Anze ngả rạp về phía trước, lúc này hoàn toàn không còn đủ sức để ngồi dậy được nữa, mi mắt ông ta nặng đến nỗi chỉ còn có thể hé một bên mắt để nhìn những quân cờ chễm chệ trên bàn. Tầm nhìn của ông ta chỉ còn trông thấy những hình khối lờ mờ, và những âm thanh bắt đầu hỗn loạn bên tai ông ta. Cơn buồn ngủ một lần nữa lại ập đến, cùng với nó là một cảm giác dễ chịu kỳ lạ dần dần xâm chiếm khiến Anze chỉ muốn thiếp đi, cám dỗ ông ta bằng một ý nghĩ rằng khi mở mắt ra, ông ta sẽ thấy mình đang ở nhà. Tuy vậy, Anze vẫn còn kịp nhìn thấy sự bất thường, dường như những quân cờ đang tự ý di chuyển một cách lén lút, thậm chí một quân cờ nom giống quân vua còn thay hình đổi dạng, khiến Anze nghĩ rằng có lẽ ông ta đã thật sự phát điên, song, ông ta vẫn ngoan cố cất tiếng, "Không đúng."
"Cái gì không đúng?"
Lần đầu tiên Woland tỏ ý phật lòng qua cái trừng mắt, và Anze lập cập trả lời ngay:
"Là quân mã của ngài đang đóng giả làm quân vua của tôi." Ông ta yếu ớt phản bác, chậm chạp chỉ vào quân cờ màu trắng của mình vẫn còn đang đứng trong vùng an toàn. "Quân vua của tôi hẵng còn ở đây này."
Nghe đến đó, quân mã của Woland lập tức cởi bỏ áo choàng và trở về hình dạng thật, nó đã gian lận trong lúc Anze nửa tỉnh nửa mê, trong khi quân vua màu đen của Woland - cũng phải làm điều tương tự sau một hồi lấp liếm dưới lốt quân mã - che mặt lại trong tuyệt vọng, bởi nó mới là quân cờ bị chiếu.
Lúc này, Woland mới gật đầu thừa nhận rằng y đã thua.
Ván cờ kết thúc.
Woland trả lại những mảnh linh hồn đã lấy cho Anze, và, "cẩn thận,", y nói, khiến Anze giật mình ngước nhìn lên trước khi lại lật đật cúi đầu xuống, "giữa đâu là giả, và đâu là thật."
Anze vẫn cúi gằm, lễ phép đáp, "Vâng, thưa messir."
"Không còn sự thật nào dành cho ngươi nữa đâu." Woland tiếp. "Nhưng trước khi ngươi trở về..." Y hơi xoay chuyển mình, rồi lấy ra một thanh gươm mà đặt lên mặt bàn, đẩy về phía Anze. "Nhận lấy đi." Y ra lệnh, và Anze chỉ biết nhìn thanh gươm chằm chằm. "Ngươi sẽ cần đến nó."
"Nhưng thưa messir, đây là..." Anze lắp bắp.
"Ngươi nhận ra nó sao?"
"Vâng, thưa messir." Anze thành thật. "Tôi đã thấy phù thủy tấn công người của tôi sử dụng nó."
"Phải, vì cô ta đã ăn cắp nó từ ta." Woland trả lời. "Ta cho ngươi mượn nó."
"Nhưng mà..." Anze lại lưỡng lự.
"Ngươi lo sợ vì nó làm bằng bạc, có đúng không?" Woland cong khóe môi, và Anze gật đầu, lí nhí:
Anze tuân lệnh y lời, mặc dù ông ta không giấu nổi nỗi sợ sệt, song, nét mặt ông ta chuyển thành sửng sốt khi bàn tay ông ta chẳng hề bị thương. Thậm chí, khi rút lưỡi gươm ra, Anze có thể trông thấy cả ảnh phản chiếu của bản thân mình, một thứ mà sau mấy trăm năm ông ta đã gần như quên mất. Vội vã tra gươm lại vào vỏ, Anze cúi đầu, kính cẩn thưa, "Cảm ơn rất nhiều, thưa messir."
Woland đã ra lệnh cho Anze tiến về chiếc lò sưởi. Nó vốn dĩ to một cách bất thường, nhưng khi đến gần, Anze mới nhận ra nó còn to hơn cả những gì ông ta thấy từ xa, dẫn lên một đường ống khói đen hun hút và mang lại cảm giác rợn người. Một đốm lửa nhỏ lóe lên trong lòng chiếc lò sưởi, dần dần, ngọn lửa lớn lên và lan rộng ra, trước khi nó cháy phừng phừng và Anze có thể cảm thấy hơi nóng bỏng rát trên da mặt. "Bước vào đi." Woland ra lệnh, lập tức Anze muốn phản bác và toan ngoái lại sau lưng, nhưng ông ta liền bị ngăn cản. "Đừng quay lại. Địa Ngục không còn tiếp đón ngươi nữa đâu."
"Tôi phải... nhảy vào ngọn lửa sao?" Anze lo lắng hỏi. Woland bình thản trả lời: