Dã Man Thành Nghiện

Chương 34: 34





Đêm hôm đó, Ninh Du ngủ không yên, cậu luôn cảm thấy chăn bông nặng như ngũ hành sơn, khiến cậu không thở nổi.
Buổi sáng vừa thức dậy, cậu liền thấy một người đàn ông luộm thuộm nằm bên cạnh mình, anh ta mặc một bộ đồ nhàu nhĩ và trùm kín chiếc chăn yêu thích của cậu.
“Lý Mộ!” Ninh Du lập tức sôi máu, “Anh tắm chưa? Còn dám lên giường của em!”
Người đàn ông đang nhắm mắt có vẻ không kiên nhẫn với tiếng động, khi nhìn rõ lại Ninh Du, ánh mắt của anh trở nên hỗn loạn, giống như đang nhớ lại thứ gì đó, nhưng chỉ một lúc sau, hỗn loạn biến mất khỏi ánh mắt, anh mấp máy môi nói: “Vợ.”
“Ai là vợ của anh?” Ninh Du nhíu mày.

Ngay cả trong căn nhà gỗ đơn sơ, cậu cũng không thể chịu được đi ngủ mà vẫn mặc áo vest và quần tây, chưa kể bây giờ cả người Lý Mộ còn mùi đầy rượu.
Dù thế nào đi nữa, cậu sẽ không bao giờ thừa nhận người đàn ông nặng mùi trước mặt là chồng mình.
“Gì chứ?” Vẻ mặt của Lý Mộ có chút sững sờ, “Hình như chúng ta đã đồng ý hôm nay sẽ làm một việc gì đó?”
“Không có.” Ninh Du lăn lộn xuống giường, “Anh đang nằm mơ à.


Đầu óc Lý Mộ có chút căng lên, không biết chuyện xảy ra đêm qua là thực hay mơ.

Anh đi theo Ninh Du tới bồn rửa mặt, ôm Ninh Du từ phía sau hỏi: “Hôm nay em không phải là vợ anh sao?”
“Không.” Ninh Du lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng mới từ tủ gương, bóp kem đánh răng lên, nhét vào trong miệng Lý Mộ, “Đánh răng đi rồi nói chuyện với em.”
Lý Mộ ngoan ngoãn cầm tay cầm bàn chải đánh răng, thành thật làm nhiệm vụ.
Chiếc gương thông minh lớn hiển thị thời tiết hôm nay rất ổn, nhiệt độ là 15 độ C, chất lượng không khí tốt.
Có hai người đang đứng trong gương, một người bên trái và một người bên phải, người bên trái mặc một bộ đồ đen nhăn nhúm, thậm chí chiếc áo sơ mi cũng màu đen.

Người bên phải mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, phần ngực lộ ra cũng trắng như tuyết.

Lý Mộ nhìn chằm chằm vào gương một hồi, sau đó đột nhiên súc sạch bọt, sau đó cởi áo khoác và áo sơ mi.
“Anh đang làm gì vậy?” Bàn chải điện của Ninh Du còn chưa hết thời gian, cậu cắn đầu chải nói không rõ tiếng.
“Chúng ta tắm cùng nhau được không?” Lý Mộ nói xong lại cởi quần.
Loài hoang dã vừa mới thức dậy vẫn còn mang theo trạng thái của buổi sáng, nó cúi đầu, như đang chờ người đánh thức nó hoàn toàn.
Ninh Du thu hồi tầm mắt, nhìn vào gương nói: “Không.”
Lý Mộ ngượng ngùng nói: “Nhưng mà vết thương ở tay của tôi vẫn chưa lành.”
Ninh Du liếc nhìn Lý Mộ trong kính, cả người trần như nhộng – Ngoại trừ miếng gạc trên cánh tay trái.
Chỉ trách trái tim cậu quá mềm yếu, Ninh Du đương nhiên biết Lý Mộ đang giả bộ đáng thương, nhưng chính mình cũng không nhịn được, sợ Lý Mộ làm ướt vết thương trên tay, nên rửa sạch bọt trong miệng nói với Lý Mộ: “Đứng vào đi.”
Vách ngăn vòi hoa sen cản trở hơi nước nóng ẩm, Lý Mộ thành thật chống tay lên tường, khẽ kêu Ninh Du tắm cho anh, nhưng một loài hoang dã nào đó trên cơ thể lại không hề an phận, lúc nào cũng cướp đoạt sự chú ý của Ninh Du.
“Anh có thể kiềm chế hơn không?” Ninh Du tức giận lấy nước ấm xả lên trên.
Lý Mộ khịt mũi, cau mày, “Nó rất nhớ em.”
Nghĩ lại màn cầu hôn “xuất sắc” của người đàn ông này tối hôm qua, Ninh Du căn bàn không có tâm tình nghĩ đến chuyện kia, cậu làm bộ không để ý, tắm sạch sẽ từ đầu đến chân người kia.
Tuy nhiên, ngay khi tiếng nước biến mất, Ninh Du còn chưa kịp đặt vòi hoa sen trở lại giá, dây áo choàng tắm trên người cậu đã bị xé toạc ra.
“Em đang nói dối sao?” Lý Mộ ôm Ninh Du vào trong lòng, bộ đồ ngủ bằng lụa cùng đồng thời bị ướt đẫm, “Tối hôm qua em đã đồng ý với tôi rồi.”
“Không.” Ninh Du nhẫn tâm đẩy đôi môi đang tới gần của Lý Mộ ra, “Hôn nhân thương mại cũng phải có quá trình từ từ.

