Đã Làm Mẹ Của Con Tôi Thì Em Chính Là Vợ Của Tôi

Chương 38: Cô lại có thai rồi, còn anh hiện tại ở đâu?



Sau một giờ tìm kiếm người của ba Vũ vẫn không tìm thấy Phúc Khang, ba Vũ cũng đã gọi báo cảnh sát cứu hộ đã đến tìm kiếm nhưng vẫn không thấy người.

Quỳnh Dao từng giờ từng phút đều đau khổ, cô được mẹ Vũ ôm trong lòng cô vừa khóc vừa nói với mẹ Vũ:

- Mẹ nếu như anh ấy không đỡ viên đạn đó cho con thì đã không bị rớt xuống biển, nếu như anh ấy không ôm con lại thì anh ấy sẽ không bị trúng đạn.

Mẹ Vũ vừa rồi chứng kiến tất cả nên biết được cảm giác của Quỳnh Dao thế nào, bà ôm cô nói:

- Bình tĩnh lại con Phúc Khang nó rất giỏi và phúc lớn mạng lớn, nó sẽ không sao đâu con.

Quỳnh Dao khóc một lúc thì ngất xỉu mẹ Vũ lo lắng liền kêu người của ba Vũ đưa cô vào bệnh viện, ở bến cảng mọi người vẫn tiếp tục công cuộc tìm kiếm.

Đến chiều Quỳnh Dao từ từ tĩnh lại cô mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà màu trắng, sọc vào mũi cô là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.

Khi nhìn kỹ lại cô thấy mẹ Vũ và mẹ Lê đang ngồi bên cạnh giường bệnh, Quỳnh Dao liền hỏi:

- Mẹ ơi, Phúc Khang…đã tìm thấy anh ấy chưa ạ?

Mẹ Vũ đi đến ngồi bên cạnh cô nói:

- Hiện cảnh sát đang cho người tìm kiếm khắp nơi, chắc sẽ sớm tìm được thôi con đừng quá lo lắng.

Mẹ Lê cũng đi đến ngồi bên phía còn lại nói với cô:

- Đúng rồi con gái, con đừng lo lắng quá không khéo ảnh hưởng đến em bé.

Khi nghe mẹ Lê nói như vậy cô vô cùng bất ngờ, không lẽ cô lại…Quỳnh Dao nắm tay mẹ Lê hỏi lại:

- Mẹ…mẹ nói em bé…không…không lẽ con…

Mẹ Lê vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô nói:

- Đúng rồi, trong bụng của con hiện tại đã có em bé nữa rồi, em bé mới được 5 tuần thôi nên con phải giữ gìn sức khỏe có biết không?

Quỳnh Dao bật khóc và ôm lấy mẹ Lê nói:

- Mẹ trong bụng con đã có em bé rồi, nhưng mà anh ấy…

Mẹ Lê cũng bật khóc theo cô bởi vì bà hiện tại cũng không biết con trai của mình còn sống hay đã…

Trong phòng cả ba người phụ nữ đều khóc, mẹ Vũ cho dù mạnh mẽ thế nào cũng không thể kìm chế được nước mắt, tại sao số của con gái bà lại khổ như vậy chứ.

Cô một mình vượt cạn, một mình nuôi con, đến khi gặp được ba của đứa bé thì Phúc Khang lại gặp chuyện chẳng may, tại sao con gái của bà lại khổ như vậy chứ.

Trong lúc ba người ôm nhau khóc thì người của Phúc Khang đến, người đó cúi đầu nói với mẹ Lê:

- Thưa phu nhân cảnh sát vừa tìm thấy một thi thể, không biết có phải là của thiếu gia hay không? Bây giờ ông chủ đang bận ở công ty, chúng tôi mời phu nhân đến xem thử ạ.

Quỳnh Dao vừa nghe đến đó thì không thể nào bình tĩnh nữa, cô vội lao xuống giường chạy đến trước mặt người vệ sĩ kéo áo anh hỏi:

- Anh nói nhầm phải không? Phúc Khang anh ấy không thể xảy ra chuyện được, cái đó là người khác đúng không?

Người vệ sĩ đó cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt Quỳnh Dao, cậu ấy nói:

- Thưa thiếu phu nhân vì vừa có tin tôi liền lập tức đến báo cáo nên bản thân tôi cũng không biết chính xác nữa, tôi thành thật xin lỗi người.

Bởi vì ai trong Lê gia cũng biết Quỳnh Dao là người sinh ra hai người con cho Phúc Khang, và cô cũng rất hiền lành vì vậy từ lâu họ đã xem cô là thiếu phu nhân tương lai của họ rồi.

Sau khi nghe người vệ sĩ ấy nói Quỳnh Dao lại một lần nữa ngất xỉu, bởi vì cô đang mang thai nên rất dễ xúc động. Mẹ Vũ lo lắng lay người cô gọi:

- Quỳnh Dao…Quỳnh Dao…con đừng làm cho mẹ sợ mà…

Còn mẹ Lê thì kêu người vệ sĩ vừa rồi đỡ Quỳnh Dao lên giường nằm nghỉ, còn bà thì lập tức chạy đi gọi bác sĩ đến khám cho cô.

Sau khi lo ổn thỏa cho Quỳnh Dao rồi thì mẹ Vũ ở lại bệnh viện với cô, còn mẹ Lê thì đi theo vệ sĩ để đến hiện trường xem thế nào?

…****************…

Ở một bãi biển gần bến cảng xe của mẹ Lê dừng lại, bà đi đến bên phía cảnh sát đang đứng mà chân của mẹ Lê không đi nổi, mẹ Lê rất sợ người đó là Phúc Khang.

Đến khi vừa đến nơi thì cảnh sát nói với mẹ Lê:

- Mời phu nhân đến xem đây có phải là người thân của phu nhân không?

Mẹ Lê được vệ sĩ đỡ đi đến bên cái xác được để ở bên cạnh bờ biển cho bà nhìn, khi vừa nhìn thấy bà liền lui lại mấy bước nhưng trong lòng lại vui mừng.

Bởi vì cái xác đó không phải là Phúc Khang bà vô cùng mừng rỡ, như vậy có nghĩa là anh vẫn chưa sao vẫn còn hi vọng tìm thấy được anh.

Sau khi nói chuyện với cảnh sát xong thì mẹ Lê lập tức gọi điện cho mẹ Vũ, để bà yên tâm và nói lại với Quỳnh Dao.

Hi vọng cảnh sát, người của Lê gia và người của ba Vũ sẽ sớm tìm được Phúc Khang trở về.