Dã Man Vương Tọa

Chương 122: Tâm Pháp Dung Hợp



"Đạo sư, ta nhất định sẽ vì ngài báo thù…" Hầu Nhân Ma Ni trọng trọng khấu đầu mấy cái, đem tro cốt Bố Nạp Lạc Già thu lại, ánh mắt lộ ra ý oán độc: "Trốn trong thần miếu tu luyện không biết tới khi nào mới có thể đuổi kịp hắn. Ta phải đi Thần Vương điện tìm vị kia, với tu vi của vị ấy muốn giết tiểu tử này quả thực dễ như trở bàn tay!"

Hầu Nhân Ma Ni đứng dậy, bước nhanh đi về phía nam hải.

Nếu Bố Nạp Lạc Già dưới suối vàng có biết, khẳng định phải lắc đầu thở dài. Hắn bị tám đao của Trương Đức Bưu chặt đứt tất cả đấu khí thông đạo, vốn nên chết tại chỗ, nhưng dựa vào ý chí cường đại kiên trì đánh Trương Đức Bưu trọng thương, đúng là xuất phát từ lòng yêu mến với Hầu Nhân Ma Ni.

Bởi vì Hầu Nhân Ma Ni bản thân là nhân vật thiên tài hơn người, cả đời chưa bao giờ bị nhục, nhưng từ khi gặp Trương Đức Bưu, liên tục hai lần bị nhục, tự tin đã gặp đả kích nghiêm trọng.

Nếu như hắn lập tức trở về thần miếu, thời gian sẽ đem lòng tin của hắn chậm rãi khôi phục, tương lai thành tựu Đấu Thánh cũng không phải không có khả năng. Nhưng Hầu Như Ma Ni hiện tại tìm Trương Đức Bưu báo thù, nếu như lần nữa chịu nhục mà nói, tu vi sẽ khó có thể tiến thêm, thậm chí cảnh giới quyền ý thần niệm của bản thân cũng có khả năng rơi xuống!

Lần thứ nhất chịu nhục, mất đi chính là tâm tính xấc láo của hắn, đó cũng chẳng phải chuyện xấu.

Lần thức hai chịu nhục, mất đi chính là nhuệ khí của hắn. Nhuệ khí đánh mất, tín tâm bị ngăn trở.

Nhưng nếu bị nhục lần thứ ba, như vậy tín tâm sẽ không còn sót lại gì nữa!

Cho nên Bố Nạp Lạc Già trước khi chết mới nói phá vỡ trời xanh, giẫm nát chư thần dưới chân, dụng tâm lương khổ, mà Hầu Nhân Ma Ni một lòng báo thù vì hắn, nếu lần nữa bị nhục, vậy sẽ không gượng dậy được nữa, sinh ra tâm ma "Ta vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng hắn", vĩnh sinh không thể có khả năng thành Đấu Thánh!

Đáng tiếc lần dụng tâm này của hắn căn bản vô dụng. Giờ phút này tâm trí Hầu Nhân Ma Ni đã bị cừu hận che kín, không còn khả năng quay đầu lại.

Trong Lạc Nhật Sâm Lâm, Tiểu Hắc chậm rãi hướng phương nam đi tới, Trương Đức Bưu ngồi trên lưng nó, mặt như giấy vàng, trong cơ thể đấu khí chậm rãi chảy xuôi, từng giọt từng giọt tu phục đấu khí thông đạo của hắn.

Một trận chiến với Bố Nạp Lạc Già này, hắn sử xuất tất cả thủ đoạn bản thân sở hữu, thậm chí cường hành dung hợp Long Mông Bảo Tượng với Đại Xích Thiên Ma Thần, một hơi sử xuất tám biến hoá thức thứ nhất Bát Môn Kim Toả, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị Bố Nạp Lạc Già trọng thương.

Thời điểm hắn sử xuất Bát Môn Kim Toả, tiến vào cảnh giới Sinh Tử Kiều, có thể thấy rõ ràng từng biến hoá đao thế của mình, cùng với đao khí tạo tổn thương cho đối phương. Trong lòng rõ ràng, đao khí của mình đã chặt đứt tất cả sinh cơ của Bố Nạp Lạc Già.

Nhìn theo lẽ thường, lão già này có lẽ mất mạng tại chỗ, nhưng không nghĩ tới Bố Nạp Lạc Già lần nữa nổi dậy, đánh hắn trọng thương.