Anh thực sự nghĩ chỉ ký hợp đồng và đóng dấu vào nó là xong? “
Động tác của Lý Mộ dừng lại, nhìn Ninh Du khó hiểu hỏi: “Chúng ta là hôn nhân thương mại?”
“Nếu không thì sao?” Ninh Du nói theo kiểu kinh doanh, “Học hỏi từ anh trai anh đấy, anh ta vẫn biết cách cư xử tốt.”
Lý Mộ cau mày, không thành thật đưa tay phải vào trong áo ngủ: “Vậy em phải cho tôi một cơ hội biểu đạt.”
Hai tay Ninh Du chống đỡ lồng ngực của tên lưu manh, nói: “Em còn phải đi làm.



Nói đến đây, cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác: “Anh cũng phải đi làm mà, anh tưởng mình còn ở trong rừng sao? “
Lý Mộ thật sự không thích nghe từ “đi làm” này, lông mày của anh nhăn lại rất sâu.

Giống như vừa trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, rồi phải xách đít đi làm vào sáng thứ Hai.
Anh miễn cưỡng lấy khăn tắm lau sạch người, hỏi Ninh Du, “Trong lòng em công việc quan trọng hơn anh sao?
Thật ra cũng không hẳn.
Ninh Du tự nói trong lòng mình cả hai đều rất quan trọng.
Nhưng nghĩ lại việc người đàn ông này đã vứt mình sang một bên sau khi cầu hôn, cậu liền đáp: “Đương nhiên.”
Lý Mộ nín họng, oán trách nhìn Ninh Du.
Ninh Du bướng bỉnh mạnh miệng, nhưng lại sợ Lý Mộ buồn, liền nâng cằm thay đổi ngữ điệu: “Anh nhìn em làm gì?”
“Đang nghĩ xem làm thế nào để rước em về núi.” Lý Mộ nói.
“Cái đó phải xem năng lực của anh.” Ninh Du hừ nhẹ.
Quản gia nhà họ Lý mang cho Lý Mộ một bộ quần áo mới, cơ thể với bờ vai rộng và vòng eo hẹp của Lý Mộ mặc tây phục phục thật giống như người mẫu diện đồ.
Ninh Du nhìn người đàn ông thành phố ưu tú trước mặt, thật sự rất khó để nhìn ra đây chính là người đàn ông hoang dã trên núi.

Nhưng nếu phải nói, cậu vẫn thích Lý Mộ mặc áo khoác da và đi giày Martin hơn.
Vì vừa trở về thành phố, Lý Mộ còn chưa có xe, mà hai người đều phải đi làm, vậy nên anh nghiễm nhiên phải làm tài xế cho Ninh Du.
“Sao không nhờ tài xế của công ty đưa đón em đi làm?” Lý Mộ vừa lái sẽ vừa vừa nhìn con đường dài phía trước mà hỏi.
“Em nói em tự lái xe của chính mình rất ok.” Ninh Du không tránh khỏi có chút áy náy, bởi vì Lý Mộ còn đặc biệt dặn dò cậu không nên tự mình lái xe.

“Lúc đó em cũng nói em không sao.” Lý Mộ liếc mắt nhìn Ninh Du, vẻ mặt hiển nhiên không vui lắm.
“Lần đó thì khác.” Ninh Du nói, “Ở trong thành phố em thật sự lái rất ổn.”.

truyện teen hay
“Ninh Du.” Lý Mộ nhíu mày.
“Em không muốn có tài xế.” Ninh Du nói.
“Sau này anh sẽ đưa đón em đi làm.” Lý Mộ không hề có ý thương lượng nói.
Ninh Du không nói gì, cậu thật sự không muốn có tài xế, nhưng mà Lý Mộ lái xe cũng không tồi.
Trên đường có rất nhiều đèn tín hiệu giao thông, cộng thêm đang là giờ cao điểm buổi sáng, nên xe không thể chạy hết tốc độ.
Ninh Du lấy điện thoại di động ra xem tin tức, chuyện của nhà máy nhà họ Lý vẫn đang được báo chí đưa tin, nhưng không giống như ngày hôm qua, các tiêu đề hôm nay đều là về vị thiếu gia thứ hai của nhà họ Lý từ xa bay về.
Có một trích đoạn video trong tin tức, Ninh Du bấm vào đó, thấy Lý Mộ trong bộ đồ hôm qua đang phát biểu tại cuộc họp báo, nói rằng anh ấy sẽ giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường của nhà máy và cho xã hội một lời giải thích thỏa đáng.
Nhìn Lý Mộ dưới ánh đèn sân khấu, Ninh Du có chút kinh ngạc, cậu chưa từng thấy Lý Mộ như vậy, xem ra so với tưởng tượng của cậu anh đáng tin hơn rất nhiều.
“Anh định giải quyết vấn đề của công ty như thế nào?” Ninh Du cất điện thoại, hỏi Lý Mộ.”
“Tôi biết nhiều chuyên gia bảo vệ môi trường, hiện đang thành lập một nhóm tư vấn.” Lý Mộ nói, “Ngoài việc giải quyết các vấn đề hiện tại, tôi sẽ đưa ra một bộ kế hoạch phát triển bền vững, tốt nhất là thực hiện ở các doanh nghiệp khác.”
Lý Mộ nói anh là một chuyên gia bảo vệ môi trường, cũng đã tích lũy được rất nhiều mối quan hệ trong lĩnh vực này.

