Khi vị bác sĩ rời đi Phúc Khang khoá cửa cẩn thận rồi đi vào phòng ngủ, bên trong phòng ngủ bởi vì anh đã cột tay cô lại rồi nên Quỳnh Dao không thể làm gì hết.
Anh nhìn thấy cô khó chịu đôi mắt to lúc nãy còn nhắm mắt ngủ giờ đã mở to nhìn anh, đi đến ngồi xuống bên cạnh Quỳnh Dao anh hỏi:
- Em cảm thấy khó chịu à?
Quỳnh Dao gật đầu với anh nhưng không trả lời, Phúc Khang mỉm cười vươn người ra phía sau cởi cà vạt đang cột tay cô ra.
Khi anh vừa cởi ra xong thì Quỳnh Dao liền ôm chằm lấy anh, Phúc Khang mỉm cười nói nhỏ vào tai cô:
- Em gấp đến như vậy sao?
Nhưng cô không trả lời anh bởi vì khi ôm anh cảm giác mát lạnh rất dễ chịu, cô lẩm bẩm một mình:
- Thích quá....ưm...
Nghe cô gái nhỏ nói như vậy anh liền dè cô xuống giường mà hôn, ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng thưởng thức từ từ mật ngọt từ đôi môi cô.
Nhưng rồi một lúc sau bản năng đàn ông chổi dậy, anh bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người cô ra, khi tay anh chạm đến nơi đẩy đà của cô Phúc Khang liền thốt lên:
- Thật mềm thật vừa tay bé cưng à.
Còn Quỳnh Dao bởi vì bị tác động của thuốc, nên khi Phúc Khang chạm vào cô rất hưởng ứng mà rên nhẹ, anh hôn từ môi cô rồi từ từ duy chuyển qua xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Kế tiếp anh đi xuống giữa khe ngực mà hôn nhẹ, bởi vì là lần đầu nên Phúc Khang lây quây một lúc, sau đó mới cởi được áo ngực của cô.
Khi nhìn thấy nụ hoa đáng yêu của Quỳnh Dao giống như đang chào đón anh, Phúc Khang cúi xuống hôn nhẹ lên nó rồi từ từ mút lấy.
Bên còn lại Phúc Khang không quên xoa nặng đủ kiểu, ngực của Quỳnh Dao không to nhưng lại rất vừa tay anh, cô không thể kìm chế được mà phát ra tiếng kêu mê người:
- Ừm... anh... ưm...em...um...
Bởi vì nghe thấy tiếng rên như một sự cổ vũ của cô Phúc Khang cười hỏi:
- Em có muốn nhiều hơn nữa không?
- Ưm..em....em muốn... ưm...
Nghe được đáp án anh bất đầu vừa hôn mút đỉnh núi cao vút của cô, tay anh vừa đi xuống chiếc quần chíp màu trắng mà chạm nhẹ một cái.
Quỳnh Dao lần đầu tiên có người chạm vào nên cảm giác rất lạ, nhưng mà tay anh chạm đến đâu cô đều cảm thấy ngứa ngáy và kích thích đến đó.
Một lúc sau thì tất cả đồ đạc ở trên người cô đều bị anh lột sạch, Phúc Khang cúi xuống hôn lên môi cô tay anh lại duy chuyển xuống phía dưới chạm vào cửa hàng động ngọt ngào của cô.
Kích thích nơi mật ngọt phía dưới của cô, Quỳnh Dao tay câu cổ anh, đôi mắt mơ màng nhìn anh cùng với tiếng rên khẻ làm cho Phúc Khang vô cùng rạo rực.
Cơ thể của cô rất nhạy cảm Phúc Khang vừa chạm một chút Quỳnh Dao đã không chịu nổi, ngón tay của anh như trêu đùa ra vào liên tục.
Đến khi cô không chịu nổi ôm chặt lấy cổ anh mà hét lên:
- Áaaa.... ưm....