"Đấu khí lão đầu này thật sự quá thâm hậu, vậy mà có thể dựa vào một hơi áp trụ thương thế trí mạng!" Trương Đức Bưu từ từ thở ra một hơi trọc khí, sắc mặt dần dần trở nên hồng nhuận, thầm nghĩ: "Giờ phút này hắn chắc đã chết, đáng tiếc thế gian mất đi một cao thủ…"

Trong lòng tuy nghĩ thế, nhưng Trương Đức Bưu lại không có chút đồng tình nào với ý định của hắn, ngươi đến giết ta rồi bị ta giết, đây chính là sự tình thiên kinh địa nghĩa.

Hắn cảm khái đây chỉ vì thiếu một đối thủ xuất sắc như Bố Nạp Lạc Già mà thôi.

Cùng loại cao thủ Đấu Khí Hoá Hình này đối quyết chính là kinh nghiệm chiến đấu khó có được, áp lực sẽ khiến ngươi không ngừng tiến bộ.

Sau khi thương thế dần khôi phục, Trương Đức Bưu tập trung tinh thần, bắt đầu nghiên cứu làm sao triệt để dung hợp Long Mông Bảo Tượng và Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết.

Thời điểm hắn giao thủ với Bố Nạp Lạc Già, chỉ mới sơ bộ dung hợp hai loại tâm pháp, trong nháy mắt đột phá đến trạng thái tầng thứ tư Long Mông Bảo Tượng, có được Tam Tượng Cự Lực, đấu khí cũng bạo tăng một mảng lớn.

Nhưng hai chủng tâm pháp này dù sao cũng là hệ thống đấu khí bất đồng. Long Mông Bảo Tượng là chính đạo chính tông, vô thượng tuyệt học của Nam Cương Man tộc, mà Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết lại thiên về ma đạo, giữa chính có tà, tà khí chiếm hết bảy phần.

Sau khi sơ bộ dung hợp, Trương Đức Bưu tuy tu vi đại tăng, nhưng tệ đoan đồng thời tăng gấp bội. Tốc độ gia tăng lực lượng Long Mông Bảo Tượng càng nhanh, thân thể càng cần vững vàng cứng rắn, mặt khác Đại Xích Thiên Ma Thần tính ăn mòn càng mạnh, mạnh đến đấu khí thông đạo của hắn cũng vô pháp thừa nhận!

"Hôm nay ta dung hợp thần tuỷ đủ để có thể thừa nhận Long Tượng cự lực tầng sáu thậm chí tầng bảy, tệ đoan của Long Mông Bảo Tượng tạm thời có thể buông xuống, nhưng tệ đoan của Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết lại không thể không để ý tới. Đấu khí thông đạo chịu ăn mòn như thế, chỉ sợ bất lợi với tác chiến lâu dài, thời gian chiến đấu dài chút có thể triệt để huỷ diệt đấu khí thông đạo của ta, trở thành phế nhân!"

Sau khi hoàn toàn dung hợp tâm pháp Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết cùng Long Mông Bảo Tượng, cùng chiếm hữu ba mươi hai đấu khí thông đạo, trong đó mười một thuộc về kì kinh, hai mươi mốt thuộc về thập nhị chính kinh, đồng thời bao hàm tất cả ưu điểm của cả hai loại tâm pháp.

Có Long Tượng cự lực, đồng thời cũng có sự quỷ dị bá đạo của Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết, lúc tu luyện tinh thần lực cũng có thể đồng thời tăng trưởng như bay. Hôm nay Trương Đức Bưu muốn làm, chính là khu trừ chỗ thiếu hụt của hai chủng tâm pháp này, khiến chúng càng trở nên hoàn mĩ.

Đem hai loại tâm pháp đấu khí nổi danh trên Đấu Khí bảng dung hợp, từ xưa đến nay chỉ sợ có không ít người nghĩ đến, nhưng chân chính có thể làm được lại rải rác không bao nhiêu người làm được.

Võ học trên Kỳ Công Đấu Khí bảng mỗi loại đều tự thành hệ thống, cùng với võ học khác tỉ lệ dung hợp không lớn. Đem hệ thống bất đồng dung hợp một chỗ, quả thực không phải ai cũng làm được, trừ phi ngươi tu luyện chính là xếp hàng thứ nhất trên Kỳ Công Đấu Khí bảng Đấu Chiến Thắng Quyết.