So với Lý Triều, anh thực sự có thể đưa ra các biện pháp đối phó nhanh chóng và chính xác hơn.
“Những cổ đông đó có ý gì không?” Ninh Du hỏi lại.
“Bây giờ dư luận đứng về phía tôi.” Lý Mộ tiếp tục nói, “Bọn họ không muốn trả tiền cũng phải trả.”
“Đúng.” Ninh Du gật đầu.

Chẳng trách tối hôm qua Lý Mộ bị đám cổ đông đó làm khổ sở như vậy, có lẽ là bởi vì bọn họ khó chịu.
Cậu tiếp tục hỏi: “Vậy lần này anh sẽ ở đây bao lâu? Còn Cáp Nhật và những con bò thì sao?”
“Ở đủ lâu để xem xét tình hình.” Lý Mộ nói, “Lâm Lan đang giúp tôi chăm sóc chúng.”
Nói đến Lâm Lan, Ninh Du đột nhiên nghĩ tới dự án trong tay, “Tôi muốn cô ấy tới đây làm việc.”

Lý Mộ khó hiểu nhìn Ninh Du, hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ninh Du nói ngắn gọn về dự án mới của mình và giải thích: “Tôi muốn thành lập một trạm bảo vệ môi trường hoặc trạm nghiên cứu ở đó.

Lâm Lan là bác sĩ thú y, vì vậy cô ấy có thể hỗ trợ chuyên môn cho chúng tôi”.


“Dự án mới của em là bảo vệ động vật hoang dã?” Lý Mộ trong mắt tràn đầy kinh ngạc, vô cùng ấn tượng nhìn Ninh Du, “Không phải là vì tôi sao.”
“Tên nhóc thúi.” Đương nhiên Ninh Du sẽ không thừa nhận, “Em là vì hình tượng của công ty, nhỡ gia đình em cũng xảy ra chuyện gì giống nhà anh thì sao? ”
Lý do này thật là khập khiễng, Lý Mộ bật cười, nụ cười trên khóe miệng kéo dài thật lâu cũng không biến mất.
Ninh Du không còn bị chuyện của nhà họ Lý làm phân tâm nữa, cậu tin tưởng Lý Mộ có thể xử lý tốt, tuy nhiên dự án trong tay cậu vẫn chưa báo cáo cho Ninh Tâm, cũng không nhận được sự ủng hộ của các cổ đông khác, vẫn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.
“Vậy, ý con là trước tiên phải làm thí nghiệm trên động vật, sau đó khi công nghệ hoàn thiện mới đưa chúng lên cơ thể con người?”
Trong văn phòng chủ tịch, Ninh Tâm đặt kế hoạch dự án trên tay xuống, đẩy chiếc kính gọng vàng, không thể nhìn ra biểu cảm là tán đồng hay phản đối.
“Đúng vậy.” Ninh Du vẫn duy trì vẻ bình tĩnh đáp.
Khi thuyết phục mọi người trong bộ phận của mình, Ninh Du đã tập trung vào việc hợp tác với các nhà sản xuất.
Nhưng khi nói cho mẹ, cậu phải mô tả dự án như một thứ hoàn toàn vì lợi ích, vì như vậy sẽ có nhiều khả năng lay động với Ninh Tâm hơn.
Nhưng Ninh Tâm không dễ bị lừa như vậy.
“Đừng nghĩ rằng mẹ không thể thấy con đang làm phúc lợi công cộng, Ninh Du.” Ninh Tâm nói, “Đây có phải là lời đề nghị từ vị hôn phu mới của con không?”
“Không phải,” Ninh Du nói, “Chính là con tự cảm thấy hạng mục này rất đáng giá.”
“Bỏ ra hàng tỷ, hàng chục tỷ để quảng bá một dự án như vậy, đáng giá gì?” Ninh Tâm nói theo lời của Ninh Du, “Có đáng để ‘con thích’ không? “
“Không phải cho bản thân mình.” Ninh Du nghe thấy sự chế nhạo trong lời nói của Ninh Tâm, cậu nhíu mày, “Tại sao chỉ chú tâm vào lợi ích trước mắt của mình?”
“Bởi vì lợi ích trước mắt là hiện thực.” Ninh Tâm nhẹ giọng nói, “Con đúng là bị cậu ta dạy hư rồi.

Mẹ sẽ xem xét lại lựa chọn vị hôn phu của con, còn về phần dự án này, con có thể mang về.”.