Rồi vậy là chứng mộng du của tôi lại tái phát rồi, tôi xin lỗi em.

- Mộng du?

- Ừm, tôi có chứng bệnh mộng du buổi tối khi tôi ngủ ngon thì sẽ làm những việc mà mình không biết, nhưng không phải lúc nào cũng vậy có đêm có đêm không?

- Có chuyện này nữa à?

- Có, tôi không cố ý tôi thật lòng xin lỗi em mà Quỳnh Dao.

Anh đã nói như vậy rồi thì cô còn nói gì được nữa, Quỳnh Dao đành bó tay quay lưng lại với anh và gọi hai đứa nhỏ thức dậy để đi học.

Cô đâu biết được khi vừa quay lưng lại với anh thì Phúc Khang đã mỉm cười gian xảo, vậy là ngày tháng sắp tới ôm vợ ngủ không còn khó nữa rồi.

Sau khi chuẩn bị xong hết rồi Quỳnh Dao định đưa con đi học thì bé Minh Đăng nói với mẹ:

- Mẹ ơi hôm nay cho chú đưa hai đứa con đi học đi ạ.

Quỳnh Dao ngồi xuống đối diện với con trai hỏi:

- Tại sao?

- Bởi vì từ trước đến giờ con không có cảm giác ba đưa đi học, hôm nay con sẽ tưởng tượng chú là ba đưa hai đứa con đi học nha mẹ.

Khi Minh Đăng nói ra câu nói này không phải chỉ có một mình Quỳnh Dao cảm thấy có lỗi với con mình, mà kể cả Phúc Khang cũng cảm thấy vô cùng có lỗi.

Bởi vì anh lạc mất mẹ con cô mấy năm trời, làm cho con anh bị tủi thân như vậy Phúc Khang hứa với chính mình sẽ cho con những điều tốt nhất.

Anh bước đến nói chuyện với Minh Đăng và Minh Đan:

- Vậy từ hôm nay chú sẽ làm ba của hai đứa con có được không? Tất cả mọi việc một người ba làm cho con mình chú sẽ làm cho hai con hết có chịu không?

Quỳnh Dao không đồng tình lắm cô định lên tiếng thì Minh Đan nói:

- Vậy tụi con sẽ gọi chú là ba nhé!

Thật sự quá đúng ý của anh rồi anh hôn nhẹ lên má con gái nói:

- Được từ nay ba sẽ làm ba của hai đứa con.

Hai đứa nhỏ vui vẻ chạy đến ôm anh mỗi đứa hôn anh một cái, rồi một tay bế một đứa Phúc Khang đi thẳng ra ngoài cửa.

Quỳnh Dao không hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn, tại sao cả ba coi cô như người vô hình như vậy chứ?

…****************…

Bởi vì Phúc Khang rất đẹp trai mà Minh Đăng lại rất giống anh, nên khi vào trường giáo viên của hai bé liền hỏi anh:

- Xin lỗi sao hôm nay mẹ Quỳnh Dao không đưa hai bé đi học nữa, còn anh đây là?

- Tôi là ba của Minh Đăng và Minh Đan, bởi vì trước đây tôi đi làm xa giờ tôi đã trở về, từ nay tôi sẽ đưa bọn trẻ đi học.

Cô giáo liền tin lời anh nói bởi vì ngay cả cô còn ít khi được hai đứa bé này cho ẩm, còn người đàn ông này bế hai đứa mà Minh Đăng còn rất giống anh, vậy đây chắc chắn là ba của hai bé rồi.

Hôm đó Phúc Khang trở về nhà mà tâm trạng rất vui vẻ, anh được Quỳnh Dao hướng dẫn giá cả nên anh rất nhanh đã làm quen với công việc.

Còn Quỳnh Dao thì đi đến cửa hàng hoa của mẹ để bán hoa, bởi vì mẹ Vũ đi về quê lâu nghĩ nhiều ngày cũng không được, nên cô giao cửa hàng lại cho anh mà qua đây bán.

Phúc Khang có ngồi bán hàng anh mới thấm được sự cực khổ của Quỳnh Dao và các con, mỗi một món đồ ở đây bán được tiền lời rất ít.

Thậm chí bán hết cửa hàng này số tiền cũng không đủ để anh đi chơi du lịch một lần, vậy mà vợ anh phải bán tích góp từ đồng từng cắc để chăm lo cho các con, anh mới ở đây chưa đầy 24 tiếng đồng hồ mà anh vô cùng sốt vợ và con mình rồi.

Phúc Khang gọi một cuộc điện thoại kêu người của anh đến lấy hàng của cô đi, tất cả chia ra khắp nơi để bán cho mau hết hàng.

Buổi trưa khi Quỳnh Dao quay lại nhà để xem anh bán thế nào? Thì một nữa đồ trong cửa tiệm đã được anh bán hết, cô vô cùng bất ngờ hỏi:

- Đây là? Chuyện gì đang xảy vậy? Cửa hàng mới bị cướp à?

Phúc Khang mỉm cười đưa cho cô một sắp tiền và nói:

- Hôm nay tôi gặp khách sộp mua rất nhiều đồ, đây là tiền của em có dư chứ không thiếu em kiểm lại đi.

Quỳnh Dao cầm tiền đếm mà không tin vào mắt mình, anh thật sự may mắn đến vậy sao? Sao lại có thể bán đắt như vậy? Hôm nay đâu phải cuối tuần.

Nhưng tiền ở trong tay không thể nào sai được, quả thật anh rất có duyên mua bán Quỳnh Dao mỉm cười vào trong nấu cơm cho cả hai ăn, để tiếp tục đi bán tiếp.

Còn Phúc Khang thì cười rất tươi vì anh đã giúp đỡ vợ anh rất nhiều.