Bởi vì được mẹ Vũ nhờ vã nên Phúc Khang đường đường chính chính đưa Quỳnh Dao về biệt thự của mình, anh vô cùng vui vẻ lúc nào cũng nở nụ cười trên môi.
Còn ba mẹ Lê đương nhiên là vui vẻ rồi bởi vì con dâu và cháu nội đã về nhà ở với hai ông bà, không cần mỗi ngày trong đến cuối tuần để gặp cháu nữa.
Nhưng cấn một chút là khi đến Lê gia Quỳnh Dao không có phòng ngủ riêng mà phải ngủ cùng với Phúc Khang, anh nói:
- Nhà của anh người làm rất nhiều nên không có phòng trống bây giờ em tạm thời ngủ ở phòng anh đi.
Quỳnh Dao lập tức từ chối nói:
- Không được, làm sao chúng ta có thể ngủ cùng nhau chứ? Hay là tôi qua ngủ với Minh Đăng và Minh Đan.
Lúc này Minh Đăng lên tiếng:
- Không được đâu mẹ phòng của tụi con chỉ có hai giường thôi không có chỗ cho mẹ đâu.
Minh Đan cũng tiếp lời anh trai của mình nói:
- Anh hai nói đúng đó mẹ, hay mẹ qua ngủ với ba đi ạ.
Mẹ Lê cũng lên tiếng nói:
- Hai đứa cũng có con với nhau rồi có gì đâu mà ngại ngùng chứ, con cứ ngủ ở phòng của Phúc Khang nó có ăn hiếp con thì nói với mẹ là được, mẹ sẽ làm chủ cho con.
Quá trời ý kiến rồi Quỳnh Dao không có cách nào để cãi lại, cô vừa định nói:
- Nhưng mà con…
Thì ba Lê lên tiếng:
- Hôm nay làm việc mệt quá cả nhà ta ngủ sớm thôi nào.
- Em nghe ba nói không? Chúng ta về phòng ngủ thôi em để ba mẹ còn nghỉ ngơi nữa.
Thế là Phúc Khang kéo tay Quỳnh Dao đi lên phòng, trước khi bước vào thang máy anh không quên bí mật đưa ngón cái lên, like cho mọi người vì giúp đỡ anh nữa.
Hai vợ chồng trẻ vừa vào trong thang máy, cánh cửa vừa khép lại thì ở phòng khách, hai ông bà cùng hai đứa cháu đập tay nhau ăn mừng.
Khi lên phòng ngủ của Phúc Khang nhìn một vòng Quỳnh Dao thấy có bộ sofa to ở trước TV cô nói với anh:
- Anh ngủ ở trên giường đi tôi đi ra ngoài đó ngủ.
Làm sao Phúc Khang đồng ý cho được khó khăn lắm mới được ngủ với vợ mà, anh nói:
- Em nghĩ làm sao anh là đàn ông lại để em ngủ ở sofa, em cứ ngủ ở trên giường với anh đi.
Quỳnh Dao liền từ chối nói:
- Vậy anh ngủ ở sofa đi tôi ngủ ở trên giường của anh cho.
Phúc Khang làm khuôn mặt cầu xin nói với cô:
- Tôi ngủ không quen sẽ rất đau lưng.
- Vậy tại sao ở nhà tôi anh cũng ngủ trên cái giường tạm của mẹ tôi chuẩn bị được? Có thấy anh than thở gì đâu.
Anh liền biện minh:
- Không có đâu ngày nào anh cũng bị nhứt lưng hết, anh dấu em thoa thuốc mỗi ngày luôn đó.
- Anh nói dối.
- Thôi em đi tắm đi anh kêu người chuẩn bị đồ cho em.
Nói rồi anh cũng đi ra ngoài luôn vậy thôi cô tắm trước rồi tính, nhưng đều Quỳnh Dao không ngờ là khi cô vừa tắm xong bước ra ngoài thì cái sofa lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
Còn Phúc Khang đang ở ngoài ban công nghe điện thoại, một lúc sau anh bước vào trong thì thấy cô nhìn mình với gương mặt kinh dị, anh hỏi:
- Em làm sao vậy?
- Cái sofa lúc nãy đâu?
Phúc Khang rất bình thản trả lời:
- Anh thấy để ở trong phòng chật quá nên kêu người dẹp rồi.
- Cái phòng này mà anh bảo chật à?
Bởi vì thực tế cái phòng ngủ của Phúc Khang còn to hơn phòng khách và cửa hàng nhỏ bé của cô ở khu phố biển nữa, đúng thật là anh cố ý mà Quỳnh Dao nói:
- Anh thật…
Nhưng mà lời cô nói còn chưa dứt câu thì anh đã đi vào phòng tắm mất rồi, làm cho Quỳnh Dao không nói được lời nào nữa hết.
Cô biết được anh cố ý sắp xếp rồi bây giờ có làm gì cũng không thay đổi được, thôi thì cứ để cái gối ở giữa và ngủ cho chắc.
Nghĩ là vậy nên Quỳnh Dao để một cái gối ở giữa và nằm xuống nhắm mắt ngủ, một lúc sau thì cô cũng ngủ quên mất.
Khi Phúc Khang tắm ra thấy cô đã ngủ rồi anh mỉm cười nói một mình:
- Chỉ cần em ở với anh thì cái gối này ngăn cách được chúng ta sao? Em ngốc thật.
Và anh lên giường ôm vợ ngủ đêm nay có lẽ là đêm mà Phúc Khang sẽ ngủ ngon nhất từ khi theo vợ đến giờ, còn Quỳnh Dao bởi vì cô thu dọn đồ gấp để trở về và đường xa nên mệt mỏi và ngủ lúc nào không hay luôn.