Đấu Chiến Thắng Quyết được xưng là đấu khí tâm pháp hoàn mĩ nhất, có đấu khí thông đạo hoàn mĩ nhất, cho nên có thể tương dung với các tâm pháp khác, không loại trừ lẫn nhau.

Trương Đức Bưu mặc dù chưa xem qua môn tâm pháp này, nhưng đấu khí thông đạo của hắn cũng là hình thái hoàn mĩ nhất, coi như là Đấu Chiến Thắng Quyết cũng vô pháp siêu việt.

Sự tình không có khả năng trong mắt người khác nhưng vào trong tay hắn lại giải quyết dễ dàng. Hiện tại hắn cần chỉ là khu trừ tệ đoan của hai loại tâm pháp, đem môn tâm pháp hoàn toàn mới được tạo ra này tận lực hoàn mĩ một ít.

Trương Đức Bưu dốc lòng suy tư, một bên chỉnh sửa phương thức vận hành đấu khí, một bên làm thí nghiệm trên người mình, sau khi phát hiện không đúng, lần nữa dốc lòng sửa chữa chỗ có hại.

Mấy ngày trôi qua, Tiểu Hắc vượt qua núi non trùng điệp, ra khỏi Lạc Nhật Sâm Lâm, đi vào Nam Minh quốc cảnh.

"AH!"

Trương Đức Bưu đột nhiên quát lớn một tiếng, từ lưng Tiểu Hắc đứng lên, đem tâm pháp chính mình cải tiến vận chuyển, lập tức từng khối cơ bắp lộ ra, đem quần áo căng ra, cốt cách lạch cạch rôm rốp, liên tiếp vươn lên, đột nhiên xoẹt một tiếng, quần áo bị rách toạc, lộ ra nửa thân trên màu cổ đồng!

Dưới làn da cổ đồng, đột nhiên tuôn ra từng đạo đấu khí màu đen, xoay quanh qua lại trên thân thể cứng rắn vô cùng của hắn như một đầu Giao Long Đại Mãng, lộ ra vẻ dữ tợn hung ác dữ tợn!

Bộ tâm pháp này triệt để vận hành, nhẹ nhàng khẽ động, cốt cách liền phát ra tiếng bạo liệt rất nhỏ, cơ nhục giống như rắn ngọ nguậy dưới da, hiển hiện ra lực bạo phát cực mạnh!

Dáng người Trương Đức Bưu vốn cực kì cao lớn, hiện tại vận chuyển tâm pháp, hình thể bạo tăng hơn mười centimet, vô cùng khôi ngô. Trước không nói uy lực thế nào, chỉ cần trên hình thái đã cho người khác bị áp lực vô hình!

"Môn tâm pháp này lấy Long Mông Bảo Tượng làm chủ đạo, dùng Đại Xích Thiên Ma Thần làm phụ trợ, hay vẫn gọi là Long Mông Bảo Tượng a. Đáng tiếc Thiên Ma đấu khí tính chất đặc biệt không cách nào cải biến, đối với đấu khí thông đạo tổn hại vẫn rất lớn như trước…"

Trương Đức Bưu tán đấu khí đi, hình thể khôi phục bình thường, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một kiện y sam khoác lên người. Khí hậu phía nam nóng bức, hắn dức khoát để hở một nút áo, bước nhanh về phía thành thị phía trước. Mà Tiểu Hắc thì thu nhỏ thành một tiểu cẩu, dứt khoát đi phía sau hắn.

"Vào thành thị phía trước mua vài bộ y phục rộng rãi, miễn cho lúc tranh đấu với người khác trần như nhộng… Hắc Tử, tên Thái Ca kia chết đâu rồi? Sao mà đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng nó…"

Tiểu hắc cẩu sau lưng cực kì nhân tính hoá bĩu môi, há miệng muốn nói, cuối cùng chẳng nói gì, thành thật đi sau mông hắn.

Trương Đức Bưu đi vào trong thành, trước đến Ma Pháp Công Hội mua vài bộ áo choàng ma pháp học đồ, sau đó lại mua vài thớt tuấn mã ở chợ. So với trang phục kiếm sĩ, hắn càng thích áo choàng ma pháp sư, bởi vì ma pháp bào thùng thình thoải mái, không giống kiếm sĩ phục đại đa số đều là bì giáp.

Về phần mua một con tuấn mã, cũng vì nơi này dù sao cũng là Nam Minh quốc cảnh, ở chỗ này cưỡi Tiểu Hắc chạy tới Thần Vương điện, chỉ sợ không bao lâu sẽ rơi vào tai Nam Minh Ca Thư thái tử, Trương Đức Bưu tuy thực lực đại tăng, nhưng vẫn không cho rằng mình có thể đối kháng với một quốc gia.

"Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường. Những lời của thế giới trong mộng này quả thật không sai, cứ ru rú trong nhà, làm sao có thể nhìn thấy phong thổ bên ngoài, làm sao có thể tăng trưởng kiến thức nhãn giới?"

Trương Đức Bưu phóng ngựa một đường hướng phía đông nam mà đi, nhìn thấy cảnh trí cùng phong thổ Nam Minh, trong lòng không khỏi cảm khái nói.

Nam Minh cùng Bắc Chu bất đồng. Phương bắc dân phong cuồng dã, động một chút là chém chém giết giết, mà Nam Minh là Giang Nam của sông A Nhĩ Can, phong cảnh tú lệ, dân phong uyển chuyển hàm súc thuần phác, mà ngay cả thổ phỉ sơn tặc trước khi ăn cướp cũng muốn khách sáo hai câu chứ không phải vừa ra đã liền muốn mạng người.

Đột nhiên hắn nhìn thấy phía trước có một chi đội ngũ, mười mấy người cưỡi ngựa cao to, vây quanh một mã xa tiến lên, trong nội tâm không khỏi hơi động. Những người này đều là cao đẳng chức nghiệp giả, khôi giáp cực kì xa xỉ hoa lệ, không tự giác toát ra khí chất cao quý, hẳn không phải dong binh bình thường mà là hạch tâm đệ tử của đại gia tộc nào đó!

"Chẳng lẽ trong mã xa là gia chủ tộc trưởng của họ?"

Trương Đức Bưu ánh mắt có chút ngưng tụ, những người này thực lực cực kì cường đại, trong mười bốn người hảo thủ Đấu Khí Như Cương trọn vẹn có tám, hảo thủ Đấu Khí Như Đao cũng có hai, thậm chí một nam tử trung niên trong đó đã đạt tới trình độ Đấu Khí Như Sơn, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ trầm trọng!

Mặt khác ba vị ma pháp sư cũng cực kì cao minh, là tứ cấp Ma Đạo sư!

"Đội ngũ hoa lệ như vậy, e rằng chỉ tộc trường thế gia quý tộc mới có thể xứng với trận thế này a!"

Trương Đức Bưu hai mắt nhìn đang định từ một bên đi qua, đột nhiên trong xe ngựa chui ra một cái đầu lông xù, há mõm cười nói: "A Man, ngươi sao giờ mới đến?" Sau đó cái đầu xù kia lại rụt về, nói: "Cô bé, Thái Ca đại nhân không bồi ngươi nữa, hôm nào chúng ta lại trò chuyện!"

Con cọp kia vỗ cánh từ trong mã xa bay ra, rơi xuống vai Trương Đức Bưu.

Trương Đức Bưu tức giận nói: "Thái Ca, ngươi sao còn chưa chết?"

Thái Ca mắt lộ hung quang, hung hắn lườm hắn: "Tiểu tử, đây là ngươi đang hướng vĩ đại như Thái Ca ta khiêu chiến sao?"

Trương Đức Bưu nhún nhún vai, cực không có thành ý xin lỗi: "Ta sai rồi."

"Ta tha thứ ngươi." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thái Ca rất hài lòng gật gật đầu, quay người nói với Tiểu Hắc nói: "Tiểu Hắc, cô bé trong xe ngựa kia không tệ, xoa bụng của ta xoa đến rất thoải mái, hay là ngươi cũng thử xem?"

Tiểu Hắc trợn trắng mắt, nhếch mép coi thường, Trương Đức Bưu tựa hồ nghe được một thanh âm: "Ngu ngốc."

Hắn đang định rời đi, đột nhiên nghe một thanh âm nói: "Vị ma pháp sư tiên sinh này, xin dừng bước." Thanh âm kia cực kì mềm mại, nghe vào trong tai lại phảng phất như một khối đường rơi vào trong lòng, chậm rãi hoà tan, theo huyết dịch chảy khắp toàn thân, toàn thân cả mười vạn lỗ chân lông đều cảm thấy thư giãn thoải mái.

Trương Đức Bưu không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ hài nhi nhu nhược vịn cửa xe cẩn thận từng li từng tí đi xuống, trong lòng không khỏi nhảy dựng: "Còn có nữ hài tịnh lệ như vậy…"