Phúc Khang đôi môi mỏng mỉm cười xảo quyệt, cầm lấy tay cô anh đưa xuống đến nơi đã căn cứng giữa chân mình hỏi:
- Em muốn cái này à?
- Ừm...em...em không biết...
Anh đặt tay cô ở đó duy chuyển lên xuống một lúc càn khiến nơi đó to lớn hơn, anh cúi xuống hôn lên môi cô một cái rồi dời môi qua vành tai mẫn cảm của cô nói:
- Nó muốn em lắm rồi, giờ thì giúp anh cởi bỏ quần áo đi.
Như bị mê hoặc Quỳnh Dao không cần suy nghĩ đã lập tức làm theo, ai kia thì đang nằm hưởng thụ.
Đến khi lớp quần áo cuối cùng trên người cả hai rớt xuống đất, thì cũng là lúc Phúc Khang lật ngược tình thế để cô nằm dưới thân mình.
Anh từ từ hôn Quỳnh Dao từ trên trán đôi mắt to tròn, sống mũi cao thanh tú và đôi môi ngọt ngào.
Chưa dừng lại ở đó anh tiếp ngao du khắp nơi trên cơ thể cô, từng nơi đi qua Phúc Khang đều để lại ấn ký của mình.
Khi anh đi xuống đến nơi mật ngọt của cô liền nói:
- Thật xinh đẹp.
Vừa dứt câu thì anh liền cúi xuống hôn một cái như chào hỏi, Quỳnh Dao làm sao chịu nổi cô khép chân lại nhưng không được.
Bởi vì lúc này Phúc Khang đang giữ hai chân của cô lại, môi lưỡi vẫn cứ tiếp tục khám phá bên trong cô, đến khi Quỳnh Dao chịu không nổi rên lớn anh mới buông tha cho cô:
- Ưm...em... ưm...em không chịu nổi.... ưm...
Một lần nữa Phúc Khang đi lên và cúi đầu xuống hôn lên môi cô, anh kề môi bên vành tai mẫn cảm của cô nói:
- Em chuẩn bị chưa?
- Em.... ưm....Áaaaaa....
Miệng thì hỏi nhưng Quỳnh Dao còn chưa kịp trả lời thì anh đã đi thẳng vào trong lối đi nhỏ hẹp kia, cô vì quá đau nên ôm cổ anh thật chặt.
Phúc Khang cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, nên anh đã cố gắng kìm chế rất nhiều thấy cô gái nhỏ đau anh không cử động nữa mà nói nhỏ với cô:
- Ngoan.... em thả lỏng ra...nghe lời anh...bé cưng...
- Ưm...đau...đau quá....
- Ngoan... nghe lời anh... một chút thôi....
Quỳnh Dao cố gắng thả lỏng người ra nhất có thể, bởi vì bây giờ ngoài tin tưởng anh cô cũng không biết phải làm sao.
Bên dưới Phúc Khang cảm nhận được cô gái nhỏ đã chịu nghe lời, anh lập tức cúi xuống hôn lên môi cô tay của anh cũng không quên xoa bóp dịu dàng một bên đẩy đà của cô.
Khi anh kích thích như vậy được một lúc thì Quỳnh Dao không còn cảm thấy đau nữa, mà anh cũng đã đi được vào bên trong cô hoàn toàn.
Cúi đầu hôn cô gái nhỏ bên dưới thì không ngừng duy chuyển, Phúc Khang nói:
- Em thật ngọt ngào thật đáng yêu bé cưng.
- Ưm...á... ưm....
Đáp lại anh chỉ có tiếng rên hút hồn của cô gái nhỏ, như động lực cổ vũ cho anh tiếp tục làm nhanh hơn.
Và rồi đêm đó đúng ra người ta chỉ cần một lần là đã giải được thuốc rồi, còn Phúc Khang không biết đã làm bao nhiêu lần mới giải được hết thuốc của cô.